Lâu Thành thường nói: "Cậu may mắn như thế, câu nào cũng trả lời đúng."
Đinh Tuyết Nhuận nói: "Chép đấy."
Lâu Thành "Ồ" một tiếng, vuốt cằm nói: "Hiểu rồi."
Vết thương trên mặt Đinh Tuyết Nhuận gần như khỏi hẳn rồi, chỉ có cổ và mu bàn tay vẫn còn một chút dấu vết, nhưng mặc áo đồng phục kéo khóa áo lên cao cổ sẽ không thấy được nữa.
Khôi phục diện mạo ban đầu, Lâu Thành cảm thấy cậu là một bạn nhỏ rất thanh tú, ngây ngô sạch sẽ, làn da lại trắng, chỉ có hơi gầy chút thôi. Tiểu Đinh không cao, mắt vừa to lại vừa đen nhưng tiếc rằng lại bị cận, phải đeo kính, che đi đôi mắt xinh đẹp như vậy.
Đinh Tuyết Nhuận đối xử với mọi người rất ôn hòa, kỳ thật là một người có chút lạnh lùng. Sau khi Lâu Thành thân với cậu, lại cảm thấy đùa giỡn cậu vô cùng vui, rất thú vị, quả thực -- trừ bỏ hút thuốc ra đều rất tốt.
Lâu Thành nhớ đến những người bạn của mình, dường như đều phải hút thuốc, huồng hồ còn hút nhiều hơn Tiểu Đinh, nghĩ như vậy anh trở nên thoải mái hơn, ít nhất Đinh Tuyết Nhuận sẽ không có mùi hôi trên người, cậu hút xong sẽ tiêu diệt chứng cứ, sẽ phun thuốc vị dâu tây vào miệng, phun xong sẽ chỉ còn lại mùi thơm.
Nhưng anh vẫn sẽ khuyên Đinh Tuyết Nhuận: "Cậu hút ít một chút, thực sự không tốt với sức khỏe."
Mỗi lần Đinh Tuyết Nhuận đều gật đầu, nhưng mà vẫn không nghe, chỉ làm theo ý mình.
Hơn nữa cũng không biết cậu lấy đâu ra nhiều văn phòng phẩm thế, cho người này bọc sách, cho người kia bút, còn toàn là kiểu dáng mà trong cửa hàng văn phòng phẩm của trường không có, văn phòng phẩm rất đẹp, nữ sinh rất thích.
Lâu Thành không dùng những thứ này, nhưng vẫn lấy mấy món.
Chẳng qua, trên lớp đang lan truyền một tin, bởi vì tất cả mọi người đều không biết gốc gác của học sinh mới chuyển trường, nhưng có chứng cứ cho thấy: "Cậu ta đi học có thể trả lời được câu hỏi là do cậu có đáp án. Bài tập hằng ngày của cậu ta đều chép đáp án."
Về phần bài thi của cậu, thầy cô trong trường tự mình ra đề, làm sao mà cậu trả lời đúng thì lại không có người biết.
Lâu Thành chưa bao giờ đến kiểm tra, anh cũng không lên lớp tự học buổi tối, cho nên càng không thể biết.
Mỗi thứ năm hàng tuần anh ở lại trường một đêm, nhưng mà mỗi lần đều mang vỏ chăn, vỏ gối, ga giường để Đinh Tuyết Nhuận thay giúp anh, mỗi lần Lâu Thành nói mời cậu đi ăn, Đinh Tuyết Nhuận đều từ chối. Lâu Thành nói: "Mời cậu ăn cậu không vui sao, cậu chỉ thích ăn ở nhà ăn thôi hả?"
Đinh Tuyết Nhuận gật đầu: "Tôi thích ăn ở nhà ăn."
Cậu quá tự ràng buộc mình rồi, một khi cậu đã xác định quỹ đạo cuộc sống, sẽ không dễ dàng phá vỡ. Mỗi sáng cậu đều thức dậy vào một giờ xác định, thời gian đi ngủ cũng xác định, khẩu vị cũng thể, chỉ ăn có vài loại. Huống hồ, từ trước tới giờ cậu đều hoàn thành công việc trong ngày, cũng không để chuyện hôm nay sang ngày mai làm.
Lâu Thành cảm thấy đồ ăn ở nhà ăn rất khó ăn, nhưng anh biết trong nhà ăn có một "nhà ăn nhỏ", giống như những nhà hàng tầm trung bên ngoài, cách thức gọi đồ ăn, môi trường xung quanh cũng tốt hơn một chút, ở tầng cao nhất của nhà ăn, có một ban công lộ thiên, sinh nhật của học sinh, hoặc là lớp học tụ tập đều tổ chức ở đó.
Đã rất lâu rồi anh không tới nhà ăn, cũng không tìm thấy thẻ cơm đâu nữa. Lâu Thành quyết định mời Đinh Tuyết Nhuận đi ăn cơm, nhưng mà lại ngại chen chúc với người khác làm thẻ cơm, cho nên vừa tan học anh đã lên trên tầng lớp mười một, tùy tiện kéo lấy một người bạn: "Đông Đông, chú đưa thẻ cơm cho anh dùng một chút! Không, cho anh luôn đi, bên trong còn bao nhiêu tiền? Anh đưa tiền cho chú."
Lý Đông mờ mịt, Lâu Thành trước giờ chưa từng ăn cơm ở nhà ăn, đòi lấy thẻ cơm?
"Không phải chứ anh Thành, đưa thẻ cơm cho anh thì em biết làm sao? Em ăn cái gì?"
"Chú dùng của bạn gái ấy, buổi trưa anh muốn mời người ta đi ăn cơm, anh không muốn chen chúc xếp hàng làm lại thẻ cơm, chú đi chen đi."
Lâu Thành vô cùng không thích "chen chúc", bởi vì có đủ loại người đến gần anh, mùi gì cũng có, hơn nữa còn có người thừa dịp sờ soạng anh, Lâu Thành không chỉ một lần bị người ta sờ mông, có lần anh bắt được tay người kia, quay lại nhìn thì lại là một cô gái yếu đuối mỏng manh, cũng chỉ đành thở dài, thả người ta ra.
Bệnh sạch sẽ giả của anh khi chạm tới cũng không khác gì sạch sẽ thật, chú trọng rất nhiều.
Lý Đông ngay lập tức đưa thẻ cho anh, tò mò hỏi: "Anh Thành anh có bạn gái mới hả? Được đấy, lần này có đẹp hơn giáo hoa không? Là đàn em lớp mười hả? Học lớp nào?"
Lâu Thành nói không phải: "Là bạn cùng bàn của anh", anh nhét thẻ cơm vào túi áo, trong miệng không ngừng chê bai, "Nhóc đó thật sự có bệnh, chỉ ăn cơm ở nhà ăn, nhà ăn có cái gì ngon."
Chuyện Lâu Thành có bạn cùng bàn, rất nhiều bạn bè của anh đã biết rồi. Bởi vì bọn họ khi đi qua cửa lớp bốn đã nhìn thấy.
Lý Đông kinh ngạc: "Nhưng anh Thành này, bạn cùng bàn của anh không phải là nam sao? Lại đổi người mới rồi?"
"Chính là cậu ta, ông mời cậu ta ăn cơm."
Lâu Thành không phải chưa từng có bạn gái, đã từng có, vô cùng xinh đẹp, biết đàn piano, học tập tốt, là tài nữ, bên ngoài nhìn vào là một đôi vô cùng đẹp.
Nhưng mà qua lại không bao lâu, con gái thường chủ động hơn chút, khi xem phim nắm lấy tay Lâu Thành, chạm đến bàn tay đầy mồ hôi của anh còn nghĩ anh hồi hộp, sau đó còn lén lút muốn hôn anh.
Còn chưa chạm tới đã bị anh đẩy ra.
Bạn gái rất kinh ngạc: "Anh, anh............"
Lâu Thành có chút bất đắc dĩ nói: "Em gái này, không phải em sai, anh có bệnh sạch sẽ, anh thật sự thật sự....không thể nuốt nước bọt của người khác...." Huống hồ son môi của em hình như còn có chất độc.
Nghĩ tới đây, anh cảm thấy vô cùng buồn nôn, cho dù đối phương có đẹp như tiên trên trời, anh cũng khó có thể chấp nhận.
Bạn gái ban đầu nói không sao, sau đó cũng không chịu nổi nữa, Lâu Thành tương đối ưu nhã, đợi đối phương nói lời chia tay: "Thoải mái lên, là em đá anh."
Anh không muốn làm cho con gái đau lòng, dù sao anh cũng là một thằng đàn ông 1m88.
Về sau thì không yêu ai nữa, cảm giác có người yêu hay không cũng không có gì khác biệt, không có cảm giác tim đập, giống như tìm một người bạn giới tính nữ, bản thân đưa cô ra ngoài chơi, bình thường, tẻ nhạt, vô vị.
Lâu Thành vẫn thích phóng xe, thích chơi bóng rổ, những thứ này đối với anh mà nói, còn thú vị hơn con gái.
Lý Đông vô cùng tò mò: "Anh Thành tại sao phải mời bạn cùng bàn ăn cơm? Cậu ta làm bài tập cho anh?"
"Làm cái mông ấy, tên ngu ngốc đó là học tra! Mù chữ! Anh nói thật với chú, cậu ta còn không bằng anh, anh dù sao cũng còn biết đọc bảng cửu chương." Lâu Thành không tiện nói người ta lồng chăn cho anh, càng ngại không muốn nói bạn cùng bàn ngày nào cũng mua bánh bao cho anh.
"Thật sao?" Lý Đông cảm khái nói, "Cậu ta từ đâu tới? Có thể giống như anh? Trong nhà cậu ta có quặng mỏ sao? Mẹ anh đã quyên góp cho trường chúng ta xây dựng một đống tòa nhà mới để anh vào được lớp bốn!"
"Anh chính là Tiểu vương tử quặng mỏ Đông Bắc." Lý Đông nói, "Quặng mỏ nhà cậu ta ở đâu? Anh đã nghe ngóng được chưa?"
"Có lẽ cùng không phải thế," nhắc tới biệt danh này, sắc mặt Lâu Thành hơi đen lại, "Anh cũng không quá rõ, có lẽ là thân thích của thầy Đậu, thầy Đậu rất quý cậu ta." Anh nhíu màu, "Rất kỳ quái, thầy Đậu không phải vẫn luôn chỉ thích học sinh giỏi thôi sao?"
Anh quẹt thẻ cơm mời Đinh Tuyết Nhuận đi lên nhà ăn nhỏ ở trên sân thượng, Đinh Tuyết Nhuận thoáng thấy anh quẹt cái thẻ kia. Trên mặt thẻ là hình một cô gái, không phải là minh tinh, giống như bạn đồng trang lứa.
Cậu cho rằng đây là bạn gái Lâu Thành.
Đinh Tuyết Nhuận lấy menu lật qua lật lại, chỉ gọi một món chay và một món canh: "Cậu gọi thêm một món nữa, hai người chúng ta ăn là đủ."
"Cậu gọi thêm hai món nữa đi, sao cậu lại chỉ gọi rau xanh rồi lại gọi một bát canh rau, ít thế làm sao đủ ăn, cậu là mèo chắc?" Lâu Thành trách mắng nói, "Đây là lý do mà cậu gầy như thế đấy Tiểu Đinh?"
"Gọi nhiều quá ăn không hết, lãng phí."
"Tiểu Đinh cậu qua đây." Lâu Thành ngoắc ngoắc ngón tay.
Đinh Tuyết Nhuận chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng đầu qua nghe xem anh muốn nói gì.
"Tiểu Đinh này," khi Lâu Thành nói chuyện có một luồng khí khẽ lướt qua tai cậu, "Ăn nhiều không những có thể cao lên, tiểu đinh (ciu nhỏ) cũng có thể dài ra, cậu ăn thêm ít thịt, ăn bổ một chút, là có thể trở nên giống tôi, cậu có hiểu không?" Anh cười hai tiếng.
Lâu Thành hay nói những chuyện này, nhưng lại không làm cho người khác cảm thấy bỉ ổi, đây có lẽ là do anh đẹp trai, Đinh Tuyết Nhuận không biết nên nói gì. Cậu cũng không phải cố ý ăn ít, nhưng mà cậu có thói quen ăn cơm chỉ ăn no bảy tám phần thôi, cộng thêm việc tiền sinh hoạt hạn chế, cậu không tiện mở miệng hỏi Đinh Triệu Văn tiền tiêu vặt, chỉ có thể tiết kiệm ăn uống, tiêu dùng.
Đáng lẽ cũng không cần phải thảm như vậy, nhưng vừa mới đi học cậu đã ốm một trận, còn tiền mua đồng phục, mỗi mùa hai bộ, tạm thời cậu chưa mua quần áo mùa hè, đợi năm sau nóng rồi mới mua.
Lâu Thành đại khái là dạ dày thiếu gia, gọi rất nhiều món ăn, cậu không thể cản nổi, vừa có cá hấp lại có lòng dê hầm, bình thường anh hay vận động, phải ăn một lượng lớn thịt mới có thể duy trì năng lượng.
Khác với Lâu Thành, Đinh Tuyết Nhuận ăn rất ít, Lâu Thành bảo cậu ăn thêm chút thịt: "Cậu gầy quá trông rất đáng thương, hôm nọ tôi nhìn thấy cậu đi tắm ra, vừa trắng lại vừa gầy, rất thảm, có phải người nhà cậu ngược đãi cậu không?" Anh thuận tay dùng đũa dùng chung gắp cho Đinh Tuyết Nhuận một miếng lòng dê hầm rất lớn, rất to.
Anh ra ngoài ăn cơm cùng bạn bè cũng có tật xấu này, không dùng đũa dùng chung thì không chịu ăn cơm, thà rằng một mình ngồi ăn ở bên cạnh, mọi người đều nói anh mắc bệnh thiếu gia.
Đinh Tuyết Nhuận đối diện với vấn đề này, lựa chọn trầm mặc không nói, cúi đầu ăn thịt.
Lâu Thành nhìn dáng ăn của cậu, bình luận: "Người nhã nhặn."
Lâu Thành rất hay xoi mói đồ ăn, cảm thấy đồ xào của nhà ăn hương vị rất bình thương, nhưng mà anh lại ăn nhiều, vừa bới móc hương vị không ngon, cái này mặn, cái kia nhạt, kết quả vẫn ăn hết sạch.
Hôm nay trời nắng, mặt trời chiếu rọi, trên sân thượng nóng nực, anh vừa ăn vừa đổ đầy mồ hôi.
Lâu Thành cởi đồng phục ra.
Anh ở ký túc xá không quen, nhưng mà vấn đề lớn nhất là anh không quen ở cùng phòng với người khác. Huống hồ ở cùng anh là hai học sinh lớp mười hai, đều có một chút tật xấu mà Lâu Thành không chịu được, một người vứt giấy đã dùng xong xuống đất không thèm dọn, người còn lại không hề giặt tất và quần lót, cuối tuần mới mang về nhà giặt.
Lâu Thành không biết giặt quần áo, anh không muốn giặt sẽ vứt đi.
Mà hiện giờ, vấn đế lớn nhất ở ký túc xá đã biến thành giường nhỏ rồi, tiếp theo là vòi hoa sen nhỏ, anh thích ngâm bồn tắm, thích vòi sen dạng thác nước, cho nên có thể không ở anh sẽ không ở, anh muốn tắm rửa cũng sẽ nhịn về nhà tắm cho thoải mái.
Hai người đi ra từ nhà ăn, Đinh Tuyết Nhuận hỏi anh: "Nhà cậu ở khu chung cư cạnh trường à?"
"Đúng, tôi không quen ở ký túc xá, thành niên rồi liền mua một phòng ở một mình, kỳ thực là ở ngay bức tường bên cạnh ký túc xá nam, tôi trèo tường là tới rồi."
"Sao cậu có thể trèo tường, không phải trường học có lưới sắt sao? Huống hồ còn có camera......."
Lâu Thành không hề để ý: "Lưới sắt bị tôi cắt hỏng rồi, camera cũng bị tôi xoay đi, tôi tạo một góc chết để đi ra, bình thường cũng không có người đi về phía bên đó. Đằng sau sân thể dục có một ký túc xá cũ cậu có biết không? Mấy năm trước rất bất thường, mỗi năm đều có một người nhảy lầu chết. Mọi người đều nói nơi đó âm khí nặng, nhiều chuyện ma quái xui xẻo, bảo vệ cũng không tới nơi đó."
Anh còn có chút đắc ý, lông mày kiếm nhếch lên: "Nhưng mà bình thường tôi cũng không cần trèo tường, tôi đều quang minh chính đại đi vào."
"Buổi tối cậu không lên lớp tự học, tại sao thế."
"Bởi vì tôi đi học TOEFL."
"TOEFT?" Đinh Tuyết Nhuận vô cùng ngạc nhiên nhìn anh.
"Đúng vậy, chẳng qua tôi đã ghi danh rồi, nhưng mà chưa từng lên lớp một lần nào. Tôi lấy nó làm lý do ra ngoài chơi, thầy cô đều cho rằng tôi muốn ra nước ngoài du học, cho nên cậu xem bây giờ bọn họ cũng không quản tôi, cũng không tức giận tôi, tôi chỉ cần lên lớp không gây phiền toái cho bọn họ là được, không ảnh hưởng tới những bạn học khác, bọn họ liền coi như tôi không tồn tại."
Đinh Tuyết Nhuận cười một cái: "Cậu làm bạn cùng bàn với tôi, cậu chỉ nói chuyện với tôi, đương nhiên sẽ không ảnh hưởng tới người khác, nhưng cậu làm ảnh hưởng tới tôi được không."
"Cậu thì không tính," Lâu Thành nhún vai nói, "Trong mắt thầy cô, cậu và tôi là một loại người, khác biệt ở chỗ tôi lên lớp ngủ, cậu lên lớp nằm mơ."
Lâu Thành không thể hòa hợp với các bạn bè trên lớp, bởi vì bọn họ đều là học sinh giỏi, anh không chơi với học sinh ưu tú, những thứ mà học sinh ưu tú quan tâm cũng không giống anh.
Đinh Tuyết Nhuận còn được, tuy rằng cậu Đinh Tuyết Nhuận này thích giả vờ, thích giả làm học sinh ngoan, nhìn có dáng vẻ rất yêu thích học tập, nhưng bản chất thì cùng loại với anh, Lâu Thành rất vừa lòng với cậu.
Từ nhà ăn đến ký túc xá nam, phải đi qua sân thể dục, Lâu Thành đi qua sân bóng rổ, đúng lúc có người chào hỏi anh, anh chạy qua bắt lấy bóng ném một quả ba điểm, khiến cho một số nữ sinh đứng cạnh hét chói tai.
Lâu Thành ném bóng xong liền đi, từ chối ở lại: "Tôi phải về nhà tắm rửa ngủ trưa."
Anh chạy tới gần Đinh Tuyết Nhuận, mồ hôi chảy ròng ròng hỏi anh: "Tiểu Đinh, có phải đây là lần đầu cậu xem tôi chơi bóng? Tôi đẹp trai không?"
Đinh Tuyết Nhuận gật đầu, nói đẹp: "Tôi ở trong ký túc, từ ban công có thể nhìn thấy sân bóng rổ của các cậu, tôi đã xem vài lần rồi."
Cổng trường và ký túc xá ở hai hướng khác nhau, hai người mỗi người một ngả, Đinh Tuyết Nhuận không về kí túc, ngược lại lại đi về hướng ký túc cũ thưa thớt người.
Chính là cái mà Lâu Thành đã nhắc đến, ký túc xá mỗi năm đều có một người chết, vừa đi cậu mới phát hiện diện tích của Lục Trung rất rộng.
Trước đây cậu lựa chọn chỗ này, ngoại trừ lý do Đinh Triệu Văn và hiệu trưởng Châu là bạn bè đã rất lâu chưa từng liên hệ, còn bởi vì trường cấp ba này vô cùng trâu bò.
Môi trường của Lục Trung được xếp thứ nhất trong những trường trung học phổ thông của tỉnh. Còn cả tỷ lệ đỗ đại học cũng đứng top đầu, mỗi năm đều tặng rất nhiều nhân tài cho Thanh Hoa, Bắc Đại.
Cho nên phụ huynh đều chen nhau vỡ đầu muốn cho con mình tới đây học.
Trên lớp các bạn học đều thi đua rất nghiêm tức, trong mắt Lâu Thành, cả lớp chỉ có mỗi Đinh Tuyết Nhuận lên lớp không biết gì.
Chỉ có mỗi mình cậu không ghi chép, người khác đều ghi, chỉ có một mình tên học tra như cậu không biết xấu hổ nói bởi vì biết tất cả rồi nên không cần ghi, thôi dẹp đi, có thực sự trâu bò cũng không chém gió như vậy.....
Lâu Thành không tin, tính cách Đinh Tuyết Nhuận rất tốt, cũng có thể coi như hiền lành, trước giờ không hề giải thích.
Đinh Tuyết Nhuận thuận tiện đi đến bức tường mà Lâu Thành đã nói, ở đây xác thực có mấy camera giám sát, bên trên còn có một lớp bụi dày, nhìn bẩn vô cùng, nhưng cũng thực sự không có ai đi tới đây, xem ra học sinh của Lục Trung dù ít dù nhiều cũng đã từng nghe nói ở đây có người chết.
Gan Đinh Tuyết Nhuận rất lớn. Cậu tìm dọc theo tường, nhanh chóng tìm được góc chết mà Lâu Thành nói.
Cậu ngẩng đầu nhìn tấm lưới sắt màu xanh bị cắt, bên cạnh còn một đống thiết bị thể dục lộn xộn, có thể di chuyển qua để thuận tiện trèo tường.
Hơn nữa, thủy tinh trên tường cũng đã được đổi thành nhựa, đầu nhọn của nhựa đã được mài tròn. Đinh Tuyết Nhuận ngẩng đầu quét mắt nhìn camera theo dõi kia, tính toán độ rộng của góc chết -- góc chết cũng rất rộng.
Ít nhất nếu Lâu Thành trèo tường, cũng sẽ không bị camera ghi lại chứng cứ.
Cậu cảm thấy được Lâu Thành ở một phương diện nào đó rất thông minh, bởi vì vừa khít tránh được camera theo dõi, người bình thường cũng sẽ không tính toán ra được việc tinh vi này. Hơn nữa bình thường học sinh hư nào biết trèo tường phải di động camera theo dõi đâu, có khi còn giơ ngón tay giữa vào camera.
Đinh Tuyết Nhuận đứng ở góc chết, cậu đứng ở đó hút một điếu thuốc.
Lúc cậu suy nghĩ quá nhiều cần hút một điếu để tỉnh táo hơn một chút, nicotin có thể giúp cậu suy nghĩ, nâng cao tinh thần, cậu cũng không nghiện thứ này, mua loại thuốc lá rẻ nhất, cũng không hút nhiều, cho nên cũng sẽ không đau họng.
Hôm sau là thứ năm, buổi tối Lâu Thành sẽ về ký túc xá, còn mua một hộp dâu tây, dâu tây rất to, vừa đỏ vừa to, nhìn đã thấy ngọt.
Lâu Thành mời cậu ăn: "Cái này ngọt."
Đinh Tuyết Nhuận đi qua, nhìn giá tiền trên hộp dâu tây, một hộp nhỏ cũng mất một trăm nguyên, cũng không biết tại sao dâu tây lại bán đắt như thế.
"Cậu ăn đi, tôi không ăn, ở đây có muối không, cậu ăn dâu tây thì ngâm muối trước."
Lâu Thành sửng sốt: "Cậu không ăn hả?"
"Không ăn."
"Cậu không thích ăn à?"
"Cậu từ đâu nhìn thấy tôi thích ăn dâu tây?"
"Cậu... cậu không thích tại sao con mua nước xịt mùi dâu tây, cả ngày đều xịt, mùi rất thơm, đm," Lâu Thành tức giận, "Hôm nay ông đi siêu thị thấy cái này rất to, ngửi cũng rất thơm, nên mua một hộp. Ông đây còn có lòng đặc biệt mua cho cậu đấy!" Anh cường điệu.
Anh cảm thấy con người Tiểu Đinh rất được, làm bạn bè với cậu cũng tốt.
Đinh Tuyết Nhuận nghe thấy anh miệng đầy thô tục, bỗng nhiên nở nụ cười: "Tôi mua mùi dâu tây bởi vì mùi dâu tây khi đó đang giảm giá, rẻ hơn một nửa so với mùi bạc hà."
Lâu Thành có chút tức giận, nhưng không thể nào phát giận nổi, cuối cùng chỉ căm giận nhìn cậu nói: "Cậu chọc tôi giận rồi đấy."
Đinh Tuyết Nhuận nói: "Tôi không thích, nhưng cũng không ghét ăn, cậu mang đi rửa đi." Nói xong, cậu không thích, thực sự không đặc biệt thích thứ gì đó, nếu nói sở thích thì cậu thích phân tích, phân tích đủ mọi chuyện.
Từ lần đầu tiên đi vào văn phòng thầy Đậu, liền nhìn ra được giáo viên dạy toán ngồi đối diện là một người nghiện thuốc, là loại thời thời khắc khắc đều phải hút, một ngày ít nhất cũng phải ba bao.
Cậu thấy đó không phải ngẫu nhiên, cậu có thể nhớ rõ mọi người mà cậu từng gặp, mỗi thông tin nhỏ nhặt không đáng kể, những thông tin đó xếp thành từng đoạn trong đầu cậu.
Phân tích triệt để từng người hoặc từng sự việc, đây là niềm vui của cậu.
Đinh Tuyết Nhuận đi sang phòng khác xin ít muối, ngâm dâu tây.
Lâu Thành đưa tay vặt cuống dâu tây vứt đi: "Phải ngâm bao lâu?"
"Ngâm mười phút đi," Đinh Tuyết Nhuận nói xong, đầu tiên là bỏ kính ra, sau đó cởi áo khoác đồng phục, cậu đưa lưng về phía Lâu Thành cởi quần áo ra, Lâu Thành nhìn lưng của cậu một cái, lại cảm thán cậu rất gầy, rất trắng.
Định Tuyết Nhuận mặc một bộ áo ngủ ngắn tay mỏng. Cậu chỉ mang một bộ áo ngủ tương đối dày, nhưng bây giờ giặt rồi, cho nên chỉ có thể mặc bộ mỏng.
Cậu ngồi trên ghế cởi quần ra, Lâu Thành dựa vào bên cạnh theo dõi cậu: "Tiểu Đinh, hình như tôi chưa từng gặp cậu cởi quần ở trong nhà vệ sinh nam."
Đinh Tuyết Nhuận mặc xong quần, nghiêng đầu nhìn anh: "Cái gì?"
Ngón tay thon dài của Lâu Thành gạt gạt trong bát thủy tinh, chọn một quả dâu tây to nhất, nháy mắt nói: "Cậu có to bằng quả này không?"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Đinh: Ừ? Tiểu vương tử quặng mỏ Đông Bắc?
Anh Thành: Em nói lần nữa đi? Nói lần nữa thử xem? Nhìn thấy góc chết đó chưa? Nhớ kỹ nó, sau này anh sẽ hôn em ở đó, nói một lần hôn một lần, đè em lên tường hôn, nghe rõ chưa?