Mỗi năm, nghi lễ chính của lễ hội đều được tổ chức vào ngày cuối cùng của Lễ Sao rơi, sau khi nghi lễ cầu phúc của Nữ Thần kết thúc cũng đồng nghĩa với việc phần cao trào nhất của lễ hội đã chính thức khép lại.
Những hoạt động sau đó khá tự do, người dân có thể xem đua lạc đà, cũng có thể đăng ký tham gia đấu võ sĩ hoặc bỏ ra vài chục đến vài trăm đồng Maridar để nhờ các nhà chiêm tinh xem vận mệnh cho mình.
Phân đoạn “Nữ thần ban phúc” do Tiền Đa Đa đảm nhiệm là điểm nhấn ghi hình chính của buổi quay hôm nay trong phim tài liệu.
Quay xong, đạo diễn Nadir Hassan phất tay ra hiệu cho các nhân viên nghỉ ngơi trước còn mình thì ngồi sang một bên xem lại tư liệu vừa ghi hình.
Người đàn ông trung niên này tuy đã không còn trẻ nhưng năng lực nghiệp vụ thì khỏi phải bàn, ở Maridar hay thậm chí cả khu vực Trung Đông ông đều có địa vị xã hội rất cao trong giới truyền thông, được xem là một nhân vật truyền kỳ, cuộc sống sung túc và kỷ luật nhiều năm cũng không khiến vóc dáng ông trở nên phì nhiêu hay phát tướng.
Ngược lại, lúc này Nadir mặc một bộ vest thủ công cao cấp, khí chất quý phái, tác phong đĩnh đạc, toàn thân toát lên nét nhã nhặn được năm tháng mài giũa.
Ông ngồi yên lặng trong khu làm việc của giới truyền thông, bên tay là một ấm trà tử sa tinh xảo đắt tiền, vừa xem lại đoạn quay vừa ung dung thưởng trà.
Chẳng bao lâu sau từ bên ngoài lều vọng đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Nadir hơi nghiêng đầu thấy một cô gái Trung Quốc khí chất dịu dàng đang đứng ở lối vào.
Sau khi trò chuyện xong với Lục Tề Minh Tiền Đa Đa có chụp vài bức ảnh và quay chút video về bầu trời sao trên sa mạc sau đó quay lại khu lễ hội tìm các thành viên khác trong đoàn làm phim tài liệu.
“Hửm?” Thấy đạo diễn Nadir ngồi một mình trong lều Tiền Đa Đa tỏ vẻ nghi hoặc theo phản xạ quay đầu nhìn quanh rồi dùng tiếng anh hỏi với vẻ hoài nghi: “Đạo diễn, Yuna và những người khác trong đội tôi đâu rồi? Sao không thấy ai đi cùng ngài vậy?”
“Bọn trẻ ấy toàn mấy đứa còn trẻ, chúng chê ở cùng tôi chán quá nên kéo nhau đi chơi mấy trò vui rồi.” Nadir cố ý thở dài một tiếng làm ra vẻ bị tổn thương rồi dừng lại một chút rất ga lăng hỏi thêm, “Cô Tiền có bằng lòng ngồi trò chuyện với tôi không?”
Tiền Đa Đa thường ngày rất bận rộn, ngoài thời gian làm việc cô hầu như không tiếp xúc riêng gì với đạo diễn này.
Cô không hiểu sự hài hước và đôi chút trẻ con của Nadir Hassan nên khi nghe vậy chỉ nghĩ ông đang thật sự thấy cô đơn bèn lập tức gật đầu: “Tôi rất sẵn lòng.”
“Tốt quá rồi, cảm ơn cô, cô gái tốt bụng.” Nadir nháy mắt tinh nghịch rồi chỉ tay về chiếc ghế cạnh mình, “Mời ngồi.”
Tiền Đa Đa cúi người ngồi xuống.
Gió nổi lên.
Tấm rèm của lều bị gió thổi tung một góc, cô vô thức quay đầu nhìn ra ngoài.
Bóng dáng Lục Tề Minh cao lớn nổi bật, đẹp trai đến mức dễ thu hút sự chú ý, dù xung quanh có bao nhiêu người anh vẫn luôn là người khiến người ta chú ý đầu tiên.
Lúc này anh đang đứng cách lều không xa tựa lưng vào thùng xe của một đài truyền hình đang phát sóng trực tiếp, khoanh tay, tay trái uể oải nghịch một chiếc bật lửa, ánh mắt trong trẻo, thần sắc điềm tĩnh nhìn thẳng về phía cô.
Ánh mắt hai người vượt qua mấy mét không khí vô tình va vào nhau.
“….” Tiền Đa Đa ngẩn người.
Người đàn ông cứ thế nhìn cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa môi mình sau đó tùy tiện nhướng một bên mày lên.
“…..” Tiền Đa Đa nghiêng đầu, ngơ ngác chớp mắt, hoàn toàn không hiểu anh đang làm gì.
Cô cứ thế ngây người nhìn anh cho đến khi giọng nói của đạo diễn Nadir vang lên lần nữa mới kéo cô về thực tại.
Nadir quan sát Tiền Đa Đa, hơi nhíu mày quan tâm hỏi: “Môi cô Tiền hình như hơi sưng đỏ, có phải bị dị ứng với món gì không? Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”
Chỉ trong vài giây trong đầu Tiền Đa Đa “ong” một tiếng lập tức hiểu ra hành động vừa rồi của người kia có ý gì.
Ngay trước đó không lâu cô và Lục Tề Minh đã cùng nhau chia sẻ những cảm xúc tâm hồn dưới bầu trời đầy sao, nói chuyện về lý tưởng cuộc đời.
Một đoạn ký ức thật trong trẻo và đẹp đẽ.
Nhưng… chưa đầy 10 phút sau tên đàn ông xấu xa đó lại ngựa quen đường cũ bộc lộ bản chất thật, nhân lúc nơi đó vắng vẻ không người anh đã trực tiếp đè cô xuống cát.
Cát mềm mại, mịn màng, dưới ánh sao ánh lên sắc vàng sẫm.
Cô bị hôn đến choáng váng, toàn thân mềm nhũn suýt chút nữa ngạt thở bất tỉnh…
Vừa nhớ đến đoạn đó sắc đỏ đã từ xương quai xanh lan đến hai má và tai cô, xấu hổ và tức giận, cô lập tức xoay người về hướng khác ngăn cách bản thân khỏi ánh nhìn vừa tr ần trụi vừa đầy tính xâm lược ngoài lều kia.
“Tôi không bị dị ứng.” Cô ho nhẹ một tiếng để che giấu, nghiêm túc bịa đại một câu, “Là, là hồi nãy tôi gặp một con muỗi rất to, bị nó đốt thôi.”
Nghe vậy, đạo diễn Nadir nhíu mày, dặn dò: “Khu vực này cách xa thành phố, côn trùng sẽ nhiều hơn, sau này ra ngoài cô Tiền nên chuẩn bị thêm thuốc xua đuổi muỗi và côn trùng.”
Tiền Đa Đa cười: “Vâng, tôi sẽ ghi nhớ lời ngài dặn.”
Nghe vậy Nadir gật đầu không chú ý đến môi cô nữa mà cúi đầu rót cho cô một tách trà, nói: “Đây là trà của Trung Quốc các cô, tên là Trúc Diệp Thanh, cô Tiền nếm thử xem.”
Ba chữ “Trúc Diệp Thanh” được Nadir Hassan phát âm theo tiếng trung phối với giọng nói trầm ấm nhưng phát âm chưa chuẩn, nghe rất hài hước.
Tiền Đa Đa không nhịn được bật cười nâng tách trà nhỏ lên nhấp một ngụm.
“Ừm, rất ngon.” Cô ngừng một chút cũng đáp lại bằng tiếng trung, “Hương thơm nồng nàn, dư vị lưu luyến.”
Nadir Hassan cười thành tiếng sau đó mời Tiền Đa Đa cùng ông xem lại đoạn quay trong nghi lễ cầu phúc.
Tiền Đa Đa ngũ quan thanh tú, nền tảng nhan sắc vốn đã đẹp cộng thêm tay nghề trang điểm của các chuyên gia, tối nay tạo hình của cô vô cùng thành công.
Dù nhìn bằng mắt thường hay qua ống kính HD đều rất xinh đẹp.
Nadir nhìn “hình tượng thần nữ” trong tác phẩm của mình càng nhìn càng hài lòng, càng nhìn càng thấy ưng ý không nhịn được thốt lên khen ngợi từ tận đáy lòng: “Cô Tiền, cô mặc bộ trang phục này thật quá hợp, cứ như được nữ thần Nursama tự mình chọn vậy.”
Tiền Đa Đa chỉ mỉm cười nhẹ: “Ngài quá lời rồi.”
“Ming đúng là có con mắt nhìn xa.” Trên mặt Nadir lộ ra sự biết ơn và may mắn như lẩm bẩm nói một câu, “May mà có cậu ấy.”
Khi Nadir Hassan nói câu này giọng không lớn nhưng Tiền Đa Đa vẫn nghe thấy.
Cô hơi ngây ra, nhíu mày dùng tiếng anh hỏi với vẻ khó hiểu: “Sao chú lại nhắc đến Ming? Việc này có liên quan gì đến anh ấy sao?”
“….” Nhận ra mình lỡ lời Nadir Hassan lập tức lúng túng.
Ông vội che miệng ho khan hai tiếng rồi nhanh chóng cầm tách trà lên uống một ngụm, tranh thủ thời gian suy nghĩ cách chữa cháy.
Vài giây sau, Nadir đã lấy lại bình tĩnh mỉm cười hiền hậu như không có gì xảy ra: “Không có gì liên quan cả.”
Tiền Đa Đa thăm dò: “Ngài chắc là không liên quan gì đến anh ấy chứ?”
“Dĩ nhiên.”
Nadir đặt tách trà xuống thản nhiên nói: “Tôi chỉ chợt nhớ ra gần đây Ming vẫn luôn phụ trách nhiệm vụ an ninh cho đoàn làm phim tài liệu, vất vả lắm, sau này nhất định phải cảm ơn cậu ấy và các thành viên của mình cho đàng hoàng.”
“Nhưng mà…” Cô gái trẻ vẫn còn điều muốn hỏi.
“Đừng có nhưng mà nữa.” Nadir không dám nói thêm gì phẩy tay chuyển chủ đề: “Lễ hội lần này có nhiều tiết mục thú vị lắm, Yuna đã dẫn các đồng nghiệp người Trung Quốc của cô đi dạo chợ rồi, cô Tiền cô cũng đi tìm họ đi, xem bói sao, cưỡi lạc đà các kiểu, cứ vui chơi thoải mái nhé.”
Ra khỏi lều Tiền Đa Đa vẫn còn trầm ngâm, trong đầu cứ quanh quẩn câu nói đầy ẩn ý của Nadir Hassan.
Cô đứng giữa làn gió đêm cụp mắt suy nghĩ xuất thần, một giọng nữ trẻ trung và vui vẻ vang lên từ phía không xa bằng tiếng Trung: “Cô Tiền!”
Là Lý Tiểu Thiến.
Mấy bạn trẻ được Yuna và Farouk dẫn đi dạo một vòng không thấy Tiền Đa Đa và Lục Tề Minh trong đám đông nên quay về xe phát sóng.
Tiền Đa Đa hoàn hồn mỉm cười rạng rỡ với đồng nghiệp: “Mọi người vừa đi đâu vậy?”
“Bọn em vừa đi xem bói sao đấy!” Lý Tiểu Thiến hào hứng, mặt mày rạng rỡ vừa nói vừa khoa tay múa chân, “Vẽ bản đồ sao trên cát rồi dựa vào đó để đoán tương lai, tình duyên, sự nghiệp, tài vận, cái gì cũng xem được! Nghe nói linh lắm luôn!”
Tiền Đa Đa rất thích khám phá những điều mới lạ nghe vậy thì hào hứng hẳn lên: “Quao, đã tới đây rồi thì phải thử một quẻ chứ!”
Lúc này Chu Thạc đứng bên cạnh bật cười khẽ, giọng lạnh tanh tiếp lời: “Toàn là mấy trò lừa gạt thôi, làm gì có chuyện thần kỳ đến thế.”
Lý Tiểu Thiến hừ một tiếng thấp giọng phản bác: “Để mấy thầy bói kia nghe thấy thì anh bị vây đánh hội đồng liền cho coi, anh không tin thì thôi, đừng có làm tụi em mất hứng được không?”
Chu Thạc khựng lại, cũng biết mình làm nhóm bạn cụt hứng bèn giơ hai tay đầu hàng: “Ok, miệng anh đáng đánh, là lỗi của anh, anh im lặng không nói gì nữa, mọi người muốn đi coi bói thì cứ đi, anh không có hứng với mấy thứ đó, xin rút khỏi nhóm, thế là được rồi chứ?”
Dư Thành nghe vậy liền huých khuỷu tay vào Chu Thạc, thì thầm: “Tôi cũng không hứng thú với mấy vụ bói toán gì đó, đi, hai tụi mình đi cưỡi lạc đà?”
Chu Thạc cười: “Ok!”
Nói rồi anh ấy quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn vừa mới đi tới, cười hỏi: “Đội trưởng Lục, chắc anh cũng không hứng thú gì với mấy chuyện bói sao bói số đó ha? Bên nữ có cô Isabella đi cùng rồi, anh đi với chúng tôi nhé?”
Lời vừa dứt ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Lục Tề Minh.
Nghe xong lời Chu Thạc gương mặt Lục Tề Minh không biểu cảm gì liếc nhìn Isabella hỏi bằng giọng điệu nhàn nhạt: “Cô có hứng thú với chiêm tinh không?”
Gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của Isabella thoáng lộ ra nét bối rối.
Cô đã làm việc với Lục Tề Minh, vị trung tá đến từ Trung Quốc gần 8 tháng, trong ấn tượng của cô anh là người có năng lực rất giỏi nhưng cũng lạnh lùng cứng rắn, trầm mặc ít lời, ngoài công việc ra chưa từng nói chuyện phiếm hay chia sẻ gì về đời tư.
Vậy mà giờ đây vị trung tá này lại hỏi cô có thích chiêm tinh không?
Mặt trời ngày mai tính mọc từ hướng tây chắc?
Isabella im lặng khoảng hai giây rồi thành thật trả lời: “Cũng bình thường.”
Lục Tề Minh: “Vậy cô đi cùng Chu Thạc và Dư Thành, đảm bảo an toàn cho họ.”
“Rõ, đội trưởng.” Isabella gật đầu.
Chu Thạc đứng bên gãi đầu nghi ngờ hỏi: “Đội trưởng Lục, anh bảo Isabella đi với chúng tôi vậy còn anh?”
Lục Tề Minh bình thản nói: “Tôi rất có hứng thú với chiêm tinh, vừa hay có thể đi cùng cô Tiền và mọi người.”
Tiền Đa Đa: “……”
Mọi người xung quanh: “…..”
Khóe miệng Chu Thạc giật giật mấy cái gắng gượng cười để làm dịu bầu không khí: “Haha… không ngờ thứ anh thích lại trái ngược với hình tượng của anh ghê đó, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong ha ha…”
“Vậy là mọi người sắp chia thành hai nhóm đúng không?”
Yuna giơ một ngón tay lên bắt đầu tự đếm người: “Isabella, Chu Thạc, Dư Thành, ba người đi khu cưỡi lạc đà, con gái tụi mình thì đi với đội trưởng Ming đến khu chiêm tinh?”
Nói đến đây Yuna chợt nhớ ra còn chưa hỏi Farouk liền quay đầu nhìn anh ấy: “Nè, anh thì sao, đi với nhóm nào?”
Ánh mắt Farouk lướt nhẹ qua cô gái phương Đông đang trò chuyện với Lý Tiểu Thiến.
Cô đã thay lại trang phục của mình, mái tóc dài xoăn dày, môi đỏ tươi tắn, mắt long lanh như chứa cả trời sao, vẫn đẹp đến mức khiến tim người ta lỡ nhịp.
Lòng bàn tay Farouk bất giác ướt mồ hôi, ánh mắt không thể dứt ra ấp úng trả lời Yuna: “Tôi cũng đi xem bói.”
Yuna: “Ok.”
Tiền Đa Đa mải mê trò chuyện với bạn bè hoàn toàn không hay biết ánh mắt nồng nhiệt mà Farouk đang nhìn mình.
Farouk cứ chăm chú nhìn cô, đúng lúc đó một gương mặt lạnh lùng tuấn tú đột ngột xen vào tầm nhìn chắn mất hình ảnh cô gái.
Người đàn ông đứng đó, mặt không cảm xúc nhìn anh ấy bằng ánh mắt lạnh lẽo, toát ra khí thế uy hiếp cực mạnh.
Như một con mãnh thú phát hiện ra kẻ xâm phạm lãnh thổ.
Farouk khựng lại, một giây sau khi hoàn hồn anh ấy miễn cưỡng kéo căng khóe miệng nở một nụ cười thân thiện với vị trung tá trước mặt.
Trung tá coi như không nhìn thấy nụ cười đó chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn anh hai giây rồi xoay người rời đi.
Farouk: “……?”
*
Cả nhóm đã chia thành hai nhóm rõ ràng, mỗi bên hành động riêng.
Chu Thạc và những người khác đi tìm ông chủ đoàn lạc đà.
Bên Tiền Đa Đa vẫn như cũ do Yuna làm trưởng nhóm, cô ấy đi phía trước vừa kể truyền thuyết về Lễ Sao rơi vừa giới thiệu cho mọi người những nhà chiêm tinh đáng tin cậy.
“Tôi có một người bạn là chiêm tinh gia, tối nay cô ấy cũng có mặt ở đây.” Yuna tươi cười nói, “Cô ấy được Hiệp hội Nghiên cứu Chiêm tinh Quốc tế cấp bằng chứng nhận chính thức, rất có uy tín trong ngành, tuyệt đối không phải loại giả danh nhà chiêm tinh để lừa đảo đâu.”
Tiền Đa Đa tò mò: “Cô từng nhờ cô ấy xem cho chưa?”
“Rồi.” Yuna đáp, “Tôi từng hỏi về con đường phát triển sự nghiệp, cô ấy dựa vào bản đồ sao để chỉ dẫn cho tôi, thực sự rất hữu ích.”
“Vậy thì đúng là lợi hại thật.” Tiền Đa Đa chân thành khen ngợi.
“Kìa, đó chính là bạn tôi!” Yuna đột ngột dừng bước ánh mắt sáng rỡ dẫn mọi người tiến về phía trước.
Người bạn chiêm tinh của cô ấy trông còn rất trẻ, tuổi tác chắc ngang ngửa Yuna.
Cô ta ngồi dưới một chiếc lều ánh sao đơn sơ mặc váy dài bằng vải voan tím sẫm, trùm khăn voan mỏng cùng màu, khuôn mặt góc cạnh sâu sắc được vẽ đầy những ký tự thần bí, vòng tay bằng kim loại họa tiết rắn quấn quanh cả hai cánh tay, vẻ ngoài yêu mị mê hoặc như một nữ tư tế bước ra từ thần thoại Maridar.
Yuna bước tới chào hỏi cô bạn chiêm tinh gia.
Hai người dùng tiếng Ả Rập để trò chuyện, Tiền Đa Đa và Lý Tiểu Thiến không hiểu gì đành đứng bên cạnh lặng lẽ chờ.
Chẳng bao lâu Yuna nói chuyện xong với nhà chiêm tinh, cô ấy quay lại nhiệt tình vẫy tay với hai cô gái Trung Quốc mỉm cười nói: “Tôi đã nói với bạn tôi rồi, cô Tiền, cô Lý, ai muốn xem trước nào?”
Lý Tiểu Thiến đặt tay lên vai Tiền Đa Đa ấn cô ngồi xuống ghế cười bảo: “Lãnh đạo trước đi.”
Tiền Đa Đa đành phải hít sâu một hơi nhìn thẳng vào nhà chiêm tinh.
Nhà chiêm tinh nói một câu tiếng Ả Rập.
Yuna vừa định phiên dịch thì thanh niên lạnh lùng đứng bên cạnh đã lên tiếng trước, giọng bình thản: “Cô ấy muốn biết ngày tháng năm sinh và nơi sinh của em.”
Nhà chiêm tinh đưa giấy bút, ánh mắt ra hiệu để Tiền Đa Đa ghi vào.
Tiền Đa Đa làm theo.
Sau đó cô hơi hồi hộp, có phần lo lắng chờ đợi.
Nhà chiêm tinh liếc qua thông tin trên giấy sau đó lấy ra một khay cát hình chữ nhật bắt đầu vẽ vời bằng đầu ngón tay, vẻ mặt tập trung và nghiêm túc, thi thoảng còn ngẩng đầu quan sát bầu trời.
Lý Tiểu Thiến thấy thế không kìm được khẽ nói với Tiền Đa Đa: “Cô ấy cứ ngước nhìn trời suốt, không biết đang nhìn cái gì, thần bí ghê.”
Tiền Đa Đa đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng.
Lý Tiểu Thiến lập tức ngậm miệng, chỉ nhìn mà không dám nói nữa.
Trong khu chợ chiêm tinh, du khách và nhà chiêm tinh đông đúc, âm thanh trò chuyện râm ran khắp nơi, tiếng chuông gió và đá quý va chạm nhau vang lên trong trẻo, không khí vô cùng náo nhiệt.
Khoảng 20 phút sau.
Một bản đồ sao khổng lồ, phức tạp đã được vẽ xong.
Nhà chiêm tinh ngẩng đầu nhìn Tiền Đa Đa nói một câu tiếng Ả Rập.
Tiền Đa Đa không hiểu, chớp chớp mắt theo phản xạ ngẩng đầu nhìn Lục Tề Minh.
Lục Tề Minh nhẹ giọng dịch: “Cô ấy hỏi em muốn xem gì.”
Tiền Đa Đa sững người, chết rồi, nãy giờ chỉ lo xem náo nhiệt hoàn toàn chưa nghĩ xem bản thân muốn xem gì cụ thể.
Nhà chiêm tinh thấy cô gái xinh đẹp đối diện có vẻ lúng túng, mỉm cười lại nói thêm vài câu.
Lục Tề Minh: “Cô ấy nói, nếu em chưa nghĩ ra điều muốn hỏi thì có thể để cô ấy dựa theo bản đồ sao để phân tích, về sự nghiệp, về nhân duyên đều được.”
Tiền Đa Đa nghe vậy thì gật đầu: “Vậy phiền cô xem giúp tôi, phân tích thử đi.”
Sau đó nhà chiêm tinh bắt đầu giảng giải một tràng dài, Lục Tề Minh đứng bên cạnh phiên dịch cùng lúc.
Tóm tắt đơn giản lời nhà chiêm tinh thì chính là: Theo biểu hiện trên bản đồ sao, trong 10 năm tới Tiền Đa Đa sẽ bước vào thời kỳ sự nghiệp thăng hoa, làm gì cũng có khả năng thành công cao.
Xem xong sự nghiệp tiếp theo là phần nhân duyên.
Nhà chiêm tinh nhìn chăm chú vào bản đồ sao rồi bỗng nhiên bật ra một câu.
Lục Tề Minh nghe xong, im lặng khoảng nửa giây rồi nói nhẹ: “Cô ấy nói chồng tương lai của em xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
Lời vừa dứt sắc mặt mấy người xung quanh đều trở nên vi diệu.
“….” Mặt Tiền Đa Đa đỏ bừng ho khẽ một tiếng để che giấu sự lúng túng, chuẩn bị bỏ qua chủ đề này: “Chuyện nhân duyên thì thôi khỏi cũng được…”
Nhưng nhà chiêm tinh lại tiếp tục nói một câu nữa.
Lục Tề Minh: “Cô ấy nói em và chồng tương lai sẽ rất hòa hợp, hôn nhân rất hạnh phúc.”
Tiền Đa Đa nghe vậy trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào, khóe môi bất giác cong lên bỗng nhiên lại cảm thấy nhà chiêm tinh xem vất vả như vậy, ngay cả chuyện nhân duyên cũng ra rồi, mình cũng nên nghiêm túc nghe nốt.
Nhà chiêm tinh lại thốt lên mấy âm tiết.
Tiền Đa Đa không hiểu câu tiếng Ả Rập đó ngoan ngoãn chờ một lát, nhưng lần này mãi vẫn không thấy người đồng chí giải phóng quân kia lên tiếng phiên dịch.
Cô khó hiểu ngước mắt nhìn về phía Lục Tề Minh, chờ đợi hỏi: “Nhà chiêm tinh lại nói gì vậy?”
Sắc mặt Lục Tề Minh vẫn điềm đạm như thường, trầm mặc gần năm giây mới cất tiếng: “Cô ấy nói chồng tương lai của em sẽ mãi mãi yêu thương cưng chiều em, không để em phải chịu bất cứ tủi thân nào…”
“Ê… không đúng đâu đội trưởng.”
Một bên, Yuna nghe đến đây thì không nhịn được lên tiếng, trực tiếp ngắt lời bằng tiếng anh: “Bạn tôi rõ ràng nói là “Việc cô Tiền lần này có thể đến được Maridar, trong vô hình cũng là nhờ được vị hôn phu tương lai dẫn lối”, anh vừa rồi dịch sai rồi.”
Lời vừa dứt, gió thu xào xạc cuốn lá rơi.
Cả gian hàng lập tức chìm vào im lặng.
Yuna nhận ra chính mình đã phá vỡ bầu không khí gãi đầu cười khan hai tiếng: “Xin lỗi nhé, quên không nói với mọi người, dù tôi phát âm tiếng trung không tốt nhưng mấy câu giao tiếp cơ bản thì vẫn hiểu được.”
Tiền Đa Đa im lặng.
Lời của nhà chiêm tinh, màn “chữa cháy thành đổ thêm dầu” của Lục Tề Minh, cộng thêm câu lỡ miệng tối nay của đạo diễn Nadir Hassan…
Cô khẽ mím môi quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng lấp lánh sự chất vấn.
Rồi cô mỉm cười, hạ giọng dùng giọng điệu lịch sự dịu dàng nhất hỏi: “Đội trưởng Lục, xin hỏi tại sao anh lại dịch sai lời của nhà chiêm tinh?”
Vẻ mặt Lục Tề Minh vẫn bình thản như nước, chẳng hề thay đổi sắc mặt hay nhịp tim nhàn nhạt nói: “Dù sao tiếng Ả Rập cũng không phải tiếng mẹ đẻ của anh, vừa rồi hiểu nhầm, xin lỗi.”
Cô gái chớp đôi hàng mi dày, giọng nhẹ nhàng: “Là hiểu nhầm thật hay là cố ý giấu đầu lòi đuôi, tự anh rõ nhất.”
Lục Tề Minh nhướng mày, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô: “Em rốt cuộc muốn nói gì?”
“Đâu có gì đâu.”
Cô gái nhoẻn miệng cười tươi tắn, mềm mại, ánh mắt quay lại nhìn nhà chiêm tinh: “Làm phiền cô rồi, mời cô tiếp tục.”
Nhà chiêm tinh lại nghiêm túc tận tâm trình bày.
Chỉ là, về sau Tiền Đa Đa không còn tâm trí đâu mà chú ý lắng nghe nữa.
Nguồn cơn của việc ghi hình bộ phim tài liệu lần này thật sự có quá nhiều điểm đáng ngờ, nếu muốn xâu chuỗi lại cũng chẳng cần dùng đến bao nhiêu tế bào não.
Tiền Đa Đa bất giác siết chặt hai nắm đấm tay.
Vậy nên, cả việc Nadir Hassan chủ động tìm đến cô cũng là do anh đứng sau sắp đặt?
A…
Đồ đàn ông xấu xa, thật sự là quá xấu xa rồi!
Tâm cơ, bụng dạ sâu, lại còn giỏi giả bộ đứng đắn và vô tội như một đóa “trà xanh”!
Nghĩ đến đây cô không khỏi càng thêm bực bội, giữa xấu hổ và tức giận cô lại bắt đầu lặng lẽ suy tính.
Bị chơi một vố thế này, sao có thể để yên cho qua?
Vậy thì…
Cô nên nghĩ cách gì đó trả đũa lại một phen để tên đàn ông giả nhân giả nghĩa kia cũng phải nếm chút khổ sở chứ nhỉ?
*
Không khí náo nhiệt ở lễ hội vẫn kéo dài đến tận nửa đêm.
Sau khi quay lại doanh trại Lục Tề Minh một mình trở về ký túc xá.
Tắm rửa xong anh tiện tay ném đống quần áo thay ra vào giỏ đồ dơ rồi ngồi xuống bàn bắt đầu xem các tài liệu do các bộ phận khác nộp lên.
Mới xem được vài phút điện thoại trên bàn “ting” một tiếng, nhận được tin nhắn wechat mới.
Tiền Đa Đa: [Anh mở cửa một chút, cảm ơn.]
Ánh mắt Lục Tề Minh khẽ trầm xuống.
Anh bình tĩnh lại, trả lời cô bằng một dấu chấm hỏi: [?]
Tiền Đa Đa: [Em đang đứng trước cửa phòng ký túc của anh nè, anh yêu ^_^]
Lục Tề Minh: “……”
Giờ này đã là nửa đêm, gió lạnh thổi ù ù, toàn bộ doanh trại chìm trong bóng tối.
Trễ thế này sao cô lại đến tìm anh?
Bị bệnh à? Bình nóng lạnh hỏng? Hay là gặp phải chuyện khẩn cấp?
Nghĩ vậy Lục Tề Minh không chần chừ thêm giây nào lập tức đứng dậy bước nhanh đến cửa phòng mở cửa ra.
Lễ hội sao rơi đã kết thúc nhưng bầu trời đêm vẫn đầy sao và trăng sáng.
Khoảnh khắc mở cửa anh thấy ngay bóng dáng nhỏ nhắn trước mặt.
Cô gái mặc váy ngủ mỏng, khoác thêm áo ngoài ngẩng khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn nhìn anh, đôi mắt đen láy mơ màng, ướt át kiều diễm, cả người như được ánh trăng lạnh bao phủ một tầng sương dịu dàng.
Cổ thon dài, trắng nõn, làn da trong suốt ánh lên vẻ rạng rỡ như một chú chim non lạc đường, yếu ớt khiến người ta không nỡ rời mắt.
Lông mày Lục Tề Minh lập tức nhíu chặt, khẽ hỏi: “Sao vậy, em thấy khó chịu ở đâu à?”
“Em vừa nãy nằm mơ thấy ác mộng rất đáng sợ, tỉnh dậy rồi mãi không hoàn hồn, sợ quá đi.”
Bàn tay trắng nõn mềm mại nhẹ nhàng nắm lấy mấy ngón tay của anh.
Hai má cô ửng hồng, giọng nói vừa nhẹ vừa mềm, lại dịu dàng hỏi: “Tối nay em có thể ngủ cùng anh không?”