Chu Nhan ngồi trên đống đổ nát, trong lòng trỗng rỗng không kêu được tiếng nào, ngay cả đôi mắt cũng vô hồn.
Đỉnh đầu có một đám mây sũng nước chậm chạp dừng lại mãi không bay đi.
Truyền thuyết kể lại, Giao nhân không giống như con người trên cạn, không có ba hồn bảy vía, họ đến từ biển, sẽ không đi đến suối vàng đều đầu thai sau khi chết, mà họ sẽ chỉ biến thành mây, bay lên trời và lại trở thành mưa, trở lại với biển xanh và ngủ mãi dưới bầu trời đầu sao.
Giờ khắc này, đám mây trên đầu nàng chính là Uyên sao? Có phải huynh ấy muốn trở về biển không? Huynh ấy từng nói sinh mệnh Giao nhân dài lâu, mình phải sống thật lâu để có thể nhìn thấy chuyển thế của Diệu Nghi. Nhưng hiện tại rốt cuộc cũng không thể đợi được. Tất cả đều bởi vì nàng. Nếu… không phải vì nàng, Uyên sẽ không chết. Nếu không phải bởi nàng, sư phụ cũng sẽ không chết. Nếu nàng không tồn tại trên thế giới này, hết thảy mọi chuyện trước mắt đều sẽ không xảy ra, nhưng vì sao nàng lại còn sống, lại vì sao vẫn còn ở chỗ này?
Chu Nhan quỳ trên mặt đất với hai bàn tay đẫm máu, suy nghĩ mông lung về tất cả những điều này. Suy nghĩ của nàng vô cùng chậm chạp và hỗn loạn, mỗi một việc đều khiến nàng đau đến thấu xương, trái tim như bị ném trong biển đao đẫm máu không ngừng. Thời gian như ngưng lại, nàng vẫn quỳ gối bất động ở đó mãi cho đến khi bình minh dần ló dạng, có tiếng người huyên náo vang lên. Động tĩnh nơi này rốt cuộc bị để ý, người người bắt đầu đến vây xem.
“Tinh Hải Vân Đình làm sao vậy, tự nhiên sụp đổ”.
“Chẳng lẽ là do pháo của trận chiến trước rơi lạc xuống đây?”.
“Cũng may nơi này vừa mới bị niêm phong, chứ bình thường mỗi ngày đều có hàng trăm người qua lại”.
“Ôi, nói không chừng bên trong còn có người đấy! Ban nãy hình như tôi nghe thấy tiếng hét mà”.
“Không phải chứ? Hay là thử vào trong xem?”.
Tiếng ồn ào chuyển đến mỗi lúc một gần, người tụ tập lại ngày càng nhiều, thậm chí còn có người định đi xuống xem. Nàng không để ý và thậm chí không có thời gian để nghĩ xem phải làm gì nếu ai đó nhìn thấy cảnh này. Đầu óc nàng trống rỗng, lơ đãng quỳ một cách ngu ngốc dưới nền đất.
Đúng vậy… nên kết thúc rồi. Uyên chết rồi, sư phụ cũng đã chết, tại sao nàng vẫn còn sống? Đau đớn quá. Nếu mọi thứ kết thúc lúc này, nỗi đau này sẽ chấm dứt, đau đớn này cũng sẽ dừng lại đúng không?
Tuy nhiên những người qua đường đang xem náo nhiệt còn chưa đi xuống, trên mặt đất đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Tiếp theo là tiếng quát ra lệnh cho tất cả những người đang xem phải giải tán ngay lập tức. Rốt cuộc thì kỵ binh cũng đuổi tới, bao vây quanh Tinh Hải Vân Đình đổ nát.
Thanh Cương tướng quân mới vừa rồi bị trọng thương trên chiến trường, người đuổi theo phía sau chính là Bạch Phong Lân – tổng đốc Diệp Thành. Giờ phút này, hắn nhìn thấy Tinh Hải Vân Đình đổ nát, trong lòng không tự chủ mà kinh hãi. Tinh Hải Vân Đình sao lại đổ nát như thế này? Tất cả những điều này không phải là kết quả của các đợt pháo kích, mà là kết quả của phép thuật phải không? Ai có khả năng như vậy? Chẳng lẽ…
Cả ngày hôm nay đều không gặp qua Thời Ảnh. Chẳng lẽ là y tự mình tọa trấn ở chỗ này?
