Nhẹ nhàng nhéo cái mũi nhỏ nhắn, ôn nhu cười nói, “Nha đầu, rời giường.”
Cái miệng nhỏ nhắn bật ra vài tiếng mơ hồ không rõ nghĩa, người khác nghe không hiểu, nhưng Dạ Nguyệt Ly nghe cái liền hiểu được.
“Đến giờ ăn rồi.” Ý cười trên môi hắn lại càng lớn, nha đầu của hắn, hắn rất thích.
“Kịch hôm nay sẽ còn vui hơn, không muốn đi xem một chút sao?” Dạ Nguyệt Ly lại dụ dỗ nói.
“Sư huynh, ôm một cái.” Mộ Dung Tiểu Tiểu cố gắng mở một nửa mắt, thấy ánh sáng chiếu tới, lại vội vàng chui vào trong cổ sư huynh.
Dạ Nguyệt Ly bất đắc dĩ khẽ cười, nghe lời ôm nàng rời giường, mặc y phục, rửa mặt, chải đầu, tất cả đều vô cùng chu đáo.
Tựa trong lòng sư huynh, Mộ Dung Tiểu Tiểu ngáp dài đi vào trong sảnh dùng bữa, Mạc Du Ly vừa thấy, ánh mắt ái muội liếc qua Dạ Nguyệt Ly, có thể rời giường rồi?
Dạ Nguyệt Ly đi qua sát người hắn, ôm người trong ngực đặt xuống ghế, múc một chén cah gà nhỏ, cần thận đút cho nàng.
Hắn không tiếng động nhìn tới tiểu nhân nhi trong lòng mình, nàng chính là do hắn từ nhỏ đã tỉ mỉ nuôi nấng, tất cả mọi thứ đều do hắn lo, hắn nở nụ cười quỷ dị, rồi không lâu nữa, chính hắn sẽ đến thu hoạch thành quả.
Mạc Du Ly tức giận đến cái mũi muốn nổ, người này, dùng nhà của hắn ta, ăn cơm của hắn ta, vậy mà dám không nhìn đến hắn ta.
“Tuyên Tuyên đâu?” Mộ Dung tiểu Tiểu rốt cuộc cũng phst hiện thiếu một người.
“Khụ khụ!” Mạc Du Ly nhất thời bị sặc, hạt cơm văng lên bàn.
Mộ Dung Tiểu Tiểu ghét bỏ nhìn Mạc du ly, lại nhìn bàn đồ ăn thơm ngon bị dính đầy cơm mà tiếc nuối.
Hai người này, đúng là vật họp theo loài! Lớn tì không để ý đến hắn ta, nhỏ thì ghét bỏ hắn ta!
Hắn ta như vậy là do ai gây nên? Muốn hôn cũng phải chọn một địa phương kín đáo, bị người bắt gặp, còn bắt hắn ta đi giải quyết!!!
Bất quá, hắn ta cũng không dám càu nhàu gì.
Uống một ngụm nước trà lớn, Mạc Du Ly xấu hổ nói, “Ta đi tìm Tuyết Lang chơi.” Dứt lời hắn ta vội cầm mấy món ăn chạy vọt đi, bỏ trốn mất dạng.
Nuốt xuống một ngụm canh gà, Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu mày nói, “Hắn ta cùng Đường Tuyên Tuyên xảy ra chuyện gì vậy?”
Mỗ nha đầu nào đó còn không biết, chính mình là dọa người ta sợ.
“Toái Nguyệt.”
“Dạ.” Toái Nguyệt ở ngoài cửa phân phó người đi làm đồ ăn, rồi sau đó đi vào trả lời, một mặt gỗ tiêu chuẩn.
Dạ Nguyệt Ly nói sang chuyện khác, “Không muốn biết trong cung buổi sáng đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tiểu nhân nhi vui vẻ gật đầu, đôi mắt của Mộ Dung Tiểu Tiểu tỏa sáng nhìn chằm chằm Toái Nguyệt.
Mỗ Dạ nào đó đen mặt, xem ra, về sau hắn phải thời thời khắc khắc ở bên cạnh nàng, bớt cho nàng lại nhìn chằm chằm nam nhân khác, thật làm hắn khó chịu.
“Thái hậu tìm được chứng cứ, chính là tỳ nữ bị mất tích bên cạnh hoàng hậu, tỳ nữ này mới tỉnh đã kêu khóc Dao phi bắt cóc hoàng hậu, Dao phi nghe vậy chối cãi không nhận, rồi sau đó Bắc Thần Nghiêu cho người lục soát phát hiện trâm phượng của hoàng hậu, dù không tìm được người, nhưng Dao phi cũng ị nhốt vào thiên lao, Mộ Dung Cẩn Thiên cũng bị truy nã.
Mộ Dung Tiểu Tiểu đem chút canh còn lại nuốt xuống, còn đang chờ Toái Nguyệt bình luận một chút, nhưng canh uống xong, người cũng không nói, chuyện này, như vậy nói xong?
Không biết vì sao nàng có chút nhớ Mạc Du ly, nếu hắn ở đây, câu chuyện tuyệt đối sẽ sinh động như thật.
“Tại sao người kia còn sống?” Sư huynh lấy tay lau chút nước bên mép nàng, Mộ Dung Tiểu Tiểu lập tức hỏi.
“Thưa tiểu thư, tría tim của người kai khác người bình thường, trái tim nằm bên phải.” Toái Nguyệt hờ hứng đáp, nếu cẩn thận nghe qua, cũng kính với Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng giống với Dạ Nguyệt Ly.
Cái này thật khéo, người không có chết, sao bọn họ từ trước laị không phát hiện? Trâm cài kia cũng sợ là có người cố ý, Diệp Mạn Thanh hận Bắc Thần Nghiêu như vậy sao có thể mang trâm cài hắn ta tặng.? Như vậy mà Bắc Thần Nghiêu cũng tin? Muốn tìm người, tìm được mới lạ.
Như vậy, nếu Diệp Mạn Thanh có thoát được, cũng khó sống yên ổn sau này, nên nhớ thiên hạ này dù sao cũng là quốc thổ của Bắc Địch.
Thật sự người cũng là do Dao phi bắt, bị nhốt vào thiên lao, cũng là tự mình gio gió gặp bão.
Bắc Thần Thụy nếu muốn đem người không tổn hao gì rời đi, tính toán trước sau, thời gian chắc hẳn phải là lúc này, nàng cung nên tính toán chuyện cũ với huynh muội Mộ Dung gia thôi.
Nhưng nàng cũng không thể để Mộ Dung Cẩn Thiên rơi vào tay Bắc Thần Nghiêu.
Đôi mắt nàng nheo lại, tự tiếu phi tiếu nhìn sư huynh nhà mình, tính mạng của hai người kia, chính tay nàng là người phải chấm dứt.
Đáy mắt Dạ Nguyệt Ly sáng ngời, tiểu nha đầu rốt cuộc cũng chủ động tìm hắn giúp đỡ, tốt lắm, đây đúng la khởi đầu tốt đẹp,