“Thật sao? Còn có thể đồng thời sử dụng ư?”. Mắt nàng sáng rực lên, kinh hỉ vạn phần: “Con chưa từng nghe qua đâu đấy, ôi chao… đây là pháp thuật người sáng tạo ra à?”.
“Đúng vậy, còn có nhiều loại tương tự nữa”. Thời Ảnh thản nhiên: “Mỗi một loại pháp thuật trong Ngũ Hành đều có thể đan xen với một loại khác, từ đó sáng tạo ra pháp thuật mới. Sức mạnh đưa vào hai loại pháp thuật khác nhau thì hiệu quả cũng khác nhau, giống như kính vạn hoa vậy, biến hóa vô biên vô tận”.
“Lại còn có chuyện này?” Chu Nhan bật thốt lên, ánh mắt lấp lánh: “Khó trách con đọc hết cả cuốn sách chép tay đó, đều không nhìn thấy loại pháp thuật khống chế vạn mũi tên mà người từng dùng ở Susa Dhaalu kia!”.
Thời Ảnh gật đầu: “Đó là pháp thuật ta mới sáng tạo ra, dùng “hư không toái” hệ Kim và “phong ngưng tuyết” hệ Thủy, kết hợp với nhau mà thành. Ta mới chỉ dùng một lần, còn chưa có đặt tên”.
“Oa, quá đáng ghê đó…”. Chu Nhan nhịn không được chậc lưỡi: “Pháp thuật lợi hại như vậy, người lại dùng qua rồi là quên luôn, ngay cả tên cũng không buồn đặt!”.
“Tên thì cũng chỉ là một loại ký hiệu mà thôi, đâu có quan trọng”. Thời Ảnh đứng dưới trời sao Cửu Nghi, kiên nhẫn dạy dỗ đứa học trò duy nhất: “Chú thuật dùng để kết hợp càng mạnh, càng tinh diệu, thì chú thuật mới sinh ra lại càng mạnh mẽ. Nếu như con đồng thời thi triển chú thuật “Thiên Tru” có sức công kích mạnh nhất, cùng với “Thiên Thụ” có sức phòng thủ mạnh nhất…”.
Ánh mắt Chu Nhan sáng lên, thốt ra: “Thì như thế nào ạ?”.
Thời Ảnh cúi đầu nhìn hai tay của mình, thản nhiên nói: “Hai pháp thuật mạnh nhất kết hợp với nhau, sẽ tạo ra một chú thuật gần với dấu vết của thần. Ta đặt tên cho nó là “Cửu Diệu Thiên Thần”. Cấp bậc của chú thuật này, gần như có thể tương đương với Tinh Hồn Huyết Thệ. Nó không thể sử dụng một cách đơn giản, bởi vì khi nó được phát động ra…”.
“Thì sẽ làm sao ạ?”. Chu Nhan nghe đến nhiệt huyết sôi trào: “Nhất định sẽ rất lóa mắt cho coi?”.
“Sau này con tự mình thử đi thì biết”. Thời Ảnh chỉ mỉm cười.
Nàng suy nghĩ chốc lát, cảm thấy đáy lòng có vô số móng vuốt đang gãi gãi, hận không thể lập tức thử xem lời sư phụ nói có đúng hay không, nhưng mà vừa nghĩ thầm nàng đã đột nhiên ngây ra, nói: “Không đúng lắm, không cần biết là Thiên Tru hay Thiên Thụ, thì cũng phải dùng hai tay kết ấn thì mới có thể phát động mà. Làm sao có thể đồng thời thi triển chứ?”.
Thời Ảnh nhìn nàng một cái: “Ai nói nhất định phải hai tay kết ấn thì mới có thể phát động?”.
“Thủ thế để kết ấn, rõ ràng là do người vẽ trên bản chép tay mà”. Chu Nhan nhíu mày, hùng hồn phản bác: “Lẽ nào người lại vẽ sai được?”.
Thời Ảnh không nói gì, chỉ dời đường nhìn, chăm chú nhìn mặt đất bên ngoài thần miếu, đưa một ngón tay ra. Chỉ trong nháy mắt, vô số cây cối từ dưới đất chui lên, trườn bò sinh trưởng.
“Hả?”. Chu Nhan hoảng hốt, gần như không tin vào mắt mình: “Thiên… Thiên Thụ?”.
Đúng vậy, sư phụ mới vừa rồi không có đan tay kết ấn, thậm chí ngay cả chú ngữ cũng không buồn đọc, vậy mà có thể vô thanh vô tức phát động ra thuật pháp phòng ngự thâm sâu nhất. Người… người làm cách nào chứ? Dùng ánh mắt sao?
Thời Ảnh không nói gì, chỉ hơi nhắm mắt lại, thu ngón tay về. Trong khoảnh khắc, cây cối liên kết thành lá chắn thật lớn lập tức héo rũ, một lần nữa chui trở lại xuống lòng đất, toàn bộ khoảnh sân trước thần miếu trở lại bằng phẳng như cũ, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Y chắp tay sau lưng, đứng ở hành lang quay sang nhìn đệ tử, giọng nói bình tĩnh: “Nhìn thấy không? Phát động chú thuật cũng không nhất thiết phải kết ấn. Thậm chí cũng không cần niệm chú. Ánh mắt của con có thể thay cho tay, ý niệm của con có thể thay cho ngôn ngữ. Vận dụng kỳ diệu, tồn hồ nhất tâm”.
“Tồn hồ nhất tâm?”. Nàng kinh ngạc lặp lại từ này, như có điều suy nghĩ.
“Bể học không có tận cùng. Hầu hết pháp thuật ở Vân Hoang đều xuất phát từ nhánh Cửu Nghi, nhưng dùng ở trong tay những người khác nhau, lại khác nhau một trời một vực”. Giọng nói Thời Ảnh bình thản, lại hàm chứa mong đợi: “A Nhan, tuy rằng con đã học xong toàn bộ pháp thuật, nhưng cũng chỉ có thể xem như vào phòng khách mà chưa đến phòng trong(1). Hãy cố gắng hơn nữa nhé”.
(Chú thích: (1) Một câu thành ngữ xuất phát từ sách Luận Ngữ, ý chỉ học vấn kỹ năng mới chỉ học được bề nổi mà chưa học được bề sâu, đạt đến trình độ cao thâm).
“Dạ!”. Nàng gật đầu lia lịa: “Một ngày nào đó con sẽ đuổi kịp sư phụ”.
Thời Ảnh hơi giật mình, nhìn bầu trời thinh lặng.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên dị thường. Một lát sau, Chu Nhan rốt cuộc nhịn không được sự im lặng đến ngạt thở ấy, mở miệng nhỏ giọng hỏi: “Người… người đang nhìn gì đấy ạ?”.
“Tinh tượng”. Thời Ảnh thở dài một cái: “Đáng tiếc mây đen quá dày, không cách nào quan sát được”.
Trong lòng nàng giật thột, cũng quay đầu nhìn lên trời đêm. Bầu trời đen kịt không một tia sáng, tất cả trăng sao đều bị che đi, Chu Nhan nhịn không được cũng thở dài thườn thượt. Nàng muốn nhìn biển sao sau khi bị di động bởi Tinh Hồn Huyết Thệ biết bao, muốn nhìn thử ngôi sao của mình và của y. Nhưng sao trời cứ mưa mãi thế?
Nàng còn đang thở dài, lại nghe thấy Thời Ảnh ở bên cạnh nói: “Con cần phải đi rồi. Thần quan thị tòng rất nhanh sẽ quay trở lại đây, theo quy củ, trong thần miếu Cửu Nghi không thể có nữ tử”.
“Quy củ chết tiệt gì chứ! Dựa vào cái gì nữ nhân không thể vào miếu?”. Nàng thì thầm một tiếng, lại biết tính tình sư phụ nghiêm túc, không thể không khuất phục: “Con về hang đá tránh trước vậy”.
“Không, con cần phải trở về”. Y lại bình thản mở miệng, không chút dung tình: “Lâu rồi phụ vương con không thấy con, nhất định vô cùng sốt ruột. Con về nhà sớm một chút, đừng để ông ấy suốt ngày phải lo nghĩ nữa”.
Hả… phụ vương! Trong khoảnh khắc đó, lòng Chu Nhan giật thột, nhớ tới người nhà.
Đúng vậy, từ lúc nàng lẳng lặng trốn đi giữa loạn binh đến nay đã hơn một tháng, phụ vương lúc này nhất định là sốt ruột muốn chết rồi? Có phải đang tìm nàng đến long trời lở đất? Thịnh ma ma không bị trách phạt chứ? Còn nữa, Thân Đồ đại phu có đưa Tô Ma về phủ hay không? Vết thương của nhóc con kia đã lành hẳn hay chưa? Đủ chuyện lớn nhỏ giữa lúc sinh tử không kịp nghĩ tới, lúc này chợt ào ạt ùa ra, khiến cho nàng nhất thời nóng lòng như lửa đốt, chỉ hận không thể lập tức mọc cánh bay về xem sao.
“Để Trùng Minh đưa con đi nhé”. Thời Ảnh như biết được nỗi lòng của nàng, thản nhiên nói.
“Được ạ!”. Nàng nhảy dựng lên, hướng ra phía cửa.
Thấy nàng dời đi, ánh mắt Thời Ảnh có chút bất thường, giống như đang cực lực đè nén cái gì. Nhưng mà, mới vừa tới cửa thần miếu, Chu Nhan đã dừng bước quay đầu lại nhìn y.
“Sao vậy?”. Thời Ảnh chấn động, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Còn chuyện gì sao?”.
“Ồ, đúng rồi! Nếu như bây giờ con đi rồi, khi trở lại, người còn ở chỗ này không?”. Chu Nhan đứng ở cửa thần miếu, nhìn thần quan cô độc dưới đèn, nghi hoặc: “Người sắp từ bỏ thần chức rời khỏi Cửu Nghi rồi, có đúng không ạ?”.
Y khẽ thở dài một tiếng, gật đầu: “Phải”.
“Thế thì giờ con về rồi, có phải sẽ không gặp lại người được nữa hay không?”. Chu Nhan bỗng nhiên hiểu ra, giậm chân: “Vậy… vậy con không về nữa! Con gửi thư báo bình an cho phụ vương là được, sau đó sẽ ở đây, xem…”.
“Xem ta đi vào địa ngục vạn kiếp à?” Khoảnh khắc ấy, Thời Ảnh cũng không cách nào khống chế được nữa, trong giọng nói chứa đựng chút phiền toái và tức giận không bình thường: “Dù sao cũng sẽ phải đi, sớm một ngày muộn một ngày thì có gì khác nhau?”.
Ánh sáng trong mắt y khiến nàng sợ hãi, căng thẳng trong lòng, không dám nói lời nào nữa.
Đúng vậy, còn gì để nói nữa chứ? Nếu nàng đã không thể cùng y chu du bảy biển, thì đương nhiên bọn họ phải mỗi người một phương rồi?
“Như vậy…” Nàng suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nỡ bỏ đi, sợ sệt nói một câu: “Ở lại đến ngày mai hẵng đi, được không ạ?”. Thấy y không nói gì, nàng lại vội vã bồi thêm một câu: “Con sẽ đi từ sáng sớm, tuyệt đối không để ai nhìn thấy”.
Thời Ảnh không nói gì, hồi lâu mới xoay người rời đi.
Bóng lưng của y trầm mặc mà cô độc, hiện rõ vẻ xa không với tới. Nàng ở phía sau nhìn y đi xa, lòng đột nhiên có một loại rung động, muốn liều lĩnh chạy tới kéo y, sợ gì ngày mai đã thành thiên nhai vĩnh cách.
Nhưng mà nàng vốn không sợ trời không sợ đất, vào thời khắc này lại bỗng nhiên mất đi dũng khí, chỉ có thể đứng tại chỗ, nhìn y càng đi càng xa, mãi đến khi không nhìn thấy bóng.
Đêm ấy, nàng ở trong phòng khách của thần miếu, trằn trọc không sao ngủ được. Nửa đêm vài lần đẩy cửa sổ ra, lén nhìn về phía gian phòng của sư phụ, lại phát hiện trong phòng của y vẫn sáng đèn, cách một lớp giấy dán cửa, có thể thấy hình dáng y đang ngồi trước bàn viết lách, thanh tuấn mà cô tịch, không biết y đang viết cái gì mà lại cả đêm không ngủ.
Nàng lặng lặng ngóng nhìn, lòng trăm mối tơ vò, rồi lại ngẩn ngơ rơi lệ.
Ngày hôm sau, sắc trời hơi sáng, nàng chưa tỉnh dậy, cửa sổ bỗng nhiên mở ra, một trận gió thổi tới, thần điểu Trùng Minh ló đầu vào, ngậm thẳng nàng lên, lắc một cái, hất bay chăn trên người nàng ra.
“Phiền muốn chết”. Chu Nhan làu bàu, miễn cưỡng tỉnh lại từ trong mộng, đầu bù tóc rối.
Trùng Minh ném nàng trở lại giường đánh “bịch”, cục cục một tiếng, nhìn về hướng cửa núi. Ngoài kia sắc trời tờ mờ sáng đã có tiếng người ồn ào truyền lại, chính là những thần quan và thị tòng bị triệu tập trở về Cửu Nghi, đợi cử hành nghi thức. Ngoài kia mọi người sắp đến đông đủ rồi, nàng cũng không thể ở lại Cửu Nghi thêm nữa.
Chu Nhan không dám chậm trễ, vội vã đứng lên, quờ tóc chải qua một cái, hỏi: “Sư phụ đâu?”.
- -----oOo------