Trên phố nơi đặt kim bảng hoàng thất, người dân đứng túm lại bàn tán sôi nổi:
“Hóa ra không phải người ta đoạt phu quân của Triệu tiểu thư…..” Dân chúng bừng bừng nghị luận hiểu ra.
“Nói bậy, sao lại đoạt, người ta đường đường là thanh mai trúc mã, tiểu sư muội của Ly vương gia đấy…” Lúc này có người không phục nói.
“Nhưng mà, Triệu tiểu thư cũng thật đáng thương…” Ngay sua đó dân chúng cũng lại bắt đầu tiếc nuối…
“Ngươi thì biết cái gì, người ta là tiểu sư muội đã bị lạc mất nhiều năm trước, lúc này nghe tin nên mới đến gặp mặt đấy,….” Người nọ vô tư nói ra, chắc chắn biết rất rõ tình hình thực tế.
“Ngươi làm sao biết được…” Tiếng nói kinh ngạc thốt lên.
“Ta còn biết Ly vương là người thâm tình vô cùng, còn tiểu sư muội kia, chậc chậc, cũng là mỹ nhân xinh đẹp như tiên nữ…” Người nói đắc ý dạt dào.
“Thì ra là thế…” Dân chúng gật đầu sáng tỏ.
Mỗ “dân chúng” mới nói xong khổ cực lách ra khỏi đám đông, đi đến một nơi vắng vẻ liền đem lớp ngụy trang bóc đi, hắn xé chòm râu dưới cằm xuống quyết tâm nói, “Sau lần này, nhất định phải xin chủ tử cho hắn ta và Di Tinh được nghỉ bù, nhất định sẽ làm!”
Một chiếc xe ngựa đang đi tới bị đám đông dân chúng chặn lại ở một bên, không thể tiến lên trước, tiểu tư xuống ngựa, khẽ nhón chân nhìn qua đám đông rồi mới trở lại xe đem mành vén lên, cung kính nói, “Chủ tử, hoàng bảng vừa mới gián, dân chúng đang tụ tập ở dưới xem.”
“Có biết chuyện gì không?” Thanh âm thanh nhã nhẹ nhàng, giống như làn gió mát, khiến cho người nghe cả người đều thoải mái, làm cho một vài dân chúng gần đó cũng quay qua nhìn.
“Chủ tử, chờ nô tài đến hỏi.” Tiểu tư dứt lời liền tìm mấy người bên đường hỏi thăm mấy câu, rồi mới trở về xe ngựa nói “Thưa chủ tử, là về Ly vương.”
“Sao? Ly vương thì có chuyện gì mà gây ôn ào vậy?” Người trong ngựa lại hỏi, có vẻ hiếu kỳ.
“Thưa chủ tử, mấy ngày hôm trước là ngày thành thân của Ly vương, theo lời của người dân nói, mọi hình thức coppy truyện mà không trích nguồn diễn đàn Lê quý đôn đều là không đạo đức, ngày ấy tiểu sư muội thất lạc nhiều năm của Ly vương tìm đến, rồi sau đó, Ly vương liền cùng nàng kia rời đi, hôm nay hoàng thượng gián hoàng bảng là việc giải trừ hôn ước của Ly vương và Triệu tiểu thư, và còn thông báo Ly vương cả đời này chỉ cưới một mình nàng kia.”
“Còn có chuyện này? Đi thôi, vòng qua đi.” Xem ra hắn về trễn, bỏ lỡ trò hay rồi. (VP: OMG ta đọc miêu tả đầu tiên, cứ tưởng là tỷ tỷ xinh đệp nào đấy!!! O.O). Người bên trong xe ngựa cũng chỉ có thanh âm, chưa ai thấy được bóng dáng kia.
“Vâng.”
Hoàng cung nam Dục quốc, mấy ngày liên tiếp khuôn mặt của Nma Cung Quân hạo vẫn vô cùng âm trầm, đến khi nghe thấy đứa con thứ hai của mình đã trở lại thì vô cùng vui mừng, hắn có chút kích động, nắm chặt tấu chương trên tay hỏi, “Bân vương đã trở lại?”
“Thưa hoàng thượng, vương gia đã vào thành, chắc một lát nữa sẽ đến hoàng cung tấn kiến hoàng thượng.” Thái giám khom người trả lời.
“Tốt, tốt, cuối cùng cũng trở lại!” Nam Cung Quân Hạo vui vẻ ra mặt, tấu chương trên tay cũng bỏ xuống không nhìn, chỉ đơn giản ngồi chờ người tới.
Không phải chờ quá lâu, âm thanh của thái giám liên tiếp truyền tới, “Bân vương gia cầu kiến…”
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Nam Cung Nguyệt Bân mới tiến vào thư phòng đã bị Nam Cung Quân Hạo kéo đến bên người, quan sát lần lượt một phen.
Nam Cungn Quân Hạo cười ha ha, vui vẻ vỗ thật mạnh bả vai của Nam Cung Nguyệt Bân, vui mừng nói, “Nói, mấy năm nay ngươi đi chu du các nước có những kinh nghiệm gì rồi?”
“Thịnh thiên đại lục nhiều sản vật vô cùng, các quốc gia đều vô cùng rộng lớn, nhưng nhi thần vẫn cho rằng, Nam Dục là quốc gia xứng đáng đứng thứ nhất.”nam Cung Nguyệt bân dùng chút từ ngữ tổng kết lại nhiều năm bên ngoài của mình.
“Tốt, không hổ là con trai trẫm! Nói những thứ người khác không dám nói!” Nam Cung Quân Hạo không bị lời nói trắng trợn của hắn làm giận, mặc dù lực lượng quân sự Nam Dục không bằng Bắc mạc, nhưng mà vẫn chưa có ai dám lớn mật trước mặt hắn ta nói vậy, xem ra, đứa con này ở bên ngoài tám năm, hắn ta cũng phải chăm chú quan sát một chút, chắc chắn sẽ không thua kém Nam Cung Nguyệt Ly kia!
“Phụ hoàng quá khen rồi.” Nam Cung Nguyệt Bân cúi đầu khiêm tốn nói.
“Tốt lắm, nhanh đi tìm mẫu phi ngươi, đứa nhỏ này nhanh đi đi, ngươi ra ngoài liên một cái tám năm không trở lại, mỗi ngày mẫu phi ngươi đều nhắc tới ngươi đấy, nghỉ ngơi cho tốt, bạn đang đọc truyện tại diễn đàn Lê quý đôn, ngày mai phụ hoàng làm tiệc tẩy trần cho ngươi.” Nam Cung Quân Hạo mặc dù ngày trước có bất mãn Nam Cung Nguyệt Bân nhất quyết đòi chu du tám nước, nhưng đến nay nhìn lại, con trai mình khí vũ hiên ngang, thanh phong nho nhã, hắn ta vui mừng rất nhiều, bất mãn lúc trước cũng biến mất không còn.
“Vâng, nhi thần xin cáo lui.”
Bên trong biệt viện, lúc này Tức mặc Tuyết Dương cả khuôn mặt đều là lấy lòng, nhìn Tuyết Lang đang chơi đùa cùng Mộ Dung Tiểu Tiểu, nịnh nọt nói, “Cho nên, Tiểu Tiểu à đợi lát nữa cô nương hãy nói với chủ tử giùm ta mấy lời, để ta với Di Tinh nghỉ ngơi hai ngày đi.”
Mộ Dung Tiểu Tiểu đầu đầy hắc tuyến, nàng thu lại bàn tay trắng nõn, nhíu mày nhìn tức Mặc Tuyết Dương, “Ta thấy ngươi rất nhàn nhã mà, vẫn có thời gian đi trên đường bát quái.” Nàng căn bản không để ý người bên ngoài nói thế nào, dù sao nàng cũng không nghe được, cho dù nghe được, cũng chẳng mất miếng thịt nào.