• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thủy triều lên rồi!" - Người phụ nữ đứng trước một ngôi nhà gỗ nhìn ra biển. Bao lâu nay bà đều sống một mình ở đây, mỗi ngày đều trông thủy triều lên xuống. Người dân ở đây một phần sống nhờ nghề đánh bắt cá, một phần sống nhờ nghề đan giỏ, làm đồ thủ công bán cho khách du lịch. Vùng biển này trước giờ đều rất vắng người, có thể nói không phải là nơi mà khách thường hay lui tới. Cảnh ở đây không quá đẹp, mức sống cũng không cao, hiếm hoi lắm mới tìm được một vài căn nhà diện tích vừa, chỉ có một ngôi biệt thự trắng tinh nổi bật giữa vườn cây um tùm. Nhưng một khi nơi đây trở thành địa điểm dừng chân của người phương xa, thì họ toàn là những con người quen lối sống xa sỉ, thuộc tầng lớp thượng lưu. Người phụ nữ trung niên này cũng từng là người nơi khác chuyển đến, có vẻ cuộc sống trước kia của bà rất sung sướng, cho nên những ngày đầu sống ở đây đều không quen với khổ cực. Tuy nhiên bà là một người chịu khó, rất nhanh đã thích nghi được cuộc sống sinh hoạt nơi đây, còn chỉ dựa vào vài ba bữa học đan đã trở thành người khéo tay nhất nhì nơi này. Không chỉ vậy, bà còn rất hiểu biết về ngành y. Gần đây không có bệnh viện, mấy năm nay đều nhờ bà đảm bảo sức khỏe cho mọi người. Người ở đây rất tôn trọng bà ấy, mặc dù là người ít nói nhưng mọi lời nói ra của bà đều thể hiện mình là một người có đẳng cấp, đầy trí thức và chiêm nghiệm. Họ thường gọi bà là Trần Giai.

"Thím Giai à, đằng kia có một đôi thanh niên trẻ đang dựng lều, thím nói xem con có nên mang giỏ đến đó bán hay không?" - Duần Hy nói chuyện bằng một giọng địa phương có hơi khó nghe. Cậu là một thanh niên khỏe mạnh, bị cha mẹ bỏ rơi từ lúc vừa ra đời, được một đôi vợ chồng mang về đây sống. Hồi đó cậu được người ở đây chăm sóc rất tốt, khi lớn lên có thể tự mình nuôi sống bản thân, có thể nói đây là một chàng trai rất hiểu chuyện.

Trần Giai nhìn về hướng Duần Hy chỉ, thấy một đôi nam nữ đang ngồi trên bờ biển, có vẻ còn rất trẻ tuổi. Chọn nơi này để đến, có lẽ không có nhiều tiền. Nghĩ vậy bà xua tay: "Không cần đâu. Nè, hôm nay con được nghỉ tết rồi à? Sao đi bán sớm vậy?"

"Vẫn chưa được nghỉ đâu, thím biết mà, lớp học chỉ cách có một căn, lão sư làm sao phung phí thời gian mà cho nghỉ sớm như vậy được. Con chẳng qua tranh thủ chút thời gian thôi"

"Ừ, vậy con đi bán tiếp đi" - Trần Giai nhìn biển một chút rồi đi vào trong tiếp tục đan giỏ. Duần Hy nhìn bà lúc nào cũng chỉ lủi thủi một mình liền thấy tội, người càng lớn càng cảm thấy cô đơn, chắc rằng Trần Giai đã luôn buồn bã như vậy suốt thời gian qua. Cậu thở dài một hơi: "Thím à, dù sao con cũng phải đến đó rao một chuyến. haha". Nói xong cậu hướng thẳng chiếc lều kia mà đi.

Tiếng sóng vỗ đập vào bờ biển mỗi lúc càng thêm mạnh, lấn át cả tiếng điện thoại của Hứa Thiên. Thấy không khí có chút gượng gạo, cậu đề nghị Kim Tuệ Nhi hát cho mình nghe, cho nên đứng dậy đi vào trong lều lấy đàn. Tuệ Nhi bước vào sau, thấy có ai gọi cậu trong khi cậu lại cố tình lờ nó đi. Cô nói: "Bắt máy đi" rồi tự động mang đàn trở ra ngoài.

Duần Hy từ xa đi tới, càng đến gần càng thấy bóng dáng cô gái đối diện mình rất quen, cho nên khi Kim Tuệ Nhi vô tình quay qua, cậu cảm giác một nửa cuộc đời của mình dần sống dậy. Duần Hy nén mọi cảm xúc vào lòng, hai chân bủn rủn đi lại gần cô, buông túi đựng giỏ xách xuống bờ cát, đến khi hai gương mặt chỉ còn cách nhau trong gang tấc, cậu hối hả ôm cô vào lòng, siết chặt. Trên gò má chảy xuống một giọt nước mắt còn nóng hổi, làm cho Tuệ Nhi hết bất ngờ lại bối rối.

"Anh...Duần Hy" - Tay cô vòng qua đặt lên lưng Duần Hy, ban đầu còn có chút ngập ngừng, sau đó thì nhẹ nhàng xoa xoa lên vai cậu.

Duần Hy im lặng một lúc rất lâu, cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình, đến khi có thể bình tĩnh vẫn không muốn buông cô ra: "Đừng nói gì cả. Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em. Về nhà của anh một chút đi".

Tuệ Nhi nghiêng người qua một bên, định thoát khỏi cái ôm đang khiến cô nghẹt thở của cậu, nhưng hình như cậu không có ý định buông cô ra.

Hứa Thiên trong lều bực bội tắt điện thoại, cậu nhấn nút nguồn, không muốn bị làm ồn bởi thế giới ngoài kia nữa. Quẳng điện thoại vào một góc, cậu đi ra ngoài.

Toàn thân Hứa Thiên cứng đờ, cậu đứng bất động nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau trước mặt mình, giờ phút này mọi bực bội khúc mắt trong lòng cậu khi nãy đều triệt để tan đi hết, chỉ còn nghe một tiếng nhói rất mạnh bên phía ngực trái. Cậu gọi: "Tuệ Nhi". Giọng nói trầm ấm nhưng lại mang uy lực cực kỳ mạnh mẽ, đập tan con sóng đang ra sức đánh vào đôi bàn chân nhỏ xíu của Tuệ Nhi. Kim Tuệ Nhi nghe gọi, lập tức đẩy mạnh Duần Hy làm cậu ngớ ngẩn ra vài giây.

Hứa Thiên đi đến kéo Kim Tuệ Nhi về phía mình, dùng ánh mắt chứa hàng ngàn mũi tên nhìn thẳng Duần Hy:"Cậu là ai?". Duần Hy bất ngờ khi thấy thái độ này cho nên nhất thời không biết trả lời thế nào. Cậu nhìn Tuệ Nhi. Kim Tuệ Nhi thấy vậy liền nhanh miệng chữa cháy: "Anh ấy là..."

"Tôi không hỏi cậu" - Giọng Hứa Thiên lạnh ngắt khiến Kim Tuệ Nhi im bật.

"Tôi mới là người nên hỏi câu này, nhưng rất tiếc tôi không muốn biết cậu là ai" - Duần Hy nói rồi nắm tay Tuệ Nhi kéo về sau mình, cậu trừng mắt nhìn Hứa Thiên rồi quay lại nói với Kim Tuệ Nhi: "Đi với anh đi".

Hứa Thiên tuyệt đối không dễ dàng để Kim Tuệ Nhi đi như vậy: "Trời sắp tối rồi, bây giờ còn phải chuẩn bị về, nếu không chú sẽ lo"

Duần Hy nhìn Kim Tuệ Nhi, ý muốn cô lên tiếng. Cô ngước mắt nhìn Hứa Thiên, ánh mắt Tuệ Nhi vừa chứa đựng sự tức giận vừa chứa đựng sự thông cảm. Cô để tay còn lại lên bàn tay đang nắm tay mình của Duần Hy: "Em phải về rồi. Lần sau em đến đây thăm anh được không?"

"Em nói dối" - Duần Hy cực kỳ bất bình - "Em đã hứa với anh thế nào? Nếu hôm nay anh không bắt gặp em ở đây, có phải em định trốn anh cả đời hay không?"

Tuệ Nhi lấy tay mình siết chặt cậu: "Lần này là chắc chắn. Cùng lắm là Tết nay em sẽ gặp anh nhé!"

Duần Hy gấp gáp: "Em không định về nhà sao?". Kim Tuệ Nhi run lên, cô kéo Duần Hy lùi lại mấy bước: "Anh đừng nói về chuyện trước kia của em, ở đây không tiện. Tin em đi, nhất định về thăm anh". Kim Tuệ Nhi vừa nói dứt câu, Hứa Thiên đã đi đến dứt khoát kéo cô lại: "Về thôi".

Kim Tuệ Nhi nhìn Duần Hy, ánh mắt rất kiên định.

Lúc Kim Tuệ Nhi trở vào lều rồi, Duần Hy mới miễn cưỡng quay về. Cậu cảm giác hôm nay gió biển thật mạnh, nhưng lại không làm cậu lạnh bằng việc này, mấy năm rồi xa cô, có lúc cậu tưởng mình đã chờ đợi vô vọng, kết quả khi gặp lại chỉ nghe được một lời hứa. Có lẽ cậu đã cảm nhận được trong lòng Kim Tuệ Nhi thực sự đã có người khác, không còn toàn tâm toàn ý nghe lời và muốn cậu nuông chiều như trước kia nữa. Lúc Hứa Thiên gọi cô, cậu cảm giác được cả người Kim Tuệ Nhi trong lòng cậu đang cứng đờ, dứt khoát đẩy cậu ra. Cậu là người đến trước, nhưng có lẽ khi vô tình lạc mất, chưa kịp tìm lại thì nhận ra mình vĩnh viễn không thể mang nó trở về chỗ của mình rồi. Duần Hy thở hắt ra, nguyện chờ đợi cô quay lại.

Kim Tuệ Nhi khi vừa trở vào lều thì hất tay Hứa Thiên ra, nổi giận: "Đồ đạc còn chưa dọn, cậu gấp cái gì?"

Hứa Thiên áp sát mặt vào Kim Tuệ Nhi: "Nói cho tôi biết, người đó là ai?"

"Cậu là ông nội tôi sao, mọi chuyện đều phải hỏi nói cậu biết à?" - Tuệ Nhi vênh mặt.

Hứa Thiên rất nhanh nhào vào người Tuệ Nhi, hai tay đặt lên hai gò má của cô, dùng bờ môi nóng hổi của mình áp nhẹ vào môi cô. Kim Tuệ Nhi buông lỏng hai tay, hai mắt trừng trừng nhìn đối phương đang hôn mình, cô cảm nhận được hơi thở gấp gáp của cậu, như đang cố gắng điều khiển cô vậy.

Hứa Thiên thấy chân tay Kim Tuệ Nhi mềm nhũng trong khi cô không có phản ứng nào, chỉ trừng mắt nhìn mình thì liền rời môi mình khỏi cô, cậu ôm cô: "Tôi như vậy vì tôi quan tâm cậu. Kim Tuệ Nhi, tôi không muốn cậu liên hệ với bất kỳ người con trai nào khác, bọn họ không đáng tin". Hứa Thiên dừng một chút rồi thống khổ nói tiếp: "Cuộc đời này ngoài tôi và ba cậu ra, không được tin tưởng người đàn ông nào nữa"

"Tại sao lại không trừ cậu ra? Tôi thấy cậu là không đáng tin nhất" - Kim Tuệ Nhi nhìn Hứa Thiên.

"Còn không nghe lời tôi sẽ hôn cậu nữa" - Hứa Thiên nói rồi thì nhìn cô mỉm cười, sau đó buông Tuệ Nhi ra để đi dọn dẹp đồ đạc.

Kim Tuệ Nhi nhìn Hứa Thiên đi tới đi lui xếp đồ, ánh mắt không chút cảm xúc. Cô đưa tay lên sờ môi mình, hơi ấm của Hứa Thiên vẫn còn vương ở đây. Cô tự sỉ vã chính mình, lại sao lại không hề kháng cự lại hành động xấu xa đó.

Thật ra Kim Tuệ Nhi không có ý định giấu giếm Hứa Thiên về gia cảnh của mình trước kia, cô chỉ không muốn cậu biết ba cô ngày xưa bị người ta xem thường như vậy, không muốn để cậu tìm hiểu trước kia Kim Tống Bách và cô đã phải cố gắng chịu đựng như thế nào. Mỗi lần nhắc đến quá khứ, rất nhiều thứ liên quan nhau cứ liên tục tuồng ra, Kim Tuệ Nhi không muốn lôi cả dây mơ rễ má, làm ảnh hưởng cuộc sống hiện tại nữa. Cho nên im lặng trước bất kỳ câu hỏi nào của Hứa Thiên vẫn là lựa chọn tốt nhất.

Hai người thu dọn đồ đạc khá lâu, lần này Kim Tuệ Nhi không ngồi yên nữa mà cùng Hứa Thiên xếp thảm, hạ lều. Cô cảm thấy mình bối rối đến mức không biết hành xử như thế nào, cho nên phải tìm việc gì đó mà làm cho đỡ lúng túng. Lúc xếp thảm, đụng phải ánh mắt Hứa Thiên, hai má Kim Tuệ Nhi lập tức đỏ ửng. Cô không biết mình sẽ đối diện với tình trạng này bao lâu nữa.

Hứa Thiên đưa Kim Tuệ Nhi về đến nhà thì trời cũng đã khuya. Cậu ngồi trên xe nhìn theo cho đến khi cô đóng cửa lại, trong lòng không rõ tư vị. Lẽ ra cậu vẫn muốn biết người lúc chiều ở bờ biển là ai, Kim Tuệ Nhi càng cố giấu giếm thì cậu càng muốn biết, nhưng lại không muốn cô phát giác được. Mặc dù thời gian vừa qua Hứa Thiên có thể cảm nhận được Kim Tuệ Nhi đối với mình đã có thay đổi rất tích cực nhưng chuyện vừa rồi như cái gai trong lòng cậu, rất đau, rất khó chịu, cố gắng cũng không thể quên đi.

Hứa Thiên cảm giác càng nghĩ về nó bản thân càng khó chịu, cậu thở hắt ra một cái, sau đó lái xe về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK