Từ một lần nói dối thành công đó, Lưu An được Hứa Thiên cực kỳ xem trọng. Nhất cử nhất động của Tuệ Nhi bên ngoài cậu đều nhờ Lưu An nhắn lại với La La quan sát giúp cậu. Mỗi buổi tối, Hứa Thiên nằm dài lên sofa, để laptop lên bụng, vui vẻ mở weibo quấy rối Tuệ Nhi. Kim Tuệ Nhi thời gian này không hề cau có, tức giận với Hứa Thiên nữa, cô còn thỏa thuận với cậu nếu cậu thi tốt kỳ thi lần này, cô sẽ suy nghĩ lại xem có nên vào đội tuyển học sinh giỏi hay không. Vừa nghe qua cảm thấy có gì đó không đúng, đây đâu phải điều kiện gì, cô có thi hay không cũng không liên quan Hứa Thiên mà, vậy mà tên ngốc nghếch ấy cũng mang ra cá cược, đem tương lai tiểu nha đầu này đặt lên hàng đầu.
Ngày cuối tuần, Hứa Thiên ngồi ngay ngắn trên bàn học để làm bài tập. Chuông điện thoại reo inh ỏi, cậu ngó qua một cái thì đặt chế độ im lặng. Làm xong phần bài tập, Hứa Thiên nhấn nút gọi lại, Quách Kinh và Hồ Gia Minh ở đầu dây bên kia gân cổ trách mắng: "Hứa đại thiếu gia, cậu đây là đang làm giá hay sao? Bao lâu rồi không gọi cho bọn tôi? Anh cho cậu 15 phút đến quầy rượu, chậm trễ một chút thì tự lường hậu quả đi". Nói rồi nhanh tay cúp máy đi. Hứa Thiên văng tục vài câu, sau đó nhắn lại một tin "Còn nói với thái độ đó, ông đây lần lượt cắt hết của các cậu". Quả nhiên tin nhắn vừa gửi đi, bên kia liền gọi lại.
- Không phải chứ, cậu không liên lạc cho bọn tôi bây giờ còn đòi lấy đi của quý sao? - Quách Kinh cười hề hề, hình như đang say rượu.
- Hai cậu đó, gần thi rồi sao còn ở bên đó vậy?
Bên kia dường như đang mở loa ngoài, nghe Hứa Thiên nhắc đến chuyện học, Quách Kinh và Hồ Gia Minh cùng nhau phá lên cười, cười đến mức không kiềm được ruột gan đảo lộn: "Hứa đại thiếu gia, cậu đùa với chúng tôi sao? Đừng nói là cậu đang ôn bài thi đi"
"Không có, là ôn xong rồi, thì sao?" - Hứa Thiên nằm lên giường, thở ra một hơi thoải mái giống như rất lâu rồi mới được tận hưởng cảm giác này vậy. Hồ Gia Minh giật điện thoại: "Cậu đã đi bác sĩ chưa? Hay là tôi gọi đến nói chú Hứa đưa cậu đến bệnh viện gấp nhé!". Quách Minh bên ngoài thét: "Nói, là ai đã làm cậu thay đổi như vậy? Hay là chia tay rồi nên muốn thay đổi khẩu vị". Hứa Thiên cười trừ. Bên kia lập tức tiếp lời: "A...tôi nhớ ra rồi, có phải nha đầu Kim....là Kim gì đó hay không? Aiya cậu thật sự muốn đổi khẩu vị rồi. Dạo này bận quá nên chúng tôi vẫn chưa rãnh đến gặp cô ta cho tường tận. Lần sau nhờ cậu hẹn vậy!". Sau đó lại là một trận cười. Hứa Thiên kết thúc cuộc nói chuyện: "Thi xong sẽ chủ động liên lạc các cậu, đừng đến quầy rượu nữa, lo mà hoạt động lành mạnh một chút đi. Anh đây hơi mệt, hôm nay ngủ trước đó". Quách Minh tắt máy, nhún vai nhìn Hồ Gia Minh, sau đó tiếp tục cho nhân viên mở nhạc.Ngày thi đầu tiên rơi vào buổi chiều, sáng sớm Hứa Thiên có mặt trước nhà Tuệ Nhi như thường lệ. Cậu lấy cớ là đi buổi trưa sẽ rất mệt, cho nên tranh thủ lúc còn lạnh, đạp xe đến đây làm ấm cơ thể một chút. Kim Tuệ Nhi thật sự muốn mắng một trận nhưng cuối cùng cũng chẳng làm gì được, bất lực mặc đồng phục đi học để đến trường sớm cùng Hứa Thiên.
Hứa Thiên chống khuỷu tay lên cửa phòng Tuệ Nhi nhìn vào: "Cây đàn đó không phải lâu rồi không sử dụng hay sao?". Kim Tuệ Nhi đang lục lọi đồ trong tủ thì đứng hình, cô quay ra hét: "Ai cho cậu tùy tiện vào đây chứ hả? Lỡ như...lỡ như tôi đang thay quần áo thì sao?". Hứa Thiên cười gượng: "Lỡ như gì chứ, bây giờ cậu không có đang thay là được rồi. Này, hay là mang cây đàn đó theo đi". Kim Tuệ Nhi nhìn cây đàn trong góc tường: "Để làm gì?". Hứa Thiên không nói mà đi thẳng vào phòng, ngã mình lên chiếc giường bé tí, đưa tay cầm lấy cây đàn rồi mang ra ngoài.
Hứa Thiên chạy một đoạn khá xa rồi phanh xe tại nơi khá quen thuộc, quen thuộc...ít ra là với Kim Tuệ Nhi. Cô thấy Hứa Thiên có vẻ không muốn chạy tiếp nên nhóm người lên hỏi: "Cậu định ngồi ở đây à?". "Chứ còn sao nữa, cậu xuống xe đi. Qua bên kia ngồi, tôi đi mua chút đồ sẽ quay lại".
Kim Tuệ Nhi ngoan ngoãn đi đến chỗ đó, nơi này với cô không chỉ quen thuộc, mà còn từng là địa điểm không thể thiếu. Cô thắc mắc, tại sao Hứa Thiên lại biết chỗ này, trùng hợp như vậy! Suy nghĩ một chút đã nghe tiếng phanh xe, Kim Tuệ Nhi không thèm quay đầu, tiếng xe này đã ám ảnh cô đến mức mỗi khi Hứa Thiên không đến đón cô đều vô thức nghe thấy. Bây giờ không cần để ý cũng biết là ai. Hứa Thiên ngồi xuống bên cạnh cô, mở ra túi thức ăn còn nóng hổi, lấy một cái bánh rán đưa cho Tuệ Nhi. Tuệ Nhi không bất ngờ mà đón lấy, việc này thực sự đã trở thành thói quen rồi, mỗi sáng nếu biết cô chưa ăn sáng, Hứa Thiên đều mua đồ ăn cho cô. Đến mức nếu thiếu bữa sáng một ngày, cô lập tức không thể làm gì được nữa. Kim Tuệ Nhi ăn một mạch, vừa ăn vừa thổi phù phù, không để ý người kế bên đang mải miết nhìn.
Kim Tuệ Nhi có sức đề kháng tốt với mọi thứ, trừ thức ăn. Hồi nhỏ cô vốn là đứa trẻ cuồng ăn uống, được mẹ chăm sóc vô cùng đầy đủ, món ăn từ dân dã đến nổi tiếng đều được ăn qua, cho đến khi không còn được ưu đãi như vậy nữa, cô vẫn là một người rất thích ăn uống. Mặc dù những thứ cô ăn không được quá ngon như ngày xưa, nhưng không khí ấm cúng của gia đình đã giúp cô giữ vững "phong độ ăn uống" đó. Kim Tuệ Nhi ăn được một lúc thì thấy nghẹn, cô quay qua Hứa Thiên định tìm nước uống, không ngờ lại thấy cậu ấy đang chăm chú nhìn mình. Ánh mắt Hứa Thiên dùng hết phần dịu dàng, tựa như ánh mặt trời mùa thu, mát mẻ, dịu nhẹ. Tuệ Nhi vô thức đưa tay lên sờ soạn khắp mặt: "Mặt tôi có dính gì sao?". Hứa Thiên cười không giấu giếm: "Ừ". Tuệ Nhi mặt đỏ ửng: "Là...là gì vậy?". Đối phương nâng cao cánh tay, đưa bàn tay chạm vào một bên má của cô: "Thật ngốc". Mặt trời dịch chuyển một tí, vừa vặn chiếu thẳng lên gương mặt Tuệ Nhi, cô nghiêng đầu, nheo nhẹ một bên mắt lại, vô tình để ánh sáng lan tỏa ra một bên tai, mái tóc ngắn được buộc hờ hững hai bên bị gió nhẹ thổi qua, vài sợi rơi xuống hòa với tia nắng mặt trời, nhìn thật thơ mộng. Hứa Thiên không nhớ mình đã nhìn cô như vậy bao lâu, chỉ biết là khoảnh khắc đó đến tận sau này mỗi khi nhớ lại, cậu đều cảm tưởng nó kéo dài ngàn năm, không thể nào quên được.
Ăn sáng xong một lúc, Kim Tuệ Nhi cầm cây đàn lên chủ động đàn một bài nhạc, Hứa Thiên hài lòng nhìn những ngón tay nhỏ thon linh hoạt, vui sướng không thể nói lên lời. Tuệ Nhi theo âm hưởng vui tươi, hào hứng hát. Cả hai cứ như vậy mà hát, hát đến không phân biệt cậu hát hay tôi hát nữa.
Kim Tuệ Nhi nhìn điện thoại, trời đã trưa rồi.
Cô ngồi ở sau xe suy nghĩ mênh mang. Ngày trước đi về đều là một mình, đó là lúc cảm nhận nỗi cô đơn tuyệt vời nhất. Bồng bềnh. Phiêu diêu. Cảm giác mình như một con bướm bay chập chờn, không ai có thể theo kịp, không ai có thể nắm bắt. Muốn nghĩ gì cũng được, muốn bày ra vẻ ngây ngây bao nhiêu cũng được, muốn nhớ đến ai thì nhớ...
Bây giờ, đi về đều cùng với một người nữa, suốt đoạn đường đều phải nghĩ xem nên làm gì, tự thúc giục bản thân nhớ lại tổng thể ngày hôm nay có chuyện gì đáng nói, cảm giác tự do lúc trước gần như không còn nữa, cũng không thể muốn nhớ đến ai thì nhớ, tuy nhiên cảm giác này không có nghĩa là không thoải mái, không vui vẻ, tất cả những suy nghĩ đắn đo ấy đều chỉ vì muốn cảm nhận thời gian bên cạnh người kia mà thôi! Kim Tuệ Nhi tuy là người thích đơn độc, nhưng hiện tại, mất đi nó cũng chẳng sao.
Những ngày thi cứ như vậy, kéo dài đúng một tuần thì kết thúc. Hứa Thiên đem bản mặt ăn hại đến trước mặt Kim Tuệ Nhi: "Kết quả mặc dù chưa có, nhưng cậu ôn thi để vào đội tuyển từ từ là được rồi". Kim Tuệ Nhi bực mình, tự luyến cũng phải có mức độ chứ, để xem khi có kết quả rồi cậu còn đắc ý được nữa không.