• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hàn Nguyệt Xuyên?

Hiên Viên Nguyệt cứ lẩm bẩm cái tên của Hàn Nguyệt Xuyên liên tục không ngừng.

- Có chuyện gì?

Hàn Nguyệt Xuyên khó chịu hỏi.

- Muội... đừng nói với ta muội chính là phế vật Hàn gia ở Ngạo Thiên đế quốc ba năm không thăng cấp bị đuổi khỏi trường đó đi?

- Đúng, chính là muội.

Ông trời ơi, tiểu muội muội ngươi cũng phản bát mấy câu đi chứ? Sao lại nói với giọng nói đầy tự hào như thế vậy hả?

Nàng không những không phản bát mà còn thừa nhận bản thân.

- Muội đang định về gia tộc sao?

Hiên Viên Nguyệt hỏi một câu, lòng của Hàn Nguyệt Xuyên nặng trĩ xuống, nàng nặng nề gật đầu một cái.

- Chúng ta đi cùng nhau đi...

Lời nói không hiểu sao đột nhiên dừng lại, ngân dài hơn bình thường, Hiên Viên Nguyệt nhìn Hàn Nguyệt Xuyên đang nhìn với một ánh mắt vồ hồn, cảm giác thật nặng nề, ảm đạm.

- Trước đo chúng ta đến công hội luyện đan sư của ông ta đi, chúng ta đi ngang qua đế quốc Hạo Thiên nơi đó cũng là tổng bộ của công hội luyện đan sư đấy!

- Ân, muội đi xuống dưới ăn chút gì đó, tỷ cứ ngủ trước đi.

Không biết có phải đã chúng chỗ nào đó không vui của Hàn Nguyệt Xuyên hay không, nhưng theo như Hiên Viên Nguyệt thấy nàng đang rất buồn.

Ăn uống xong, Hàn Nguyệt Xuyên đi ra bên ngoài đi dạo, vừa đi được vài bước là có người theo sau, không để tâm gì nhiều đến bọn chúng, Hàn Nguyệt Xuyên đi đến một con ngõ, đứng đó chờ bọn chúng đến.

- Muốn tiền hay muốn người?

Lời nói từ miệng cô phát ra khiến mọi người không khỏi buồn cười, một tiểu cô nương chỉ khoảng tầm bảy tuổi là cao vậy mà cũng dám phát ngôn ra những lời đó.

- Ngon lắm, bọn ta muốn tất cả khoáng thạch trên người tiểu nhóc con ngươi!

- Được, đưa tiền của các ngươi ra đổi với ta.

Hàn Nguyệt Xuyên ngạo mạng nói ra điều kiện rõ ràng.

- Nhóc con ngạo mạng, muốn các đại thúc đây dạy bảo ngươi lại không hả?

- Cũng tốt, tâm trạng ta không được tốt lấy các ngươi ra xả giận.

- Hừ, hỗn láo.

Cả ba người đồng loạt nhảy tới dương cao nắm đấm về phía Hàn Nguyệt Xuyên. Cô nhẹ nhàng cúi thấp người xuống chạy về phía sau của cả ba người. Đến người đầu tiên nhanh chóng bị cô đánh vào giữa xương lưng, người thứ hai bị cô nắm lấy chân mà kéo ngược về sau, đập mạnh xuống đất.

Người thứ ba bất tri bất giác bị Hàn Nguyệt Xuyên đạp gãy một chân lúc nào không hay.

- Lần sau thấy ta thì tránh xa ra một chút... Và cả ngươi nữa.

Ngước nhìn lên mái nhà, Hàn Nguyệt Xuyên phát hiện ra nam nhân lúc ở khách điếm kia.

- Ngươi có thật là Hàn Nguyệt Xuyên phế vật trong lời đồn?

- Mắc gì đến ngươi?

Hơi nghiêng đầu một chút nhìn nam nhân thư sinh kia, hắn nhảy xuống dưới, quan sát thật kỹ Hàn Nguyệt Xuyên, rút ra một tờ giấy, có ghi hai chữ thật to trên đó: Hưu thư.

- Ý gì?

- Còn không rõ?

Nàng hỏi hắn, hắn hỏi ngược lại cô. Hàn Nguyệt Xuyên lãnh ngạo quay lưng bỏ đi, để hắn ta thích làm gì thì làm ở phía sau.