Vừa rồi thủ lĩnh Phục Quốc quân lọt lưới, rõ ràng là hướng tới Tinh Hải Vân Đình, không lẽ là bị y bắt được rồi? Chết tiệt! Bọn họ ở phía trước một phen khổ đấu, cuối cùng lại bị y cướp công đầu.
“Người đâu, đi xuống cho ta!”.
Trong lòng Bạch Phong Lân thầm oán giận, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ nhìn cái hố sâu không thấy đáy trên mặt đất, căn dặn:
“Mau! Xem dư nghiệt Phục Quốc Quân có còn bên trong không!”.
“Tuân lệnh!”.
Cấp dưới xoay người xuống ngựa, chuẩn bị đi xuống xem. Chỉ trong chốc lát bọn họ sẽ có thể phát hiện đại thần quan cùng thủ lĩnh Phục Quốc Quân cùng chết ở nơi này, mà bên cạnh bọn họ còn có thêm một tiểu quận chúa Xích Tộc – Chu Nhan.
Nhưng mà, chính vào lúc này, đỉnh đầu đột nhiên tối sầm. Không ổn, trong tất cả mọi người chỉ Huyền Xán có tu vi cao nhất lập tức chấn động, khoanh tay trước ngực lập tức chống cự. Tuy nhiên sự lan rộng của bóng tối quá sức kinh người, ngón tay hắn vừa mới động đậy đã thấy một sức mạnh bao phủ xuống phong bế toàn bộ tri giác hắn.
Không thể nào! Là ai? Là Thời Ảnh kia sao? Y muốn làm cái gì?
Nhìn thấy bóng tối bao trùm, Bạch Phong Lân chỉ kịp thoáng qua ý nghĩ này trong đầu, ngay sau đó trong phạm vi một dặm, hắn cùng với tất cả mọi người đều mất đi ý thức.
Toàn bộ Tinh Hải Vân Đình chìm trong yên lặng giống như dừng hình trong một bức tranh đen trắng. Âm thanh trên đỉnh đầu có biến hóa, dưới tình huống nguy cấp nhưng Chu Nhan không có bất kỳ phản ứng nào, nàng chỉ đờ đẫn quỳ dưới đất, trong tay nắm đoạn đao gãy, nhìn hai người chết trước mắt, trong lòng vô cùng tự trách, quẩn quanh suy nghĩ muốn chết, ánh mắt trống rỗng, như thế hồn vía đã dời thân thể rồi.
Mãi cho đến khi có người từ trên trời rơi xuống, đáp ngay trước mặt nàng.
“Trời ạ!”. Nàng nghe được người tới phát ra một tiếng thét kinh hãi. “Đến muộn mất rồi!”.
Là ai? Ai vậy? Chu Nhan chợt nghĩ, sau đó đỡ đẫn ngẩng đầu, nàng nhìn thấy một đôi cánh to lớn che trên đỉnh đầu với bốn con mắt đỏ như máu đang yên lặng nhìn nàng chằm chằm.
“Chim… chim… chim bốn mắt!”. Trong lòng nàng thảng thốt bật thốt lên.
Đó là Trùng Minh! Sao Trùng Minh lại ở chỗ này? Nó, nó có thể nhìn thấy cảnh này ư?
Chợt nàng quay đầu đi theo bản năng, xấu hổ, đau đớn, áy náy đồng loạt ập tới. Chu Nhan lấy tay bưng mặt, hận không thể khiến mặt đất nứt ra, nuốt chửng nàng xuống.
Thần điểu Trùng Minh nhìn nàng một cái, nhìn người chết trên mặt đất giống như không thể tin được, lại nhìn nàng một cái nữa, lại nhìn Thời Ảnh trên mặt đất một lần nữa, bỗng nhiên lông chim khắp người đều dựng đứng. Trong con mắt đỏ như máu hiện lên một nỗi khiếp sợ, cổ họng mơ hồ như phát ra âm thanh r3n rỉ gọi chủ nhân. Nó vươn cổ dùng đầu đẩy Thời Ảnh đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, nhưng mà đại thần quan không thể phản ứng lại, tùy ý lật người theo động tác của nó. Khoảnh khắc đó Trùng Minh sững sờ, lông chim khắp người xẹp xuống, bốn con mắt càng thêm đỏ rực, hung tợn nhìn Chu Nhan, cúi đầu gào thét, sát khí trong mắt b4n ra bốn phía, tựa như xuất huyết.
Chu Nhan không dám đối diện với nó, toàn thân run rẩy, chỉ thì thào liên tục.
“Xin lỗi… xin… xin lỗi!”.
Trùng Minh nhìn nàng chằm chằm bỗng nhiên ngẩng đầu lên phát ra tiếng gào thét, cổ họng vang lên tiếng kêu tận trời xuyên qua những đám mây, thể hiện cơn cuồng nộ đối với nàng.
“Sao? Nó định ăn thịt mình báo thù cho sư phụ sao?”. Chu Nhan hoảng hốt nghĩ, vừa định nhúc nhích lại vẫn không động, cứ như vậy quỳ trên mặt đất giữa suối nước, nhắm mắt lại lấy hết can đảm tuyệt vọng để mặc cho cái mỏ sắc bén của nó đáp xuống cắn lấy đầu nàng.
“Dừng tay!”.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm ấm hét lên. Một mỏ kia của Trùng Minh dừng lại trước kết giới, cả thân hình bị bức lui một bước.
“Trùng Minh, ngươi hãy lui trước đi!”.
Một giọng nói nhỏ bảo dừng lại, có tiếng bước chân vang lên từng bước một tiếng đến gần, tựa như xa vời mà xuất thần giống như từ miền cực lạc lướt sóng đi tới.
Là ai? Là ai xuất hiện ở nơi này?
Hồi lâu, tiếng bước chân cuối cùng cũng dừng trước mặt nàng. Không thể tin được nhìn hết cảnh tượng, phát ra một tiếng thở dài:
“Mọi chuyện… haiz… sao có thể trở nên thế này?”
“Ai?!”. Chu Nhan hốt hoảng ngẩng đầu, chỉ thấy trước mắt một chiếc áo choàng đen thêu hoa văn, những ngón tay dưới tay áo lộ ra thon dài, làn da già nua. Theo đôi tay kìa nhìn lên, nàng rốt cuộc thấy rõ người đến, đó là một lão nhân với mái tóc trắng như tuyết. Trên ngón tay gầy guộc cầm một thẻ ngọc đen tuyền giống hệt như sư phụ. Người đó nhìn nàng, trong mắt tràn ngập kinh ngạc cùng bi thương.
Nàng đột nhiên chấn động, thất thanh hô: “Đại… Đại Tư Mệnh!”.
Lúc này người cuối cùng xuất hiện tại đây, hóa ra lại là Đại Tư Mệnh Không Tang. Người này cũng chính là thầy vỡ lòng của sư phụ, cũng là tông sư thuật pháp giỏi nhất Vân Hoang. Tại sao ông ấy lại cùng thần điểu Trùng Minh đến nơi này? Có phải ông ấy đã biết hết những chuyện xảy ra, muốn đến ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn là tới chậm một bước không?
Thấy Thời Ảnh nằm giữa vũng máu, khuôn mặt già nua của Đại Tư Mệnh khẽ run rẩy một chút. Ông lập tức cúi xuống, nhanh chóng sử dụng chú thuật, hi vọng có thể cứu người vừa mới trút hơi thở không lâu. Khoảnh khắc kia mắt Chu Nhan sáng lên, trái tim nàng nhảy dựng như thể chết đi sống lại.
Đúng vậy, có Đại Tư Mệnh, nếu ông ấy ra tay, nói không chuwfg có thể cứu được sư phụ chăng?
Nàng nín thở chờ đợi. Chưa bao giờ nàng cảm thấy thời gian trôi đi lâu như vậy. Nhưng mà qua hơn nửa canh giờ, Đại Tư Mệnh cuối cùng vẫn là suy sụp buông tay.
“Vô dụng!”. Đại Tư Mệnh thì thào, “Muộn rồi”.
Trong phút chốc, đầu óc Chu Nhan lại như sét đánh. Trên mặt huyết sắc thay đổi, chỉ cảm thấy toàn thân rét run. Ngay cả Đại Tư Mệnh cũng nói quá muộn, như vậy trên đời này đã không còn người có thể cứu sư phụ nữa.
Lão nhân nhướng mắt nhìn chằm chằm nàng, bỗng nhiên bộc phát giận dữ.
“Đáng chết, là ngươi, là ngươi đã giết Thời Ảnh!”.
Giữa lúc nóng giận, Đại Tư Mệnh giơ tay lên hướng về phía đầu Chu Nhan. Một chưởng kia vung lên, không khí ngưng kết lại giống như mãnh thú vồ mồi, nhưng Chu Nhan chỉ ngẩng đầu mờ mịt, không né tránh cũng không cảm thấy sợ hãi.
Ngay khi chưởng kia sắp chụp xuống đầu nàng, thì từ trên không trung một tia sét bỗng đánh xuống. Chỉ nghe “đoàng” một tiếng, tia sét đánh xuống, đâm qua một chưởng vô hình trong nháy mắt. Chưởng lực vỡ vụn thành ngàn mảnh. Thân thể Đại Tư Mệnh hơi lung lay một cái, lui một bước biểu tình kinh hãi vô cùng.
“Thời Ảnh!”. Đại Tư Mệnh nhìn thoáng qua Đại Thần Quan đã chết bộc thốt lên kinh hô: “Là cậu?”.
Thời Ảnh cũng không trả lời, y chỉ lẳng lặng nhắm hai mắt lại, khuôn mặt tái nhợt bất động trên mặt đất. Nước suối chảy qua tĩnh lặng mà sáng ngời, giống như thu thủy lạnh lẽo. Mà ngay trên đỉnh đầu y, dưới tia chớp kia, lại hiện ra một luồng ánh sáng lơ lửng giữa không trung. Đó là Ngọc Cốt đang xoay vần trên không quanh Chu Nhan, một tấc cũng không rời.
“Thời Ảnh, cậu…”. Đại Tư Mệnh kinh ngạc thấp giọng, “Cho dù chết đi rồi vẫn còn muốn che chở cho nó ư?”.
Thân là Đại Tư Mệnh Không Tang, lão liếc mắt một cái liền hiểu được tình huống lúc này. Trước khi chết Thời Ảnh đã rót linh lực vào Ngọc Cốt để bảo vệ cho nữ tử tai họa này. Mà ngay lúc này khi cảm thấy Đại Tư Mệnh gây bất lợi đối với nàng, Ngọc Cốt kia tựa như sấm sét đánh ra.
“Thời Ảnh à Thời Ảnh, cậu thật là ngốc!”.
Đại Tư Mệnh thì thào, bỗng nhiên trong mắt xẹt qua một luồng sáng lạnh, lớn tiếng: “Cậu cho là chuyện tới bây giờ vẫn còn có thể che chở cho nó sao?”.
Lời còn chưa dứt, Đại Tư Mệnh bỗng giơ tay, từ ngón tay nở rộ ra những luồng ánh sáng, đan xen vào nhau giữa hư không thành võng, trong giây lát liền vây khốn Ngọc Cốt ở trong. Ngọc Cốt bị vây, tả xung hữu đột, kịch liệt tìm cách thoát ra, nhưng mà dù sao cũng chỉ là một chút linh lực lưu lại hậu thế, nhất thời làm sao có thể thoát được khống chế của tông sư thuật pháp?
“Đền mạng đi!”
Đại Tư Mệnh vươn tay kia, hướng về phía đỉnh đầu Chu Nhan ấn xuống, trong nháy mắt một hơi thở lạnh lẽo đánh thẳng xuống đỉnh đầu nàng, giống như muốn làm cho nàng đông cứng lại. Chu Nhan biết mình sẽ chết trong nháy mắt, nhưng vẫn như trước không hề chốn tránh chỉ lặng yên nhắm hai mắt lại. Nhưng mà tuy rằng nàng không giãy dụa, nhưng bản năng khổ tu trước thời khắc sinh tử lại bộc phát ra. Đúng lúc Đại Tư Mệnh hạ sát chiêu, một luồng linh lực từ trong cơ thể nàng cũng bùng nổ mà ra, chống lại sức mạnh của Đại Tư Mệnh đang phủ xuống đầu nàng, khiến bàn tay Đại Tư Mệnh khuỵu xuống. Loại sức mạnh thuần khiết vậy mà trong lúc nhất thời khiến cho nhất đại tông sư pháp thuật cũng không khỏi ngây ra một lúc.
