Khi vừa đặt mông ngồi xuống, là Việt Bân đã hối thúc hắn, đưa cho hắn một xấp tài liệu cần giải quyết của công ty. Người khác nhìn vào chắc có khi sẽ xỉu ngay tại chỗ, bởi đống giấy tờ này nhìn mà hoa cả mắt. Đa phần toàn là tiếng nước ngoài nữa.
Nhưng với tên Giang Mạc này thì đây là chuyện như cơm bữa. Hắn chẳng có gì mà phải ngạc nhiên hay tỏ vẻ ra mệt mỏi gì cả.
Hắn rất ung dung, tự tại và bình tĩnh nhận lấy giấy tờ công việc. Việt Bân thì vừa lái xe vừa báo cáo tình hình của công ty dạo gần đây.
Một khi đã vào công việc thì Giang Mạc càng trở nên nghiêm túc đến đáng sợ. Cả khuôn mặt không hề có một biểu cảm gì khác. Nhưng mà thật sự thì hắn giỏi vô cùng. Việc gì qua tay hắn cũng đều được xử lý rất nhanh chóng và thuận lợi.
Sau khi báo cáo lại mọi việc, Việt Bân mới nhớ ra một chuyện quan trọng khác. Việt Bân nói:
- Thưa ngài. Phu nhân, bà ấy đã về nước rồi ạ.
Nghe thấy mẹ hắn đã về nước, bất giác tâm trí hắn nghĩ tới kế hoạch trọng đại của mình. Miệng cười nhếch lên thể hiện đầy sự hài lòng, đắc ý. Sau đó hắn liền lên tiếng dặn dò Việt Bân:
- Cho người hộ tống mẹ tôi về nhà của Úc Noãn.
- Dạ...? Nhà của Úc Noãn sao?
Việt Bân vô thức nói ra một câu hỏi vô cùng ngốc. Việt Bân nhận ra bản thân đã phải thêm sai lầm nữa rồi. Bản thân thầm khóc trong lòng, mồ hôi nơm nớp lo sợ. Khi liếc nhìn ở gương chiếu hậu phía sau, anh nhận ra ánh mắt đầy sắc lạnh của Giang Mạc. Phút chốc cả cơ thể của anh đều trở nên căng cứng, run run.
Chưa kịp thích nghi với không khí lạnh lẽo hiện tại, Giang Mạc ngồi từ phía sau lên tiếng:
- Từ khi nào cậu lại thích tọc mạch đến vậy.
- Dạ, cho tôi xin lỗi.
Việt Bân lên tiếng xin lỗi. Môi mím chặt lại, không dám hở ra một chút nào cả. Việt Bân tuy đã làm việc với Giang Mạc được năm năm, anh kiêm là trợ lý cho đến sát thủ chuyên nghiệp bên cạnh hắn.
Dù đã trải qua biết bao cuộc đấu súng, xả súng, biết bao nhiêu là gian nan, anh lại không hề sợ sệt. Thế mà khi đứng trước Giang Mạc, nhất là khi đối diện cái ánh mắt đầy đáng sợ đó, cả cơ thể bỗng chốc liền cảm thấy run rẩy. Thật là đáng sợ mà.
Việt Bân lái xe về thẳng nhà, để cho Giang Mạc còn đi thay quần áo. Sau khi thay xong liền đi thẳng đến công ty H&T. Và thế là một ngày làm việc đầy bận rộn lại tiếp tục bao vây lấy Giang Mạc. Việc cứ dồn dập đến, mãi không ngừng nghỉ. Mà cũng đúng thôi, vì công ty của hắn là một công ty lớn cỡ quốc gia. Nào bao giờ có chuyện lười biếng mà ngưng làm việc cơ chứ.
...-----------------------------...
[Kính chào quý khách và chào mừng quý khách đến với Việt Nam. Chúng ta vừa hạ cánh xuống sân bay MowLift. Giờ địa phương là 10 giờ 30 phút sáng. Nhiệt độ hiện tại là 19°C.]
(....)
Giang Ngọc Mỹ đã đáp xuống sân bay MowLift. Bà ta một thân đầy kiêu sa, tuy tuổi đã 60, nhưng trên người lại mang một khí chất rất là sang chảnh, ai nhìn cũng phải nể phục. Đến cả những tiểu thư trẻ tuổi khi nhìn thấy bà cũng phải chịu cúi đầu nhận rõ sự thua xa và cách biệt, bởi thần thái đỉnh cao của bà.
Bà một thân vừa nghiêm trang lại thanh lịch, bước ra khỏi khu vực chung, ra đến cửa ngoài là đã có xe đứng chờ bà. Bà nhẹ nhàng bước tới và tài xế riêng của Giang gia rất nhanh chóng, lịch sự và thận trọng dìu bà lên xe. Còn hành lý của bà thì rất nhanh gọn đã được ngay sau cốp xe.
Xe đã theo chỉ dẫn của Giang Mạc và chở bà đến ngay nhà của Úc Noãn. Khi đến nơi, nhìn thấy một căn nhỏ cỡ vừa, nhìn trông rất là giản dị, phong cách này rất hợp với sở thích của bà.
Chỉ có điều, bà vẫn thắc mắc tại sao thằng con trai của bà lại bảo phải tới đây. Theo như bà hiểu biết về con trai mình, thì chắc chắn nó sẽ chẳng bao giờ mua hay sống ở một căn nhà nhỏ bé như thế này được.
Còn đang mải đắm chìm trong mớ suy nghĩ đầy thắc mắc khó hiểu của bản thân. Thì lúc này bác tác xế riêng của Giang gia đã lên tiếng nói:
- Thưa phu nhân, đã tới nơi rồi ạ. Giang tổng đã dặn tôi đưa bà tới đây đó ạ.
- Ừm tôi biết rồi.
Nói xong, ông tài xế bước xuống xe trước và đến phía sau, mở cửa xe cho Giang Ngọc Mỹ. Bà cũng rất nhanh chóng bước xuống xe, từng cử chỉ đến lời nói đều toát ra một vẻ gì đó rất chi là thanh lịch và không kém phần kiêu sa.
Thấy cổng nhà cũng đang mở, Giang Ngọc Mỹ liền không chần chừ, lưng thẳng tắp tiến vào trong. Khi đến cửa nhà, bà nhẹ nhàng đưa tay lên gõ vào mặt cửa hai nhịp.
Nhưng đợi một hồi vẫn không thấy có động tĩnh gì ở phía trong. Bà liền gõ thêm hai nhịp nữa. Lúc này bên trong mới bắt đầu có tiếng động. Bà kiên nhẫn đứng chờ đợi người mở cửa.
Thật sự hiện tại bây giờ bà rất là khó hiểu vì sao Giang Mạc bảo bà tới đây. Nhưng mà dù sao con trai của bà làm việc gì cũng sẽ có chủ đích riêng của nó, thế nên bà cũng chẳng cần phải hỏi nhiều. Vả lại bà cũng đã đứng ở đây rồi, trước sau gì cũng sẽ hiểu được nguyên nhân thôi, chỉ cần mở cánh cửa này ra thì mọi chuyện ắt hẳn sẽ rõ ràng.
...---------------------------...
Úc Noãn ở phía trong nhà đang cần cù, chăm chỉ dọn dẹp, cô nào có để ý tới tiếng động phía ngoài đâu chứ. Nhưng đến khi có tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, thì lúc này cô mới nghe thấy rõ và nhận ra có người tới nhà mình.
Vì vậy không chậm chạp nữa, cô đeo luôn tạp dề trên người, hướng người đi ra ngay cửa nhà.
Cạch một tiếng. Cánh cửa mở ra.
Giang Ngọc Mỹ mắt vẫn luôn nhìn thẳng đối diện, khi thấy cửa vừa mở. Bà liền một phen giật mình, túi xách đang cầm trên tay cũng vì vậy mà rơi bộp xuống đất.
Úc Noãn thì nghe thấy tiếng động túi xách rơi, mắt hướng lên nhìn thẳng người phụ nữ đang đứng trước mắt mình. Cô nhìn tuy có chút quen thuộc, nhưng vẫn chưa nhận định rõ được đây là ai. Thấy thế cô liền muốn lên tiếng hỏi, nhưng chưa kịp mở miệng thì người phụ nữ ấy đã sà vào, ôm chầm lấy cô. Mặc cho cô vẫn còn đang đứng ngơ ngác, chưa kịp tiếp thu mọi chuyện.
Lúc này người phụ nữ lên tiếng, giọng nói có chút run run giống như là đang nức nở mà khóc vậy:
- C-con… thật sự là con thật sao… Úc Noãn… C-cháu gái của bà.
Hả? Cô có nghe lầm không đây. Người phụ nữ có chút xa lạ lại có chút quen thuộc này thế mà lại xưng hô với cô là "Bà- cháu".
Và rồi bất chợt một cơn đau đầu kéo đến. Cô đau đớn đẩy nhẹ Giang Ngọc Mỹ ra. Bản thân thì ngồi xổm xuống dưới nền nhà. Cô đau đớn ôm đầu. Sau đó lại ngất đi, trước khi mất đi ý thức cô có nghe thấy giọng nói đầy hốt hoảng, sợ hãi của Giang Ngọc Mỹ. Thế là dần dần cô mất hẳn đi ý thức của bản thân. Cô ngất đi và ngã lăn xuống nền nhà lạnh lẽo.