• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Thiên cõng Kim Tuệ Nhi đi hơn 1km, Kim Tuệ Nhi thấy không khí yên lặng quá, cho nên liên tục nói chuyện, nhưng Hứa Thiên nhất định không lên tiếng. Một lúc sau cô cũng mệt, ngã người lên lưng cậu, nằm im. Hứa Thiên không đưa Tuệ Nhi về phòng cô mà cõng cô đi thẳng đến phòng của mình, mặc cho Tuệ Nhi trên lưng giãy dụa. Để Tuệ Nhi ngồi lên giường, cậu đi đến tủ y tế mang ra đủ loại dụng cụ, trực tiếp rửa và băng vết thương cho cô.

Kim Tuệ Nhi nhìn Hứa Thiên chăm chú sát trùng cho mình, trong lòng cảm động khó tả, nhưng cũng không thể ra vẻ cảm kích, “Đủ rồi, chỉ là vết thương nhỏ, cậu có cần làm quá vậy không?“. Tưởng Hứa Thiên sẽ tiếp tục im lặng, nào ngờ cậu ngước lên nhìn cô: “Cậu còn bất cẩn như vậy nữa, xem tôi xử cậu thế nào” sau đó cúi xuống thổi lên vết thương.

“Ai nói do tôi bất cẩn, tôi vẫn chạy chậm rãi bình thường, tại vì...”, Kim Tuệ Nhi đang nói thì lại thấy Hứa Thiên đem đôi mắt hình viên đạn ấy nhìn mình, tự nhiên không biết nên nói gì nữa, cô thở hắt ra: “Hazz, thôi bỏ đi”

“Tại vì cái gì?” - Hứa Thiên nghiêm túc.

“Tại tôi bị trượt” - Kim Tuệ Nhi trả lời qua loa.

Hứa Thiên gõ lên đầu cô, “Cậu nghĩ tai tôi dùng để làm gì? Lúc nãy chẳng phải La La đã nói hết rồi sao? Cậu chỉ giỏi bao che người khác”

“Chuyện rơi ba lô đâu phải lỗi của Thi Thi mà gọi là bao che, chỉ là sự cố không mong muốn thôi” - Kim Tuệ Nhi ủy khuất thay bạn mình.

“Sự cố? Cậu nghĩ dây ba lô của quân đội dễ bị đứt vậy à? Mỗi một khóa học đều thay mới, hơn nữa chúng ta đều được học thắt dây rồi còn gì?” - Hứa Thiên đứng dậy cất hộp y tế.

“Thôi được rồi, chuyện cũng qua rồi. Nhắc nữa có ích lợi gì. Cậu đó, không được đi làm lớn chuyện này”, Kim Tuệ Nhi chỉ tay, ra vẻ rất nghiêm túc, nhưng nét mặt đã bán đứng cô rồi.

Hứa Thiên nhìn gương mặt Kim Tuệ Nhi lúc ra lệnh cho người khác vừa trẻ con, vừa buồn cười, “Cậu thật hiểu ý tôi. Được, chăm thoa thuốc đi, tôi sẽ ngăn mọi người báo cáo với thầy việc này”

Các tiểu đội sau khi đã chạy xong một vòng thì tập hợp theo hàng tại sân quân sự. Thầy giáo trẻ ngó qua một lượt không thấy Kim Tuệ Nhi và Hứa Thiên thì đem cả trung đội ra tra khảo, cuối cùng ánh mắt cậu dừng lại trên người Hà Thi Thi. Đối diện với ánh mắt này, cả sóng lưng Thi Thi liền lạnh toát.

“Hôm nay chạy thêm một vòng nữa mới được trở về ký túc xá. Lần này là bao đá 30 kg”

Cả lớp nghe xong liền muốn nằm xuống mà khóc, nhóm nam sinh vì thương hoa tiếc ngọc mà bỏ qua mọi lo sợ để năn nỉ giúp Hà Thi Thi, nhưng xem ra quyết định này rất kiên quyết. Bạn nữ đứng sau cô cảm thấy lo lắng, cho nên trấn an một câu: “Cậu yên tâm, có thể thầy chỉ nói đùa thôi. Chạy tiếp một vòng nữa, làm sao có thể chứ!“. Không ngờ Hà Thi Thi một biểu hiện giận dữ hay phản đối cũng không có, “Không sao đâu, việc này do tớ gây ra thì tớ phải nhận hình phạt thôi“. Nói rồi tự động bước ra khỏi hàng, đi đến mang thêm một lượng đá 15kg nữa bỏ vào ba lô, giơ tay chào Thịnh Thần và tiếp tục chạy.

“Những ai ở cùng phòng lập tức liên hệ với Hứa Thiên và Kim Tuệ Nhi, phạt họ đêm nay nhặt rác toàn khuôn viên trường và quét dọn nhà vệ sinh, sau đó mới được trở về ngủ. Lí do tự động trở về khi chưa có sự cho phép” - Thịnh Thần rất nghiêm nghị nói, gương mặt không biểu hiện gì là nói đùa.”Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải Kim Tuệ Nhi đã đắt tội gì với thầy ấy hay không? Tại sao lại luôn nhắm vào cậu ấy?”, “Nhất định là do Tuệ Nhi không thừa nhận nhan sắc của thầy ấy”, “Như vậy là không công bằng mà!“. Cả nhóm cùng nhau xì xào to nhỏ, đến khi nghe tiếng hô lớn của Thịnh Thần: “Có ai ý kiến gì không? Nếu thấy bất bình thì cùng đi dọn chung với họ. Còn nếu không thì giải tán”

Cả lớp đồng thanh nói “không“. Tiếng hô rất mạnh mẽ, theo gió xuyên qua mấy hàng cây, luồng thẳng đến ký túc xá tầng 5. Hứa Thiên đang đứng ở cửa sổ nhìn xuống, bóng dáng nhóm người ở dưới sân kia bé tí hon, từ từ tản ra nhiều hướng. Cậu cơ bản không nghe gì, nhưng bởi vì thấy có người bám theo Thịnh Thần không rời nên phát giác, Hứa Thiên đấm một đấm thật mạnh lên khung cửa sổ: “Thật ra hắn muốn gì?”

Hồ La La kiên quyết đi theo Thịnh Thần, một chút cũng không nhường nhịn: “Thầy có biết công bằng là gì không?”, “Thầy quá đáng lắm rồi đó”, “Thật ra Tuệ Nhi đã làm gì không vừa ý thầy?“. Thịnh Thần vẫn cứ đi, y như không nghe Hồ La La đang nói gì. Cuối cùng do quá tức giận, La La buộc miệng: “Thầy mà còn giữ hình phạt này em nhất định sẽ đi nói với hiệu trưởng”

Một câu này làm Thịnh Thần dừng bước, cậu quay lại nhìn nữ sinh cao ráo đang đứng sau lưng mình: “Em có thể, tôi sẽ đợi“. Sau đó nhếch môi cười rồi quay lưng đi. Ánh nắng buổi trưa rất gắt hắt lên lưng của Thịnh Thần, từ đằng sau, Hồ La La nhìn xuống chiếc bóng của cậu đang in rất đậm trên nền đất, cảm thấy có chút xao xuyến, nụ cười ấy cô đã từng thấy ở đâu rồi, dường như thứ đó trong ký ức không được vui vẻ nhưng vẫn chẳng thể nhạt nhòa, dường như đó là chàng trai mười sáu tuổi mà bốn năm trước cô từng theo đuổi. Hồ La La lấy tay đập mạnh mấy cái lên đầu mình, nếu là anh ấy, tại sao cô đến giờ mới nhận ra, nếu là anh ấy, tại sao ánh mắt lại xa lạ như vậy. Vẫn là cái tên Thịnh Thần, nhưng Thịnh Thần ngày trước của cô là một chàng trai da dẻ trắng trẻo, rất cao lại rất gầy, gương mặt luôn hòa đồng dễ chịu, nhiều khi còn rất dễ bị bắt nạt, không như Thịnh Thần bây giờ, nghiêm nghị khó gần.

Thịnh Thần bước đến hành lang ký túc xá, sau đó không biết suy nghĩ điều gì thì quay trở lại sân tập quân sự, vác bao đá 50 kg tiếp tục chạy.

Tốc độ chạy của Thịnh Thần ban đầu vô cùng chậm, cậu vừa chạy vừa nghĩ miên man đủ thứ chuyện, những hình ảnh trong đầu cậu càng hiện lên nhiều thì tốc độ chạy của cậu càng tăng nhanh. Ngược lại, Thịnh Thần lại muốn chạy thật nhanh để dừng hẳn những suy nghĩ đó. Chạy được gần nửa đoạn đường, cậu phát hiện Hà Thi Thi đang vác ba lô đi bộ, coi như không thấy, cậu thoát cái vượt qua mặt cô.

“Thầy...” - Tiếng gọi của Hà Thi Thi không làm Thịnh Thần dừng lại nhưng cậu đã chạy chậm đi một chút, Hà Thi Thi chạy bước lớn theo cậu - “Không phải Đại đội trưởng của chúng ta bị cấp trên phạt chứ? Cấp trên? Là ai nhỉ? Ngoài thầy Luân Phỉ ra, có lẽ đại đội trưởng lớn nhất ở đây rồi. Thầy cũng có ngày này sao?”

Thịnh Thần không nói, tiếp tục chạy, lần này lại tăng tốc một chút.

“Ai ya...thầy không cần vô tâm với em vậy chứ, em là đang lo cho thầy” - Hà Thi Thi liên tục nói không biết ngượng, chạy theo được một lúc, cô lại thắc mắc - “Thầy có phạt Tuệ Nhi và Hứa Thiên hay không? Hai người họ không có lỗi”Lần này Đại đội trưởng buộc phải lên tiếng: “ Em đang muốn hỏi Hứa Thiên hay Kim Tuệ Nhi?”, tuy nhiên gương mặt vẫn lạnh tanh.

“Tất nhiên là cả hai rồi” - Hà Thi Thi trả lời như lẽ đương nhiên.

“Em quan tâm nhiều người như vậy sao? Cả hai người họ tôi đều phạt. Em không ít nói như tôi tưởng” - Thịnh Thần phóng nhẹ một cái liền vượt qua cái hố to trước mặt. Hà Thi Thi vì chạy chậm hơn nên dừng kịp lúc, nếu không cũng vì bất cẩn mà ngã xuống hố rồi. Cô dừng lại, chầm chầm nhìn Thịnh Thần đang chạy càng ngày càng xa.

Hứa Thiên nghe đám thanh niên chung phòng diễn lại cảnh Đại đội trưởng đưa hình phạt thì rất tự nhiên, không chút nóng giận, không có gì lạ, chuyện này lúc nãy cậu đã phán đoán ra, vị thầy giáo này, còn ai hiểu rõ hơn cậu.

Trái với suy nghĩ của mọi người, buổi chiều sau khi học xong trên lớp, Hứa Thiên rất bình tĩnh đi thực hiện hình phạt. Việc cậu gánh tội một mình Kim Tuệ Nhi kiên quyết không đồng ý, nhưng cuối cùng cũng không làm gì được.

Thịnh Thần chạy một hơi hai vòng, có nghĩa là 10 km, sau đó còn vận động đủ mọi phương thức, đến khi trở về trời cũng đã tối, cả người đã bị mồ hôi làm cho ướt hết, cậu vắt áo khoác quân đội trên lưng đi về phòng của mình, lúc này Hứa Thiên cũng vừa vặn dọn dẹp xong nhà vệ sinh, hai người chạm mặt nhau ở bậc thềm nối liền ký túc xá và khu nhà tập thể.

“Xong rồi à?” - Thấy Hứa Thiên đang định bước qua mình, Thịnh Thần lên tiếng.

“Đúng vậy! Xin hỏi không còn việc gì khác chứ?” - Hứa Thiên mặt lạnh tanh, ánh sáng lờ mờ của hành lang nhà tập thể rọi vào nửa bên khuôn mặt cậu, khiến cho sống mũi của cậu cao hơn, ánh mắt cũng sâu hơn. Đối diện với một thanh niên cường tráng, lạnh lùng lại không dễ khuất phục này, Thịnh Thần có chút thận trọng, tuy nhiên thời gian bốn năm học tập trong quân ngũ không phải là ngắn, những chuyện cỏn con như kiềm chế cảm xúc thế này không đáng là gì đối với cậu.

Hứa Thiên thấy Thịnh Thần đứng một hồi lâu vẫn im lặng, cho nên không nói thêm lời nào mà bước đi. Khi cậu vừa bước được hai bước, Thịnh Thần lên tiếng: “Kim Tuệ Nhi đâu?”

Hứa Thiên lẽ ra không muốn nói thêm về vấn đề này để tránh chuốt thêm phiền phức cho Kim Tuệ Nhi, nào ngờ vị đại đội trưởng đang giả vờ nghiêm túc này lại kiếm chuyện, bốn chữ “Kim Tuệ Nhi đâu” làm gân xanh Hứa Thiên nổi lên đầy mặt, cậu quay đầu lại túm lấy chiếc áo mỏng Thịnh Thần đang mặc trên người: “Rốt cuộc thầy muốn cái gì? Thầy có ý định gì trực tiếp tìm đến tôi không phải tốt hơn hay sao? Thầy cứ liên tục phạt Kim Tuệ Nhi như vậy, lẽ nào lại thích ức hiếp con gái à?”

Thịnh Thần tỏ thái độ coi thường: “Tôi không có hứng thú với cậu“. Hứa Thiên nghe được ẩn ý sau câu nói này, giơ tay lên đấm vào mặt Thịnh Thần một cái rất mạnh. Thịnh Thần bị nắm đấm vừa rồi của Hứa Thiên đẩy lùi ra một thước, máu mũi chảy xuống khóe môi. Cậu nhặt chiếc áo khoác vừa rơi xuống đất ung dung phủi rồi lấy một tay lau vết máu trên miệng.

“Đã lâu như vậy, cậu vẫn chưa học được cách kiềm chế nấm đấm của mình” - Thịnh Thần cười như không cười - “Có điều, cậu đã đánh sai đối tượng rồi“. Nói rồi, Thịnh Thần nhào người tới giơ tay đấm ngược lại Hứa Thiên một đấm: “Tôi lần này đến đây không phải tính chuyện một tấm ảnh với cậu, mà còn có chuyện khác quan trọng hơn. Cậu nhớ lấy, tôi chính thức cạnh tranh công bằng với cậu”

Hứa Thiên đứng trụ một chỗ, nhận lấy một đấm rất mạnh từ tay Thịnh Thần nhưng vẫn không có dấu hiệu đau đớn, cậu nhìn Thịnh Thần, trong ánh mắt là hàng ngàn mũi tên đang chực chờ lao thẳng vào đối phương, gương mặt Hứa Thiên nổi đầy gân xanh, đường xương quai hàm trên mặt cũng trở nên cứng cỏi, rắn chắc hơn. Cậu từ từ đi tới, rồi rất nhanh dùng hai tay nắm chặt áo Thịnh Thần: “Cậu vừa nói gì?”

Thịnh Thần đối với hành động này lại vô cùng bình tĩnh: “Lúc trước cậu là vì người trong ảnh mà kiên quyết đối đầu với tôi, bây giờ tôi sẽ vì người thực ở đây mà cạnh tranh công bằng với cậu”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK