Hàn Nguyệt Xuyên ném cho Lam Hỏa Kỳ Lân một sắp giấy tờ. Có người giúp nàng phân chia nhiệm vụ cùng công việc thì lí nào nàng lại ôm hết tất cả vào mình chi cho mệt.
Khi nhận đống giấy do Hàn Nguyệt Xuyên đưa cho, Lam Hỏa Kỳ Lân đọc lướt sơ qua một lần, khẽ cau mày:
- Ngươi làm vậy có phải là quá lắm rồi không?
Không hề quay lưng lại, Hàn Nguyệt Xuyên tiếp tục rời đi vào trong phòng của mình, để lại một câu với giọng điệu nhàm chán:
- Chiến tranh... không cần kẻ vô dụng.
Lời nói của nàng vừa dứt, lòng ngực của Lam Hỏa Kỳ Lân nóng lên, lời nàng nói là có ý gì? Nàng có biết là nàng đang yêu cầu một điều vô lí không? Nếu có thể có được một binh đoàn hùng mạnh trong vòng một tháng như nàng nói thì chẳng khác gì U Linh rừng có thể trở thành một lãnh thổ riêng. Nhưng... cái giá phải trả lại nhẹ nhàng như thế sao?
Đưa đống giấy này đi thương lượng với Thất Vĩ Linh Hồ, vừa đọc xong qua tất cả những tờ giấy đó, nàng ta cười hắc hắc ma mị, ngón trỏ chỉ vào mi tâm của Lam Hỏa Kỳ Lân tựa như đang trêu chọc hắn:
- Ngươi đọc qua không thấy được điểm gì sao?
Lắc đầu, hắn đọc đi đọc lại đến ba lần nhưng vẫn không hiểu rõ tại sao Hàn Nguyệt Xuyên lại yêu cầu khốc liệt như thế. Thất Vĩ Linh Hồ thu lại ngón tay, thay đổi thế chỉ, đặt đầu ngón trỏ lên đầu ngón cái, búng vào mi tâm hắn một cái:
- Nàng ta là không muốn ngươi xuất chiến cũng như là giảm thiểu thiệt hại trong lúc chiến đấu với con người. Ngươi nghĩ đi, nếu ma thú dưới cấp Thiên Không thì số lượng bị giết sẽ là bao nhiêu? Nhưng nếu chúng ta có một đoàn ma thú từ cấp 9 trở lên như nàng nói thì số lượng ma thú bị giết hại trong trận chiến được giả đi rất nhiều.
- Có thể nói đây là khoảng bù đắp vào vị trí của ngươi, mất đi một Vương Quyền nhưng bù được chất lượng bên trong. Trong đây cũng có nói, khi tham chiến lãnh đạo là nàng ta chứ không phải ngươi, bởi vì sao? Vì chuyện này dù ít dù nhiều cũng sẽ kinh động đến giới thượng bên trên, ma thú và con người luôn có một hiệp ước bí mật bị áp chế nhất lại chính là những huyễn thú như các ngươi.
Nàng thu lại bàn tay của mình, đôi mắt yêu hoặc khẽ híp lại, cười nhàng nhạn nói tiếp:
- Một khi bị phát hiện ngươi có liên quan đến chuyện này chẳng khác gì ngươi sẽ không bao giờ được bước chân đến Thiên Ty này nữa, tồi tệ hơn là ngươi bị bắt ép làm thú sủng cho Khế Ước sư. Chính sách này của nàng, rất đáng để thử một lần.
Đi đến cửa phòng, Hàn Nguyệt Xuyên đứng khựng lại, nàng quên mất một kẻ, đành phải quay người lại đi tìm tên đó.
- Hạ Tiểu Ninh!
Đứng ở trước miệng hang động, nàng rống lên một tiếng hệt như lúc nàng gọi Lam Hỏa Kỳ Lân.
- Cái gì?
Bất thình lình, Hạ Tiểu Ninh xuất hiện sau lưng của Hàn Nguyệt Xuyên như bóng ma, nàng quay người, bất thanh vô sắc hỏi:
- Ngươi biết dược lý?
Gật đầu miễn cưỡng coi như biết, hắn theo Tư Âm một thời gian không nhiều cũng ít biết được dược lý cùng hiệu dược, huống chi hắn còn là ma thú, thường xuyên sống trong rừng, hiểu rõ dược liệu hơn cả con người.
- Đan dược cho con người có thể áp dụng lên ma thú không?
Bất chợt Hạ Tiểu Ninh bỏ cái vẻ mặt lười nhát nhìn lại Hàn Nguyệt Xuyên, cười ha hả khinh bỉ:
- Ngươi mà cũng biết về luyện dược sao, ngươi là dược sư mấy phẩm, biết phân biệt dược liệu chưa?
Hàn Nguyệt Xuyên ngược lại không giận còn nói tiếp:
- Phiền người chỉ dẫn ta cách chế dược cho ma thú.
Nói xong lời này, Hạ Tiểu Ninh ngưng trệ nụ cười khinh bỉ trên mặt, đùa giỡn với người vô cảm thật vô vị nhàm chán. Hắn vẫy vẫy tay kéo nàng vào Hắc Giới, đưa đến một căn phòng mà nàng chẳng hề biết cũng như chưa bao giờ đặt chân đến.
- Đây là phòng dược luyện tương tự giống với phòng dùng để luyện dược thôi, duy nhất khác một chỗ là nơi này thuận lợi để luyện chế dược phẩm cho ma thú, sách ma thú dược lý đều nằm ở đây chứ không nằm trong thư phòng kia.
Tùy tiện đi đến lấy một quyển sách đọc qua một lần, Hàn Nguyệt Xuyên khẽ cau mày, hướng Hạ Tiểu Ninh hỏi:
- Ngươi có thể giảng dạy nhanh chóng không? Ta không muốn mất quá nhiều thời gian cho việc đọc sách.
- Được, sách có thể đọc sau, cuộc sống của ngươi còn dài. Nói đi, muốn luyện dược gì cho ma thú, yêu cầu như thế nào?
Nàng vốn đã có ý định ngay từ đầu về loại dược mình cần cho ma thú:
- Dưỡng thương đồng thời có thể phục hồi ma lực cho ma thú, ta nghĩ từ việc hồi phục nhờ vào hấp thu dược có thể khiến ma thú thăng cấp thông qua từ việc đó, vậy nên lượng dược ưu tiên phải nhiều, ân, dược thủy dùng để ngâm mình là tốt nhất.
Khẽ gật một chút, Hạ Tiểu Ninh lại đưa Hàn Nguyệt Xuyên đến một căn phòng khác trong Hắc Giới, căn phòng lần này thì nàng rất rõ vì nàng thường xuyên lui tới kho dược này.
Vừa đi vào vừa nhìn ngắm khắp nơi, Hạ Tiểu Ninh bắt đầu bài giảng về ma thú dược lý cho Hàn Nguyệt Xuyên:
- Giữa ma thú và con người có độ khác nhau về sức mạnh và sức chịu đựng, một ma thú cấp một thì cần đến mười đấu sĩ cấp 1 mới có thể bắt được một con tiểu ma thú cấp 1 đó, điều đó cho thấy ma thú hơn hẳn con người gấp mười lần, nên về mặt dược lý cũng tương tự như thế.
- Chọn dược liệu cho con người khi luyện đan dược nhất phẩm thì tối thiểu chỉ cần dược liệu từ mười đến năm mươi năm là được, nhưng với ma thú thì yêu cầu nhất phẩm đan dược từ một trăm đến hai trăm năm tương đương với đan dược nhị phẩm.
Vừa giảng giải, Hạ Tiểu Ninh vừa nhìn dược liệu trong các ngăn kéo, lấy một ít dược liệu ra bên ngoài, đi đến một cái bàn để toàn bộ dược liệu hắn lấy để lên đó lại tiếp tục đi lấy một số dược liệu khác, đồng thòi giảng giải tiếp tục:
- Dược liệu là dược thủy ngâm mình cho ma thú yêu cầu khá nhiều dược liệu, pha loãng, chưa hết tại đó ngươi phải chuẩn bị nước nóng để luyện dược. Không nên luyện dược rồi đổ vào nước bình thường để pha loãng như thế sẽ làm mất đi linh khí của dược liệu, tốt nhất là nấu cùng một thể.
- Vì thế ta khuyên ngươi đem luôn một cái hồ lớn mà luyện dược cho ma thú ngâm mình, hoặc...
Hạ Tiểu Ninh gom đủ dược, liếc mắt sói nhìn nàng lại khẽ nói:
- Dùng đồng thời hai loại ma thuật thủy và hỏa, tạo ra một cái đại thủy cầu dùng hỏa thuật đun sôi rồi ném dược vào trong đó, vậy là xong.
Hàn Nguyệt Xuyên ở trong kho dược rất tự nhiên, kéo một cái ghế ở gần bàn để dược do Hạ Tiểu Ninh đem đến, chuyên tâm nghe Hạ Tiểu Ninh giảng giải. Tính toán, nàng dùng ma thuật thủy cùng hỏa như trong lời nói của Hạ Tiểu Ninh quả thật rất thuận tiện, nhưng điểm yếu là nàng phải duy trì ma thuật liên tục không ngừng nghĩ.
Đem toàn bộ dược liệu đặt lên trên bàn, Hạ Tiểu Ninh hỏi:
- Ngươi thử dùng năng lực của ngươi chọn ra dược liệu tốt nhất ở đây đi.
Giờ mới nghĩ lại, lúc trước khi luyện dược nàng hoàn toàn không chú ý đến việc lựa chọn dược liệu, đa phần đều chọn đại từ trong kho dược hết cả. Nghĩ đến phân dược quả thật nàng chẳng biết một chút gì cả, đành dựa theo quán tính mà chọn bừa.
Trong số hơn năm trăm cây dược liệu do Hạ Tiểu Ninh đem đến, Hàn Nguyệt Xuyên chọn lựa ra chỉ được hơn hai trăm loại dược do nàng coi là tốt.
Hây~
Hạ Tiểu Ninh thở dài một hơi hết sức chán nản khi nhìn dược nàng chọn lựa trên bàn, nhìn nàng một cái lại thở dài một hơi:
- Ngươi chưa bao giờ để tâm đến việc chọn lựa dược liệu tốt sao?
Gật nhẹ một cái, không phản đối nàng chưa bao giờ để ý đến tinh khí trong dược liệu. Một bên Hạ Tiểu Ninh biểu tình trái ngược, khuôn mặt thể hiện rõ sự chán đời, giảng dạy cho nàng biết rõ ràng về dược liệu tinh khí:
- Dược liệu này không tốt cho lắm, trên đầu lá có một thứ màu héo úa vàng nâu, rất khó để nhận biết vì lá của Thiên Hoàng Điệp Thảo vốn có màu vàng nên dùng mắt thường lướt khó nhận biết rõ, muốn nhận biết được trừ khi quan sát nhiều dược thành thói quen hoặc dùng tinh thần lực quan sát sẽ phát hiện lỗi nhỏ này.
- Còn chỗ này nữa, trên Xích Chu quả có một đường gân đỏ chứng minh cho việc Xích Chu quả này đang tích tụ tinh khí vẫn chưa chín hoàn toàn, khi Xích Chu quả chín thì trên mặt quả sáng bóng màu đỏ tươi không có một điểm lỗi nào cả. Gân đỏ này rất nhạt cần quan sát thật kỹ.
- Cả cái này nữa, Thanh Tâm Nhãn tốt nhất cần có màu sắc đậm...
Trong kho dược, một người giảng một người chuyên tâm nghe. Hạ Tiểu Ninh giảng thì giảng cũng không quản nàng có chuyên chú nghe những gì hắn nói hay không, Hàn Nguyệt Xuyên nghe hắn lý giải dược liệu cao thâm, một cái chớp mắt nàng cũng quên chớp chỉ chuyên tâm vào dược lý. (dược lý: lý thuyết về dược)
Thời gian thoi đưa, cả hai đều không rõ thời gian bên trong và bên ngoài đã trôi qua bao lâu, chỉ đến khi giảng lý hết đống dược trên bàn Hạ Tiểu Ninh mới kết luận một câu:
- Dược liệu tốt nhất thường sẽ không có điểm khuyết dù là nhỏ nhất, màu sắc hài hòa ổn định vậy là được rồi.
Giảng lý xong, Hạ Tiểu Ninh ngẩn đầu nhìn thấy Hàn Nguyệt Xuyên một đôi hổ phách kim nhãn nhìn hắn không lấy một cái chớp mắt liền giật mình, hỏi:
- Ngươi là có đang nghe?
Không nói một lời nào, Hàn Nguyệt Xuyên đứng dậy đi đến một số hộc tủ lấy vài cây dược đem ra để lên bàn, số dược nàng đem đến ít hơn của Hạ Tiểu Ninh đem đến rất nhiều, màu sắc cũng có sự bất đồng, nàng để đống dược này ở trên bàn, cách biệt so với đám dược của Hạ Tiểu Ninh.
- Đống dược này, phân biệt thế nào? Trong đây một số là độc dược, một số là dược hàn tính.
Không giống với trong lời nói vừa rồi bề dược lý, những dược liệu mà Hàn Nguyệt Xuyên đặt lên bàn đa số đều có màu sắc hỗn tạp, còn có một số ít dược liệu nhiều màu sắc khác biệt.
- Độc dược thì rất dễ dàng nhận biết dược tốt, màu sắc càng tươi, càng bắt mắt nhìn liền là độc dược thiên tính càng cao. Những dược hàn tính do ngươi đem tới quả thật không thể dùng cách bình thường ta đã nói qua mà phân biệt dược tốt, càng không thể vì thế mà phân biệt theo cách ngược lại.
- Nhận biết dược ngoài dùng mắt ngươi còn có thể dùng những giác quan khác để nhận biết dược tốt như xúc giác cùng thính giác. Hàn tính dược càng mát lạnh thì dược sẽ tốt hơn, mùi trên dược hàn tính thường rất nhẹ, không gắt, không nồng, đơn giản chỉ là một mùi dược thoáng nhẹ qua.
Hai người lại tiếp tục giảng giải dược lý, có Hạ Tiểu Ninh ở đây, Hàn Nguyệt Xuyên nhân cơ hội một lúc đi hỏi hết các cách phân biệt các loại. Khi giảng giải dược lý xong thì dược trong các hộc đựng đều bị lấy ra soi mói một lần rồi đem trả lại.
Sau khi đã giảng giải xong thì Hạ Tiểu Ninh cảm thấy bản thân thật mỏi miệng, hắn lần đầu tiên vì một người mà mỏi miệng, uể oải đi ra ngoài, để cho Hàn Nguyệt Xuyên muốn làm gì thì làm, hắn để lại một cái dược phương cho nàng rồi vô trách nhiệm rời đi.