Tần thị đãi khách tất nhiên phải đến Song Hạ. Cả đoàn người dùng trưa xong, trước khi rời đi Lam Vân đã nói vài câu tiếng Nhật với Diệp Khả Thư.
Về đến Tần thị, trở lại phòng tổng tài, Tần Hạ Nhiên đi vào phòng nghĩ riêng, Diệp Khả Thư củng lẻo đẻo theo sau. Cô biết với sự thông minh của Tần Hạ Nhiên thì nàng đã nhìn ra được bất thường trong ánh mắt của Lam Vân. Vì vậy Tiểu Thư đại lão gia quyết định muốn được khoan hồng thì phải thành thật.
Tần Hạ Nhiên đi đến ngồi xuống sôpha liền cảm nhận được phía sau có người ôm lấy nàng. Diệp Khả Thư vùi mặt vào cổ Tần Hạ Nhiên, hít lấy hương thơm đặt trưng của riêng nàng, nhẹ giọng hỏi
" Thân ái. Chị làm sao a?"
" Tôi làm sao?"
" Không biết a. Chính là thái độ có hơi lạ."
Tần Hạ Nhiên tách người ra, đối mắt Diệp Khả Thư
Diệp Khả Thư cũng nhìn thẳng vào mắt nàng, không né tránh
" Ân. Nàng là ân nhân của tôi."
" Ân nhân?"
" Đúng vậy. Một năm trước tôi đến Nhật, nhưng gặp tai nạn. Nhờ có nàng mới giử được cái mạng này."
" Tôi thấy ánh mắt nàng nhìn em..."
" Nàng từng tỏ tình với tôi."
" Vậy em..."
" Tôi từ chối nàng."
" Ân."
Diệp Khả Thư ôm lấy Tần Hạ Nhiên
" Tin tưởng tôi. Trái tim tôi chỉ có chị thôi."
Tần Hạ Nhiên đặt tay lên eo cô, ôm chặt hơn
" Tôi tin em."
Buổi tối, Tần Hạ Nhiên trở về Tần gia, Diệp Khả Thư đi ăn tối cùng Lam Vân.
---
Tại Tần gia
Tần Hạ Hạ sang phòng Tần Hạ Nhiên, thấy tỷ tỷ đang xem tài liệu nàng đi đến ngồi bên cạnh
" Tỷ Tỷ."
" Ân?"
" Em thấy vị Lam tiểu thư kia có ý với Thư tỷ nha."
Tần Hạ Nhiên để xuống tài liệu.
" Em nhìn ra?"
" Cô ta có thèm che giấu đâu. Làm sao nhìn không ra a."
" Tỷ không tò mò quan hệ của bọn họ sao?"
" Tiểu Thư và nàng bây giờ chỉ là bằng hữu."
" Thật sao?"
" Ân."
" Tối nay Thư tỷ đi ăn cùng nàng đúng không?"
" Ân."
" Có khi nào tức cảnh sinh tình không?"
" Tỷ tin Tiểu Thư sẽ không làm điều có lỗi với tỷ."
---
Tại nhà hàng Song Hạ
Diệp Khả Thư hắc xì vài cái, Lam Vân lo lắng hỏi
" Cậu bị bệnh sao?"
Diệp Khả Thư lắc đầu
" Không sao."
Không khí rơi vào trầm mặc, Diệp Khả Thư tập trung vào phần ăn của mình. Còn Lam Vân thì chăm chú nhìn Diệp Khả Thư.
Một lúc sau, Lam Vân lên tiếng
" Cậu yêu nàng?"
Diệp Khả Thư để nĩa ăn xuống, tao nhả lau miệng, cô gật đầu
" Đúng vậy."
" Cậu vì nàng mới tạo bản vẻ của cặp nhẩn kia?"
" Ân."
" Cậu vì nàng mới tìm tớ?"
" Ân."
Lam Vân giọng nói lạc hẳn
" Cậu đúng là đồ vô tâm vô phế."
Diệp Khả Thư không phản đối. Đối với cô yêu là yêu, không yêu là không yêu. Cô sẽ không vì một người đối tốt với mình mà phản bội trái tim.
" Cậu vui vẻ không?"
Diệp Khả Thư cười thật tươi
" Có a. Nàng rất yêu tớ."
Lam Vân cũng cười, nhưng nụ cười mang theo vài phần xót xa
" Chỉ cần cậu vui là được rồi."
" Tớ sẽ vui hơn nếu cậu tìm được người mang đến hạnh phúc cho cậu."
" Có lẽ vẫn chưa đến thời điểm người đó cần xuất hiện."
Điện thoại Diệp Khả Thư vang lên, cô nhìn mành hình, bắt máy
" Thân ái. Tôi nghe."
Đầu dây bên kia vang lên giọng Tần Hạ Nhiên
" Đã trở về chưa?"
" Vẫn chưa a."
" Ân. Nhớ đừng về trễ quá."
" Đã biết."
" Còn có đi đường cẩn thận một chút."
" Ân."
" Vậy em tiếp Lam tiểu thư đi."
" Ân. Chị ngủ sớm đi. Nhớ đắp chăn kín một chút."
" Được. Bảo bối, tôi yêu em."
" Tôi cũng yêu chị."
Lam Vân vẫn luôn nhìn Diệp Khả Thư. Lúc Diệp Khả Thư nói chuyện cùng Tần Hạ Nhiên cô rất ôn nhu, sủng nịnh, khóe miệng lúc nào cũng cong lên. Nàng nhận ra Diệp Khả Thư thật sự hạnh phúc. Nàng chỉ cần cô hạnh phúc là đủ rồi.
Đợi Diệp Khả Thư tắt điện thoại, Lam Vân đứng lên
" Về thôi. Đừng để nàng phải lo lắng."
" Ân."
Diệp Khả Thư biết Lam Vân buồn, nhưng cô vẫn lựa chọn lơ đi. Cô thà rằng Lam Vân ghét cô, mắng cô vô tâm vô phế chứ không muốn đem đến hy vọng giả tạo cho nàng.