Bốn phía đều là một mảnh trắng xóa không có tiếng người, Chân Văn Quân có cảm giác bên trong màn sương mù dày đặc mà nàng nhìn không thấy này đây có cái gì đó đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nàng.
Bên tai là tiếng gió vù vù khi sương mù thổi tới, tâm y đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Mặc dù nàng biết rằng tất cả những chuyện kỳ quái này đều do con người giả thần giả quỷ, nhưng giờ khắc này nàng lại lẻ loi một mình giữa bốn bề vắng lặng. Linh Bích và Chu Mao Tam đều là những nhân vật lợi hại có võ nghệ trong người, nhưng trong chớp mắt lại biến mất, giống như bốn ngàn xe ngựa kia bị sương mù dày đặc nuốt chửng.
Ai có thể có bản lĩnh này và hơn nữa là đã làm như thế nào?
Chẳng lẽ thật sự là. . . . . .
Chân Văn Quân trong lòng khó tránh khỏi có chút tức giận và sợ hãi, nàng một tay túm chặt dây cương, một tay nắm chủy thủ, kim thiền đao cũng được kẹp chặt, nếu như có người đột nhiên lao tới tập kích nàng, nàng chắc chắn sẽ dứt khoát tung ra một đao.
Cây đuốc trong trận hỗn loạn vừa rồi không biết đã rơi ở chỗ nào, Chân Văn Quân di chuyển vòng vo trong màn sương dày một lúc lâu, tìm không thấy nhân mã cũng nhìn không thấy cây đuốc, không thể phân rõ phương hướng bên trong màn sương này. Không biết là đã đi vào rất sâu ở bên trong thung lũng hay là nãy giờ vẫn còn loanh quanh một chỗ, nàng hô gọi tên của Linh Bích đến khàn cả giọng nhưng vẫn không có bất cứ người nào đáp lại nàng. Mắt thấy sắc trời dần tối, Vân Trung Phi Tuyết thế nhưng lại tự nhận biết đường đi, bước ra khỏi màn sương mù.
Chân Văn Quân vừa mệt mỏi vừa mất tinh thần, nàng quyết định vẫn là nên trở về trước rồi mới tính toán kỹ hơn.
Vương Tiến nhìn thấy Chân Văn Quân một mình trở về, than thở một tiếng: "Quả nhiên! Quả nhiên a! Ta biết ngay là kết quả sẽ như thế này! Tiểu cô nương hay là thôi đi, đừng có đi nạp mạng vô ích nữa. Hai mươi vạn lượng bạc ta đã trả lại cho ngươi rồi, mười vạn xe lương thực ta cũng xem như là chịu thiệt vậy."
Chân Văn Quân tối sầm mặt lại, cánh tay nện xuống một phát, thanh chủy thủ "vù" một tiếng cắm thẳng trên mặt bàn, làm Vương Tiến sợ tới mức không dám hít thở lớn.
Chân Văn Quân ánh mắt lộ ra tia hung ác hỏi hắn: "Ngươi và gã điên kia từng có hiềm khích gì sao?"
Vương Tiến vội lắc đầu nói: "Đừng nói là hiềm khích, ta gặp còn chưa từng gặp qua."
Chân Văn Quân liền nhíu mày: "Chưa từng gặp qua? Hợp Thương nhỏ thế này mà lại có người nào ngươi chưa từng gặp qua? Xem ra hắn tới vùng này cũng chưa lâu. Coi như ngươi chưa từng gặp qua hắn đi, vậy thì hắn vì sao lại muốn cướp xe lương của ngươi gây khó dễ cho ngươi?"
"Lão nô thật sự không biết a, huống hồ cướp xe lương kia nói không chừng thật sự là yêu quái! Chỉ một nho sinh nho nhỏ làm sao có bản lĩnh này!"
Chân Văn Quân căn bản không tin những lời này của hắn, vẫn là xoay quanh đề tài về gã điên kia mà hỏi: "Ngươi nói lại một lần nữa cho ta, gã điên kia có bộ dáng như thế nào, bao nhiêu tuổi? Khẩu âm vùng nào?"
"Gã điên kia trông ít nhất cũng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, vóc dáng cao lớn chòm râu thưa thớt, ăn mặc rách rưới, mặt mũi xấu xí. Lão nô nghe khẩu âm của hắn không phải là dân bản xứ, thậm chí cũng không phải là khẩu âm của người Nam Nhai bên kia, giống như là người ở phương bắc Đại Duật."
"Nga? Lúc ấy hắn đã nói như thế nào với ngươi? Một chữ cũng không được bỏ sót nói lại cho ta nghe một lần nữa."
Vương Tiến đem sự việc ngày ấy tỉ mỉ nói lại một lần nữa, Chân Văn Quân nghe xong hai hàng lông mày hơi giãn ra: "Hắn nói 'Năm hồng dương kiếp tai họa không ngừng', nhưng nơi đây mưa thuận gió hòa làm sao lại có tai họa? Hắn nói chính là Đại Duật, chắc chắn là người Đại Duật rồi. Như vậy, trong lòng ta đã có manh mối, ngươi cho ta mượn hai mươi người, ta phải đi Song Nhũ Sơn thăm dò một lần nữa."
Vương Tiến nghe nàng nói muốn đi một lần nữa, vội vàng khuyên bảo: "Tiểu cô nương cũng không nên đi vào trong núi nữa, nếu như thật sự quấy nhiễu đến sơn thần thì người Cô Thương tộc nhất định sẽ không bỏ qua cho cô nương đâu. Huống hồ ngay cả Chu Mao Tam hung thần ác sát như vậy cũng không thể trở về, cho dù có thêm bao nhiêu người nữa đi vào đó chỉ sợ cũng sẽ bỏ mạng a."
Chân Văn Quân hỏi lại hắn: "Ta lại hỏi ngươi, ngày ấy trong số các ngươi có người nào chết ở trong tay yêu quái kia không?"
Vương Tiến nghĩ nghĩ rồi lắc đầu nói: "Vậy thì thật là không có, mấy người chết đều là do hoảng loạn ngã xuống vực sâu mà chết."
"Nếu như là yêu quái thì sao lại nhìn một bàn thức ăn mặn bày ra trước mắt mà không ăn, ngược lại đổi thành ăn chay? Rõ ràng chính là gã điên kia dựa vào thiên thời địa lợi tác oai tác quái, mục đích của hắn không phải là số lương thực của ngươi lại càng không phải là mạng người, mà là có âm mưu khác. Cho nên Chu Mao Tam cùng nhóm tùy tùng của ta đều còn sống, chỉ là không biết đã bị người này dùng phương pháp gì mang đi nơi nào rồi."
Còn có một vài điểm Chân Văn Quân vẫn chưa nghĩ ra, đó là bóng đen giữa màn sương mù là cái gì, vì sao lại tập kích mọi người?
Vương Tiến kinh ngạc thốt lên: "Ngươi nói mục đích của hắn không phải là số lương thực này? Vậy mục đích của người này là gì?"
Chân Văn Quân không trả lời câu hỏi của hắn: "Ngươi có đi xung quanh trong thành tìm gã điên kia chưa?"
"Vẫn liên tục tìm kiếm nhưng không có manh mối, cô nương có lẽ nói đúng, gã điên kia hẳn là mới đến Hợp Thương không bao lâu, cho nên không có bất cứ ai từng gặp qua hắn."
"Ngươi phái người đi đến nha môn điều tra một chút cho ta, nam tử Đại Duật khoảng chừng ba mươi tuổi di dời đến đây trong vòng nửa năm nay hiện tại đang ở địa phương nào."
Vương Tiến có chút khó xử: "Như vậy cũng không ít a."
"Ta cung cấp cho ngươi thêm một điều kiện nữa, lập tức có thể loại bớt hơn một nửa số người."
"Nga? Điều kiện gì?"
Nghe xong lời nói của Chân Văn Quân, Vương Tiến tựa như đang ở giữa biển cả mênh mông bỗng nhiên phát hiện một ốc đảo, lóe lên một tia hy vọng. Hắn trịnh trọng nói với Chân Văn Quân: "Tiểu cô nương, ngươi không phải là muốn năm vạn xe lương thực sao? Nếu như có thể tìm được trở về mười vạn xe kia của ta, tiền ngươi cầm, năm vạn xe coi như ta tặng cho ngươi, thế nào?"
Chân Văn Quân hai mắt sáng ngời: "Một lời đã định!"
Điều tra sàng lọc ra bảy nam tử, Chân Văn Quân đi tới từng nhà bái phỏng.
Gia chủ của mấy hộ này đã xuất môn đi kiếm bạc rồi, đi một lần mười ngày nửa tháng đều là rất bình thường. Những gia đình này cũng không giàu có, gia chủ đều là nho sinh hàn môn thất bại ở quan trường Đại Duật, mới đến Túc Độ bên này tìm kế sinh nhai thử thời vận.
Vấn đề hiện tại chính là làm thế nào từ trong bảy hộ nhà cực kỳ tương đồng này tìm ra được người mà nàng muốn tìm.
Chân Văn Quân đến mỗi nhà đều hàn huyên nửa ngày, cảm thấy tình cảnh của những nam tử Đại Duật trung niên thất ý này đều chẳng khác nhau mấy, huống chi bản thân người đó vắng nhà chỉ có thể cùng với thê nhi bọn họ nói chuyện phiếm, rất khó tìm được chứng cứ mang tính quyết định, nhưng khi nàng sắp rời khỏi một nhà nọ thì nghe được một tràng âm thanh quen thuộc.
Bộp bộp bộp.
Chân Văn Quân giống như bị kim đâm vào gáy, lập tức dừng bước quay đầu nhìn lại.
"Tiểu cô nương còn có chuyện gì sao?" Vị phu nhân của gia đình này được tiểu nhi tử dìu đỡ đứng bên dưới ngọn đuốc ở trước cửa, thấy tiểu cô nương nọ quay đầu lại, nhìn chiếc lồng chim của nhà nàng lưu luyến không rời.
"Tỷ tỷ, cuộc sống hiện tại khó khăn như vậy vì sao không giết chim lấy thịt ăn một bữa đi?" Chân Văn Quân nói giống như đùa.
"Tuyệt đối không được. Lang quân nhà ta rất yêu chim thông thạo về chim, cuộc sống cho dù có kham khổ như thế nào cũng chưa bao giờ có ý niệm giết chim lấy thịt a."
Chân Văn Quân gảy nhẹ lồng chim, trong lòng sáng tỏ, quay đầu lại nói gì đó với phụ nhân kia, phụ nhân kích động lo lắng nói: "Thật vậy sao? Vậy. . . . . . vậy phải làm thế nào bây giờ!"
"Tỷ tỷ có bằng lòng đi theo ta một chuyến không?" Chân Văn Quân nói, "Vì để nạn dân Đại Duật có lương thực mà ăn, chỉ có thể vất vả tỷ tỷ rồi."
Tiểu nam hài nhìn a mẫu của mình khuyên nhủ: "A phụ thường nói người trí thức phải nghĩ cho bách tính lòng mang thiên hạ, hiện giờ Đại Duật mất mùa đói kém dân chúng chịu khổ, lương thực cứu trợ thiên tai cũng biến mất, a mẫu nếu có thể giúp đỡ một tay thì xin hãy lấy muôn dân làm trọng."
Chân Văn Quân thấy tiểu nam hài này bất quá cũng chỉ mới mười tuổi giọng còn non nớt, nhưng lời nói ra lại rất có đầu có đuôi, rõ ràng là chịu sự ảnh hưởng từ gia đình, có thể nhìn ra được a phụ của hắn quả thật là người trí thức, lại còn là người trí thức lòng mang hoài bão.
Đáng tiếc là, đã đi lầm đường.
"Được rồi." Vị phụ nhân kia liền đáp ứng, "Ta sẽ đi cùng ngươi."
Chân Văn Quân trở về tìm Vương Tiến, nói người nào nguyện ý cùng nàng đi vào trong núi một lần nữa sẽ cấp cho một trăm lượng bạc, bảo hắn hỗ trợ tìm mười người đi cùng.
Một trăm lượng là thu nhập trong hai năm của người nông dân bình thường, với phần thưởng hậu hĩnh như vậy thì nỗi sợ quỷ thần cũng đều vứt ra sau đầu, rất nhanh liền tập hợp được mười người. Chu Mao Tam mất tích, có vài thuộc hạ đã theo hắn nhiều năm cũng dồn chút sức lực muốn một lần nữa đi vào bên trong thung lũng tra xét. Đám kiêu binh này lá gan rất lớn, có tiếng là gặp thần giết thần gặp quỷ chém quỷ.
Chân Văn Quân rất nhanh tìm được hơn ba mươi người dự định lại một lần nữa tiến vào Song Nhũ Sơn, có điều vừa nghe được sự tính toán của nàng tất cả mọi người đều vô cùng khó hiểu.
"Vì sao phải đợi ban đêm mới đi? Nếu như thật sự có quỷ, thời điểm nửa đêm chính là lúc âm khí tối thịnh, chúng nó càng lợi hại hơn. Đi vào ban ngày mà suýt chút nữa toàn bộ đều ngã nhào ở trong đó, đi ban đêm là muốn toi mạng hết sao?" Một gã mưu sĩ của Chu Mao Tam không đồng ý, Chân Văn Quân để cho một người bản xứ đã nhận một trăm lượng bạc nói thay.
"Quan gia có điều không biết, trên núi quanh năm sương mù dày đặc vả lại những ngày này đang vào mùa mưa giông, sau khi mưa to sương mù sẽ càng dày, chỉ có lúc nửa đêm sương mù mới tản bớt một ít."
Chân Văn Quân quyết định: "Vẫn là ban đêm xuất phát, tranh thủ lúc nửa đêm đi vào thung lũng!" Nàng từ chỗ Vương Tiến mượn được một chiếc áo khoác lông cừu rồi chui vào trong xe ngựa ở phía sau, "Ban đêm trên núi rét lạnh, tỷ tỷ và tiểu lang quân khoác thêm áo này vào đừng để bị lạnh."
Tiểu nam hài thẳng thắn nói tạ ơn, phụ nhân thì mở lời khen: "Tiểu cô nương thật là tú tuệ ôn nhu."
Chân Văn Quân được nàng khen một câu như vậy trong lòng khẽ rung động, tú tuệ ôn nhu? Cẩn thận ngẫm lại thì nàng thật đúng là đặc biệt quan tâm đến những người thể nhược, có lẽ là bởi vì đã quen hầu hạ Vệ Đình Húc, rốt cuộc lại hình thành thói quen ôn nhu chu đáo.
Đoàn người lần thứ hai đi vào trong núi, Vân Trung Phi Tuyết tiến vào bên trong màn sương thì bắt đầu luống cuống bất an, Chân Văn Quân thật vất vả mới khống chế được nó, vuốt ve cái cổ tráng kiện của nó, cố gắng tiêu trừ cảm giác khẩn trương của nó.
Ngọn đuốc cháy rực lách tách vang lên, sau khi cháy cạn dầu Chân Văn Quân lại bảo người châm thêm một ít, cần phải làm cho cây đuốc cháy sáng hết mức. Trong đám tùy tùng có một người trước đó đã theo Vương Tiến đi tặng gạo, hắn nhớ rõ lần trước lúc sương mù nổi lên, vừa đốt đuốc thì bóng đen liền xuất hiện, hơn nữa còn hướng đến người đốt đuốc đuổi theo không tha. Hắn đề nghị không nên đốt lửa, đám sơn yêu này đều là nhờ vào cắn nuốt ngọn lửa mà sống, nhận được sức mạnh của sơn thần mà canh giữ Song Nhũ Sơn, một khi đốt lửa bọn họ lập tức sẽ bị sơn yêu phát hiện.
Có vài người lần lượt phụ họa, bị Chân Văn Quân hét lớn một tiếng đánh vỡ:
"Không! Ngọn đuốc không được tắt! Hôm nay ta sẽ cho mọi người nhìn xem thứ được gọi là sơn yêu sơn quái thật sự là cái gì!" Nàng cầm cây đuốc giơ lên cao, phất về phía trước, "Đi! Tất cả mọi người đi theo ta!"
Tiếng hò hét lanh lảnh tràn đầy năng lượng của nàng vang vọng bên trong thung lũng, hơn ba mươi tráng hán bị nàng kích động, một đường hát ca tiến lên theo.
Lúc sắp sửa đi vào trong lòng núi, thanh âm đám người hát ca trở nên càng lúc càng gượng gạo. Mặc dù hô hào tiếp sức cho nhau, nhưng chung quy trong lòng ít nhiều vẫn có chút không yên.
Chân Văn Quân tập trung nhìn chằm chằm phía trước, không ngừng quơ quơ cây đuốc tựa hồ đang muốn hấp dẫn vật gì đó.
Bộp bộp bộp.
Bộp bộp bộp bộp. . . . . .
Bên trong màn sương dày đặc mấy bóng đen kia lại hiện ra, móng vuốt sắc bén cùng với âm thanh kỳ quái cấp tốc tới gần cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã bổ nhào đến trước mặt Chân Văn Quân. Chân Văn Quân cũng không ngờ được bóng đen lại đến nhanh như vậy, nâng tay lên che chắn cũng không kịp, chỉ cảm thấy phía trên hàng lông mày đau đớn một trận, thân thể bị mất thăng bằng sắp ngã xuống ngựa. Vân Trung Phi Tuyết phản ứng cực nhanh, từ bên phía Chân Văn Quân sắp ngã xuống điều chỉnh độ cao, cuối cùng là vớt được nàng lên trở lại.
Bóng đen tập kích cực kỳ chuẩn xác lại rất nhanh, đám người ở phía sau Chân Văn Quân chỉ nhìn thấy một bóng đen thật lớn từ trên đỉnh đầu bọn họ rít gào vụt qua, trên mặt đất rơi rải một chuỗi những vết máu, ngay lập tức có người hét lớn: "Tiểu cô nương bị giết rồi!"
Chỉ cần một người loạn thì mọi người đều loạn, Chân Văn Quân cắn răng nắm lấy yên ngựa chân đạp mạnh một lần nữa phóng lên lưng ngựa, dùng sức vỗ vỗ hai má Vân Trung Phi Tuyết: "Hảo hài tử!" Nàng giơ cao ngọn đuốc xoay người hô to:
"Các ngươi hãy nhìn cho kỹ, đây chính là thứ đáng để sợ hãi sao? Cái gì yêu quái cái gì oán quỷ! Đây chẳng qua chỉ là một bầy chim đuổi theo ánh lửa thôi!"
Có mấy người bị quật ngã xuống đất, cây đuốc trong tay rơi ra, lăn đến một bên. Bóng đen xẹt qua đỉnh đầu bọn họ lao thẳng đến chỗ cây đuốc, bay quanh quẩn ở phía trên ngọn lửa. Trong đêm khuya sương trắng, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng của bóng đen đó, mỏ nhọn cánh dài toàn thân đen xì, quả thật là đại điểu không thể nghi ngờ.
Chân Văn Quân lúc đi bái phỏng nhìn thấy con chim màu đen ở trong lồng kia cứ bay hướng đến ngọn đuốc ở trước cửa, liền cho nàng một gợi ý —— vì sao bóng đen lại bay đuổi theo người, kỳ thật chúng nó đuổi theo không phải là người, mà là theo bản năng truy đuổi ngọn lửa.
"Hóa ra là chim!" Thấy rõ bóng đen kia là cái gì, mọi người căm tức, rút đao và gậy gộc ra muốn tóm lấy bầy chim này đánh cho một trận.
"Đừng làm bị thương chúng nó, chúng nó cũng là bị người sai khiến." Chân Văn Quân vẻ mặt nghiêm túc, hướng đến bên trong màn sương mù dày đặc hô to, "Bộ Giai, ngươi tung tin đồn nhảm mê hoặc dân chúng hại chết mạng người! Còn không mau bước ra! Hay là muốn ta đem thê nhi của ngươi ra huyết tế mới chịu lộ diện?!"
Chân Văn Quân vừa vượt qua thời kỳ biến đổi giọng nói, so với lúc còn nhỏ vang dội hơn không ít, lời này thét lên tràn đầy khí lực cương nghị.
Thấy không có ai đáp lại, nàng cho người mang thê nhi của Bộ Giai từ trên xe ngựa đi xuống, thay phiên nhau gọi mấy tiếng "Lang quân" "A phụ", bên trong màn sương mới chậm rãi xuất hiện một người đang tiến đến.
Người này thân cao mặt vàng, tóc tai hỗn độn, trong tay cầm một cây sào tre rất dài, ở phần đầu cây sào tựa hồ có một cái móc uốn cong, vẻ mặt cười như không cười biểu tình phức tạp.
Khi đi tới cách Chân Văn Quân còn hơn hai mươi bước Bộ Giai ngừng lại, lạnh giọng nói: "Ta đã từng thề, ai có thể giải được mê cục của ta thì ta sẽ dốc sức cả đời phục vụ hắn, chỉ trông mong gặp được một minh công lòng mang hoài bão. Không ngờ chỉ mới ba tháng đã bị phá giải, mà người phá cục lại chính là một tiểu cô nương."
Chân Văn Quân nói: "Bộ Giai, ngươi vất vả cần cù nghiên cứu kinh thư, bởi vì xuất thân hàn môn mà không thể nhập sĩ, ở Đại Duật hiến kế cho các đại quý tộc muốn làm một mưu sĩ lừng danh. Đáng tiếc đi khắp các đại châu quận cũng không thể tìm được người coi trọng ngươi. Lúc ngươi nghe nói Hợp Thương Vương gia gieo trồng lúa nước quy mô lớn muốn tiến cống cho Hoàng thượng, ngươi liền nghĩ ra chủ ý tệ hại này, lợi dụng sơn thần bày ra mê cục, cướp đi xe lương giấu vào trong thung lũng, muốn mượn việc này để thể hiện giá trị của ngươi. Đáng tiếc nói cho cùng chẳng qua chỉ là chút tài mọn giả thần giả quỷ ăn may mà thôi! Đồng bạn của ta hiện tại đang ở nơi nào! Ngươi nếu không giao bọn họ ra đây, đừng trách chúng ta không khách khí!"
Đối mặt với những lời dọa dẫm của Chân Văn Quân, Bộ Giai không chút nào kích động, vẫn đứng tại chỗ nói: "Đồng bạn của ngươi cùng bốn ngàn xe lương đều ở bên trong thung lũng sau lưng ta, các ngươi tự mình đi vào tìm đi."
Bọn tùy tùng sau khi xác định không có yêu quái mà chỉ là người đang tác quái, liền không chút sợ hãi, tỏ vẻ muốn tiến lên giáo huấn tên cẩu thử không coi ai ra gì này một phen. Bọn tùy tùng sải bước tiến về phía trước, Bộ Giai thần sắc lạnh nhạt cũng chưa hề nhúc nhích, tựa hồ đang chờ bọn họ tự mình đưa tới cửa.
Chân Văn Quân bỗng nhiên nghĩ đến một chi tiết kỳ lạ cuối cùng không thể giải thích được kia, lập tức ngăn mọi người lại chớ tiến lên.
"Mọi người chớ đi tiếp về phía trước, phía trước chính là cạm bẫy!" Nàng chỉ vào cây sào tre trong tay Bộ Giai và nói, "Kia nhất định là công cụ hắn dùng để câu móc tấm vải che đậy miệng hố bẫy, chỉ cần nhìn chiều dài của cây sào là có thể đoán được cái bẫy này lớn đến đâu, có thể đồng thời nuốt chửng hơn mười người! Linh Bích và đám người Chu Mao Tam chính là đã rơi vào bên trong cái bẫy kia hôn mê bất tỉnh nên mới mất tung tích!"
Mọi người dừng lại, Bộ Giai cười ha ha, ôm lấy một tảng đá lớn ném tới phía trước. Mặt đất nơi bị tảng đá nện trúng lập tức sụt lún, xuất hiện một hố đất lớn. Hố đất cũng không cao, ước chừng bằng chiều cao của một người mà thôi, ngã xuống đó cùng lắm là bị thương ở chân, trái lại không đến mức hôn mê.
Chân Văn Quân cầm cây đuốc vung hướng đến hố đất, chỉ thấy trong đó đầy những bụi gai, gai nhọn bất quá chỉ dài bằng móng tay cái, hại không được mạng người, nhưng ngã xuống nhất định sẽ bị đám bụi gai này gây thương tích.
Bộ Giai nói: "Ta có quét một lớp ma dược ở phía trên bụi gai, một khi bị đám bụi gai này đâm bị thương sẽ ngay lập tức toàn thân tê liệt, không thể nhúc nhích cũng không thể nói chuyện. Ta dùng sào tre móc tấm ván gỗ bên cạnh qua, một lần nữa che đậy lại nhìn sẽ giống như mặt đất phẳng, nếu không tập trung nhìn thật kỹ thì rất khó phát hiện."
Chân Văn Quân tiếp lời hắn: "Ngày ấy Chu Mao Tam rơi vào bẫy đầu tiên, đám người Linh Bích lao vào màn sương mù liền cùng nhau rơi xuống, ngươi lợi dụng lúc người nguy nan đem các nàng toàn bộ bắt đi, lúc ta quay lại thì ngươi đã mang bọn họ đi rồi."
Bộ Giai cười thừa nhận: "Không sai, ta sử dụng xe ngựa kéo từng người bọn họ lên sau đó ném ra phía sau xe, đoàn xe ngựa của Vương gia cũng giống như thế, mang về bên trong thung lũng."
"Nhưng ngươi làm thế nào một mình một người ở trên sơn đạo sương mù dày đặc cùng lúc lùa đi hết bốn ngàn xe ngựa?"
Bộ Giai không hề che giấu một chút nào, từng câu từng lời đều đang muốn chứng tỏ năng lực của chính mình, nghe được nàng thốt ra câu hỏi mà hắn mong đợi nhất, liền đắc ý cười to sau đó nói: "Chỉ là bốn ngàn xe thì có gì khó? Ngự mã thuật của tại hạ phóng tầm mắt ra khắp Đại Duật cũng không ai có thể sánh ngang cùng ta!"
Chân Văn Quân vung mạnh cây đuốc, tức giận chỉ hướng đến khuôn mặt hắn: "Ngươi ỷ vào học rộng tài cao mê hoặc nhân tâm đùa bỡn người khác, nhưng lại không biết thê tử của mình bệnh tình nguy kịch! Cho dù có tài cán đến đâu nhưng ngay cả tính mạng của thê tử mình cũng cứu không được! Bộ Giai, nói cho cùng ngươi cũng chỉ là một ngu phu khoác lớp vỏ bên ngoài che mắt thiên hạ mà thôi!"
Chân Văn Quân nửa phần đầu tận lực tán dương Bộ Giai, khiến cho hắn thập phần hưởng thụ, nhưng nửa phần sau lại xoay chuyển đề tài vạch trần một bí mật kinh khủng, khiến Bộ Giai đột nhiên biến sắc, lập tức nhìn về phía thê tử của mình. Chỉ thấy bên dưới ánh lửa thê tử hắn thân thể khô vàng gầy yếu, hai tháng trước lúc hắn rời nhà chợt nghe nàng ho khan không ngừng, lúc ấy hắn bởi vì đang tràn đầy khát vọng không được vẫy vùng, trầm tư suy tính thiết lập cái bẫy này nên cũng không có đem tình trạng bất thường của thê tử để ở trong lòng. Hiện giờ Chân Văn Quân đột nhiên nhắc tới hắn mới nhìn lại thê tử mình, rõ ràng là trạng thái bệnh nặng!
Bộ Giai chất vấn Chân Văn Quân: "Thê tử ta bị bệnh ngươi làm thế nào biết được?"
"Ta có học sơ qua chút y thuật, bệnh của thê tử ngươi chỉ cần là người hiểu biết chút y lý thường thức vừa nhìn liền biết."
"Tế quân*! Ngươi thật sự bị bệnh nặng?"
(*) Tế quân (细君): cách người xưa gọi vợ mình, cũng giống như "phu nhân"
"Lang quân, ta không có việc gì. Nếu không nghe tiểu cô nương này nói, ta thật không biết là ngươi lại bày ra đại họa di thiên này! Ngươi, ngươi thật sự là. . . . . . Khụ khụ khụ khụ khụ. . . . . ." Phụ nhân lo lắng liền ho một trận.
"Tế quân, ta. . . . . . Ta thật sự là hoang đường!" Bộ Giai ai thán sau một lúc lâu không biết nên nói cái gì mới phải, vẻ sắc sảo ngông cuồng trong mắt biến thành một mảnh sầu khổ.
Chân Văn Quân từng đi đến nhà hắn, đôi phu phụ nghèo khó này ngay cả một con chim cũng luyến tiếc chẳng muốn giết, nhưng trong lòng lại mang chí lớn sầu não không thôi. Hiện giờ thê tử thân mang trọng bệnh lấy tiền ở đâu ra mà chữa trị? Bộ Giai ưu sầu chính là việc này.
Ngay trong lúc Bộ Giai ôm lấy thê nhi không biết phải làm như thế nào, Chân Văn Quân ném cho hắn một chiếc túi vải căng đầy.
"Đây là hai trăm lượng, cầm lấy đi trị bệnh cho thê tử ngươi đi. Mang ta đi tìm đồng bạn của ta cùng số lương thực của Vương gia."