• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

81. THÂN THẾ

Trên đường trở về nhà, Cố An nhận được tư liệu hoàn chỉnh của Tiêu Chiến do thuộc hạ của gã gửi đến, gã chậm rãi xem qua, cuối cùng dừng lại ở phần ảnh chụp của cậu.

Cha nói không sai, Vương Nhất Bác thật đúng là vận khí tốt!

Trong đầu gã hiện lên ý bất thiện đối với Tiêu Chiến.

"Thiếu gia, tới rồi." Tài xế nhắc nhở.

Cố An khép lại ảnh chụp, xuống xe vào nhà, đi đến trước thư phòng, giơ tay gõ cửa.

"Tiến vào." Thanh âm của Cố Minh từ bên trong truyền đến.

"Cha" Đi vào thư phòng, Cố An cung kính mà chào, sau đó trực tiếp chuyển phát tư liệu của Tiêu Chiến sang cho ông, "Cha của cậu ta là Tiêu Viễn, tổng tài của tập đoàn linh thực Tiêu thị, mẹ là Lãnh Phỉ Hạnh một linh thực sư, không có thân nhân, khi Tiêu Chiến hai tuổi đã qua đời."

Khi gã nói tới đây, tầm mắt Cố Minh rơi xuống trên ảnh chụp của Lãnh Phỉ Hạnh, đôi mày của ông hơi hơi nhăn lại.

Ánh mắt Cố An khẽ nhúc nhích, không có mở miệng dò hỏi mà là tiếp tục nói: "Theo điều tra, ba cây linh thực cấp A của Tiêu Chiến đều là do mẹ của cậu ta để lại, trước đây vẫn luôn gửi ở trung tâm bảo hiểm."

"Linh thực cấp S không tra được rõ ràng lắm...... Cha?" Cố Minh đột nhiên đứng lên làm Cố An đang nói phải kinh ngạc hô một tiếng cắt ngang.

Cố Minh vẫn không nói chuyện, nhanh chóng đi đến phía bên phải kệ sách, từ góc trên lấy ra một cái hộp.

Cố An có chút ngoài ý muốn, cha lấy vòng tay cá nhân trước kia làm cái gì?

Hiện giờ vòng tay cá nhân phát triển tân tiến và ổn định, tăng tốc độ, người bình thường ít nhất mười năm sẽ đổi một cái.

Mỗi lần đổi vòng tay cá nhân, tất cả số liệu đều sẽ không tổn hao chuyển sang, đương nhiên, cũng có người sẽ xóa bỏ một ít số liệu vô dụng, hoặc là đem số liệu nào đó gửi ở vòng tay cá nhân cũ.

Cố Minh đem hộp đặt trên mặt bàn, mở ra hộp, lấy ra vòng tay cá nhân mười bảy năm trước của mình, mở nguồn nhấn vân tay khởi động máy.

Ông thao tác trên vòng tay cá nhân cũ một lát, màn hình thực tế ảo liền hiện ra một bản tư liệu: "Lại đây nhìn xem."

Cố An đi qua, khi nhìn thấy trên màn hình thực tế ảo hiển thị ảnh chụp một thiếu nữ gã liền sửng sốt: "Đây là...... Lãnh Phỉ Hạnh?"

Tuy rằng so với trong tư liệu của Tiêu Chiến ảnh chụp trẻ hơn, nhưng ngũ quan cơ hồ không có gì thay đổi, chỉ là ảnh chụp kia vừa thành thục lại vừa tiều tụy.

"Khó trách lúc ấy tìm không thấy, nguyên lai sửa lại tên." Cố Minh nói rõ.

Cố An hỏi: "Cha, này bức ảnh như thế nào có được?"

"Gấu Khổng Lồ đưa, lúc trước gã nhận đơn thuê giết người của ta, trừ bỏ phí dụng, gã còn đưa ra một cái yêu cầu, muốn ta tìm nữ nhân này."

Cố An càng ngoài ý muốn: "Bọn họ là quan hệ gì?"

Trong đầu Cố Minh cơ hồ lập tức hiện lên lúc trước khi ông dò hỏi Gấu Khổng Lồ, nghe được gã trả lời.

Kia thanh âm tục tằng mang theo hàn ý lành lạnh: "Đương nhiên là con gái bảo bối của ta."

Lúc ấy ông cảm thấy kinh hãi, ấn tượng đặc biệt khắc sâu, cũng bởi vậy càng yên tâm, loại người này làm việc, xác suất thành công càng cao.

Sự thật chứng minh, xác thật là như thế này, sự tình làm được phi thường hoàn mỹ.

Cố Minh từ trong hồi ức hoàn hồn, trả lời: "Con gái của gã" ông nhịn không được lại cười ha hả, "Vương Nhất Bác cư nhiên yêu cháu ngoại của kẻ thù giết cha hắn."

Ông cười hồi lâu mới dừng lại nói tiếp: "Thật muốn nhìn xem Vương Nhất Bác cùng mẹ hắn khi biết được tin tức này, sẽ có dạng biểu tình gì. Ngươi không phải nói tâm lý của Vương Nhất Bác có vấn đề sao? Hắn gần nhất đã sống quá thoải mái, chúng ta cũng nên cho hắn một chút kích thích."

Cố An như hiểu được: "Nhưng mà cha, mẹ của hắn đang điều tra sự tình năm đó, vạn nhất không cẩn thận lan đến gần chúng ta thì làm sao bây giờ?"

Cố Minh chắc chắn đáp: "Sẽ không, lúc trước ta sử dụng thông tin giả liên lạc với Gấu Khổng Lồ, thông tin ký lục toàn bộ đều tiêu hủy, không có khả năng tra được đến trên người chúng ta. Chuyện này ngươi không cần phải xen vào, gần nhất thành thật một chút, Vương Nhất Bác cùng quân đội khẳng định sẽ nhìn chằm chằm chúng ta. Người nhà của Nghiêm bí thư phải trấn an cho tốt, đừng để họ giữa đường nhảy ra làm loạn."

Cố An gật gật đầu, nhịn không được hỏi: "Cha chuẩn bị làm như thế nào? Gần nhất chúng ta luôn bị nhìn chằm chằm......"

"Này không cần ngươi lo lắng, chúng ta chỉ cần lộ ra một chút tin tức là được, còn lại, mẹ của hắn tuyệt đối sẽ điều tra rõ ràng."

·

Phòng chế hương, Tiêu Chiến đem hương liệu thí nghiệm trước một ngày đặt ở dụng cụ trần hóa khí lấy ra, theo thứ tự ngửi mùi hương, đồng thời ký lục lại.

Có thành phẩm hoàn toàn là nguyên vật liệu bản nâng cấp, có thành phẩm hoàn toàn tắc trở không giống như dự tính, tựa hồ nổi lên phản ứng hoá học, hương vị cổ quái lại khó ngửi.

Tiêu Chiến nhăn mặt, vội vàng đem trong tay bình thủy tinh đắp lên cái nắp, dùng tay đưa lên trước mũi quạt quạt gió.

Cậu đem hương phẩm nguyên vật liệu nhớ kỹ, đánh thêm ký hiệu, nhắc nhở về sau không thể lại đem hai loại hỗn hợp.

Đây là lần đầu tiên cậu dùng nhiều loại nguyên vật liệu trộn vào lẫn nhau chế hương, lúc này mới phát hiện, rất nhiều linh thực trộn vào nhau sẽ khởi phản ứng, khí vị rất khó ngửi.

Khẽ thở dài, chế hương quả nhiên không phải dễ dàng như vậy.

Ngẫm lại cũng đúng, bằng không cũng sẽ không có cái gì gọi là hương liệu sư chuyên nghiệp.

Cho dù thất bại Tiêu Chiến cũng không có chịu đả kích, ngược lại có loại cảm giác thân thiết, nhớ lại trước kia làm thực nghiệm hóa học, thường xuyên nhìn thấy những vật chất bất đồng phát sinh phản ứng hoá học kỳ diệu.

Cậu có loại cảm giác giống như trở lại phòng thí nghiệm.

Đem thành phẩm thành công tách riêng ra một bên, lại đem thí nghiệm thất bại huỷ bỏ rồi rửa sạch sạch sẽ.

Sau đó Tiêu Chiến cầm ba cái bình thủy tinh, nghiêng đầu nhìn về phía góc phòng.

Nơi đó Vương Nhất Bác đang ngồi trên sô pha, biểu tình nghiêm túc mà sắc bén, ngón tay bay nhanh mà thao tác trên bàn phím thực tế ảo, quyết định một số công việc ở công ty.

Tiêu Chiến nhìn thời gian, nam thần đã liên tục làm việc một tiếng rưỡi đồng hồ.

Nên nghỉ ngơi trong chốc lát rồi.

Cậu cầm bình thủy tinh đi đến bên cạnh hắn, vừa trùng hợp ngay lúc hắn cũng quay đầu nhìn về phía cậu.

Tiêu Chiến cười cười, cầm bình thủy tinh trong tay quơ quơ: "Anh thử xem cảm giác thế nào."

Vương Nhất Bác gật đầu.

Thế là Tiêu Chiến đứng bên cạnh Vương Nhất Bác, mở một cái bình thủy tinh ra, tay chống tay vịn của ghế sô pha cúi người xuống, đem bình thủy tinh đặt ở trước mũi hắn.

Vương Nhất Bác giương mắt nhìn Tiêu Chiến, ngửi qua rồi phản hồi: "Thực thoải mái thanh tân, tinh thần rất tốt."

"Vậy không thích hợp sử dụng trước khi ngủ rồi." Tiêu Chiến đem bình thủy tinh đậy lại, đang chuẩn bị mở ra cái thứ hai thì Đa Mễ tiến vào thông báo.

"Chủ nhân, Vương phu nhân tới."

Vương Nhất Bác nhíu mày, đóng vòng tay cá nhân lại.

Tiêu Chiến đứng dậy xoay người đem bình thủy tinh cất trữ thật tốt, sau đó cùng Vương Nhất Bác đi ra ngoài phòng khách.

Vừa đến phòng khách, Tiêu Chiến lập tức cảm nhận được tầm mắt của Vương phu nhân rơi xuống trên người mình, còn mang theo một tia không vui phi thường rõ ràng, thậm chí có thể nói là ghét bỏ.

Vương Nhất Bác cũng cảm nhận được nên vẻ mặt biểu hiện một chút không vui, bước chân tiến lên ngăn trở trước mặt Tiêu Chiến rồi chào một tiếng: "Mẹ."

Tiêu Chiến cũng không trốn tránh, từ phía sau hắn bước ra chào hỏi: "Vương phu nhân."

Đối diện với sự không chào đón của hai người, Vương phu nhân mặt không biểu tình nói: "Ta muốn cùng A Bác nói chút chuyện, ngươi ở đây không thích hợp."

Tiêu Chiến đứng yên không nhúc nhích: "Nếu là chuyện có liên quan đến ta thì ta cũng muốn nghe thử."

Mày của Vương phu nhân đột nhiên nhăn lại: "Một chút lễ phép cũng không có, ta nói không đủ rõ ràng sao? Ta không hy vọng ngươi ở đây."

"Mẹ," Khớp hàm của Vương Nhất Bác căng chặt, ngữ khí cường ngạnh, "Chúng ta nói bất cứ chuyện gì đều không phải bí mật, mà cho dù là bí mật thì Tiêu Chiến cũng không phải là người ngoài, em ấy có thể nghe."

Ngón tay của Vương phu nhân gắt gao nắm lại, ngực kịch liệt phập phồng, nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác trong chốc lát, cười mỉm, gật đầu: "Được, quả nhiên là đã trưởng thành. Nó muốn nghe đúng không? Kia liền nghe cho rõ, ta cũng thật muốn xem xem nó nghe xong, còn có mặt mũi tiếp tục ở lại đây nữa hay không."

Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến, ngồi ở đối diện Vương phu nhân tuỳ thời lắng nghe.

Vương phu nhân mở ra vòng tay cá nhân, màn hình thực tế ảo bắt đầu hiện ra, hai bức ảnh đồng thời được chiếu lên.

Thần sắc Tiêu Chiến khẽ nhúc nhích, người trong ảnh chụp quá quen thuộc đối với cậu.

Giọng Vương phu nhân trở nên đanh thép, mang theo tia ghét bỏ cùng hận thù: "Người này, ngươi nhận thức đi?"

Hết chương 81.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK