• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hi Văn tùy tiện chọn vài món,lại nhìn nam nhân trước mắt,khuôn mặt lãnh đạm đang chăm chú xem xét menu trên tay,lông mày rậm,sóng mũi cao,ngón tay thon dài chỉ vài món trên menu.

Sau đó gấp lại đưa cho nhân viên
"Còn nữa,rượu tôi đặt đã có chưa" Hạo Hiên cất tiếng hỏi nhân viên,bàn tay đan vào nhau ra dáng khách quý
Nhân viên tiếp nhận lại menu, nói "Đã có rồi ạ,ngài chờ một chút sẽ đem ra ngay" sau đó liền cúi chào rời khỏi
Một lát sau cầm theo một chai rượu vang màu nâu đen trong suốt,cẩn thận khui nắm rồi rót vào hai ly rỗng,sau đó sự lịch để lại như cũ,Hi Văn nhìn qua chữ trên mặt rượu " Domaine Ramonet Montrachet Grand Cru "
Kinh ngạc nhìn Hạo Hiên, loại rượu này! nam chính đại nhân cũng dám chi sao ? Nó có giá tận 1257 đô,cái giá đau thận như vậy cũng dám chi,lợi hại,không hổ danh là tổng tài
(1257 đô = khoảng 28.

000.


000)
"Sao vậy" Nhìn thấy sắc mặt thoáng biến sắc của Hi Văn,Hạo Hiên thắc mắc hỏi
"Không có gì ?" Hi Văn lắc đầu, cầm ly rượu vang uống một ngụm,vị rượu cay nồng cùng một hương nhẹ xông vào mũi, cô sắp khóc đến nơi rồi a,loại rượu nhìn trông có vẻ tầm thường lại đáng giá cả nghìn đô, mùi vị lại khó uống !!! Hi Văn cô nào giờ đây biết uống rượu cơ chứ !!!
Bỏ đi, dù sao với cái giá đó không uống thì là phí phạm,dù không biết uống cũng phải uống cho đủ hết tiền
Cô uống một ngụm lớn rượu trắng,vị nồng của khiến sắc mặt Hi Văn khẽ chau lại, cố gắng hết sức nuốt một ngụm rượu vào bụng,sau đó nói với Hạo Hiên
"Hạo Hiên,có phải có chuyện gì nói với tôi không ? Không thể đột ngột chỉ đơn giản mời tôi ăn tối được,anh! có điểm nào không hài lòng sao ?"
Hạo Hiên nhìn Hi Văn,trong đầu không hỏi thắc mắc nữ nhân này đúng là không nhớ ra gì sao ? Là quên thật rồi ? Hay cô đang giả ngơ ? Vẻ mặt đó không thể nào là giả,Hân Giai Kỳ này đầu óc trống rỗng từ bao giờ
"Cứ ăn trước, chuyện lát nữa để nói sau"
Phục vụ nhanh chóng bày ra các món ăn,Hi Văn nhìn thịt cừu thơm ngon trước mắt cũng quên câu hỏi lúc nãy,quả thật đồ ăn nhà hàng này rất ngon,lại đúng ngay vừa khẩu vị cổ cô
"Hạo Hiên"
"Làm sao?"
"Anh! thấy tôi hôm nay như thế nào,có đẹp không"
Hi Văn cười cười vuốt nhẹ tóc,chỉnh lại lưng cho thẳng tạo dáng.

Lạ lùng thì không được,ngọt ngào quá lại không xong,thôi thì làm hết sức có thể,cố tỏ ra yêu thương chú ý Hạo Hiên như Hân Giai Kỳ là được đi
Dù sao Hân Giai Kỳ trước kia sống chết bám lấy nam chính như vậy,đã diễn thì cô cũng phải diễn trò vai.

Cho Hạo Hiên thấy bản thân vì muốn hắn ngắm mình mà cố ý chọn một bộ dáng thật lộng lãy

Cẩn thận xem xét đánh giá người trước mặt,Hạo Hiên im lặng vài giây,cúi đầu tiếp tục cắt thịt cừu sau đó nói
"Rất đẹp"
Rất đẹp ? Hình như nam chính có tiến triển thì phải,chằng phải lúc trước cái đầm cô mặc đi đến buổi đấu giá của Luân gia bị hắn nói là tạm được nhưng bây giờ có vẻ Hạo Hiên đang khen cô thật lòng
Bị lời khen của Hạo Hiên làm cho không ngờ tới,Hi Văn không nói gì nữa,im lặng tiếp tục ăn món tiếp mắt,cô lại nhấp thêm một ngụm rượu trắng
Khà.

.

uống mấy hớp rồi vẫn khó uống như vậy,rượu đắt tiền không để lãng phí,uống được bao nhiêu càng tốt
Hành động nhăn mặt vì rượu cay của Hi Văn rơi vào tầm nhìn của Hạo Hiên,khóe miệng hắn nâng lên một nụ cười mỉm nhẹ,không biết vì sao lại thấy cô ngốc ngốc
Có hai cặp nam nữ mặc đồ đen trang nghiêm tiến đến gần bàn của cô và hắn,trên tay cầm theo hai cây đàn violin không nói không rằng liền kéo đàn,tiếng đàn du dương lan tỏa trong không gian yên ắng
" Khụ" Ly nước lọc trên tay Hi Văn xém đổ xuống,mai là cô nhanh tay chộp lại,cổ họng vì bị sặc nước mà có chút ho khan.


Cái sự lãng mạn này! sao tự nhiên thấy ám muội vậy nè,Hạo Hiên cư xử càng lúc càng lạ rồi a,khóc không ra tiếng mất
Không thể nào tự nhiên từ trên trời rớt xuống hai người đàn violin cả,cái sự sắp xếp này! cũng chỉ có nam nhân đối diện kia,nhưng cớ gì lại bày ra cái trò này chứ ? Ăn tối đơn thuần thôi mà không phải sao ?
Ây dô hết cách rồi !!! Trần Hạo Hiên rốt cuộc anh muốn cái gì đây
Hi Văn cứng ngắc ngồi trên bàn,khóe miệng không biết nên nâng lên như thế nào,cái tình huống lãng mạn này cô thể nào chịu được,huống chi đối phương còn đang là Hạo Hiên.

Hai nhân viên đàn violin cứ thế kéo hết một bản nhạc rồi cúi đầu rời đi,Hi Văn còn không biết họ đang kéo là bài gì,ý nghĩa như thế nào thì Hạo Hiên lại lên tiếng trước,ánh mắt điềm tĩnh nhìn xoáy vào cô
"Hôm nay quả thật không nhớ ra gì sao?"
Hi Văn lại im lặng chưa lên tiếng,trong đầu không khỏi như cuốn băng tua ngược,đang rà soát xem có sự kiện này trong truyện mà cô bỏ qua hay không,nhớ đi nhớ lại vẫn không thể nào nhớ ra nam chính đại nhân muốn hỏi chuyện gì đây ?
"Thật sự! là không nhớ" Thôi thì đã không nhớ cứ việc thừa nhận cho rồi, Hi Văn thật thà đáp lại,cứ để Hạo Hiên nói ra lúc đó cô giả vờ như mình quên mất rồi cứ thế thiên biến vạn hóa như bình thường là xong chứ gì,chuyện nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang