• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

51.

Tác giả: Hàn Môn Nha Đầu.

Editor: Cá.

****

Vừa đến phòng vệ sinh, Tiêu Chiến liền đem máu trong miệng phun ra, cũng bất chấp đau mà dùng nước súc miệng vài lần, thẳng đến khoang miệng thoải mái hơn một chút mới dừng lại.

Lâm Mông đi vào, lo lắng mà nhìn Tiêu Chiến: "Chiến Chiến, cậu không sao chứ?."

" Không sao." Đầu lưỡi của cậu bị cắn sưng lên, bởi vì đau, đầu lưỡi cũng không thể bình thường phát huy, nói chuyện hơi ngọng ngịu.

Lâm Mông càng lo lắng, lôi kéo cánh tay Tiêu Chiến: "Thật không đó, vừa rồi đều hộc máu, thành thật cho tôi, rốt cuộc làm sao vậy? Vương tổng rất lo lắng cho cậu, vẫn là hắn nói cho tôi biết cậu ở chỗ này, nhờ tôi tới xem tình trạng của cậu thế nào. Cậu đừng sợ, hiện tại y học phát triển tiến bộ, cũng không cần lo lắng chi phí chữa trị."

Tiêu Chiến vừa cảm động vừa muốn cười, tận lực bất động đầu lưỡi, hàm hàm hồ hồ nói: "Cậu ít xem phim lại đi, thân thể tôi rất tốt. Hộc máu là do lúc đang ăn bị Tiêu Ngạo chạm vào người, cắn phải đầu lưỡi."

Chờ nghe xong, Lâm Mông nhất thời cười ầm lên, cười đến mức chảy cả nước mắt: "Ha ha ha, này cũng quá trùng hợp đi, cậu không biết đâu, lúc cậu hộc máu, chung quanh tất cả đều là âm thanh hút không khí."

Tiêu Chiến cũng nhịn không được mà cười, chờ Lâm Mông cười xong, cậu mới nói: "Đi thôi, tôi muốn đi tìm Vương tổng, vừa rồi tôi thật sự nhịn không được muốn nhổ nên đã đẩy hắn ra, hy vọng hắn không giận dỗi."

Lâm Mông chớp chớp mắt: "Sắc mặt hắn rất khó coi, bất quá hẳn là không có giận dỗi cậu đâu, nếu không hắn sẽ không để cho tôi tới xem cậu."

Hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Thấy bọn họ ra tới, sắc mặt Vương Nhất Bác càng trầm, trong lòng tràn đầy lo lắng cùng đau lòng.

Lâm Mông đôi mắt hơi hơi phiếm hồng, rõ ràng vừa mới đã khóc.

Thiếu niên, bệnh rất nghiêm trọng sao?

Sau khi từ phòng vệ sinh đi ra, Tiêu Chiến nhìn khắp nơi, thực mau liền thấy Vương Nhất Bác.

Biểu tình của đối phương sao lại thâm trầm như thế?

Cậu chạm chạm cánh tay Lâm Mông cánh tay, ý chỉ phương hướng của Vương Nhất Bác, tỏ vẻ muốn đi qua.

Lâm Mông cũng không chuẩn bị làm bóng đèn: "Tôi đi tìm A Duệ, có việc thì nhớ phải liên hệ với tôi ngay đó."

Tiêu Chiến gật gật đầu, bay thẳng đến chỗ Vương Nhất Bác.

Tầm mắt của Vương Nhất Bác rơi xuống trên người Tiêu Chiến, rất chuyên chú, thoạt nhìn phá lệ thâm tình.

Tiêu Chiến đi đến trước mặt Vương Nhất Bác: "Anh......"

Mới nói được một chữ, mày cậu liền nhịn không được nhíu lại, không chỉ có thanh âm ngọng ngịu, đầu lưỡi còn đau, hơn nữa miệng vết thương còn liên tục đổ máu, không phải chảy rất nhiều máu, nhưng mùi máu tươi làm cậu cảm thấy không thoải mái.

Vẫn là đợi chút rồi nói, trước hết vẫn nên xử lý miệng vết thương mới được.

Tiêu Chiến chuẩn bị nói tạm thời gác qua một bên, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại đề nghị: " Có thể mang tôi đến phòng nghỉ không? Tôi muốn xử lý miệng vết thương một chút."

Mỗi ngày cậu đều thu thập ngưng lộ, tùy thân đặt ở nhẫn không gian, nhớ rõ hiệu quả của ngưng lộ, muốn dùng thoa lên miệng vết thương.

Ở phòng vệ sinh cũng có thể xử lý, chỉ là cậu thật sự không nghĩ ở phòng vệ sinh há miệng le lưỡi dí sát vào gương xem xét, xử lý miệng vết thương.

Phòng vệ sinh ở đại sảnh rất sạch sẽ, nhưng vẫn có ám ảnh tâm lý quấy phá, nếu là làm như vậy, tuyệt đối cậu sẽ nôn khan.

Vương Nhất Bác nhíu mày, nghe đối phương nói cũng hiểu được vài phần: " Đầu lưỡi bị thương sao?"

Tiêu Chiến gật gật đầu, trong miệng mùi máu tươi càng nặng, máu cũng tích ra càng nhiều, cậu không muốn tiếp tục mở miệng.

"Đi theo tôi."

Tiêu Chiến đi theo Vương Nhất Bác xuyên qua đại sảnh cùng hành lang dài, đến một ngôi nhà ở phía sau, lên lầu hai rẽ trái, tiến vào một gian phòng.

Phòng có diện tích rất lớn, lấy màu xám làm chủ đạo, sạch sẽ lưu loát.

Tiêu Chiến chỉ chỉ miệng mình.

Nhìn thấy cậu môi mím chặt, hai má phùng ra, Vương Nhất Bác lập tức minh bạch ý tứ, mở ra cánh cửa ở bên trái: "Đây là phòng rửa mặt."

Tiêu Chiến nhanh chóng đi vào, đem máu trong miệng cùng nước bọt phun ra bồn rửa tay, nhanh chóng dùng nước rửa trôi sạch sẽ.

Tốc độ của cậu rất mau, Vương Nhất Bác vẫn luôn đứng ở bên cạnh, xem đến rõ ràng, sắc mặt tức khắc thay đổi.

Sau khi Tiêu Chiến phun xong, lấy nước súc miệng, súc hai lần, còn chuẩn bị tiếp tục, thì Vương Nhất Bác đã đưa khăn giấy tới cho cậu lau miệng: "Súc miệng như vậy đối với vết thương không tốt, tôi đi lấy máy trị liệu."

Tiêu Chiến tiếp nhận khăn giấy, xoa xoa miệng cùng tay, Vương Nhất Bác xoay người đi lấy máy trị liệu.

Cậu từ nhẫn không gian lấy ngưng lộ ra, đặt ở bồn rửa tay, mở nắp đổ ra một chút.

Chuẩn bị sẵn sàng công tác, cậu há miệng, đối với gương chạm chạp đưa đầu lưỡi ra ngoài, mặt trên lưỡi có điểm đỏ rực, miệng vết thương màu sắc đỏ nhất, lại chảy ra một chút máu, cậu dùng khăn giấy sạch sẽ thấm nhẹ.

Vương Nhất Bác cầm máy trị liệu đi vào, liền nhìn đến dáng vẻ này của Tiêu Chiến, ánh mắt khẽ biến, bước chân cũng tạm dừng một chút.

Tiêu Chiến có điểm xấu hổ, cảm thấy bộ dáng hiện tại của mình rất ngốc.

Bất quá mới vừa rửa sạch, cậu lại không nghĩ đem thu đầu lưỡi lại, dứt khoát xoay người đối mặt với Vương Nhất Bác, chỉ chỉ máy trị liệu trên tay hắn.

Vương Nhất Bác cẩn thận mà dùng máy trị liệu xử lý miệng vết thương cho Tiêu Chiến, sau khi xử lý miệng vết thương xong, mặt ngoài thoạt nhìn đã khép lại, chỉ là màu sắc vẫn không khôi phục, đau đớn cũng không có biến mất.

"Máy trị liệu chỉ có thể nhanh chóng chữa trị mặt ngoài, bên trong miệng vết thương còn không có khép lại, phải dùng dược."

Nghe vậy Tiêu Chiến chỉ chỉ ngưng lộ, xoay người dùng ngón tay dính chút, thoa lên miệng vết thương, ngưng lộ trong suốt rất nhanh liền biến mất ở mặt ngoài miệng vết thương, cảm giác đau đớn giảm bớt đi rất nhiều.

Ánh mắt cậu sáng lên, lại dính thêm một chút, chuẩn bị tiếp tục thoa.

Nếu bị người khác biết được, ngưng lộ trân quý được dùng để xử lý vết thương nhỏ như thế này, còn sử dụng nhiều như vậy, chỉ sợ sẽ bị mắng phung phí.

Ở đây hai người cũng chưa cảm giác, Tiêu Chiến là vì mỗi ngày đều thu thập, cũng không cảm thấy trân quý, Vương Nhất Bác là vì chỉ hy vọng vết thương của cậu có thể mau chóng tốt lên.

" Cốc cốc......"

Cửa phòng bị gõ vang, ngoài cửa truyền đến âm thanh quản gia, "Thiếu gia, phu nhân mời cậu tới đại sảnh, lập tức sẽ đến phân đoạn vũ hội."

Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày, Tiêu Chiến động tác dừng lại, đóng nắp lọ ngưng lộ.

Vương Nhất Bác bắt lấy tay cậu, không dùng lực: "Cậu xử lý tốt rồi đi ra, tôi phải cùng mẹ nhảy một khúc mở màn nên phải đi trước."

Tiêu Chiến chớp chớp mắt: "Đây là phòng của anh phải không?"

"Ừm."

Dù chỉ một từ, nhưng khi nghe được Tiêu Chiến vẫn cười rộ lên.

Quả nhiên như thế, Vương Nhất Bác vậy mà lại dẫn cậu tới tới lãnh địa tư nhân của hắn nha!

"Anh cứ đi đi, tôi xử lý tốt liền đi ra ngoài, bảo đảm không làm lộn xộn đồ vật trong phòng đâu."

"Có việc gì thì liên hệ với tôi."

Vương Nhất Bác đi rồi, Tiêu Chiến lại thoa hai lần ngưng lộ, miệng vết thương cơ hồ khôi phục, cậu thử nói nói chuyện, chỉ khi nói những ngữ âm tiêu chuẩn cần uốn lưỡi sẽ cảm thấy ẩn ẩn đau.

Tiêu Chiến đem ngưng lộ thu vào nhẫn không gian, rửa sạch bồn rửa tay, trước khi rời đi còn đứng ở cửa đánh giá toàn bộ căn phòng một lần, sau đó mới đi ra ngoài.

Khi tới đại sảnh, ánh sáng so với lúc trước tối hơn rất nhiều, có một khúc nhạc giai điệu duyên dáng đang vang vọng.

Vương Nhất Bác cùng Vương phu nhân đang nhảy mở màn, đã tiến hành được một nửa.

Thần sắc Tiêu Chiến trong nháy mắt hoảng hốt, phảng phất như thời gian trôi ngược về khi cậu còn nhỏ, nhưng rất nhanh cậu đã trở về bình thường.

Khí chất của Vương Nhất Bác cùng mẹ cậu năm đó thật giống nhau.

Khuôn mặt Vương Nhất Bác trầm tĩnh ít khi nói cười, tư thế khiêu vũ thể bắt bẻ, ưu nhã mà mê người.

Từ khi mẹ qua đời, đã rất nhiều năm Tiêu Chiến chưa từng nghiêm túc xem người khác khiêu vũ, thậm chí nội tâm theo bản năng bài xích.

Nhưng lúc này, thẳng đến khi vũ khúc kết thúc, ánh mắt của cậu còn dừng ở trên người Vương Nhất Bác.

Nhảy mở xong, một khúc nhạc khác bắt đầu vang lên, không ít khách nhân bắt đầu mời bạn nhảy, rất nhanh giữa đại sảnh liền có không ít cặp đôi khiêu vũ.

Một ít người lớn tuổi cùng với người độc thân không có bạn nhảy đến bên cạnh Vương phu nhân cùng Vương Nhất Bác khen tặng bước nhảy của hai người.

Vương phu nhân khiêm tốn vài câu, tầm mắt đảo qua, cười lôi kéo tay của Triệu Kỳ đang đứng phía trước khách nhân, mắt nhìn Vương Nhất Bác.

Triệu Kỳ đỏ mặt, nhưng vẫn bày ra bộ dáng thuận theo.

Đôi mắt Tiêu Chiến híp lại, hướng bên đó đi đến.

Vương phu nhân cười nói: "Khiêu vũ vẫn là người trẻ tuổi tương đối am hiểu hơn, ta vừa mới bêu xấu, lúc này phải thưởng thức mới được.

Nói xong bà cười hỏi Triệu Kỳ: "Kỳ Nhi đêm nay có bạn nhảy rồi sao?"

Người ở đây lập tức hiểu được, đây là đang lựa chọn bạn nhảy cho Vương Nhất Bác.

Triệu Kỳ đang muốn nói chuyện, Triệu Thanh nhanh chóng tiến lên một bước ôm lấy bờ vai của em trai, cười nói với Vương phu nhân: "Con chính là năng nỉ đã lâu em trai mới đáp ứng làm bạn nhảy cho con đó, bằng không người khác đều khiêu vũ, con ngay cả đến bạn nhảy còn không có, rất mất mặt a."

Vương phu nhân sắc mặt khẽ biến, Triệu gia đây là có ý tứ gì?

Muốn cùng Vương Nhất Bác khiêu vũ là Triệu Kỳ nói ra. Bà đối với Triệu Kỳ cũng vừa lòng, Triệu gia đối với bà có ân tình, Triệu Kỳ lại một lòng muốn gả sang, bà cảm thấy thực không tồi, Triệu Kỳ có ý, bà liền hỗ trợ tác hợp.

Không nghĩ tới sẽ tự nhiên đâm ngang, bà tuy không nói rõ, nhưng người ở đây khẳng định minh bạch ý tứ của bà.

Hành động này của Triệu Thanh, quả thực đang nói Triệu gia không muốn cùng Vương gia nhấc lên quan hệ.

Triệu Kỳ giật mình, ngẩng đầu trừng mắt Triệu Thanh.

Triệu Thanh vô tội mà cười cười, xoa xoa tóc của của em trai, tay bắt lấy bả vai của Triệu Kỳ âm thầm dùng sức: "Cùng anh khiêu vũ, Kỳ Kỳ cũng rất chờ mong đi?"

Vương phu nhân rất nhanh lấy lại tinh thần, buông Triệu Kỳ ra, cười đến vẻ mặt ôn hòa: "Anh em Triệu gia cảm tình thật tốt, đi khiêu vũ đi."

Triệu Thanh ôm lấy Triệu Kỳ rời đi, đến sân nhảy theo âm nhạc bắt đầu lướt bước chân khiêu vũ.

Triệu Kỳ hạ giọng giận dữ hỏi: "Anh, vì cái gì lại làm như vậy chứ?"

Triệu Thanh bên môi treo cười, ánh mắt lại rất lãnh: "Anh đã nói cùng em rồi, không cần đánh chủ ý lên người Vương tổng, hắn thích ai em biết rõ mà."

Triệu Kỳ biểu tình không quan tâm: "Em không thèm để ý, chỉ cần cùng hắn kết hôn là được, này đối với chuyện làm ăn trong nhà cũng có lợi không phải sao?"

"Không cần," Triệu Thanh thở dài, "Kỳ Kỳ, nhà của chúng ta không cần liên hôn, em vui vẻ là quan trọng nhất, anh không biết em đang suy nghĩ cái gì, em rõ ràng không thích Vương tổng sao lại phải làm thế?"

Triệu Kỳ mím môi, đột nhiên nghĩ đến đời trước cùng Triệu Thanh quyết liệt, Triệu gia xuống dốc, đôi mắt hơi đỏ lên.

Chính mình dùng hết hết thảy tâm can theo đuổi Tô Duệ, cuối cùng kết quả bi thảm, còn hại cha mẹ cùng anh trai, sống lại một lần, có cơ hội báo thù, sao có thể cam tâm cái gì đều không làm?

Nhưng hiện tại, gả đến Vương gia đã không có khả năng.

Kiếp trước Tiêu Chiến chết sớm, Vương Nhất Bác không có thích mình người, Vương phu nhân thân thể cũng không có khôi phục, lúc bà sắp chết đưa ra di nguyện muốn Vương Nhất Bác cùng mình kết hôn.

Hiện tại cả hai điền kiện không chiếm được.

Hết chap 51.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK