Một tên hán tử trong đó chịu không được sự ngông cuồng của nàng liền xông lên đầu tiên. Lần này nàng không dùng bom nữa, nàng cũng là rất yêu thiên nhiên đó a, dùng bom quá nhiều có thể gây ô nhiễm, phá hoại thiên nhiên ở đây, nàng là không muốn đây. Tất cả chỉ là giả thôi.
Tên nam tử giương nắm đấm về phía nàng, nàng ngược lại cũng không sợ hãi, trực diện đối đầu với nắm đấm đó.
Rầm!
Hai cú đấm va chạm vào nhau. Tên hán tử kia bị uy lực từ hai cú đấm va chạm vào nhau và cũng vì cú đấm của hắn quá yếu liền bị thổi bay.
- Cấp 5 trung cấp? Những kẻ có cấp bậc Thiên Không trở lên thì đấu với ta, những kẻ còn lại... tốt nhất là chạy nhanh đi.
Hàn Nguyệt Xuyên nói ra một câu khiêu khích, nhưng câu nói đó cũng không phải câu nói đùa, những người có cấp bậc Thiên Không trở lên may ra mới đấu lại nàng, còn những kẻ từ Thiên Không trở xuống đều giống tên vừa rồi bị nàng đánh cho bay mất dạng.
Những tên thổ phỉ ngược lại không tin, chỉ xem nó nhưng một lời khiêu khích từ nàng, tất cả đồng loạt xông lên. Cả đám người vừa xông lên liền chìm và trong hư vô bóng tối. Khi bọn họ nhìn thấy lại ánh sáng thì tất cả đều đang rơi.
Phập!
Hơn mười tên thổ phỉ bị những cọc nhọn đâm vào người. Có kẻ còn chút ít ý thức nhìn lên nơi bọn chúng rơi xuống, biết được đây là một cái hố được đào sẵn. Có một người đứng ở trên nhìn xuống bọn hắn.
Con người đó đưa bàn tay nhỏ nhắn xuống phía dưới bọn hắn, ngay lập tức bọn hắn chỉ cảm thấy bản thân đang rơi xuống và biến mất. Thứ rơi xuống không phải bản thân bọn hắn mà là đầu của hắn.
Hàn Nguyệt Xuyên thu gọn những cái đầu vào không gian giới chỉ sau khi dùng phong nhận chém đầu bọn hắn. Lúc đầu, nàng dùng hắc ám ma thuật để che đi ánh mắt của bọn hắn, sau đó lại dùng thuật không gian dịch chuyển bọn người này đến một cái hố nàng đã đào sẵn cả đêm.
Nhìn xung quanh nơi rừng rậm này, ngoại trừ cái hố đó ra vẫn còn rất nhiều cái hố khác, nàng dành cả đêm để đi đào hố ở trong rừng, dùng nó là mồ chôn người cũng như làm bẫy để bắt người khác.
Đến những cái hố khác, nàng lại như trước, chặt đầu của những kẻ bị rơi xuống hố đó. Những người đi đêm này thường là vì săn bắt ma thú hoạt động về đêm hoặc là đang chạy chốn khỏi ma thú truy sát.
Đến cái hố cuối cùn, nàng thấy một nhóm kỵ sĩ mặc giáp năm người còn sống rất lành lặng đang leo lên khỏi cái hố của nàng, liếc mắt nhìn những cọc nhọn bên dưới. Tất cả đều bị bọn họ chém thành hai mảnh, không còn tính sát thương.
Nhóm kỵ sĩ ở bên dưới phát hiện ra Hàn Nguyệt Xuyên đang nhìn bọn hắn, trong lòng năm người đều sinh ra một tia cảnh giác với nàng.
Một hài tử mới bao nhiêu lại ở trong rừng rậm một mình như thế này? Đã vậy trên người của đứa trẻ này không hề có một chút vết thương nào cả, cho thấy một điều, đứa trẻ này thường xuyên vào rừng và là một kẻ âm hiểm mới có thể sống sót được ở trong rừng rậm thế này.
Nhìn bọn họ leo lên ngày càng gần đến nàng, nàng liền lui về phía sau một chút, lấy ngọc bội trong không gian giới chỉ ra đeo vào cổ. Không biết là do nàng đa nghi hay miếng ngọc bội này có năng lực có thể nhìn thấy cấp bậc của người khác gần như chính xác.
Cả năm người đều lên được mặt đất, nam người đối diện với Hàn Nguyệt Xuyên cực kì cảnh giác. Liếc mắt nhìn cả năm người, Hàn Nguyệt Xuyên bất ngờ, cả năm người đến trên cấp bậc Thiên Không, người mạnh nhất ở cấp bậc Đại Địa.
Nhưng suy nghĩ một hồi nàng mới phát hiện ra, đám người này là kỵ sĩ nghiệp dư, một cái bẫy đơn giản do nàng làm ra vậy mà cũng bị rơi xuống. Cái này không thể nói do trời tối được, kỵ sĩ là những người có thể thích nghi được với mọi hoàn cảnh, tình huống. Dù có là đêm cũng sẽ không bị rơi xuống dễ dàng như vậy.
- Tiểu đệ đệ, ngươi làm gì ở đây về đêm như vậy?
Một nữ tử kỵ sĩ chưa đến mười tám đến trước mặt nàng cười ôn nhu hỏi.
- Vị tỷ tỷ này, tỷ không thấy là mặt trời đang lên hay sao?
Nàng chỉ tay về hướng Đông, thấy rõ ánh mắt trời đang dần nhô lên, ánh nắng ban mãi chiếu qua những khe lá, nói về đêm hơi bị quá đáng đi.
Ở trong ánh nắng mới nhìn thấy rõ nữ tử kỵ sĩ mặc kim giáp mái tóc bạch kim, đôi mắt lam băng, từ người nàng ta tỏ ra khí tức củ băng vậy mà nàng không theo ma pháp lại theo kỵ sĩ, đúng là nghịch đời mà.
- Vậy... đệ đệ đi vào rừng mới sáng sớm thế này là để làm gì?
- Biết được, tỷ sẽ làm gì? Áp giải ta? Giết ta? Lôi kéo ta? Bảo vệ ta? Hay làm thuộc hạ cho ta?
Hàn Nguyệt Xuyên một vẻ mặt lạnh ngắt nói chuyện với nữ tử này.
- Nhóc con, ngươi chưa nghe qua họa là từ miệng mà ra à?
Nam tử tóc cam tức giận trước lời nói ngang ngược của nàng, quát ầm lên.
- Đã rước từ sớm rồi.
Nàng nói một câu rồi đi đến một gốc cây, lấy một cái xẻng ra, lấy những núm đất lớn gần bên cạnh những cái hố, xúc vào những cái hố đó. Một nam nhanh kỵ sĩ khoảng mười tám, hai mươi nhìn thấy hành động của nàng liền nghi hoặc:
- Những cái hố này là do ngươi đào?
Nàng không quản bọn họ nói gì, tập trung chuyên môn đào đất. Nữ tử có mái bạch kim đến bên cạnh nàng hỏi:
- Còn không? Ta giúp đệ.
Nàng liếc nhìn nữ tử ấy một chút lại nói:
- Nếu muốn thì đến gốc cây kia, còn rất nhiều.
Nữ tử tóc bạch kim đi đến gốc cây mà Hàn Nguyệt Xuyên chỉ, nhưng không thấy xẻng đào đất nào cả, chỉ thấy mấy ống tre dài, có một sợi dây dài đang được đốt lên, ngọn lửa như một đóm pháo hoa nhỏ nổ lách tách.
- Nếu được tỷ đem cho những người kia làm giúp đệ việc lấp hố này đi. Nếu để như thế này phiền lắm, sẽ có thêm nạn nhân bị rơi xuống đấy.
Nữ tử tóc bạch kim khẽ cau mày, đây đâu phải xẻng đào đất đây chứ?
- Nhưng cái này...
Hàn Nguyệt Xuyên quay đầu lại, nhìn những thanh tre là bom trên tay nàng. liền cười nhẹ đáp:
- Không sao đâu, đệ sẽ chỉ mọi người cách dùng nó. Tỷ phân chia nó cho mọi người đi, những ai muốn làm thôi a. Còn những kẻ còn lại không muốn thì cứ để đó đi, kỵ sĩ thuộc tầng lớp hoàng gia, đâu cần phải hạ thấp nhân phẩm đi làm những chuyện này đâu chứ.
Nàng mỉa mai nói một tiếng, nữ tử tóc bạch kim này giúp nàng, bọn họ không giúp mà vì câu nói kia của nàng chẳng khác gì xem những kỵ sĩ giúp nàng là bọn mắt cao hơn đầu, không coi người dân lớp thấp ra gì.
Nữ tử tóc bạch kim đi đến đưa những ống tre trong tay cho mọi người, có kẻ cầm lên thắc mắc:
- Cái thứ đang cháy này là gì vậy?
Ngọn lửa càng lúc càng vào sâu trong ống tre, nữ tử lắc đầu không rõ. Có người cảnh giác trong nhóm liền ném ống che về phía Hàn Nguyệt Xuyên. Nàng vừa thấy ống tre bay về phía mình, liền dùng thủy ma pháp dập tắt ngọn lửa.
Hắn ta thấy những ống tre trong tay mọi người không hề vứt đi, mà những người này còn là ngơ ngát nhìn hắn, hắn liền rống lên:
- Mau né...
Bùm!
Lời nói vẫn còn nghẹn trong họng thì ống tre trong tay mọi người liền nổ tung. Hàn Nguyệt Xuyên đứng ở đó nhìn xem người chết. Bom trong ống tre đó nàng cố tình làm uy lực của nó nhỏ đi, không mạnh mẽ đến mức phá hủy hết mọi thứ trong bán kính 5 mét. Nàng chỉ làm cho nó nổ tan mọi tứ trong bán kính 1 mét thôi.
Nên vị trí đứng của nàng an toàn, không lo bị bom nổ trúng.
Khi đám khói mù từ quả bom tan biến, Hàn Nguyệt Xuyên bất ngờ khi có một người không hề bị sao hết, nàng nhìn áo giáp người đó mặt, một bộ giáp xanh bạch kim sáng bóng, nàng nhìn kỹ vào bộ giáp đó mới phát hiện ra có vòng ma pháp được vẽ lên bộ giáp đó.
- Giáp ma thuật. Là ngươi may mắn hay những người khác xui xẻo?
Nam nhân mặc áo giáp xanh bạch kim, lấy cánh tay đang che mặt mình xuống, đối diện với Hàn Nguyệt Xuyên, hắn rút ra một thanh kiếm đại bảng, chém về phía nàng, tức giận rít lên:
- Tại sao?
Những người khác máu thịt lẫn lộn, không có gì trên người của bọn họ còn nguyên vẹn cả, tên nam nhân kia dù có áo giáp bảo vệ nhưng tay và mặt cũng có những vết thương do mảnh tre đâm vào, tạo ra những vết thương nhỏ nhưng sâu ở trên người hắn.
- Cái này gọi là chơi đùa đấy a.
Nàng cười khẽ một tiếng. Hắn cau mày, cái chuyện này có gì đáng cười?
- Ngươi giết người vui lắm sao?
- Không, ta cười vì ta đã hứa với một người...
Nàng lắc đầu rồi chỉ vào hắn, nói tiếp:
- Ngươi sắp gặp họa.
Nói xong lời này, nàng lùi người nhảy về phía một bước, thân hình của nàng biến mất tại chỗ. Hắn không hiểu nàng đây là có ý gì?
Hắn quay người lại, xác những người bạn của hắn đã biến mất. Không hiểu sao nhưng hắn có cảm giác gì đó rất lạ. Bất chợt, trong đầu nam nhân này nghĩ đến một chuyện gì đó, nhưng rồi hắn lắc đầu, thầm nghĩ: Làm sao có thể được chứ?
Vì chắc chắn, hắn muốn đến một nơi.
Hiệp hội kỵ sĩ ở Ngạo Thiên đế quốc.
- Mau bắt tên giết người đó lại.
Vừa mới bước vào thành đế đô, tên nam nhân này đã bị một đám binh linh chạy tới bắt giữ, hắn vừa bực mình chuyện mình gặp một tên khốn bí ẩn giết chết bạn bè của mình, giờ lại bị một đám người quay bắt mà không hiểu nguyên nhân.
- Tại sao lại bắt ta, ta đã làm chuyện gì có tội?
Một tên đại hán lưng hum vai gấu, cơ bắp tạo thành từng khối thịt trên cánh tay, những vết sẹo trên người lại càng tô điểm cho sự hung tợn của hắn. Trên tay hắn một thứ bột đen ném vào mặt tên nam nhân này, quát:
- Ngươi còn chối, đây chính lưu huỳnh trong pháo hoa, trên người đồng bạn của ngươi có dấu bị cháy sém, chính là do pháo hoa gây ra, ngoài ra trên người họ còn có vết chém do kiếm gây ra nữa, một kỵ sĩ như người giết những người đồng bạn này quá dễ dàng. Hơn hết chúng ta còn tìm ra được trên người bọn họ đều có một mảnh giấy nói họ đến phòng của ngươi, chúng ta cũng đã kiểm tra, nét chữ ở trên những mảnh giấy này đều giống hết nét chữ của người.
- Ngươi còn gì để chối nữa không?
Tên nam nhân đó chống cự, hắn gắt gao quát:
- Không phải, ta không có, ta sao lại phải làm như thế chứ?
Tên đại hán kia nghiệm nghị nói:
- Ta không biết lý do tại sao ngươi lại làm như vậy. Áp giải hắn về thẩm tra.
Ở trong rừng, Hàn Nguyệt Xuyên ngưng trệ nụ cười trên môi, sắc mặt hiện tại của nàng vô cùng nhạt nhẽo, chẳng thể hiện lấy một cảm xúc nào cả. Nàng chỉ đơn thuần bước đi thong dong, lẩm bẩm trong miệng:
- Đặc Đạt Tư Lãm, giải quyết xong ngươi rồi, mối hận khi xưa ta sẽ trả từ từ.
Đặc Đạt Tư Lãm chính là tên của nam nhân kỵ sĩ bị Hàn Nguyệt Xuyên chơi khâm vừa rồi. Một trong những người được thuê ám sát nàng khi xưa có quan hệ mất thiết với đại tiểu Hàn Ấn Nguyệt, cũng là người đứng ra vì nàng tìm giết Hàn Nguyệt Xuyên.
Biết được danh phận của bọn họ khi đó, Hàn Nguyệt Xuyên không thể làm gì được bọn hắn, nhưng hiện tại, nàng không còn là Hàn Nguyệt Xuyên đó nữa, có thù thì dĩ nhiên nàng sẽ báo.