"Ra ngoài vội quá, em quên."
Áo len của cậu bị kéo lên, bàn tay Lâu Thành rất ấm, bởi vì đánh bóng rổ nên cómột lớp chai thô ráp dày. Đinh Tuyết Nhuận cảm thấy ngứa, cầm lấy tay anh cản động tác của anh, ánh mắt mềm mại: "Hôm nay anh thi cũng biểu diễn như vậy sao? Cướp sắc?"
"Đừng nói bừa, anh chỉ cướp sắc của em thôi." Lâu Thành hôn lên vành tai cậu, quấn lấy eo cậu, "Có cho cướp hay không? Nói một lời chắc chắn."
"Vòng hai thi ngôn ngữ, thanh nhạc, hình thể còn có biểu diễn. Sáng nay diễn tiểu phẩm, anh diễn vai cướp, cướp châu báu!"
Lâu Thành nói tới cuộc thi mặt mày hớn hở, hiển nhiên là phát huy rất được: "Đề mục thi là "Hội đấu giá", mấy người không quen biết được phân tới một tổ, một đám thi sinh còn không có nhiều thời gian để suy nghĩ đã phải bắt đầu diễn. Mấy thí sinh tranh nhau ra giá, một thí sinh đứng lên phía trên lớn tiếng nói thành giao, diễn người chủ trì buổi đấu giá. Cậu ta biết cướp diễn? Anh còn giỏi hơn cậu ta, anh giơ AK-47 lên nói to cướp, cướp cả tiền lẫn đất diễn của bọn họ ha ha ha ha ha.............."
Mấy giám khảo đích xác bị anh hấp dẫn lực chú ý.
Đinh Tuyết Nhuận tuy không học thứ này, nhưng khi nghe thấy anh nói thế cậu cũng có cảm giác Lâu Thành có thiên phú về phương diện biểu diễn, trời sinh có thể ăn được chén cơm này.
Lâu Thành lại nói: "Bây giờ còn chưa có kết quả, nhưng mà anh nhận được tin tức nói mình đã qua vòng hai rồi, chờ hai tháng nữa sẽ tới Bắc Kinh, tham gia vòng ba." Anh chăm chú nhìn vào mắt Đinh Tuyết Nhuận, trong lòng cảm thấy mình cách cậu càng ngày càng gần.
Thực vậy, Đinh Tuyết Nhuận đang ở trong lòng anh, hơn nữa cậu còn chưa cao tới mét tám, khi anh nhìn cậu đều phải cúi đầu.
Nhưng Lâu Thành vẫn thường thường phải "ngẩng đầu" nhìn cậu.
Cậu ưu tú như một pho tượng điêu khắc khổng lồ lạnh như băng, tất cả mọi người đều đứng dưới chân cậu, bao gồm cả bản thân anh.
Đinh Tuyết Nhuận nghe vậy từ trong lòng cũng vui cho anh. Bởi vì cậu biết chuyên ngành này ở trường trâu bò đến thế nào, bao nhiêu người chăm chú nhìn, hơn vạn thí sinh chỉ trúng tuyến có mười mấy người, nói rằng vạn dặm mới tìm được một cũng không quá: "Lâu Thành, sau này anh có muốn đi diễn kịch không? Hay làm diễn viên?"
Lâu Thành nói không đi: "Anh có bệnh sạch sẽ, anh không diễn cảnh hôn, có đạo diễn nào lại chọn diễn viên như vậy không?" Nếu như thật sự muốn diễn, cũng phải do anh quyết định, chính anh bỏ tiền ra sản xuất, kiên quyết không diễn phim mờ ám, càng không diễn cảnh hôn!
Đinh Tuyết Nhuận biết anh chí không ở đây, ước mơ của Lâu Thành là thành vua đua xe, cho nên không vì thi khoa biểu diễn mà đi làm diễn viên. Nhưng ý nghĩ của con người luôn dần dần thay đổi, tựa như trước kia cậu muốn gây dựng sự nghiệp, sau này lại muốn làm luật sư.
Đinh Tuyết Nhuận không tiếp tục chủ đề này: "Vậy buổi tối còn muốn học không?"
Bây giờ đã là chín giờ tối rồi, theo như trước đây, cậu phải dạy kèm cho Lâu Thành tới mười một rưỡi.
Lâu Thành lắc đầu, cúi đầu nhìn cậu: "Nhuận Nhuận, anh có hơi đói.............."
Đinh Tuyết Nhuận đoán rằng anh sẽ đói, cho nên buổi chiều khi Lâu Thành ngủ, cậu đã mua chút thức ăn: "Muốn ăn gì? Em đi làm cho anh?"
Lâu Thành vẫn lắc đầu, ép chặt cậu vào giữa tường và lồng ngực anh, thân hình cao lớn của anh giống như một tòa núi áp xuống, ánh mắt sáng rực: "Nhuận Nhuận, anh đói rồi, muốn ăn em có được không?"
Đinh Tuyết Nhuận bị anh vuốt ve tay chân như mềm ra, thực sự toàn thân vô lực, hai tay khoát lên vai anh, không gật đầu cũng không lắc đầu. Lâu Thành nhìn cậu vài giây, không đợi cậu do dự, trực tiếp ôm cậu lên.
Chờ khi Đinh Tuyết Nhuận phản ứng lại, cậu đã nằm trên chiếc giường công chúa ở tầng một. Gian phòng này thỉnh thoảng Đinh Tuyết Nhuận sẽ ở, mỗi lần ngủ ở phòng này, vừa tối đến, Lâu Thành sẽ lén lút xuống tầng lẻn vào phòng công chúa, chui vào chăn của cậu nói rằng anh không ngủ được.
Căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, tủ đầu giường đặt một bình hoa trắng trong đó có cắm cúc họa mi lam. Lâu Thành ôm cậu đặt lên giường, sau đó nhẹ nhàng tháo kính cậu xuống, tiếp theo chậm rãi cúi đầu hôn cậu, cả hô hấp cũng mang theo ý không thể kháng cự.
Đinh Tuyết Nhuận cảm thấy anh càng ngày càng gần, đúng lúc anh sắp chạm vào người cậu, Đinh Tuyết Nhuận nhìn thấy mũ áo ngủ của Lâu Thành đột nhiên bị lật qua.
Mũ rất rộng, thoáng cái che mắt Lâu Thành lại, động tác của anh cũng vì vậy mà dừng lại. Đinh Tuyết Nhuận nhìn thấy đôi tai xù xù màu xám của anh rũ xuống, không nhịn được nghiêng đầu cười lên, cảm thấy rất đáng yêu. Hai má cậu đặt giữa gối đầu màu trắng, vừa cười lên mắt cong cong như trăng, đen trắng rõ ràng, hai má càng thêm phần sạch sẽ.
Lâu Thành không biết cậu đang cười gì, cởi áo ngủ của mình ra, lộ ra cơ bắp rắn chắc. Anh nắm lấy cằm Đinh Tuyết Nhuận mạnh mẽ kéo thẳng, cúi đầu hung tợn gặp môi cậu, hung dữ nói: "Còn cười, không cho cười!"
Nhưng mà sự bá đạo này không duy trì được mấy phút, Đinh Tuyết Nhuận liền nghe thấy tiếng bụng Lâu Thành kêu lên "Ùng ục".
Cậu chỉ đành đứng dậy nấu cơm cho Lâu Thành.
Qua mấy ngày, kết quả vòng hai được công bố. Lâu Thành không ở Bắc Kinh, nhưng có người gửi tin cho anh, nói cho anh thông tin chính xác rằng anh đã qua vòng hai.
Sau đó tới đợi vòng ba.
Anh thi qua vòng hai ở Bắc Ảnh, thầy Đậu đương nhiên cũng biết. Lâu Thành đã xin nghỉ nhiều ngày như thế để tham gia thi, ông đương nhiên rất quan tâm tới tình hình thi cử của học sinh: "Tuy rằng đã qua vòng hai, nhưng cũng đừng lơ là, vẫn phải cố gắng học tập. Nếu không sau này nổi tiếng rồi, làm đại minh tinh, phóng viên tới phỏng vấn tôi, hỏi tôi về tình hình học tập của em, lẽ nào tôi phải nói em thi đại học được có ba trăm điểm? Hay là nói thành tích thi đại học của em bị chó dại tha đi rồi?"
Khóe miệng Lâu Thành khẽ nhếch, thầm nghĩ chủ nhiệm nghĩ cũng quá xa rồi, đều nghĩ tới chuyện sau khi nổi tiếng.
Không biết rằng trong văn phòng đã thảo luận sôi nổi nhằm vào sự phát triển của cậu.
Tháng một, tuyết lớn bao phủ khắp vườn trường, tuyết vẫn còn bay trên trời, đứng ở phòng học nhìn ra bên ngoài, một mảnh trắng xóa.
Cổng trường, sân thể dục lớn, sân thể dục nhỏ đều là khu vực dọn dẹp trọng điểm, mỗi khu vực của trường đều sắp xếp học sinh đi dọn tuyết, mỗi lớp cử ra hai học sinh dọn dẹp một khu vực nhỏ, mỗi ngày lại đổi.
Học sinh lớp mười hai cũng phải dọn, nhưng mà nhiệm vụ của bọn họ so với lớp mười, lớp mười một nhẹ hơn một chút.
Đúng lúc hôm nay tới phiên Đinh Tuyết Nhuận và Lâu Thành dọn dẹp khu vực nhỏ ở sân thể dục.
Sân thể dục gần một sườn núi, sau lưng sườn núi không xa chính là ký túc xá nam sinh bỏ hoang, Đinh Tuyết Nhuận thường dọn dẹp, cho nên làm rất nhanh, tuy nói Lâu Thành rất ít khi làm mấy thứ này, nhưng cũng không kém cỏi chút nào, sợ Đinh Tuyết Nhuận mệt nên anh giành làm cho xong.
Dọn dẹp đã tương đối rồi, vẫn còn chút thời gian, Đinh Tuyết Nhuận mò túi đồng phục, nhanh chóng lấy ra một chiếc bật lửa.
Cổ họng cậu hơi ngứa, nghĩ ngợi liền không dọn dẹp nữa, nói: "Lâu Thành, em qua đó hút thuốc, anh ở đây đợi em nhé?"
Lâu Thành không thích mùi thuốc, cậu biết điều ấy cho nên rất ít khi hút thuốc trước mặt anh, mỗi lần hút Lâu Thành đều mắng người. Lúc mới bắt đầu, hai người không phải là quan hệ này, Lâu Thành mắng chửi mùi hôi, nói ám vào người anh. Sau này quan hệ hai người trở nên thân thiết rồi, Lâu Thành không mắng chửi nữa, chỉ nói không tốt với cơ thể, bảo cậu: "Hút ít thôi, không tốt với sức khỏe, sẽ bị đen phổi."
Đinh Tuyết Nhuận không nghe: "Em hút ít, không sao đâu."
Lâu Thành biết cai thuốc khó, nói mấy lần về sau cũng không nói nữa, hơn nữa Đinh Tuyết Nhuận lại lén hút sau lưng anh, cũng không cho anh cơ hội để thuyết giáo. Sau đó trở thành Lâu Thành chủ động mua thuốc cho cậu: "Đồ đắt sẽ ít ảnh hưởng tới cơ thể hơn, đừng hút cái của em nữa."
Đinh Tuyết Nhuận muốn bỏ anh đi hút thuốc, Lâu Thành đương nhiên không để cho cậu đi một mình, vứt chổi một bên sườn đốc phủ tuyết, chạy theo cậu: "Đợi anh với!"
Đinh Tuyết Nhuận đi tới vị trí góc chết camera, cởi đồng phục ra vứt cho Lâu Thành, bảo anh đừng qua đó: "Anh đứng bên kia đi, không thì sẽ bị ám khói."
Lâu Thành một tay ôm áo đồng phục của cậu, một tay đút túi quần, trên mặt hiện lên vẻ không vui.
Đinh Tuyết Nhuận dựa vào tường châm lửa, cậu dùng tay che lại châm lửa, miệng ngậm lấy điếu thuốc hút một hơi, khói dày màu trắng bay ra từ miệng cậu.
Mặt Lâu Thành vẫn thế, đứng bên cạnh nhìn. Tuyết mùa đông bay toán loạn, không khí lạnh cản trở anh ngửi thấy mùi thuốc, màu tuyết trắng càng làm nổi bật làn da trắng của Đinh Tuyết Nhuận, khí chất xuất trần, làm cho Lâu Thành không rời được mắt.
Ngón tay Đinh Tuyết Nhuận kẹp thuốc, khẽ gảy tàn thuốc, nghiêng đầu, ánh mắt rất sâu nhìn anh: "Đừng nhìn em như thế, nhìn bên kia, Lâu Thành, giúp em canh chừng."
Lâu Thành giống như đàn em của cậu mặc cậu sai sử, buồn bực quay lưng, giúp cậu nhìn xem có thầy cô nào đi qua hay không.
Nhưng mà nơi này quá kín, ngay cả con chim cũng không nhìn thấy.
Đinh Tuyết Nhuận vẫn còn chưa hút thuốc xong, chuông đã reo rồi, cậu vội vàng quay lại lên lớp, lập tức dập thuốc, dùng giấy ăn gói cẩn thận nhét vào trong túi quần. Cậu đi ra quên mất không mang theo bình xịt thơm miệng, bây giờ miệng đầy mùi thuốc.
Lâu Thành đưa đồng phục cho cậu: "Lên lớp thôi, chúng ta đi từ đây luôn đi." Anh chỉ vào sườn dốc.
Trèo qua sườn núi, ít nhất cũng tiết kiệm được ba trăm mét lộ trình.
Tuy nói trên sường núi đầy tuyết, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bậc thang với đường.
Đinh Tuyết Nhuận đồng ý, Lâu Thành vừa kéo theo cậu vừa leo sườn dốc. Mỗi bước anh đi rất vững vàng, nhưng giẫm lên tuyết sẽ trơn xuống mấy cm, trèo qua có chút khó khăn.
Hai người cầm tay nhau, cuối cùng cũng trèo được lên, ĐInh Tuyết Nhuận đột nhiên giẫm phải một khối băng.
Cậu bất ngờ không kịp phòng bị trượt xuống, ngã về phía trước, Lâu Thành nhanh tay lẹ mắt kéo được tay cậu, dùng sức kéo vào trong lòng mình — nhưng bọn họ đang đứng trên đình sườn dốc, nguyên bản chỉ có một người trượt, giờ biến thành hai người trượt.
Phản ứng đầu tiên của Lâu Thành là che gáy Đinh Tuyết Nhuận, anh ôm chặt Đinh Tuyết Nhuận vào lòng, hai người nhanh chóng lăn xuống sườn dốc phủ tuyết. Đinh Tuyết Nhuận không hề nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này, tất cả đều quá nhanh, nhanh đến nỗi cậu không kịp phản ứng, chỉ trong vòng mấy giây, hai người đã lăn xuống dưới chân dốc.
Trái tim Đinh Tuyết Nhuận đập mạnh, cậu có chút chóng mặt: "Lâu Thành............." Cậu gọi một câu, mắt trừng lớn, ngẩng đầu nhìn Lâu Thành nhắm nghiền hai mắt, dáng vẻ rũ mi vô cùng yên lặng.
Đinh Tuyết Nhuận trong lòng hoảng hốt: "Lâu Thành, đừng dọa em." Cậu đẩy Lâu Thành một cái.
Nhưng mà Lâu Thành vẫn không hề phản ứng lại, trên mặt và tóc anh đều dính tuyết, cả hô hấp cũng trở nên nhạt hơn, dường như bất động. Thực sự dọa Đinh Tuyết Nhuận rồi, cậu tưởng rằng Lâu Thành khi ngã bị đập vào đầu. Sắc mặt câu trắng bệch, lập tức tìm điện thoại, miệng lớn tiếng cầu cứu: "Có ai không, có—-"
"Xuỵt." Lâu Thành đang "ngất xỉu" đột nhiên mở mắt ra. Ánh mắt tràn đầy ý cười đè lên môi của cậu, nhỏ giọng nói: "Gọi to thế làm gì? Bảo bối, em muốn để cả trường tới đây xem chúng ta yêu đương vụng trộm sao?"