Âm thanh nam tử thô suyễn, nữ tử khinh ngâm hỗn loạn từ bên trong truyền tới, trong không khí tràn ngập mùi vị hoan ái làm cho Dao phi hiểu được, bên trong đang làm chuyện gì.
Trong mắt nàng chứa đầy hàn ý, trong lòng không rõ vị gì, giật mình, tức giận, thất vọng, toàn bộ đều có.
Nàng ta biết Vũ nhi thích nữ sắc, nhưng chưa bao giờ thật sự chỉ trích, chỉ dạy hắn không được để nữ sắc làm hỏng chuyện, sủng thiếp ở trong điện này chưa bao giờ hỏi tới, nhưng không được biến tẩm điện của mình chướng khí mù mịt, vì để hắn tu thân dưỡng tính, cũng là để cho Bắc Thần Nghiêu có ấn tượng tốt.
Mà hiện tại, chính con mình lại quên lời dạy của mình! Không chỉ thế, lại ám vứt nàng ta ra sau đầu, chậm trễ chuyện quan trọng. Giờ tý qua đi đã lâu, chính là vì sủng hạnh nữ nhân?
Dao phi tức giận công tâm, rốt cuộc không nhẫn nại được, vọt vào bên trong, đột nhiên quát, “Bắc Thần Vũ, ngươi đang làm cái gì!”
“A..” Mộ Dung Phỉ kinh hô ra tiếng, đột nhiên đẩy người đang hoạt động phía trên ra, tay chân bối rối kéo chăn che khuất thân mình lõa lồ trắng ngần lộ ra trong không khí.
Bắc Thần Vũ từ lúc Dao phi quát lên đã thanh tỉnh, có lẽ ngay từ đầu hắn vẫn luôn tỉnh táo, chỉ là luyến tiếc cơ thể mềm mại dưới thân, muốn nhấm nháp nhiều hơn mà thôi.
Thanh âm vừa quát, giống như một chậu nước lạnh tạt vào, làm khoái cảm của hắn biến mất hầu như không còn.
Mộ Dung Vũ Phỉ đẩy một cái, thiếu chút nữa làm cho hắn rơi xuống giường. Ánh mắt của hắn thanh tỉnh, nữ nhân của hắn, ai mà không lúc nào cũng tìm mọi cách lấy lòng, mà sao mẫu phi lại đến đây, chớ quên người làm chủ ở đây là hắn! Như thế thôi, hắn thật sự giận!
Bắc Thần Vũ chậm rãi đứng dậy, trên đất quần áo hỗn độn, lạnh nhạt nhặt ngoại bào bên mặc, lúc đó mới nói, “Mẫu phi, nhi thần còn muốn hỏi người muốn làm gì, sao lại xông vào tẩm cung của nhi thần, giống bộ dạng gì nữa?”
Mặc dù từ nhỏ hắn đều nghe lời mẫu phi, nhưng đây là việc tư của hắn, hắn muốn sủng hạnh nữ nhân chẳng lẽ còn phải hỏi qua mẫu phi? Ngay lúc này xông tới, có phải mẫu phi cũng quên mình là nữ nhân hay không? Cho dù là phi tử hậu cung! Cho dù hắn là con của Dao phi, nhưng lúc này hắn không mặc gì! Cứ như vậy không cố kị gì xông vào, đúng là cho hắn nhiều mặt mũi!
Con mắt lạnh lẽo liếc tới Mộ Dung Cẩn Thiên mới bước vào bên trong.
“Ngươi, Vũ nhi ngươi…” Lúc này Dao phi hoàn toàn sửng sốt, con không quỳ xuống nhận sai thì thôi, lại còn dám chỉ trích người mẫu phi này? Theo lời nói, là trách nàng ta không tuân thủ lễ nghi?
Mà Mộ Dung Cẩn Thiên ngay tại lúc tiếng kinh hô vang lên liền vọt vào bên trong, cũng không dám tin, thanh âm của nữ tử kia quá quen thuộc!
Hắn bèn nhìn tới người đang ở trên giường, che hết cả người chỉ lộ ra một đầu tóc đen bên ngoài, hắn thử lên tiếng, “Là Phỉ nhi sao?”
Mộ Dung Vũ Phỉ lúc này đang tức tối mấy người kia, giờ tý đã qua từ lâu, hoàng cũng cơ bản tất cả mọi người đều đã ngủ, phụ thân và cô cô lại đều tới đây thật sự ngoài dự đoán. Mà nàng lại nói với Bắc Thần An một canh giờ sau cho cung nữ trở lại, vì thuốc của nàng chỉ hiệu quả trong một canh giờ, theo lý hiện tại người chắc chắn còn chưa trở lại, vậy là ai đi thông báo? Chẳng lẽ cô cô đột nhiên có chuyện đến Nguyên Vũ điện? Nhưng vì sao, phụ thân cũng ở đây?
Nghĩ tới Mộ Dung Cẩn Thiên đã ở đây, hắn sẽ không để nàng ta chịu thiệt thòi, phụ thân biết nàng ta gặp chuyện, chắc chắn sẽ giúp nàng ta. Nghĩ vậy, nàng ta ổn định lại tâm tình đang kích động, thanh âm run rẩy đáp, “Vâng”.
“Phỉ nhi, ngươi nói cho phụ thân biết, Bắc Thần Vũ khi dễ con đúng không?” Lông mày Mộ Dung Cẩn Thiên dựng thẳng lên, sắc mặt khó coi, con mắt hung ác nhìn Bắc Thần Vũ.
Cho dù Phỉ nhi có yêu thương Bắc Thần Vũ đến mấy cũng không thể làm ra chuyện hủy hoại trinh tiết như vậy, nên hắn tin chắc rằng Bắc Thần Vũ ép buộc nàng ta.
“Phụ thân…” Mộ Dung Vũ Phỉ nhu nhược gọi, tiếp đến liền im lặng, chỉ còn tiếng khóc nức nở.
Mà chuyện như vậy cũng tốt, tất cả mọi người đều biết, Mộ Dung Vũ Phỉ nàng ta, đã là người của Bắc Thần Vũ, chuyện đã không thể thay đổi!