Hiển Vinh nằm dài trên giường, chuyện đêm qua lần lượt xuất hiện trước mắt anh. Cơ thể mềm mượt, tỏa hương nước hoa thơm mát. Đôi gò bồng đảo nhún nhảy theo từng chuyển động của anh, giọt mồ hôi hòa chung nước mắt cùng tiếng r.ên r.ỉ quyến rũ bên tai. Mọi tấc da thịt Hiển Vinh đều nhớ rõ không quên. Chỉ tiếc người cùng anh lăn lộn đêm qua đã biến mất vào sáng nay. Thậm chí Hiển Vinh đã nghĩ đợi khi gặp Thanh Ly anh sẽ trêu cô ngượng chín mặt.
Biệt thự hôm nay vắng vẻ hơn thường ngày rất nhiều, thậm chí yên lặng trên mức bất thường. Hiển Vinh dạo vài vòng đừng nói là Thanh Ly, ngay cả cái bóng của cô anh cũng không nhìn thấy.
“Cô có biết Thanh Ly đã đi đâu không Thiên Ý? Tôi không tìm thấy cô ấy.”
Thiên Ý đang bận bịu trong bếp, nghe Hiển Vinh hỏi vậy chợt dừng tay gác đũa, ngoái đầu nhìn Hiển Vinh. Cô lắc đầu, dịu giọng bảo.
“Chẳng biết nữa. Từ sáng tôi đã không thấy chị ấy rồi.” Thiên Ý cười thầm: “Vừa sáng ra đã tìm chị ấy, hai người đang yêu nhau phải không?”
Hiển Vinh ngây người khá lâu trước câu hỏi của Thiên Ý, vì anh chưa từng nghĩ đến việc nghiêm túc yêu một ai đó. Không phải Hiển Vinh có ý trêu đùa hay xem nhẹ Thanh Ly. Chỉ là anh không tự tin mình sẽ may mắn có được thứ tình cảm quý giá mà người ta ví như châu báu.
Gặp gỡ vô tình cùng Thanh Ly quan hệ đều là chuyện nằm ngoài ý muốn, Hiển Vinh cho đó là cuộc dạo chơi thoáng qua. Cho đến hôm nay chính tai nghe Thiên Ý hỏi về mối quan hệ cả hai, Hiển Vinh đã khá bất ngờ. Anh trầm tư không biết nên gọi tên mối quan hệ đó là gì? Người yêu hay bạn tình? Liệu gọi như thế Thanh Ly có chấp nhận không?
Hiển Vinh lắp bắp: “Thật ra tôi cũng không biết hai chúng tôi là gì của nhau? Có thể gọi là đang trong mối quan hệ tìm hiểu không?”
Thiên Ý chau mày, bước nhanh đến trước mặt Hiển Vinh thăm dò biểu cảm của anh. Trong phút chốc Thiên Ý nhanh nhẹn nhận ra.
“Đừng nói hai người đang qua lại mập mờ nhé.” Hiển Vinh không trả lời càng khiến Thiên Ý thêm chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng.
“Hai người đúng thật là anh em ruột thịt. Cả hai đều xem phụ nữ là trò tiêu khiển.” Thiên Ý giận hờn tỏ ý trách móc.
Càng nghe cô nói Hiển Vinh càng thấy rối rắm, hai tay dư thừa không biết để đâu cho đúng. Anh cố giải thích.
“Không phải như thế đâu, chỉ vì tôi vẫn chưa nghĩ đến vấn đề đó.”
Anh sẽ nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ của mình, đồng thời sẽ tiếp thu ý kiến của người khác. Đợi Thanh Ly trở về anh sẽ hỏi ý cô, xem Thanh Ly có thái độ thế nào.
Thiên Ý cười xòa: “Trêu anh chút thôi cần gì căng thẳng như vậy.” Cô chỉ vào bếp: “Ngồi xuống ăn sáng cùng tôi đi. Thức ăn đã chín rồi, hai chúng ta cùng ăn nhé!”
Hiển Vinh thở phào nhẹ nhõm, cùng Thiên Ý thưởng thức bữa sáng. Thi thoảng ánh mắt anh sẽ dừng trên bụng Thiên Ý một vài giây rồi rời đi. Dù ánh nhìn không quá gắt gao song Thiên Ý vẫn tinh ý nhận ra.
Cô hỏi: “Anh nhìn bụng tôi nhiều thế làm gì? Muốn mang thai hộ tôi à?”
Hiển Vinh phì cười, anh gãi đầu ngây ngô: “Tôi chỉ tò mò mang thai sẽ có cảm giác gì?”
Thiên Ý cẩn thận suy nghĩ, bàn tay vô thức sờ lên bụng mình. Đứa trẻ vẫn chưa có hình hài đầy đủ, chưa thể quấy đạp, nên Thiên Ý không có cảm giác gì đặc biệt. May mắn cho cô không bị thai nghén, so với trước lúc có thai chẳng khác nhau là mấy.
Thiên Ý cười tít mắt, giọng điệu trêu chọc: “Muốn biết thế thì bảo Thanh Ly mang thai đi, rồi chị ấy sẽ nói cho anh biết cảm giác mang thai như thế nào?”
Hôm nay Hiển Vinh cực kỳ khác thường, cứ nhắc đến Thanh Ly anh sẽ đỏ mặt ấp úng. Bắt được điểm yếu đó Thiên Ý cứ nhắm đến trêu chọc suốt. Cả buổi ăn mặt Hiển Vinh đều đỏ như mông khỉ.
Sau khi tiễn Hiển Vinh ra ngoài, Thiên Ý lọ mọ trong bếp học làm món bánh mới. Cô muốn làm cho Phó Mặc nếm thứ, nhưng làm đến lần thứ ba vẫn chưa thành công. Thiên Ý không những không bỏ cuộc, ngược lại còn quyết tâm hơn trước gấp nhiều lần.
Đang lúc bận bịu điện thoại trong túi Thiên Ý vang lên liên hồi, tiếng chuông báo tin nhắn như ma kêu hối hả thúc giục người đến xem. Thiên Ý lau tay rồi tìm điện thoại trong túi. Người gửi tin không ai khác chính là Thanh Ly. Cô ấy bảo mình lạc đường, nơi đó vắng vẻ không bắt được xe, nhờ Thiên Ý đến đón.
Thiên Ý nhìn điện thoại vài giây sau đó nhìn mớ nguyên liệu vừa mua về. Cô thở dài bất đắc dĩ treo tạp dề lên móc, dọn dẹp khu bếp sạch sẽ. Đi được mấy bước Thiên Ý dừng chân trước ô cửa sổ lớn, cất tiếng gọi.
“Dì ơi, tối nay chúng ta ăn cá hầm cà được không?”
“Cô muốn ăn hả?”
Thiên Ý mím môi gật đầu lia lịa, biểu cảm vui sướng khi nhắc đến món yêu thích hệt như đứa trẻ lên ba khiến dì Xiêm khó lòng từ chối.
“Cả đêm qua con đều nghĩ đến món đó, thèm tới ngủ không được.”
Dì Xiêm gật đầu: “Vậy sao cô không nói với tôi từ sớm. Đã gần trưa rồi, trễ tí nữa sẽ không còn cá tươi. Cô ở nhà chờ, tôi ra ngoài mua nguyên liệu về nấu.”
Thiên Ý ngoan ngoãn gật đầu, dì Xiêm ra ngoài cô vội vã bắt một chiếc taxi tìm đến địa chỉ Thanh Ly gửi.