Nghe thấy câu nói này, đầu Tiền Đa Đa chợt ong lên, cô biết cục diện đã định, mình không còn đường lui nữa.
Lục Tề Minh nhìn thẳng vào người trong vòng tay mình, ánh mắt như con sói đã đói khát lâu ngày trên hoang mạc. Trong suốt quá trình ẩn mình dài đằng đẵng, sự kiên nhẫn của nó đã cạn kiệt. Giờ đây, nó trợn mắt hung dữ, nhe nanh múa vuốt, phô bày ra mặt hung tàn và hoang dã nhất để thưởng thức con mồi của mình.
Khuôn mặt cô trắng hồng mịn màng, nhỏ bé nằm gọn trong những khớp ngón tay mạnh mẽ của anh, cả khuôn mặt còn không bằng bàn tay anh. Sự táo bạo và liều lĩnh của vài phút trước đã biến mất không dấu vết. Đôi mắt cô đối diện với anh đầy hơi nước, hàng mi run rẩy, giữa lông mày và khóe mắt tràn ngập vẻ hoảng loạn và lúng túng.
Sự yếu ớt như vậy rơi vào lòng bàn tay anh, hoàn toàn không có chút sức phản kháng nào, chỉ có thể mặc anh nhào nặn. Lục Tề Minh bất giác cảm thấy buồn cười.
Những ngày qua, cô lấy đâu ra dũng khí, lấy đâu ra gan mà dám dụ dỗ anh một cách phóng túng như vậy?
Lục Tề Minh nhìn Tiền Đa Đa, đột nhiên cúi người, ghé sát vào cô hơn nữa, đôi môi mỏng gần như áp lên vành tai cô: “Bảo bối, tỉnh rượu chưa?”
Hơi thở của người đàn ông hành hạ tất cả các giác quan và dây thần kinh của Tiền Đa Đa. Không giống như sự chiếm đoạt tinh tế thường ngày, không phải đơn thuần là sự hiện diện hay cảm giác xâm lược. Lúc này, anh đã hoàn toàn không còn ngụy trang nữa. Khí chất quanh anh mạnh mẽ, lạnh lùng và sắc bén. Đó là sự tàn bạo được tôi luyện qua trận mạc, bao trùm lấy cô từ đầu đến chân.
Cô chợt nhận ra đây có lẽ mới là bộ mặt thật nhất của người đàn ông này. Mọi thứ trước đây chỉ là vẻ bề ngoài, là vỏ bọc, là giả dối! Xương thịt anh che giấu dưới những lớp quy tắc và kỷ luật, xương cốt anh bị xiềng xích trong bộ quân phục chỉnh tề lại là thế này đây…
Nhận thức này khiến Tiền Đa Đa càng sợ hãi hơn những gì sắp phải đối mặt. Cô không ngừng hít thở sâu, không ngừng tự nhủ trong lòng phải bình tĩnh nhưng vô ích. Mười ngón tay cô mềm mại, trắng nõn, đầu ngón tay khẽ run rẩy.
Bây giờ nhận lỗi có ích không? Nói với anh rằng tối nay cô đã thất thố vì rượu, nói những lời không phù hợp, xin anh coi như chưa có chuyện gì xảy ra…
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu, Tiền Đa Đa mấp máy môi. Thế nhưng, âm tiết đầu tiên còn chưa kịp thốt ra, hơi thở của cô đã bị người đàn ông tham lam cuốn vào môi lưỡi anh, nuốt chửng, cướp đoạt hết.
Tiền Đa Đa giống như mọi cô gái khác trên thế giới, đều từng nằm trong chăn đọc tiểu thuyết, mặt đỏ tim đập, lén lút tưởng tượng về lần đầu tiên. Trải nghiệm trong tưởng tượng của cô là dịu dàng, triền miên, như cơn gió nhẹ và mưa phùn ngày xuân. Thế nhưng, khi thực sự đến bước này, cô mới thấy lý tưởng và hiện thực khác xa nhau.
Cái ôm của Lục Tề Minh không dịu dàng, nụ hôn cũng không triền miên. Thân hình cao lớn, vạm vỡ của anh hùng vĩ như núi, lại như một bức tường đồng vách sắt, dễ dàng áp chế cô đến mức không thể động đậy. Lưỡi anh len vào kẽ răng cô, không chỉ hôn khắp mọi ngóc ngách mà còn câu lấy chiếc lưỡi nhỏ hơi cứng của cô kéo về phía anh, m.út đến mức toàn thân cô mềm nhũn.
Nụ hôn mãnh liệt ấy khiến cô kiệt sức, đầu óc quay cuồng. Tiền Đa Đa không còn sức lực, thiếu oxy khiến đầu óc cô lại chìm vào trạng thái mơ hồ. Cô hoàn toàn không biết chiếc váy liền trên người đã biến mất tự lúc nào.
Đến khi cô chậm chạp mơ hồ mở mắt ra, xuyên qua một lớp sương mờ, cô nhìn thấy cơ thể người đàn ông đã bỏ đi lớp áo che đậy. Mạnh mẽ và thẳng tắp, từng đường cơ bắp rõ ràng, những rãnh cơ như được chạm khắc bằng dao, màu da không quá sáng cũng không quá tối, đẹp đẽ, hoang dã, giống như những bức tượng thần Hy Lạp nổi tiếng thế giới. Nó mang một vẻ đẹp đầy sức mạnh.
Tiền Đa Đa thở gấp, mặt và tai nóng bừng như lửa đốt, vừa sợ hãi vừa cẩn thận quan sát cơ thể đàn ông trước mắt. Khi cô lén nhìn anh, Lục Tề Minh nhận ra ánh mắt như chú nai con đó, bèn cúi mắt nhìn chính mình.
Lục Tề Minh – người đàn ông từ lữ đoàn đặc nhiệm, từng trải qua hàng chục năm trận mạc, mỗi lần ra chiến trường đều phải đối mặt với sinh tử. Xung quanh anh toàn là những gã đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, thân thể đầy thương tích. Anh chẳng bao giờ thấy cơ thể mình có chút “thẩm mỹ” nào, ngược lại còn đầy khiếm khuyết.
Ngực và lưng anh in hằn vô số vết sẹo từ những nhiệm vụ nguy hiểm. Và còn…
Hơi nhíu mày, ánh mắt Lục Tề Minh lướt qua tám múi cơ bụng cùng đường cong chữ V sắc nét, dừng lại ở chiếc quần dài đen chưa cởi.
Ở Trung Quốc, quy trình tuyển quân vô cùng khắt khe, dù là nghĩa vụ quân sự hay học viện quân đội, tất cả đều phải trải qua kiểm tra thể chất nghiêm ngặt.
Năm Lục Tề Minh 18 tuổi, trước khi nhập học Học viện Quân sự Bắc Kinh, anh đến bệnh viện quân đội để khám sức khỏe. Đúng mùa nhập học, phòng khám chật kín những chàng trai trẻ cùng trang lứa, đều là tân sinh viên sắp vào trường quân sự.
Anh nhớ rất rõ, cả đám thanh niên 18-19 tuổi bị nhốt trong một căn phòng, theo yêu cầu của bác sĩ quân y, phải cởi bỏ hết quần áo, kể cả đồ lót. Ban đầu ai nấy đều ngượng chín mặt, nhưng khi thấy xung quanh toàn “gà trống trắng nhách” như mình, dần cũng bình thản.
Chính lúc đó, Lục Tề Minh nhận ra mình… khác biệt.
Khi được gọi tên, anh bước vào phòng khám riêng. Vị bác sĩ quân y yêu cầu anh giơ tay kiểm tra toàn thân, rồi đột nhiên nhíu mày, hỏi với vẻ nghiêm túc:
“Cậu có thấy khó chịu gì không? Đau đớn, rối loạn chức năng, hay bất kỳ ảnh hưởng nào đến sinh hoạt?”
Lục Tề Minh lắc đầu.
Vị bác sĩ thở phào, vừa ghi chú vào hồ sơ vừa dặn dò: “Nếu không ảnh hưởng gì thì không cần lo lắng. Sau này có bất thường thì đi khám chuyên khoa.”
Sau này, anh mới biết tình trạng của mình trong y học gọi là “Đại trướng” – một dạng bất thường si.nh lý hiếm gặp.
Tìm hiểu thêm, anh biết nguyên nhân thường do di truyền hoặc rối loạn hormone tuổi dậy thì, phần lớn không ảnh hưởng sức khỏe. Chỉ có điều… khi quan hệ, sẽ gây khó khăn cho phụ nữ.
Nghĩ đến lần chạm vào Tiền Đa Đa qua lớp vải mỏng, tim anh đập mạnh.
Người con gái ấy mềm mại đến mê hoặc, làn da trắng mịn như ngọc thạch, mềm mại hơn cả nụ hoa chưa nở. Chỉ nghĩ đến cảm giác ấy, máu trong người anh như sôi lên.
Lục Tề Minh nhìn xuống cô gái đang mê muội dưới thân, yết hầu lăn một cái.
Trời biết anh thương cô đến nhường nào, thương đến mức chẳng nỡ để cô chịu tổn thương dù nhỏ nhất. Nhưng đêm nay không thể tránh được. Chỉ có thể cố gắng giảm bớt sự khó chịu cho cô…
Chợt nhớ điều gì, anh chống tay hai bên gương mặt đỏ ửng của Tiền Đa Đa, đứng dậy rời đi.
Tiền Đa Đa chớp mắt ngơ ngác.
Ơ? Sao đột nhiên… đi rồi?
“Không làm nữa à?”
Tiền Đa Đa ngơ ngác ngồi dậy.
Trên ghế sofa, quần áo của hai người vứt bừa bãi – áo khoác, sơ mi của anh, váy cùng chiếc á.o ló.t màu xanh nhạt của cô – tất cả đan xen vào nhau, gợi lên một khung cảnh vừa hỗn độn vừa đầy mê hoặc.
Phòng suite bật điều hòa ấm áp nên không hề lạnh. Nhưng cứ ở trần như thế này thì thật không ổn chút nào.
Cô vớ lấy chiếc áo khoác to lớn của anh trong đống quần áo kéo lên người. Thân hình mảnh mai chìm trong lớp vải rộng thùng thình, trông như một đứa trẻ con mặc đồ người lớn.
Không biết Lục Tề Minh đi đâu, cô chớp mắt đầy thắc mắc.
Đang lơ đãng, bóng người cao lớn ấy đã quay lại, tay cầm một túi giấy có họa tiết mờ.
Tiền Đa Đa ôm gối ngồi thu lu trên sofa, nghiêng đầu tò mò: “Anh cầm gì thế?”
“Bánh mousse.” Lục Tề Minh đáp.
Dường như cô đã quên mất yêu cầu ban đầu của mình, lại ngây ngô hỏi: “Bánh mousse ở đâu ra? Anh mua làm gì thế?”
Nghe vậy, anh nhướng lông mày nhìn cô vài giây rồi cúi xuống cắn nhẹ vào chóp mũi hồng của cô: “Vì con cún này đòi ăn.”
Có lẽ do rượu vẫn chưa tan, cô gái phản ứng chậm chạp, chỉ biết ôm lấy mũi, ánh mắt ướt át nhìn anh đầy vẻ bối rối và hơi tủi thân.
Vẻ đẹp vừa ngây thơ vừa quyến rũ ấy, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng khó lòng kiềm chế.
Nhưng chưa được.
Lần đầu tiên, anh muốn dành cho cô những gì tốt nhất.
Lục Tề Minh hít sâu một hơi, gắng kìm nén ha.m m.uốn nuốt chửng cô vào bụng. Anh quỳ một chân trước sofa, lấy chiếc bánh mousse ra khỏi hộp.
Suốt quá trình đó, Tiền Đa Đa ngồi im lặng ngoan ngoãn, mắt không rời khỏi anh.
Người đàn ông này làm mọi việc đều toát lên vẻ điềm tĩnh và thuần thục, ngay cả khi mở một hộp bánh tam giác cũng giống như lắp ráp vũ khí – đẹp mắt một cách lạ thường.
Nhìn một lúc, ánh mắt cô chuyển từ đôi bàn tay xương xương của anh lên khuôn mặt góc cạnh.
Hoàn hảo không tì vết.
Chẳng trách mẹ cô thích anh đến thế, luôn miệng bảo cô lấy anh đi. Sống mũi cao, đôi mắt sâu, xương gò má đầy nam tính, mí mắt và đôi môi mỏng manh – đẹp hơn cả những ngôi sao nam trong làng giải trí…
Trước đây, cô luôn thấy gương mặt này quá sắc sảo, đúng là điển trai nhưng không hợp gu cô. Cô vốn thích mẫu đàn ông điềm đạm, ôn hòa.
Nhưng giờ nhìn kỹ lại, cô chợt hiểu ra: “Thẩm mỹ của con người thật sự có thể thay đổi.”
Đây chính là người đàn ông cô tự chọn.
Cứng rắn mà kiêu sa, đẹp đến nghẹt thở.
Tiền Đa Đa nhìn chằm chằm đến mức đờ đẫn, hiếm khi nào lại mê muội một người đến thế. Cho đến khi thấy anh chàng đẹp trai như ngọc kia mở hộp bánh, dùng ngón tay dài thon nhón lấy một chút kem màu hồng trắng.
Cô nhíu mày, bật thốt: “Anh lấy kem làm gì thế? Tay bẩn hết rồi kìa.”
Lục Tề Minh từ từ ngẩng mắt lên, ánh mắt gặp nhau trong tích tắc khiến trái tim cô đập thình thịch – đôi mắt vốn lạnh lùng tĩnh tại ấy giờ đang cháy rực, tựa ngọn lửa cuồng nhiệt.
“Anh…” Mặt cô nóng bừng.
Không có kinh nghiệm không có nghĩa là ngây ngô.
Hồi cấp ba và đại học, dưới sự “giáo dục” của Triệu Tĩnh Hy, cô cũng đã đọc không ít tiểu thuyết người lớn.
Nhìn thứ kem trên tay anh, chỉ vài giây sau, vô số cảnh tượng không-mấy-trong-sáng đã hiện lên trong đầu cô.
Chỉ trong chớp mắt, tai cô đỏ rực, tim đập thình thịch, mặt nóng như lửa đốt, suýt nữa đã bật dậy chạy trốn.
Nhưng Lục Tề Minh đâu dễ để cô trốn thoát.
“Em yêu của anh.” Giọng anh trầm thấp đầy mê hoặc, môi mỏng hôn nhẹ lên môi cô, “Thả lỏng đi, để anh yêu em nhé.”
Lông mi Tiền Đa Đa run rẩy trong mê muội.
Chưa kịp hiểu ý tứ câu nói, chiếc áo khoác che thân đã bị anh giật phăng sang một bên.
*
Làn da mềm mại của cô gái lộ ra dưới ánh đèn, từng tấc từng tấc đều hồng hào, mịn màng, toát lên vẻ quyến rũ mà thanh khiết lạ thường.
Lục Tề Minh gương mặt lạnh lùng, hàm răng siết chặt, đầu ngón tay dính kem run nhẹ không ngừng.
Anh không hiểu nổi, tại sao một cá thể lại có thể dành cho một cá thể khác – không huyết thống, không ràng buộc lợi ích – thứ tình cảm vượt xa lý trí như thế.
Những đêm đầu tiên gặp Tiền Đa Đa, mỗi lần nhớ đến cô, mơ thấy cô, câu hỏi ấy lại hiện lên trong đầu anh.
Anh đã suy nghĩ rất lâu mà không tìm ra đáp án.
Rồi sau đó, anh chẳng buồn nghĩ nữa.
Có lẽ, rung động thuần khiết nhất vốn là thứ tình cảm vượt không gian thời gian, tựa như sự vướng víu lượng tử, có thể xuyên qua nhiều chiều không gian, tạo thành một vũ trụ riêng trong hỗn độn.
Từ cái nhìn đầu tiên, tia lửa đã rơi vào vực sâu tâm hồn, dấu ấn định mệnh đã được an bài.
Anh chỉ là một người đàn ông bình thường, yêu một cô gái rực rỡ, nên đành phải đắm chìm, đành phải say đắm, đành phải điên cuồng vì cô.
Và giờ đây, anh sẽ chiếm lấy cô gái khiến anh điên đảo này.
Anh muốn vấy bẩn cô, muốn nuốt chửng cô.
Muốn chiếm đoạt cô sâu thẳm, muốn cô hoàn toàn thuộc về anh bằng cách thức nguyên thủy nhất của đàn ông với phụ nữ.
Ba chiếc bánh mousse không đủ lượng kem để phủ kín cơ thể mềm mại ấy.
Nhưng Lục Tề Minh vốn giỏi chiến lược. Chưa đầy nửa phút, anh đã chọn ra những vùng đất trọng yếu cần chinh phục.
Tiền Đa Đa bị ghim chặt trên sofa, lông mi run rẩy, vai nhỏ co rúm, như con diều đứt dây giữa gió lốc.
Chỉ có thể để cơn gió mạnh cuốn đi, thổi đến tận chân trời xa.
Ý thức mơ hồ.
Cô nhắm nghiền mắt không dám mở.
Mơ hồ cảm nhận hơi thở nóng bỏng của anh men từ cổ xuống ngực rồi dừng lại ở bụng phẳng mềm mại.
Thế giới trước mắt trở nên mờ ảo, dù mở mắt nhưng chẳng thấy gì.
Mọi giác quan tập trung vào nơi hơi thở anh chạm đến.
Khi bị hôn lên bụng, Tiền Đa Đa không kìm được tiếng khóc, ngửa mặt lên, đuôi mắt ửng hồng.
Ban đầu chỉ là những nụ hôn nhẹ, lớp kem mỏng được anh li.ếm nhẹ nhàng.
Sau khi ăn hết kem, anh bắt đầu dùng lưỡi vẽ theo đường cong mềm mại như thạch rồi mới thăm dò tiến sâu hơn.
Không có kinh nghiệm, mọi thứ đều dựa vào bản năng.
Động tác của Lục Tề Minh không thành thạo, thậm chí có chút vụng về.
Nước mắt Tiền Đa Đa ứa ra, đọng trên lông mi sắp rơi, eo thon uốn lượn theo nhịp anh.
Khi bàn tay lớn siết chặt eo nhỏ, anh hôn sâu, ăn tham lam.
Tiền Đa Đa há miệng, mắt lấp lánh nước.
Mười ngón tay bấu chặt vào sofa, cố gắng tìm điểm tựa nhưng vô ích.
Cuối cùng chỉ biết đan vào mái tóc đen của anh, ngửa cổ dài như thiên nga sắp ngạt thở.
Những đợt sóng dồn dập ập đến, cô không chịu nổi, hoàn toàn không chịu nổi.
Cuối cùng, trong khoảnh khắc ấy, con thuyền nhỏ đã vỡ tan giữa bão tố.
Tiền Đa Đa khóc thét, mười ngón tay siết chặt người đàn ông mang đến khoái cảm chưa từng có, trong đầu vô số đóa hoa hồng nở rộ…
*
Sau những màn dạo đầu đầy mê hoặc, mọi chuyện sau đó diễn ra suôn sẻ hơn gấp bội.
Tiền Đa Đa vốn nghĩ mình đã hiểu khá rõ chuyện nam nữ. Những lần thân mật trước đây cùng vô số kiến thức đọc được từ sách khiến cô tự tin rằng dù có vụng về đến đâu thì mình vẫn giỏi hơn Lục Tề Minh – người đàn ông cứng nhắc đã sống độc thân suốt 32 năm trong doanh trại quân đội.
Cô sẽ không bao giờ quên cái ngày ở phòng vệ sinh tiệm bánh ngọt. Chỉ vài cái chạm đùa cợt của cô đã khiến người đàn ông mạnh mẽ như sư tử ấy hoàn toàn mất kiểm soát. Ký ức đó cho cô rất nhiều tự tin.
Nhưng khi thực sự bước vào cuộc, cô mới nhận ra sự tự tin của mình thật mù quáng. Hóa ra cái ngày ở tiệm bánh chỉ là một ngoại lệ hiếm hoi. Trên chiến trường thực thụ, mớ kiến thức học lỏm từ truyện ngôn tình của cô chẳng là gì trước người đàn ông hoang dã và thiện chiến này.
Sau khi vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, đầu óc Tiền Đa Đa bắt đầu choáng váng. Ban đầu cô bị anh đè trên sofa, thân hình mềm mại bị gập lại đến mức đầu gối gần chạm ngực.
Lúc này người đàn ông vẫn còn kiềm chế, hơi thở nóng hổi phả lên làn da ửng hồng của cô. Anh ôm cô hôn cô say đắm nhưng đồng thời cũng chiếm đoạt cô từng chút một.
Tiền Đa Đa thân hình mảnh mai yếu ớt, làn da mềm mại hơn cả nước làm sao chịu nổi cử động mạnh mẽ đó. Dù Lục Tề Minh đã cố hết sức nhẹ nhàng nhưng sức mạnh từ eo anh vẫn khiến cô khóc không thành tiếng. Hai bàn tay nhỏ vô thức cào xé lên cơ bắp cuồn cuộn của anh để lại những vệt đỏ dài.
Trong cơn mê man, cô cảm tưởng như toàn bộ cơ thể và trái tim mình sắp bị anh đục phá tan hoang.
Không biết lần đầu kết thúc lúc mấy giờ. Tiền Đa Đa
kiệt sức nằm ngửa trên sofa, cổ họng khản đặc vì khóc, mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà.
Lục Tề Minh dùng ngón tay nâng cằm cô lên, ánh mắt đen sâu như giếng cạn quan sát khuôn mặt nhỏ. Khắp người cô gái phủ một màu hồng gợi cảm, đôi mắt đẫm nước mờ ảo. Không phải đang suy nghĩ gì mà đơn giản là đã kiệt sức đến mất thần.
Anh nhẹ nhàng lướt ngón tay trên đôi môi hé mở của cô, ngắm nhìn những dấu hôn trên làn da trắng ngần – chiến tích của anh. Bông hoa lan anh chăm sóc bấy lâu cuối cùng cũng kết trái ngọt, ngon ngọt đến mức khiến người ta muốn nếm thử mãi không thôi.
Lục Tề Minh vốn không phải người đam mê nhục dục. Trước khi gặp cô, anh là kẻ nhạt nhẽo vô vị, chẳng màng đến chuyện yêu đương. Anh từng nghĩ cuộc sống vốn dĩ như thế – bằng phẳng như mặt hồ, mọi thứ đều theo khuôn khổ.
Cho đến khi Tiền Đa Đa xuất hiện, anh mới nhận ra thế giới này có màu sắc rực rỡ đến thế. Ba mươi mấy năm trước của anh dường như đã sống hoài sống phí. Anh ước gì đã gặp cô sớm hơn – thời cấp ba, đại học, hoặc chỉ cần sớm hơn vài năm.
Khoảnh khắc này, anh chợt nhận ra mình như mảnh đất khô cằn lâu năm luôn chờ đợi cơn mưa định mệnh. Giờ mưa đã rơi, anh được tái sinh từ trong ra ngoài.
Trong cơn xúc động, anh hôn cô say đắm hơn. Dần dần, những nụ hôn không còn đủ nữa. Người đàn ông mới biết yêu này bắt đầu thèm khát nhiều hơn, bàn tay lớn men theo sống lưng mảnh mai xuống eo nhỏ.
Tiền Đa Đa khẽ rên lên một tiếng, đôi mắt ướt át chậm rãi tập trung lại nhìn anh.
“Anh… muốn nữa à?” Giọng cô khàn khàn yếu ớt nhưng đầy vẻ tò mò thực sự, tạo nên sự tương phản vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Lục Tề Minh mỉm cười hôn lên tai cô: “Được không em?”
Quả nhiên.
Tiền Đa Đa suýt nữa hít một hơi thật sâu. Hóa ra đọc mấy truyện ngôn tình mùi mẫn cũng không phí hoài. Đúng như cô nghĩ – đàn ông làm chuyện ấy rốt cuộc cũng chỉ vì khoảnh khắc cuối cùng.
Anh thậm chí còn chưa thỏa mãn.
Biết mình không thể thoát được “kiếp nạn” này, Tiền Đa Đa mệt mỏi rã rời cũng chẳng buồn cãi cọ, đành nhượng bộ: “Đợi em tắm xong đã, rồi em sẽ… giúp anh.”
Vừa nghe xong, Lục Tề Minh khẽ nhướng mày lặp lại: “Em giúp anh?”
“Ừ.”
Vì vừa trải qua chuyện khó nói, cô ngại ngùng kéo cao áo khoác của anh che nửa mặt, chỉ để lộ đôi mắt long lanh nhìn anh, giọng nhỏ như muỗi vo ve: “Em mệt quá rồi, cần nghỉ ngơi. Lát nữa em có thể dùng tay hoặc… giẫm giẫm giúp anh.”
Tiền Đa Đa ngại nói thẳng nên dùng từ láy thay thế. Bình thường từ láy nghe thật dễ thương, nhưng cô đâu biết trong hoàn cảnh này, kết hợp với khuôn mặt vừa ngây thơ vừa gợi cảm của cô chỉ khiến ngọn lửa trong lòng anh bùng cháy dữ dội hơn.
Lục Tề Minh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt khó hiểu như đang cân nhắc đề nghị của cô.
Một lúc sau, anh không xác nhận cũng không từ chối, chỉ đơn giản vòng tay ôm chặt lấy cô cùng chiếc áo khoác, đứng dậy hướng về phía nhà tắm.
Tiền Đa Đa hoảng hốt, đôi tay trần mảnh mai vội vòng qua cổ anh, khẽ hỏi: “Anh định làm gì thế?”
“Không phải em muốn tắm sao?” Giọng anh lười biếng, thậm chí hơi hờ hững, “Đi tắm.”
Thế là lần thứ hai đêm đó diễn ra trong nhà tắm.
Dòng nước ấm xối xuống khiến cả hai ướt sũng. Khi Tiền Đa Đa nhận ra tình hình không ổn và định phản đối thì đã bị anh kẹp chặt eo, ép vào bồn rửa mặt ẩm ướt.
□*□
“…”
□*□
□*□
Gương mặt cô gái đỏ ửng, đôi mắt mất hồn. Người đàn ông vẫn tỉnh táo quan sát cô qua tấm gương, ánh mắt tối sầm và đầy ám ảnh, lộ ra vẻ say đắm đến mức bệnh hoạn.
Tiền Đa Đa đờ người.
Rồi giọng nói trầm ấm của anh vang bên tai: “Nhìn đi.”
“Bảo bối xinh đẹp như em là của riêng anh.” Lục Tề Minh khẽ cúi đầu, từ từ cắn nhẹ vành tai cô trong khi động tác phía sau càng thêm điên cuồng. “Đa Đa, em là của anh. Chỉ mình anh thôi.”
Nước mắt lăn dài trên khóe mắt cô, rơi xuống từng hạt như chuỗi ngọc mưa xuân. Cô kiệt sức đến mức chỉ cần anh hơi đè nhẹ đã quỵ xuống thảm mềm.
Bất chợt cô ngửa cổ lên, khuôn mặt đỏ rực đầy mê muội. Lục Tề Minh vừa chiếm đoạt thô bạo vừa hôn âu yếm, thì thầm hỏi: “Em thích không?”
Tiền Đa Đa mở miệng nhưng chỉ phát ra vài tiếng r.ên rỉ đứt quãng. Cô vô thức cựa quậy.
Khoảnh khắc đó khiến Lục Tề Minh như bị điện giật xương sống. Anh nghiến răng kìm nén, đồng thời dừng tất cả cử động.
Cô gái ngơ ngác bị treo lơ lửng giữa chừng, khó chịu mà mê muội cọ xát vào người anh.
Toàn thân anh căng cứng, ghì chặt không cho cô nhúc nhích rồi phủ kín thân thể đầy dấu hồng của cô, khẽ dụ dỗ:
“Nói đi, em yêu anh.”