Cậu có thể nhìn thấy bóng dáng của bạn cùng lớp ngay trước mắt, có người đứng có người ngồi, thì thầm nói nhỏ, giống như một đoạn phim chậm chạp dài dòng.
Gáy cậu đặt trên tay Lâu Thành, hai tay buông bên người, giống như không thể động. Nín thở, tim như ngừng đập.
Đinh Tuyết Nhuận phản ứng lại, hơi vùng vẫy, không dám ra tiếng, dùng tay đẩy anh, nhưng Lâu Thành không để ý, ngậm môi cậu cắn hút, triền miên không dứt, Đinh Tuyết Nhuận căn bản không thể phản ứng lại, chỉ có thể bị động chịu đựng môi lưỡi dây dưa.
Một cảm giác tê dại lan truyền khắp thân thể, bên tay là tiếng nói chuyện của bạn cùng lớp, chợt gần chợt xa, não Đinh Tuyết Nhuận thiếu dưỡng khí, tim đập như trống, dường như có chút trầm mê trong đó.
Đúng lúc này, ánh sáng từ dãy phòng học bên cạnh truyền tới — có điện rồi.
Lâu Thành và Đinh Tuyết Nhuận nhanh chóng phản ứng lại, lập tức tách ra, Đinh Tuyết Nhuận khom lưng giả vờ như tìm sách ở trong ngăn bàn, rút tờ giấy ra lau miệng, nước miếng của Lâu Thành ướt cả xuống dưới cằm cậu.
Cậu không biết môi của mình có sưng hay không, dùng tay chạm một chút, rất nóng, vẫn còn lưu lại chút cảm giác run rẩy.
"Anh phóng đãng quá rồi." Giọng cậu đột nhiên vang lên trong dư âm vẫn còn của việc có điện, giáo viên ngữ văn vừa mới ra ngoài, vẫn còn chưa về.
Đinh Tuyết Nhuận thậm chí còn có thể nghĩ tới không biết bao nhiêu kết cục sau khi bị phát hiện.
Lâu Thành nằm nhoài ra bàn, méo măt, nhìn cậu dịu dàng như nước, hạ giọng nói: "Bảo bối, có kích thích hay không?"
Mắt Đinh Tuyết Nhuận quét xung quanh bốn phía, xem có ai nhìn về phía bên này hay không. Cậu quan sát vài giây, phát hiện có lẽ không ai thấy, lúc này mới nói với Lâu Thành: "Lần sau mà anh còn thế này nữa, em sẽ.............."
Lâu Thành nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ hồng của cậu, "Sẽ làm sao?"
Đinh Tuyết Nhuận lại lau môi, giọng nói giống như rất bình tĩnh: "Trước khi thi đại học, anh không thể hôn em nữa."
Lâu Thành: "................."
Đinh Tuyết Nhuận vừa mới xuất phát đi thủ đô tập huấn, Lâu Thành cũng vừa vặn tới đó thi, mấy trường cậu báo danh không phải đều ở thủ đô, còn có ở một số thành phố khác, bố mẹ Lâu Thành rất bận, sau khi đưa anh tới đó, sắp xếp thỏa đáng cho anh, mời hiệu trưởng học viện đi ăn cơm, không ở được mấy ngày liền đi.
Qua hơn một tuần, phía Đinh Tuyết Nhuận truyền tới tin thắng lợi, cậu đã được tuyển chọn từ đội tập huấn quốc gia, tham gia kỳ thi Olympic quốc tế môn vật lý.
Lâu Thành còn vui hơn cả cậu.
Trước đây khi anh tìm kiếm những tin tức liên quan, nhìn thấy có một học sinh cấp ba một năm giành được năm giải nhất quốc gia, trong đó có ba môn còn được vào đội tập huấn quốc gia, nhưng mà chỉ có một môn được chọn vào thi quốc tế, đại diện cho quốc gia tham gia thi đấu vào năm đó, cũng chỉ lấy được một huy chương bạc.
Nếu so sáng với Đinh Tuyết Nhuận đã lấy được huy chương vàng IMO thế giới, có lẽ sắp lấy được một huy chương vàng IPhO nữa. Không thể nghi ngờ, cậu còn giỏi hơn cả thiên tài kia.
Đinh Tuyết Nhuận tham gia kỳ thi không quá một tuần sẽ về nước, Lâu Thành cũng tới Bắc Kinh, ở khách sạn cạnh Bắc Ảnh. Trong sinh hoạt, Nhạc Quân cho dì giúp việc trong nhà tới đó, nấu cơm cho anh, trong học tập, Nhạc Quân cũng mời giáo viên cho anh.
Trên bàn cơm, giáo sư Học viện Điện ảnh khoa Biểu diễn nói cho anh biết một ít bí quyết: "Tôi không phải là giám khảo, tôi cũng không biết năm nay sẽ ra đề gì, mỗi năm cũng chỉ tuyển từng đó người, nếu như muốn bộc lộ hết tài năng trong cả đám người, nhất định phải để lại cho giám khảo ấn tượng sâu. Bề ngoài em đẹp, là ưu thế của em, nhưng chuyên ngành của chúng tôi vẫn luôn có một điều kiện tiên quyết, "Không lấy bồi dưỡng minh tinh làm mục tiêu", cho nên "Xinh đẹp" tuy mang tính chất đặc biệt, nhưng không thể là tiêu chuẩn chọn nhân tài."
"Cuộc thi phân làm ba phần, vòng sơ tuyển, vòng hai, và vòng ba, độ khó tăng lên theo thứ tự. Cái này có lẽ em đều biết."
"Tôi không nói tên, chỉ kể qua một chút về học sinh mà cho tới nay tôi vẫn cảm thấy là người để lại ấn tượng sâu nhất.
Cuộc nói chuyện này trợ giúp rất nhiều cho Lâu Thành.
Giáo sư hỏi anh vì sao lại muốn học biểu diễn, anh thành thật trả lời bởi vì người mình thích học Nhân Đại ở bên cạnh, muốn gần cậu hơn một chút: "Nhưng mà điểm của em không đủ, thành tích không tốt."
"Khi đi thi bị hỏi tới câu này, đây cũng chỉ là một trong những nguyên nhân. Tình yêu của em đối với diễn xuất cũng rất quan trọng, nếu như em không yêu quý ngành này, chúng tôi sao có thể chọn em được đây? Thời gian vài phút, em phải làm cho các thầy cô nhớ rõ em, phải nắm bắt hết tất cả những điều kiện và thời cơ để thể hiện thiên phú biểu diễn của em."
Giáo sư lại nói, có một bộ phận học sinh tới thi diễn xuất, trên thực tế căn bản chưa từng tiếp xúc với diễn xuất, không có kinh nghiệm, bị mắc sai lầm ở trường thi, nhưng bọn họ vẫn có thể trúng tuyển.
Cuối tháng mười hai, Lâu Thành sắp phải thi rồi, anh ở trong nước rất chú ý tới IPhO, năm nay đội tuyển quốc gia chỉ nhận được một giải bạc, nhưng mà cũng là một thành tích vô cùng ưu tú rồi, cũng coi như là thắng lợi trở về.
Đinh Tuyết Nhuận ra khỏi sân bay thủ đô.
Ban đầu cậu định chuyển sang chuyến bay về trường, nhưng suy nghĩ Lâu Thành cũng đối diện với một cuộc thi vô cùng quan trọng, liền trực tiếp xách hành lý ra khỏi sân bay. Bây giờ cậu ở trường cũng thuộc dạng có "đặc quyền", giáo viên ở trường sẽ không làm khó học sinh như cậu, ngược lại sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của cậu.
Lâu Thành đã qua vòng sơ tuyển. Đinh Tuyết Nhuận lên mạng tìm kiếm một chút, nhìn thấy thi vòng hai của Bắc Điện được sắp xếp vào hôm nay và ngày mai. Cậu không biết mình đột nhiên xuất hiện liệu có ảnh hưởng tới Lâu Thành hay không, cho nên cũng không nhắc tới chuyện này.
Lâu Thành gọi điện cho cậu, hỏi cậu có phải đã về trường rồi không, Đinh Tuyết Nhuận không trả lời, hỏi anh: "Lâu Thành, ngày mai mấy giờ anh thi xong?"
"Chắc là buổi trưa, anh bốc thăm rất tốt. Khẳng định có thể qua, không vấn đề gì!"
Nếu như qua chuyên ngành, điểm văn hóa cũng sẽ thấp xuống, dựa theo tiêu chuẩn trúng tuyển của năm ngoái, căn cứ vào điểm chuyên ngành làm trọng. Nói cách khác thành tích chuyên ngành của Lâu Thành càng tốt, yêu cầu điểm văn hóa sẽ thấp xuống. Anh đương nhiên tập trung tất cả sức lực đi thi rồi.
"Vậy đợi anh thi xong, nhớ phải mở máy, gọi điện thoại cho em."
Buổi sáng hôm sau, Đinh Tuyết Nhuận ngồi xe tới địa điểm thi, tài xế taxi nghĩ rằng cậu cũng tới tham gia thi: "Cháu muốn làm minh tinh à?"
Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu: "Cháu tới đợi bạn thi."
Cậu tới rất sớm, lúc này còn chưa bắt đầu thi, bên ngoài toàn bộ là thí sinh tham gia thi diễn xuất, liếc mắt nhìn toàn là soái ca, mỹ nữ. Vòng hai của Bắc Ảnh cũng coi như là rầm rộ, đương nhiên cũng hấp dẫn không ít truyền thông. Bên cạnh có rất nhiều phóng viên, tìm người có dáng vẻ đẹp tới phỏng vấn, còn bảo người ta biểu diễn.
Đinh Tuyết Nhuận cũng không biết Lâu Thành ở đâu, đứng ở đường đối diện, chờ đợi đằng xa.
Nhưng không được một lát, cậu nhận được tin nhắn, Lâu Thành nói: "Anh vừa nhìn thấy một người, vô cùng giống em."
Lâu Thành cho rằng Đinh Tuyết Nhuận đã trở về trường rồi, dù sao dựa vào tính cách của Đinh Tuyết Nhuận, nhất định sẽ không trốn tiết.
Nếu như không phải đang xếp hàng, suýt chút nữa anh đã chạy ra xem: "Thực sự rất giống đấy! Ngay cả ăn mặc cũng giống chiếc áo lông mà em hay mặc, đều màu trắng."
"Vậy sao?"
"Sẽ không phải thật sự là em đấy chứ?" Lâu Thành càng nghĩ càng thấy không đúng, nhưng mà anh sắp phải vào thi rồi, không thể dùng điện thoại, Lâu Thành cũng không đợi cậu trả lời, vội vàng gọi điện thoại qua: "Nhuận Nhuận, có phải em đang ở trường thi không?"
Đinh Tuyết Nhuận dừng lại một chút, sau đó nói đúng.
Mấy ngày nay Lâu Thành áp lực có chút lớn, lo lắng mình không thi được, dù sao đẹp trai trong nhà còn có quặng mỏ cũng không phải chỉ mình anh. Nhưng mà có lẽ không có nhà ai nhiều quặng mỏ hơn anh.
Lúc này vừa nghe thấy Đinh Tuyết Nhuận thật sự tới, tâm trạng anh đột nhiên như sục sôi, vui tới nỗi khóe miệng vểnh lên, không thể nào áp được xuống. Anh vội nhìn xung quanh: "Em thực sự tới à? Đang ở đâu? Sao anh không nhìn thấy em."
"Đừng quan tâm tới em, vào thi trước đi, cố gắng thi. Lâu Thành, em mua trà sữa đứng bên ngoài đợi anh."
"Anh vui lắm, làm sao giờ, lỡ khi khi vào thi rút thăm ngẫu nhiên một vai diễn bi tình, anh không nhịn được cười thì phải làm sao?"
Đinh Tuyết Nhuận: ".............em phải vào học rồi, không nói chuyện với anh nữa."
Lâu Thành nháy mắt ngây ra: "Rốt cuộc em đang ở trường hay là ở chỗ thi?"
"Đang ở trường, anh thi cẩn thận, đừng cười."
Lâu Thành có chút không tin, anh vô cùng tin tưởng rằng mình vừa mới nhìn thấy Đinh Tuyết Nhuận, anh sẽ không nhận nhầm đâu.
Phía trước đang thúc giục tắt máy, Lâu Thành nhanh chóng nói: "Anh nhất định sẽ không bật cười, anh muốn uống trà sữa nóng, muốn thêm puding với bánh Oreo — anh phải vào phòng thi rồi, phải tắt máy, không nói nữa, bảo bối anh yêu em."
Quán trà sữa làm ăn rất tốt, Đinh Tuyết Nhuận xếp hàng rất lâu, nhưng mà cậu có thời gian, có tính nhẫn nại.
Lâu Thành thi xong, đã sắp trưa rồi, anh vừa mới đi ra đã bị một phóng viên túm lấy, trên microphone có ký hiệu của Nhật báo XX. Phóng viên hỏi anh: "Bạn học, có phải em thi rất tốt không? Nhìn em cười vui vẻ như thế."
"Em cũng không biết là có được hay không," Lâu Thành nhìn thấy camera ngắm ngay anh, cũng không rụt rè, đôi mắt cong cong cười lên, "Em đang vội, đừng bảo em biểu diễn ở đây, vợ em còn đang đợi em ở bên ngoài."
Đinh Tuyết Nhuận đứng trong tuyết, cầm trà sữa trong tay, đang nhìn xem Lâu Thành ở đâu, đột nhiên có người ôm chặt cậu từ phía sau: "Không được nhúc nhích."
Giọng của anh rất trầm, thở ra một hơi nóng: "Em đã bị bắt cóc."
Đinh Tuyết Nhuận bất đắc dĩ: "Lâu Thành..........."
Lâu Thành đặt đầu lên vai cậu, trắng trợn cười: "Tiểu phẩm hôm nay anh diễn một tên cướp, diễn vô cùng tốt, quả thực cảm động trời xanh, đợi niêm yết danh sách dẽ biết kết quả vòng hai, nếu như qua rồi, hai tháng sau anh có thể tham gia thi vòng ba.
Buổi chiều hôm đó, hai người nghỉ ngơi hồi phục một lát rồi về nhà. Có lẽ Lâu Thành mệt nên nằm lên giường liền ngủ, ngủ dậy liền tìm Đinh Tuyết Nhuận, giống như con trai đi tìm mẹ, anh nằm trên giường hô to. Nhưng không có ai trả lời anh, dường như cả căn phòng này ngoài anh ra thì không còn ai khác.
Đinh Tuyết Nhuận tới trường học. Cậu quay về trường, thầy Đậu đương nhiên muốn nhìn mặt cậu mới có thể yên tâm.
Nhưng cậu nhanh chóng ra khỏi trường, vừa vào cửa liền thấy Lâu Thành mặc một bộ quần áo ngủ lông xù, chân trần, tay làm ra hình chữ bát, vừa phối âm "Bịch" "Phiu", vừa lạnh lùng nói với không khí: "Mày, đưa tay ôm đầu, đứng sang bên kia."
Áo ngủ là do mẹ của anh mua cho, cái tai xám dài rủ xuống.
Đinh Tuyết Nhuận tháo giày ra: "Anh đang làm gì đấy? Diễn kịch?"
Lâu Thành nhìn thấy cậu, mắt sáng lên, chạy tới bên cậu, đôi tai vung vẩy. Cánh tay Lâu Thành ôm chặt lấy eo cậu, dán sát vào cậu: "Giơ tay lên, ông đây muốn cướp sắc."