Tuy rằng quận chúa nóng tính, nhưng trước nay vẫn luôn rất khách khí với hạ nhân, chưa bao giờ phát quá lớn như vậy, Thịnh ma ma hít phải một hơi lãnh khí, vội vã đứng lên, quét ánh mắt về phía quản gia, quản gia liền vội vàng phát tay, cùng hạ nhân đồng loạt lui ra ngoài.
Trong phòng rốt cục an tĩnh trở lại, an tĩnh giống như một phần mộ.
Chu Nhan ngồi một mình ở sau rèm, không hề nhúc nhích. Cúi đầu nghĩ đi nghĩ lại chuyện này, tâm loạn xì ngầu, vừa thương vừa giận, đột nhiên hét to một tiếng, trở tay cầm gối lên, đập thẳng vào cái gương!
Gương đồng bị gối đập trúng vỡ choang, âm thanh chói tai vang vọng giữa căn phòng trống. Nàng lên tiếng khóc lớn, đúng vậy, sư phụ lại buông lời, nói chờ nàng tới giết mình! Được, vậy người chờ cho ta! Ta nhất định sẽ tới!
Chu Nhan đổ nhào xuống giường, cũng không biết đã khóc bao lâu, rốt cục cũng cảm thấy nỗi buồn phiền trong lòng vơi đi một chút, lúc này mới ngẩng đầu, quơ tay lau chùi máu trên mặt, cắn răng, đúng vậy, báo thù! Nhất định phải báo thù! Ngón tay nàng theo bản năng lần mò dưới gối, lấy ra một quyển sách mỏng, run rẩy mở ra.
Mở đầu là nét chữ quen thuộc, “Viết cho Chu Nhan “.
Nét chữ tao nhã như cây kim đâm vào mắt, khiến nàng rùng mình một cái. Chu Nhan chịu đựng nỗi đau đớn trong lòng, mở thật nhanh đến mấy chương cuối cùng, ngón tay dừng ở trên tờ “Thiên Thụ”. Đúng vậy, chính là chú thuật này! Nếu như khi đó nàng học cái này tử tế, Uyên cũng đã không phải chết!
Nàng dừng ở trang ấy, nhìn đi nhìn lại, ngón tay bắt chước các động tác vẽ trên sách, diễn luyện lại thuật pháp thâm ảo kia, càng vẽ càng nhanh, nếu như không phải là vì nàng vẫn đang ngồi trên giường, vẫn chưa đặt chân xuống đất, không cách nào thật sự hấp thu sức mình, thì chắc hẳn lúc này toàn bộ hành cung phủ Xích Vương đã biến thành một cánh rừng rồi.
Nhưng mà cứ học cứ học, ngón tay của nàng bỗng nhiên khựng lại giữa không trung, một giọt nước mắt lớn lăn xuống gò mà.
Đúng vậy… chuyện đã tới nước này, còn có tác dụng gì nữa đâu? Uyên đã chết, cho dù nàng học Thiên Thụ xong rồi, cũng không thể nào làm người chết sống lại, bây giờ học cái này có ích lợi gì? Đáng nhẽ phải học… Phải rồi! Trong cuốn sách này, có thuật khởi tử hồi sinh hay không?
Nàng giật mình, vội vàng lật sách lại một lần.
Ngón tay run rẩy lật qua từng tờ, cuối cùng dừng ở trang cuối của bản chép tay. Nơi này, đáng lý sẽ phải ghi chép pháp thuật thâm thuý cao siêu cường đại nhất, đến khi mở ra, trên đó lại chỉ có bốn chữ: Tinh hồn huyết thệ.
Ngực Chu Nhan run lên, lau đi nước mắt, mở to hai mắt.
Kế tiếp, sư phụ ghi chép cặn kẽ ý nghĩa sâu xa của pháp thuật này: Mỗi người trên cõi đời này, hồn phách đều đối ứng với sao trời. Mà thuật này pháp, chính là dùng sao trời để liên kết, dùng máu để hiến tế, đi qua chú thuật cấm kỵ, kéo sinh mệnh của người thụ hưởng vào.
Sức mạnh của chú thuật này cao siêu như vậy, chỉ cần đối phương mới chết chưa lâu, hồn phách chưa tan biến hết, thậm chí đốt sáng ngôi sao, nghịch chuyển sinh tử! Nhưng tương ứng với đó, thì cũng phải trả giá cực cao: Người thi thuật phải hiến tế một nửa sinh mệnh của mình, để kéo dài sinh mệnh của đối phương.
Phía dưới có chú thích cực nhỏ, nói rõ phép thuật này là thuật pháp cao nhất của Cửu Nghi, nếu không phải là thần quan đã tu hành đến cảnh giới cao sâu không thể nắm giữ, một khi đã thi hành, thì có thể “Nghịch sinh tử, thịt bạch cốt”, chính là “Làm trái đạo trời nặng nề”, “Triển khai pháp thuật này, như nắm bó đuốc ngược gió, tất gặp họa cháy tay”, “Nếu không rơi vào tuyệt cảnh, thì không được dùng”.
Nàng lướt qua những lời cảnh cáo đó, trực tiếp nhìn xuống, những dòng chữ kinh hồn khiếp vía ấy cũng chẳng thể ngăn được niềm vui tràn ngập nỗi lòng nàng: Thật tốt quá! Chỉ cần nàng học được pháp thuật này, chẳng phải là là có thể dùng mạng của mình đánh đổi, đưa Uyên từ Hoàng tuyền bỉ ngạn về hay sao?
Chu Nhan mừng như điên, nhanh chóng lật qua trang này, lập tức giật mình lần nữa.
Tờ cuối cùng này, đã bị xé mất rồi!
Khoảnh khắc kia, nàng nhớ lại cảnh tượng trong trướng vàng ở Susa Dhaalu, y lấy lại cuốn sách xé đi trang cuối cùng. Đúng vậy, y dốc sức truyền thụ hết mọi thứ cho nàng, lại lấy lại Tinh hồn huyết thệ. Lẽ nào y đã sớm tiên đoán được sẽ có ngày hôm nay? Tại sao y phải dự liệu về ngày hôm nay?
Chu Nhan kinh ngạc nhìn bản chép tay hồi lâu, bỗng nhiên kêu lên một tiếng phiền muộn, một tay cầm quyển sách kia ném ra ngoài. Đúng vậy, vô tích sự! Chẳng được cái tích sự gì! Trên đời này, đã không còn cách gì có thể cứu Uyên trở về nữa rồi!
Đột nhiên, nàng nghe được ngoài cửa sổ có tiếng tuôn rơi nhẹ nhàng, giống như chú mèo đi đêm.
“Ai?” Nàng nổi nóng, cầm cái bình hoa lên, “Lăn ra đây!”
Cửa sổ bị đẩy ra, một cặp mắt sáng ngời từ trong bóng tối nhìn lại: “Ta.”
“Tại sao lại tới đây?” Chu Nhan tức giận thả bình hoa về chỗ cũ, trừng mắt với đứa bé ngoài cửa sổ, giọng nói cáu kỉnh, “Không phải ta đã nói đừng có ai làm phiền ta sao?”.
Tô Ma không nói gì, chỉ nhẹ nhàng tung người qua bệ cửa sổ, nhảy vào trong phòng không một tiếng động, giao quyển sách nhỏ kia cho nàng: “Đừng ném lung tung chứ.”
Nhưng mà Chu Nhan vừa nhìn thấy chữ viết quen thuộc trên bìa, lòng lại tràn đầy phẫn nộ cũng phiền bực, với tay lấy quyển sách kia ném thẳng xuống đất: “Vứt đi!”
Đứa bé kia nhìn đáng vẻ như phát điên của nàng, chỉ đổi tay, đẩy một cái hộp đến trước mặt nàng.
“Cái gì?” Chu Nhan tập trung nhìn vào, chính là cái hộp Bát Bảo quen thuộc kia. Nhưng mà, bên trong lại không chỉ có kẹo, mà còn có các loại điểm tâm đẹp mắt khác, để đẩy trong hộp, rực rỡ muôn màu, mùi hương nức muỗi. Tô Ma đẩy hộp đến trước mặt nàng, giương mắt nhìn nàng, nhỏ giọng nói: “Ăn đi.”
“Đã nói chớ làm phiền ta, không nghe thấy sao?” Chu Nhan hất tay, nổi giận quát, ” Nhóc con đáng ghét, cút ngay!”
Một tiếng loảng xoảng vang lên, chiếc hộp đưa tới trước mắt kia chợt bị lập úp, những chiếc kẹo đủ mày bay ra như thiên nữ tán hoa, rơi đầy xuống đất. Tô Ma bỗng nhiên run lên một cái, giống như bị người ta đâm cho một đao, lui về sau một bước, yên lặng mím môi, nhìn nàng một cái.
Cái nhìn kia làm Chu Nhan chợt cả kinh, bình tĩnh lại, đúng rồi, đứa bé này nhảy cảm, dễ giận như mèo, chỉ cần một ánh mắt một lời nói sai là cũng có thể bị nói giận cho nửa ngày.
“Ấy…” Nàng mở miệng, định nói cái gì. Nhưng mà Tô Ma không nhìn nàng, lặng lẽ cúi xuống, nhặt từng cái kẹo lên thả lại vào trong hộp, mím góc môi thật chặt, không nói câu nào.
“Này, nhóc con, nhóc lấy ở đâu ra nhiều kẹo như vậy?” Chu Nhan nói chậm lại, tìm lời để nói, “Có phải Thịnh ma ma lấy cho nhóc hay không?”
Đứa bé kia không trả lời nàng, chỉ cúi người xuống, cẩn thận tỉ mỉ thổi đi bụi bám trên kẹo, thả hết vào hộp xong xuôi thì đứng dậy, xoay người rời đi, không thèm nói một câu nào với nàng.
“Này!” Chu Nhan nóng nảy, nhảy dựng lên kéo nó lại, “Ta đang nói chuyện với nhóc đó!”
Nhưng Tô Ma chỉ nhìn nàng một cái, quay đầu đi ra ngoài.
“Này! Không được đi!” Nàng nổi giận, bắt đứa bé gầy yếu lại, kéo mạnh về, “Nhóc con, ta đang nói chuyện với nhóc đó, giận dỗi cái gì hả?”
“Ta không muốn nói chuyện với cô.” Tô Ma lạnh lùng nói, cố sức đẩy tay nàng ra, “Phiền muốn chết, cút ngay!”
Không ngờ rằng lời tự mình nói ra đã bị trả lại cho mình nhanh như vậy, Chu Nhan không khỏi nghẹn họng giây lát. Mắt thấy đứa bé kia đi ra bên ngoài, nàng vội vã đi lên phía trước một bước, muốn kéo nó trở về. Nhưng mà nàng mới trọng thương hôn mê nửa tháng, lấy đâu ra khí lực? Nàng vừa bước được một bước, thì chỉ cảm thấy hai chân bủn rủn như ngâm trong giấm, nhất thời lảo đảo một chút, té nhào xuống đất.
Đứa bé kia chạy ra đến ngoài cửa, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của nàng thì dừng lại.
“Đau quá!” Chu Nhan vội vàng ôm gối lẩm bẩm, “Đau muốn chết! Mau tới đỡ ta đi!”.
“…” Tô Ma dừng lại một chút, xoay người nhìn nàng một cái, ánh mắt giống như một con thú nhỏ bị thương nhìn con người, chần chờ không biết có nên tới gần hay không.
Thấy sắc mặt đứa bé, Chu Nhan vội vã dỗ nó: “Đừng nóng giận… Mới vừa rồi là ta sai rồi. Nhóc tiểu nhân không chấp đại nhân nha, đừng để ta té chết ở chỗ này, có được hay không?”
Tô Ma ngừng trong giây lát, cuối cùng vẫn xoay người trở lại, vươn cánh tay thật nhỏ, cố sức đỡ nàng từ dưới đất lên, mặt không thay đổi đưa nàng về giường, xoay người rời đi.
“Ấy!” Chu Nhan vội vã kéo đứa bé này lại, ôn tồn nói, “Vừa rồi tâm tình ta không tốt, nổi giận bừa bãi với nhóc, xin lỗi, nhóc tha thứ cho ta nhé.”
Tô Ma chỉ lạnh lùng liếc nàng nhìn nàng, hỏi: “Vì sao tâm tình không tốt?”
“Bởi vì… Bởi vì…” Chu Nhan nói một câu, dừng lại một lát, âm thanh hơi run rẩy, “Nhóc biết không, người mà ta thích nhất kia, huynh ấy đã chết rồi!”
“Người cô nó có phải là Giao nhân kia không?” Đứa bé kia rốt cục xoay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt biến ảo, có chút giật mình hỏi, “Hắn… Hắn đã chết rồi?”
“Đúng vậy.” Chu Nhan cắn răng gật đầu, rốt cục khóc lên.
Lúc này đây nàng không có làm bộ, mà là khóc thật, đau đến tận xương cốt, nhất thời không sao dừng lại được. Tô Ma kinh ngạc nhìn nàng khóc, trên mặt lộ ra biểu cảm không biết làm sao, tựa như có chút kinh ngạc, lại có chút sợ hãi, cánh tay khẽ động, sờ sờ bả vai của nàng, rồi lại buông ra.
Đứa bé như thể cũng không biết nói cái gì cho phải, hồi lâu mới mở miệng, giọng nói nhỏ nhẹ: “Người thích nhất đã chết? Vậy chắc là khó chịu lắm nhỉ… giống như… giống như mẹ ta chết vậy, sẽ làm người ta nghĩ… mặc dù cõi đời này lớn như vậy, sau này lại chỉ có thể sống tiếp một mình.”
Câu nói kia đã cắm thẳng vào tim phổi của nàng, khoảnh khắc ấy, Chu Nhan cũng không nhịn được nữa, cất tiếng khóc òa lên.
Đứa bé nhìn nàng, rốt cuộc cũng chần chừ vươn bàn tay nhỏ bé, sờ mái tóc của nàng, nhẹ giọng nói: “Được rồi… Đừng khóc nữa.” Dừng một chút, nhìn nàng vẫn khóc thương tâm, bèn lấy ra một viên kẹo mứt từ trong hộp ra cho nàng, lột giấy gói kẹo đưa đến: “Ăn đi.”
Nàng cầm kẹo trong tay, khóc đến không thở được, đứa bé đưa khăn tay lên, cẩn thận lau đi máu và nước mắt trên mặt nàng, sự đề phòng và ngờ vực không còn thấy trong đáy mắt, miệng nhẹ nhàng nói từng chữ: “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa. Cô là người lớn đó… Sao còn có thể khóc thành như vậy chứ?”
Chu Nhan không quan tâm, chỉ biết khóc lớn, khóc liền nửa canh giờ. Mãi cho đến khi nàng không còn sức mà khóc nữa, đứa bé kia mới để khăn tay xuống, cúi người đẩy hộp Bát Bảo quét sơn tới: “Ăn một chút gì đi, bằng không cô hết cả sức mà khóc rồi”.
Chu Nhan nức nở, nuốt viên kẹo kia, một hơi ăn đến hơn mười viên.
“Chậm một chút… Chậm một chút.” Tô Ma vỗ lưng của nàng, thấp giọng khuyên, lại nhặt từ dưới đất lên cuốn sách nhỏ kia, đặt ở trước mặt nàng, “Đừng ném lung tung, thứ này vứt đi bị người khác nhặt được thì phiền lắm.”
Chu Nhan lau nước mắt, nhìn nó một cái: “Nhóc xem qua rồi?”
Tô Ma không phủ nhận, chỉ gật đầu.
“Đọc hiểu không?” Nàng hỏi.
Đứa bé gật đầu, suy nghĩ một chút, lại lắc đầu.
“Trên đó là văn tự thời thượng cổ của Không Tang, có lẽ nhóc xem không hiểu. Lát nữa ta phiên dịch lại cho nhóc nghe.” Chu Nhan thở dài, âm thanh bởi vì khóc lóc hồi lâu mà có chút khàn khàn, “Đợi sau khi học xong những thứ này, thiên hạ sau này cũng không ai dám bắt nạt nhóc nữa!”