Nữ tử này không hổ là đệ tử chân truyền duy nhất của Thời Ảnh, tuy tuổi còn nhỏ mà tu vi đã có thể đến bậc này.
Ánh mắt Đại Tư Mệnh thay đổi, đột nhiên thu tay, sát y trên đầu nhanh chóng biến mất, Chu Nhan mở mắt ngẩng ra. Ánh mắt ông già phức tạp, nhìn cô gái từ trên xuống dưới sắc mặt vô hồn chỉ một lòng muốn chết, như ngẫm nghĩ điều gì trầm ngâm không quyết.
Thật ra cái chết là điều dễ dàng nhất, há có thể cho ngươi cứ như vậy chết đi?
Đại Tư Mệnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Chu Nhan lắc đầu:
“Không, ngươi còn có thể dùng lại, hiện tại không thể để cho ngươi chết ở chỗ này. Điều này không chỉ là vì tôn trọng tâm nguyện của Thời Ảnh, mà cũng vì tương lai vận mệnh Không Tang.”
“Cái gì?”. Nàng không hiểu được ý tứ sâu xa của ông ta, mở mịt nhìn ông.
“Sự tình tuy rằng tồi tệ nhưng không phải là không có cách vãn hồi”. Đại Tư Mệnh ngẩng đầu nhìn không trung: “May mắn Trùng Minh cho ta biết đúng lúc để ta đến đây sớm nhất có thể, cũng chỉ có ngươi có thể cho ta biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?”.
Đôi mắt thần điểu Trùng Minh tràn đầy hận ý và địch ý, trừng mắt với Chu Nhan. Đại Tư Mệnh đưa tay vuốt vẻ trấn an nó, nói: “Ta sẽ giải quyết hết thảy chuyện này”.
Chu Nhan sừng sốt một chút, môi hơi giật. Giải quyết ư? Giải quyết như thế nào? Nàng đã giết sư phụ, còn có thể giải quyết như thế nào?
Đại Tư Mệnh, ông ấy rốt cuộc muốn thế nào?
“Thật ra bây giờ ta thật sự chỉ muốn giết ngươi”. Lão nhân giống như thấy rõ tâm tư của nàng, nâng ngón tay khô gầy lên, chỉ vào trán nàng, giọng nói mang theo sát khí lạnh như băng: “Ngươi đúng là một tai tinh không biết trời cao đất rộng, vốn không nên xuất hiện trước mắt Thời Ảnh”.
Đúng lúc đó Ngọc Cốt rốt cuộc cũng thoát khỏi trói buộc của Đại Tư Mệnh, mạnh mẽ lao lên, ánh sáng chói mắt bay tới trước mặt Chu Nhan.
“Thời Ảnh à Thời Ảnh!”. Đại Tư Mệnh cười khổ đứng lên: “Được rồi, vì cậu, trước mắt ta sẽ cho cô ta một cơ hội!”.
Đại Tư Mệnh thu lại giọng cười khổ, trong nắng sớm cúi đầu chỉ vào trán nữ tử: “Thôi được, trước tiên ngươi cùng ta trở về đi, để ta xem xem chuyện này có thể cứu vãn hay không”.
Cái chỉ tay không hề mang theo sát khí, lúc này Ngọc Cốt cũng không hề ngăn trở. Vào lúc nàng bị chỉ vào trán, Chu Nhan chỉ cảm thấy bóng đêm bao trùm lên mình, ánh sáng trước mắt chậm rãi biến mất, cả người vô lực ngã vào trong đất, tựa hồ như cả cơ thể đang rơi vào vực sâu, cuối cùng nàng mất đi tri giác, chỉ còn những hạt mưa bụi lạnh lẽo dừng trên gương mặt nàng, lại lóng lánh giống như nước mắt.
- -----oOo------