Thiên Ý cáu gắt quát lên: “Anh tránh xa tôi ra một chút. Ăn no rửng mỡ không việc làm à?”
Đối diện cơn thịnh nộ của cô, Phó Mặc lại vô cùng vui sướng. Không nói không rằng bất thình lình hôn chụt lên má Thiên Ý, khiến cho cô sững sờ mất mấy giây.
“Anh bị điên à?” Thiên Ý chà mạnh lên chỗ bị hắn hôn, chà đến nỗi da mặt đỏ lên.
“Thời gian gần đây anh khá rảnh cho nên sẽ ở bên em thường xuyên. Có vui không?”
“Vui con khỉ. Anh rảnh thế chắc công ty sắp phá sản rồi đúng không?”
Cứ tưởng Phó Mặc sẽ nổi giận, nào ngờ hắn lại cười rất tươi. Còn có tâm tình bẹo má cô.
“Em yên tâm, nếu thật sự có chuyện đó anh vẫn có đủ tiền để nuôi em cả đời.”
Hắn luôn nhìn xa trông rộng, vạn sự đều không khinh suất. Làm ăn là chuyện rủi ro thế nào hắn còn không hiểu rõ sao? Trong bất cứ lĩnh vực nào Phó Mặc đều âm thầm chừa cho mình một lối thoát hiểm. Ngộ nhỡ biến cố ập đến bản thân không đến nỗi rơi vào thảm trạng.
Từ sau khi Thiên Ý xuất viện, Phó Mặc luôn ở bên săn sóc, yêu chiều lắng nghe. Thậm chí Thiên Ý cả ngày ngang bướng, Phó Mặc đều gật đầu cho qua.
Đối với sự thay đổi bất thường của Phó Mặc người làm trong nhà khó tránh một phen khiếp sợ. Họ đồn đoán tình yêu đã cảm hóa một con người nhẫn tâm, nhưng ít ai biết sự thật đằng sau còn vượt qua sức tưởng tượng của họ.
…
Nhiều ngày trước Thiên Ý bỗng dưng ngất xỉu, trước mắt cô tối sầm cảnh vật ngày một xa dần, bên tai là tiếng ai đó đang gọi tên mình.
Phó Mặc hoảng sợ ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Thiên Ý, đích thân bế cô lên xe. Mồ hôi chạy dọc gò má Phó Mặc, rơi xuống người lặng yên như ngủ say.
Cô nằm trong lòng hắn ngày càng lạnh dần, hắn không cảm nhận được hơi thở của cô, không cảm nhận sự sống đang tồn tại trên cơ thể Thiên Ý.
Ký ức nhiều năm trước ùa về, cũng là vào buổi chiều nhiều nắng hắn ôm cơ thể bê bết máu của mẹ chạy đến bệnh viện. Cơ thể bà cũng lạnh thế này, sau cùng tắt thở trong vòng tay hắn.
Đôi mắt Phó Mặc đỏ hoe, hắn không thể để chuyện xưa lập lại. Tuyệt đối phải bảo vệ người hắn thương yêu, sẽ không để ai ra đi trong vòng tay hắn thêm lần nào nữa.
Khi Thiên Ý tỉnh dậy vật đầu tiên cô nhìn thấy chính là trần nhà trắng tinh, ý thức được bản thân đang ở đâu, và chuyện gì đang xảy ra với mình. Liếc mắt nhìn căn phòng rộng lớn hiu quạnh, cùng mớ dây nhợ bên tay phải, Thiên Ý khó khăn chống tay trái ngồi dậy. Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói người đàn ông.
“Bệnh nhân gì đó, cô vừa tỉnh khoan hãy ngồi dậy. Nằm thêm chút đi!”
Người nói là chàng trai trẻ tuổi trạc Thiên Ý, anh ta khoác trên mình chiếc áo blouse trắng cùng thẻ tên đeo trước ngực.
“Chồng cô đi đâu rồi? Không có người nhà ở đây sao? Tôi cần nói chuyện với họ về tình hình sức khỏe của cô.”
Vị bác sĩ trẻ mở hồ sơ nhìn vào hàng kết quả trên đó bỗng tặc lưỡi. Nghe đến người nhà ngực trái Thiên Ý bỗng nhói lên, người nhà đã không còn bên cô. Thiên Ý bây giờ chỉ là đứa trẻ bơi vơ, lạc lõng giữa thế gian rộng lớn.
Cô miễn cưỡng đáp: “Tôi không có người nhà. Bác sĩ có thể nói trực tiếp với tôi, sức khỏe của tôi thế nào tôi có quyền được biết hơn ai hết.”
Bác sĩ kia là người dễ tính, cũng không câu nệ nhiều quy tắc đưa bản kết quả cho Thiên Ý xem. Anh ta hắng giọng, sờ đầu mũi ngại ngùng nói.
“Tổng quát thì không có vấn đề gì, chỉ là dạo gần đây cô lao lực quá, không kết hợp nghỉ ngơi điều độ dẫn đến suy nhược thôi. Với cương vị là một bác sĩ tôi khuyến nghị bệnh nhân nên chăm sóc bản thân cẩn thận.”
Anh gõ lên dòng chữ được in rõ nét trên mặt giấy: “Phải chăm sóc cẩn thận.”
Phó Mặc ra ngoài nghe điện thoại tiện thể mua ít cháo cho Thiên Ý, đứng trước cửa phòng bệnh hắn loáng thoáng nghe giọng của nam giới.
“Được rồi có việc gì thì gọi tôi.”
Phó Mặc đẩy cửa bước vào, liếc nhìn Thiên Ý buồn rầu trên giường bệnh, lại đánh giá người kia. May cho anh ta, nếu không vì chiếc áo blouse khoác trên người, Phó Mặc đã nghĩ anh ta đến có ý đồ xấu.
Hắn điềm nhiên hỏi bác sĩ: “Tình hình cô ấy thế nào rồi, có vấn đề gì không?”
Bác sĩ đút hay tay vào túi áo, mỉm cười ngờ nghệch như kẻ khờ.
“Không có gì, cô ấy rất khỏe. À không ý tôi là…” Anh ta tự vả miệng mình, vội chữa cháy: “Cô ấy bị suy nhược do không nghỉ ngơi, ăn uống điều độ. Khuyên người nhà nên chú ý chăm sóc bệnh nhân nhiều hơn.”
Nói xong vị bác sĩ trẻ xin phép ra khỏi phòng. Bước đến cửa anh ta vừa nhảy chân sáo vừa ngân nga câu hát chẳng giống ai.
Căn phòng trở về vẻ im ắng vốn có, Phó Mặc đặt hộp cháo lên bàn, ngồi xuống cạnh Thiên Ý. Thông qua ánh mắt có thể nhìn thấy sự lo lắng hiếm hoi bên trong đó.
“Em đã biết rồi sao?”
Thiên Ý mím môi chậm chạp gật đầu. Qua rất lâu sau cô khẽ nói: “Không phải là thật đâu nhỉ? Tôi đã rất cẩn thận rồi mà. Làm sao nó có thể xuất hiện được cơ chứ?”
Cô như đang nói với chính mình, cũng đang nói cho Phó Mặc nghe.
Thiên Ý bối rối siết chặt ga giường, từng đầu ngón tay lạnh buốt nắm chặt vào nhau. Cả gương mặt cô đỏ lên, uất ức nghẹn dưới đáy lòng bức bối cả cơ thể lẫn tâm trí.
Phó Mặc thoáng giật mình, lặng người nhìn xoáy vào cô gái trên giường bệnh. Đúng như dự đoán của hắn, khi biết tin cô chẳng có chút gì gọi là vui mừng của người sắp làm mẹ. Ngược lại biểu cảm oán hận này lại cực kỳ khiến hắn khó xử.
Rõ ràng là chuyện trong tầm kiểm soát, giữa chừng lại xuất hiện nhân tố mới. Rõ ràng là việc trong dự tính, nhưng khi đối mặt hắn lại lúng túng thế này.
Phó Mặc lân da dò hỏi: “Thế em không thích nó à?”
Thiên Ý ngước đôi mắt đỏ hoe lên chất vấn: “Vậy còn anh, anh có thích nó không?”
Hắn không biết mình có thích đứa trẻ đó không, nên chưa thể trả lời câu hỏi của cô. Phó Mặc chỉ có thể nói.
“Tạm thời em cứ nghỉ ngơi trước đã, việc này chúng ta sẽ nói sau.”
Trước lúc Phó Mặc ra khỏi phòng bệnh, Thiên Ý gọi với theo. Cô nói rất to, rõ ràng từng chữ để hắn khắc sâu vào tâm can.
“Tôi không thích một chút nào. Giữa tôi và anh hoàn toàn không xuất hiện thứ gọi là tình cảm, giữa chúng ta chỉ có hiểu lầm, cãi vã, và còn cả bản hợp đồng cưỡng chế xen giữa. Anh nói xem, nếu nó được sinh ra trên cõi đời này sẽ hạnh phúc chứ? Thà rằng phá bỏ còn hơn.”
Đúng như ý cô, những lời đó thật sự đã khắc sâu vào tâm can Phó Mặc. Cho đến nhiều năm sau, hắn vẫn còn nhớ như in gương mặt đẫm nước mắt, đôi mắt bi thương khi nói ra những lời đó. Thiên Ý nói không sai, giữa bọn họ chỉ là mối quan hệ cưỡng chế, ràng buộc đôi chân nhau. Hắn vì thù hận mà cưỡng ép con gái kẻ thù phủ phục dưới chân mình. Vì lòng đố kỵ tư tình cá nhân, hết lần này đến lần khác chà đạp khinh nhục cô.
Thiên Ý hận hắn là phải, ngay cả hắn cũng chán ghét bản thân mình.
Còn đứa trẻ kia, hắn không biết phải làm sao?