Cố gắng lục lọi lại trong ký ức, Hàn Nguyệt Xuyên nhớ được lúc nhỏ mình quả thật từng có hôn ước với một người, người đó là Bách Lý Thiên Huyền. Vậy người vừa rồi chính là Bách Lý Thiên Huyền rồi. Hắn hưu nàng có lẽ cũng là vì nghe tin nàng vì một tên nam nhân mà hy sinh cả thân mình hoặc vì nàng là phế vật.

Lần về gia tộc này khó khăn rồi đây.

Quay trở về phòng ngủ, Hàn Nguyệt Xuyên ngủ một giấc rồi tính sau mọi chuyện.

Sáng hôm sau.

- Xuyên nhi, hôm nay chúng ta xuất phát đi đến tổng công hội luyện dược sư ở Hạo Thiên đế quốc đi.

- Được thôi, nhưng ăn trước đã.

Cả ba người đi xuống dưới ăn uống nói chuyện với nhau rồi bắt đầu xuất phát đi đến Hạo Nguyệt đế quốc.

Liệu có thật sự tốt hay không? Khi bản thân mình quay về nhà?

Đi suốt dọc đường Hàn Nguyệt Xuyên thất thân khi nghĩ đến việc bản thân phải trở về gia tộc, nó nhàm chán, lạnh lẽo như thế nào thông qua ký ức của “Hàn Nguyệt Xuyên“.

Nơi đó, chỗ ở của nàng chỉ một tòa tiểu viện lạnh lẽo, không ai quét tước, không ai chăm lo, sống chết mặc kệ, lạnh lẽo đến thấu xương.

...

- Xuyên nhi muội, đến nơi rồi xuống thôi.

Hiên Viên Hạo nhẹ nhàng gọi Hàn Nguyệt Xuyên xuống xe, lúc này cô mới để ý xung quanh, hóa ra đã đến nơi. Mà cả đường đi sao thuận lợi vậy nhỉ?

Quay lại một khắc (15 phút) trước.

- Muốn qua thì để tiền lại cho bọn ta.

Một đám người hùng hồn kêu gào phía trước xe, Hàn Nguyệt Xuyên đang uể oải tâm trạng nên muốn tìm thứ gì đó làm bản thân phấn trấn lên, liền đi xuống trong trạng thái mơ hồ.

- Xuyên muội...

Hiên Viên Hạo định kéo Hàn Nguyệt Xuyên lại nhưng không ngờ tốt độ đi bộ của nàng càng nhanh hơn cả chạy nữa.

- Các ngươi...

Đối diện trước mặt Hàn Nguyệt Xuyên là ba người mà tối hôm qua mới bị nàng đánh xong, thật bất ngờ ở một chỗ là thương thế trên người bọn họ cũng lành lặng hết cả rồi.

- Tại sao lại là ngươi?

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Liên tục mấy tiếng oanh tạt một hồi, Hàn Nguyệt Xuyên quay lại xe ngựa với một nụ cười thỏa mãng trên môi. Còn về phần ba người kia, à thôi khỏi đi.

- Ngoài kia... có chuyện gì à?

Hiên Viên Hạo nhìn nàng đi vào trong xe với một nụ cười thảo mãng có chút quái dị hỏi.

- Không có gì.

Hàn Nguyệt Xuyên tươi cười đáp lại.

- Muội vui là tốt rồi.

Không biết nói gì ngoài câu nói đó và cười trừ như không có chuyện gì cả. Xe ngựa đi lướt qua ba cái khói thịt bầm dập đang bị một vài cái cây đè ép dưới đất, Hiên Viên Hạo nhìn qua ba cái khối thịt, thì thầm trong lòng: Cầu cho những kẻ xấu số sớm được an nghỉ. Mà người nào ra tay tàn nhẫn vậy nhỉ?

Ba tên ở ngoài kia, khóc ròng than trời:

- Trời ơi, sao lại gặp tiểu tổ tông đó ở đây?

Quay lại hiện tại.

Hàn Nguyệt Xuyên không nhớ ra chuyện gì cả, chỉ biết là tâm trạng của mình rất tốt là đằng khác, cũng chỉ biết trên đường đi rất thuận lợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK