Đường Hoa phải đi công tác ba ngày, vì vậy nàng bắt An Vi phải đi theo mình. Hôm nay là ngày kết thúc chuyến công tác. Xuống sân bay, hai người liền trở về nhà của Diệp Khả Thư để xem tên tiểu yêu nghiệt kia còn sống hay không.
Vừa mở cửa ra, An Vi ngạc nhiên với cảnh tượng trước mắt. Diệp Khả Thư nằm co ro trên sôpha, trên đất là vết máu khô, khóe miệng cô vẫn còn dính máu.
An Vi chạy đến gọi Diệp Khả Thư
" Tiểu Thư, cậu làm sao vậy?"
Nhưng Diệp Khả Thư đã rơi vào hôn mê sâu, cô vẫn nằm bất động trên sôpha.
Một bên Đường Hoa bình tỉnh gọi cấp cứu, bên kia An Vi lại hoãn loạn, mắng chửi
" Chết tiệt! Làm sao lại nóng như vậy? Tần Hạ Nhiên, cô làm người yêu kiểu gì vậy? Tiểu Thư mà xảy ra chuyện tôi không tha cho cô đâu."
Diệp Khả Thư được đưa đến bệnh viện Thiên Y. Người tiến hành cấp cứu cho cô vẫn là Trình Dịch Ân. Bên ngoài phòng cấp cứu, Đường Hoa, An Vi, Diệp ba mẹ, Diệp Khả Nhi và Tần Hạ Hạ đều đứng ngồi không yên.
" Tỷ tỷ tôi không sao chứ?"
" Bệnh nhân vẫn đang được cấp cứu, tình trạng không khả quan lắm. Tôi phải đi lấy thêm máu và gọi thêm bác sĩ."
Nói rồi cô y tá liền vội vã rời đi. Diệp Khả Nhi mặt trắng bệch, nàng ngã ngồi xuống ghế, nức nở khóc. Tần Hạ Hạ ôm nàng vào lòng, nhẹ vuốt lưng
" Yên tâm. Thư tỷ sẽ không sao đâu."
Nhờ có Tần Hạ Hạ bên cạnh nên Diệp Khả Nhi mới không gục ngã. Nàng nhận ra bản thân từ khi nào đã không còn chán ghét Tần Hạ Hạ nữa, mà ngày càng ỷ lại vào Tần Hạ Hạ, có lẽ nàng đã động tâm rồi.
6 tiếng đồng hồ sau cửa phòng cấp cứu lại được mở ra, lần này đi ra là Trình Dịch Ân
" Đã qua giai đoạn nguy hiểm. Nhưng bệnh nhân bị suất huyết dạ dày, có nguy cơ chuyễn sang ung thư dạ dày nên cần phải kiểm tra lại. Còn có...phổi bị tổn thương nghiêm trọng, nếu để tổn thương thêm lần nữa thì bắt buộc phải thay phổi."
---
Tại góc khuất của bệnh viện, Tần Hạ Nhiên đôi mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu, đến khi Trình Dịch Ân thông báo xong, nàng mới xoay lưng rời đi.
Trình Dịch Ân trở lại phòng viện trưởng đã thấy Tần Hạ Nhiên ngồi tại sôpha chờ sẳn. Nàng cũng không ngạc nhiên, đi đến ngồi đối diện Tần Hạ Nhiên.
" Lo lắng như vậy tại sao không đến thăm em ấy?"
" Bây giờ tớ không có tư cách nữa rồi."
Trình Dịch Ân thở dài
" Cậu cần gì phải làm cả hai khổ sở như vậy."
" Tớ chỉ muốn em ấy được an toàn."
" Cậu đúng là kẻ cứng đầu."
Tần Hạ Nhiên trầm mặc, lát sau mới lên tiếng
" Tớ có chuyện nhờ cậu."
" Nói đi. Giửa chúng ta cần gì khách sáo như vậy."
Trình Dịch Ân không cần suy nghĩ liền đáp ứng
" Được."
" Cảm ơn cậu."
" Muốn cảm ơn tớ thì hãy nhanh làm xong việc cậu cần làm rồi trở lại bên Tiểu Thư đi. Tớ không muốn biểu muội của tớ đau khổ thêm đâu."
" Ân. Tớ đi trước."
" Được. Làm gì cũng phải cẩn thận a."
---
Khi Diệp Khả Thư tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của người thân, cô muốn nói xin lỗi nhưng cổ họng đau rát, môi mấp máy mãi vẫn không nói được.
Diệp mẹ đi đến, đưa tai lại gần nhưng vẫn không nghe được gì, bà nhìn Diệp ba lo lắng nói
" Ông xã, anh xem tại sao nữ nhi bảo bối của em tỉnh lại mà không nói gì? Có khi nào bị câm luôn rồi không?"
Diệp Khả Nhi lấy ly nước, đến nâng giường giúp Diệp Khả Thư. Nàng đưa cô ly nước
" Tỷ tỷ bảo bối, uống nước đi."
Đường Hoa và An Vi ánh mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu. Họ chính là không hiểu nổi gia đình họ Diệp này a.
Diệp Khả Thư uống nước xong, đã có thể nói chuyện được
" Xin lỗi, đã để mọi người lo lắng."
An Vi liếc cô
" Cái mạng của cậu là do tớ cướp lại từ tay Diêm Vương gia a. Cố mà giử cho cẩn thận."
" Ân. Cảm ơn."
" Đừng nói lời dư thừa nữa."
Đường Hoa nhìn Diệp ba, lể phép nói
" Bọn cháu xin phép về trước."
Diệp ba gật đầu
" Tiểu Thư đã có bọn ta chăm sóc. Mấy đứa cứ yên tâm."
" Dạ."
Sau khi hai người kia rời đi, Diệp ba nhìn Diệp Khả Thư suy tư, định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói. Ông dặn dò Diệp mẹ và Diệp Khả Nhi chăm sóc tốt cho Diệp Khả Thư rồi cũng rời đi.
--------------
- Điều đầu tiên AT gửi đôi lời xin lỗi đến độc giả vì để mọi người chờ lâu.
- Thứ hai AT muốn xin ý kiến mọi người, có nên viết phiên ngoại về cặp Tần Hạ Hạ và Diệp Khả Nhi không?