Nam Nhai dự yến (7)
Kiểu búi tóc giống nhau và túi gấm tương tự nhau, điều này có hàm nghĩa gì, Chân Văn Quân đại khái đã có phương hướng, chẳng qua chuyện này quá mức kỳ lạ, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị. Xem ra Tạ thị A Hâm lúc này đến Nam Nhai đích thật là hướng về phía Lý Duyên Ý, nàng tới nơi này không phải để quy hàng cũng không phải để ám sát, chắc hẳn còn có chuyện gì đó.
Trong lúc vô tình bóc trần được bí mật của người khác, cảm giác có một phen hứng thú, cho nên ánh mắt nhìn Lý Duyên Ý cũng không quá giống như trước nữa.
Lý Duyên Ý đi tuốt ở đằng trước, đi theo phía sau dẫn đường là vị nho sinh kia cùng một nam tử trung niên râu dài. Nam tử râu dài thân cao tám thước đặc biệt gầy còm, nhìn qua giống như là một cây sào phơi quần áo biết đi. Chân Văn Quân đẩy Vệ Đình Húc đi ở cuối cùng, Vệ Đình Húc nói cho nàng biết nho sinh kia chính là Đại tư nông phụ trách chủ quản quốc khố tài chính, tô thuế và khuyến nông, còn người cao gầy kia chính là tân nhiệm Thượng thư lệnh sau khi Diêu Duy về hưu, hai người là trợ thủ đắc lực của Trưởng Công chúa, cực kỳ có tư chất. Chân Văn Quân nhìn tân nhiệm Thượng thư lệnh cùng lắm là bốn mươi tuổi, Đại tư nông lại càng trẻ hơn, so với đám lão nhân mục nát vạch tội nhau trên triều đình trong những câu chuyện kể ngày xưa của a mẫu không giống nhau cho lắm. Xem ra chính sách dùng người của Lý Duyên Ý cũng là chọn người đúng khả năng. Bất quá nói trở lại, những cựu thần bảo thủ cũng sẽ không đứng về phe cánh của nàng.
Vào tới buồng trong, Hổ Bôn tướng sĩ đóng cánh cửa lại, cầm đao đứng ở bên ngoài canh giữ, những người nhàn tạp không phận sự đều không được đi vào, năm người các nàng ở bên trong bàn mưu tính kế.
Lý Duyên Ý không nói nhiều lời, trực tiếp bảo Vệ Đình Húc phái người nhanh chóng đuổi theo đội ngũ đưa dâu, cần phải ngăn bọn họ lại trước khi đến Trùng Tấn.
"Tùy tiện giả trang một thân phận nào đó, lưu dân sơn tặc các loại, giết chết toàn bộ bọn họ không thể lưu lại một người nào sống sót, tuyệt đối không thể để cho người khác nắm thóp." Lý Duyên Ý nói rất nhẹ nhàng hời hợt, mở miệng chính là mấy trăm mạng người, "Tạ Phù Thần hiến cho Lý Cử một chủ ý thối nát như vậy, quả nhiên là ngu như lợn! Còn mười vạn đại quân ở bắc tuyến bị trọng thương hơn phân nửa, ở lại bắc tuyến chỉ có thể chịu chết, nhất định phải đem người bị thương rút về trị liệu. Nếu như bọn họ vô cớ chết ở phương bắc thì binh lực Đại Duật vốn đã mỏng manh sẽ càng bị tổn thất nặng nề. Những binh lính đó sau khi triệu hồi mỗi người được thưởng ngàn lượng hoàng kim, trong nhà được miễn thuế khóa ba năm, người có công lớn thì phong tước!"
Đại tư nông nói: "Mỗi người ngàn lượng hoàng kim, khoản chi tiêu khổng lồ như vậy e rằng nhất thời khó có thể gom góp."
Lý Duyên Ý bị hắn nói như vậy có chút nhụt chí, Vệ Đình Húc liền nói: "Khoản tiền thưởng này nhất định phải cấp, lấy danh nghĩa điện hạ mà cấp, phải để cho bọn họ biết được bản thân mình là đang vì ai mà chiến đấu, là ai cấp cho bọn họ vinh hoa phú quý. Khoản chi này không cần phải kiếm nữa, hôm nay lúc ta tới đây bên ngoài đã có rất nhiều người muốn tới tiến cống, lấp kín cả đường đi, chỉ cần đem nhóm sĩ tộc đó ra tùy ý đào khoét từng người một, không chỉ có tiền thưởng không lo, thậm chí còn có thể chiêu mộ được năm vạn người."
Thượng thư lệnh nhắc nhở Vệ Đình Húc: "Vệ nữ lang bày mưu lập kế, nhưng lão phu không thể không lắm mồm một chút, Đại Duật đã không còn tráng đinh để chiêu binh nữa rồi."
"Không có nam đinh thì chiêu mộ nữ binh." Lời nói của Vệ Đình Húc ngược lại là vượt ngoài dự kiến của người khác, nhưng lại nhắm trúng tâm tư của Lý Duyên Ý, Lý Duyên Ý hưng phấn nhìn nàng, chờ nàng tiếp tục nói.
"Trong lãnh thổ Đại Duật nữ tử tráng niên chính trực có bảy trăm năm mươi vạn, trong đó không thiếu những người thông thái thuần hậu, tài trí mưu lược, nếu như có thể để cho các nàng có một vùng đất thực sự để phát huy tài năng, thì tứ đại hồ tộc e rằng đã sớm bị quét sạch rồi. Huống hồ. . . . . ." Vệ Đình Húc nhìn thẳng vào mắt Lý Duyên Ý nói, "Trước khi điện hạ thuận theo thiên mệnh, trở thành đệ nhất nữ đế tự cổ chí kim, điều đầu tiên phải làm chính là mạnh mẽ nâng cao địa vị nữ tử, từ đó con đường cầm quyền của điện hạ mới có thể đi được danh chính ngôn thuận."
Thượng thư lệnh nói: "Tuy nói như thế, nhưng khi chính thức thực thi sẽ là khó khăn trùng điệp. Không nói đến hiện tại nữ tử Đại Duật mặc dù không bị hạn chế ở bên trong khuê phòng, nhưng xuất đầu lộ diện ra bên ngoài dù sao vẫn sẽ rước lấy nhàn ngôn toái ngữ. Có trọng thưởng ắt sẽ có dũng phu, nhưng hiện tại trong số các nữ tử Đại Duật người có tài như điện hạ, mưu mô như Vệ nữ lang dù sao vẫn là số ít, nhân tài giống như Tạ thị A Hâm trời sinh kỳ lực dụng binh như thần niên kỷ còn nhỏ, cũng là lông phượng sừng lân hiếm có. Trong số bảy trăm năm mươi vạn nữ tử này liệu có được một phần ngàn có thể sử dụng? Cựu thần không thể không nghi ngờ. Đến lúc đó binh tướng chiêu mộ không được ngược lại còn đả thảo kinh xà, làm cho Lý Cử và Tạ Phù Thần có sự phòng bị, thậm chí còn có thể coi đây là cái cớ để giáng tội điện hạ ý đồ mưu phản, thật sự là lợi bất cập hại!"
Lý Duyên Ý nghiêm túc suy nghĩ, "Ân" một tiếng nói: "Lệnh quân nói có lý. Tử Trác, việc này không phải là không thể tiến hành, nhưng chúng ta không thể công khai ở ngoài sáng mà tiến hành. Ngươi đi tìm kiếm một số tướng tài khả dụng, giống như A Hâm, dùng thân phận bộ khúc của đại tộc thu vào trong quân, nếu như thật sự tài giỏi thì lưu ý nhiều hơn. Chuyện chiêu binh còn phải tiếp tục xử lý. Nếu như trong phạm vi Đại Duật chiêu mộ không được binh, thì có thể điều động binh giáp từ các thuộc địa. Nếu thuộc địa không có người thì chiêu binh ngay tại Túc Độ ngay tại Hào Ô! Chỉ cần trong tay có quân lương có quan có tước, ta không tin là bọn họ sẽ không đến. Nếu như không đến, liền phong tỏa toàn bộ các con đường thương mậu ở Nam Nhai, làm cho hàng hóa của bọn họ không có chỗ bán đi! Lại nói tiếp, Tử Trác, kế sách cô lập Diêu thị của ngươi quả nhiên thu được hiệu quả bất ngờ, ngươi nhìn xem đây là cái gì."
Lý Duyên Ý lật tìm ở trên bàn, tìm được một quyển sách lụa tinh xảo, ném tới cho Vệ Đình Húc, cười ha ha: "Diêu Duy lão nhân sợ ta vì chuyện của Tạ Thái thú mà tính sổ với hắn, ngay cả thư hợp ly* của nữ nhi hắn cùng Tạ Thái thú cũng đưa đến chỗ ta, mang theo ba rương châu báu thật to, ngay cả viên dạ minh châu Túc Độ mà a phụ hắn cất giấu hơn năm mươi năm qua cũng đem đi tiến cống. Tên chuột nhắt nhát gan này vậy mà lại là tiền nhiệm Thượng thư lệnh, cười chết bổn cung rồi!"
(*) Thư hợp ly (合离书): giấy ly hôn
Vệ Đình Húc cầm thư hợp ly mở ra, hài lòng đọc thật kỹ sau đó đưa cho những người khác, mọi người sau khi đọc qua đều cười to, sau khi cười xong lại tiếp tục thảo luận chuyện canh tác vụ xuân.
Chân Văn Quân cảm thấy mấy vị mưu sĩ này của Lý Duyên Ý cũng không phải là kẻ chỉ biết đón ý nói hùa, có suy nghĩ gì hoặc phát hiện chỗ nào không ổn sẽ nói thẳng, bổ sung cho nhau, thảo nào có thể áp chế được phe cánh của Hoàng thượng.
"Đúng rồi Tử Trác, chuyện kia của A Liêu đã làm được tới đâu rồi?" Lý Duyên Ý nói đến khát khô cổ họng, cầm lấy chén trà uống ừng ực từng ngụm lớn.
"Mấy ngày trước A Liêu truyền tin đến nói đã xử lý thỏa đáng rồi."
"Tốt! Đã như vậy thì trong vòng ba ngày chấm dứt chuyện ở Nam Nhai, sau đó lập tức khởi hành đi Tuy Xuyên!" Lý Duyên Ý là một người tương đối nóng vội, nói xong nàng liền đứng lên đi ra ngoài, đoàn người cũng đi theo ra ngoài.
"Tử Trác! Hôm nay tất cả những người đến tặng lễ ngươi đều phải ghi nhớ cho thật kỹ! Bọn họ đều là công thần của Đại Duật!" Lý Duyên Ý nói xong tự mình đẩy cửa đi ra ngoài.
Năm người ở trong phòng nói chuyện chính là một canh giờ, mọi người ở trong viện chờ đến muốn điên lên rồi, thiếu chút nữa túm lấy gia chủ Vương gia đánh cho một trận.
Cuối cùng, Lý Duyên Ý từ trong phòng đi ra tới, chắp tay đứng ở trên cao đài tế thiên của Vương gia, mọi người lập tức quỳ lạy tung hô thiên tuế. Bọn họ cho rằng người đi ra truyền lời sẽ là tùy tùng của Lý Duyên Ý, không ngờ lại chính là bản thân nàng. Lý Duyên Ý từ trên cao nhìn xuống nói một tràng về hiện trạng của Đại Duật, nói tấm hồng thiếp này nhất định sẽ giao đến tận tay Hoàng thượng để cho hắn xem qua, để cho hắn biết có bao nhiêu trí sĩ ái quốc lo lắng cho an nguy của Đại Duật, vì quốc gia mà hào phóng dốc túi.
Quả nhiên vẫn là đánh chiêu bài dùng danh nghĩa Hoàng thượng đến thu lương lấy tiền, quay đầu lại thì đối phó với Hoàng thượng, đoạt lấy thiên hạ của hắn. Hoàng thượng nếu biết được thì sẽ có cảm tưởng gì. Chân Văn Quân quỳ gối một bên khóe miệng nhịn không được lộ ra một tia mỉm cười phấn khích.
Vệ Đình Húc đã là một mưu sĩ tuyệt đỉnh thông minh, mà Lý Duyên Ý cũng không chút nào kém cỏi. Hoàng đế Lý Cử cùng Tạ Phù Thần ở trong miệng các nàng từ trước đến nay đều là ngu xuẩn, nhưng chuyện hòa thân có lẽ là sách lược bọn hắn dùng để kiềm hãm Lý Duyên Ý. Dù sao thì theo lời của Lý Duyên Ý, mười vạn đại quân kia chính là dùng danh nghĩa của Trưởng Công chúa nàng, nếu như đánh lui được tứ đại hồ tộc, uy vọng của nàng ở trong lòng bách tính Đại Duật càng thêm gia tăng, chắc chắn là bất lợi đối với Lý Cử. Tạ Phù Thần đưa ra một mưu ma chước quỷ như vậy đem công lao đánh lui hồ tộc kéo trở về trên người Lý Cử, dù rằng có chút khiếp nhược, nhưng rốt cuộc vẫn không để cho Trưởng Công chúa cất đầu dậy. Xem ra Tạ Phù Thần cũng giống như trong tưởng tượng của nàng, chính là một kẻ khôn khéo âm hiểm. Hai phe nhân mã này va vào cùng một chỗ thật sự là đối chọi gay gắt, giày vò lẫn nhau.
Người của các đại sĩ tộc sau khi tung hô thiên tuế, Vương gia cho mời gánh hát tới, Lý Duyên Ý đi trở lại chỗ ngồi cùng mọi người thưởng thức. Nàng ngồi ở nội viện, người có thể thấy được sắc mặt nàng rất ít, người có thể ở cự ly gần nhìn thấy nàng lại càng ít, tất cả đều là gia chủ của các thế gia vọng tộc, đại đa số mọi người đều ngồi ở ngoại viện. Vũ đài nằm ở giữa hai viện, Lý Duyên Ý ngồi ở vị trí cao, có thể nhìn thấy rõ ràng toàn bộ vũ đài. Hổ Bôn quân vẫn ở bên cạnh, mọi người ngồi vây quanh vũ đài lớn như vậy ngắm nhìn thưởng thức màn trình diễn. Tràng cảnh hứng khởi nổi lên, âm thanh đàn sáo vô cùng náo nhiệt, vài vị ca cơ đã được hóa trang bước lên vũ đài.
Vệ Đình Húc ngồi ở bên cạnh Lý Duyên Ý, Linh Bích cùng Chân Văn Quân đứng ở phía sau nàng quan sát.
Vệ Đình Húc ho khan một tiếng, Chân Văn Quân khom lưng bưng trà nói: "Tỷ tỷ khát nước sao?" Đang muốn đem chén trà đưa cho nàng, dùng bàn tay sờ áp một chút, đây là trà lạnh, "Để ta đi đổi chén trà nóng đến cho tỷ tỷ."
Vệ Đình Húc nói: "Phiền toái muội muội."
Chân Văn Quân đi rót trà nóng, ở bên trong đám đông người đi trở về, đối diện có một thanh niên nam tử mặc áo màu xanh lục ngoắc tay hô "Lương huynh, ngươi cuối cùng cũng tới", đi lướt qua bên người Chân Văn Quân. Chân Văn Quân tùy ý quay đầu lại nhìn một cái, thấy hai người mà nam tử áo xanh kia vẫy gọi đang song song đi tới.
Nam tử được gọi là Lương huynh nói: "Lãnh huynh trở về khi nào vậy? Sao không phái người thông báo một tiếng?"
Nam tử áo xanh nói: "Hôm qua, bây giờ không phải vẫn còn kịp sao. Vị này chính là?"
Nam tử họ Lương nói: "Vị này chính là đường huynh của ta, Lương Phong. Hôm nay theo ta cùng tới dự tiệc."
Nam tử áo xanh cúi người thi lễ, một cái cúi người này làm Chân Văn Quân thấy rõ khuôn mặt Lương Phong, giật nảy người.
Đây đâu phải là Lương Phong gì, rõ ràng là Tạ Tùy Sơn!
Chân Văn Quân không nghĩ tới Tạ Tùy Sơn lại dám xuất hiện ở đây, vội vàng xoay người đem mạn che mặt đeo lên.
Nghe lời nói vừa rồi của bọn hắn, Tạ Tùy Sơn chính là lấy thân phận Lương Phong trà trộn vào đây. Lương gia. . . . . . Chân Văn Quân nhớ lại một chút, Lương gia ở Nam Nhai là một tiểu sĩ tộc không đáng để mắt tới, quan nhân lớn nhất trong nhà là chủ bộ của một huyện, đoán trước được Trưởng Công chúa cũng sẽ không đem gia đình họ Lương để vào trong mắt, cũng khó trách bọn họ lại đi nịnh bợ Tạ Thái Hành. Lúc xuất môn Chân Văn Quân đã cảm thấy chuyến này có phiêu lưu, may mà đã thay đổi thành hồ phục, mạn che mặt quả thực phát huy công dụng. Vạn nhất bị Tạ Tùy Sơn nhận ra, thật sự chính là một trận tai họa rất lớn.
Chân Văn Quân đang muốn rời khỏi chốn thị phi này thì đột nhiên có người ôm lấy cánh tay nàng. Vương gia công tử Vương Xuyên nâng gương mặt say rượu lên hướng tới bốn phương tám hướng nói: "Phụ thân ta từ Hợp Thương mới thu nạp một nhóm nữ tử Cô Thương, mỗi người đều xinh đẹp như hoa, nhìn đi, không sai đâu, đến đến đến, các vị cùng ta đến thưởng thức đi nào."
Mấy công tử chung quanh cũng uống rượu say, vỗ tay hoan nghênh tán thưởng.
Chân Văn Quân không muốn dây dưa cùng một đám hán tử say rượu, thấp giọng nói với Vương công tử kia: "Buông ra! Ta cũng không phải là gia kỹ nhà ngươi, ta là tỳ nữ của Bình Thương Vệ gia nữ lang, khuyên ngươi chớ nên sinh sự!"
"Vệ gia?" Vương công tử nhướng mày đánh giá Chân Văn Quân, cười khúc khích nói: "Tỳ nữ bên cạnh Vệ gia nữ lang kia cũng không có tư sắc xinh đẹp như ngươi đây, ta nhớ là một người xấu xí có mặt mũi đáng sợ. Tiểu cô nương mặc dù đeo mạn che mặt, nhưng cũng nhìn ra được là hoa dung ngọc mạo. Tính tình còn rất cương liệt, ta thích."
Vương công tử này miệng mồm láu cá, tay còn không an phận, duỗi tay ra định kéo mạn che mặt của Chân Văn Quân xuống. Chân Văn Quân một tay đè giữ mạn che mặt lại, đám người Tạ Tùy Sơn vốn đang đứng một bên hàn huyên khách khí cũng nhìn chăm chăm lại đây, thanh âm nàng đột nhiên lạnh đi ba phần, đe dọa nói: "Vương Xuyên! Người của Vệ gia ngươi cũng dám động! Ngươi là không muốn sống nữa?"
"Ôi yêu, đừng nói thân phận người Vệ gia của ngươi đây thật giả chưa biết, cho dù ngươi thật sự là tỳ nữ của Vệ gia nữ lang kia thì lại thế nào? Đây là Nam Nhai Phượng Khê, không phải là Bình Thương của các ngươi!" Vương Xuyên mấy ngày nay trong lòng cũng tích tụ lửa giận, vốn dĩ là một việc tốt để có thể gia tăng thể diện ở trước mặt Hoàng thượng giờ lại bị Trưởng Công chúa cùng Vệ gia quấy rối làm thất bại không nói, Vương gia bọn họ cũng trở thành đối tượng bị mọi người ở Nam Nhai chỉ trích, chỉ có thể đi nương nhờ vào Trưởng Công chúa cây đại thụ này. Chân Văn Quân hôm nay vẫn luôn đi theo bên cạnh Vệ Đình Húc, hắn sao lại không biết thân phận của Chân Văn Quân. Chính là Vương Xuyên không dám động chạm gì tới Vệ Đình Húc và Trưởng Công chúa, nhưng tỳ nữ bên người Vệ Đình Húc hắn vẫn có thể tìm tới để trút giận. Chẳng qua chỉ là hạ nhân mà dám hô to gọi nhỏ với hắn, quả thực cho rằng Vương gia hắn dễ ức hiếp mà!
Vương Xuyên uống đến đầu óc hỗn độn, chỉ biết giận cá chém thớt. Thấy bàn tay của Vương Xuyên nắm chặt không buông ngược lại còn siết mạnh hơn, tên nhãi này rõ ràng là muốn tự tìm phiền toái mà, nếu chỉ dựa vào miệng nói thì nàng nhất thời không thể giãy thoát khỏi hắn được. Vương Xuyên càng không ngừng nấc lên hơi rượu, có thể đứng thẳng ở chỗ này đều là mượn lực của Chân Văn Quân. Chân Văn Quân bỗng nhiên thay đổi thành khuôn mặt tươi cười dựa sát vào, nói với Vương Xuyên:
"Vương công tử không nên tức giận, ta biết nơi này là Phượng Khê của các ngươi. Ngươi xem, đây là cái gì?" Nàng đem chén trà giơ lên trước mắt hắn, ánh mắt của Vương Xuyên bị hấp dẫn qua, Chân Văn Quân cầm chén trà hạ xuống, đầu hắn cũng hạ xuống theo.
"Đây con mẹ nó không phải là một chén trà. . . . . ."
Nói còn chưa dứt lời, Chân Văn Quân đã nện cái chén vào trán hắn, Vương Xuyên bị nện trúng, hai mắt trợn tròn ý thức thăng thiên, thân mình ngay lập tức đổ sụp xuống. Chân Văn Quân lôi kéo hắn, ngoài miệng thì nói "Công tử uống say rồi, mau ngồi nghỉ một chút đi", rồi đỡ hắn đến một bên ngồi xuống. Vương Xuyên một thân đầy mùi rượu đích thực giống như là say rượu đổ gục, những người xung quanh cũng không có nghi ngờ gì.
Chân Văn Quân biết Tạ Tùy Sơn đang nhìn nàng, nhưng bất luận là dung mạo hay giọng nói của nàng đều đã có chút khác biệt so với ba năm trước, Tạ Tùy Sơn cũng không hẳn có thể nhận ra nàng. Chân Văn Quân tự nhủ với chính mình không cần kinh hoảng, cứ bình tĩnh như thường là được.
Kéo mạn che mặt lên, một lần nữa rót chén trà nóng dự định đi trở về, quay người lại thấy Tạ Tùy Sơn đang ở ngay phía sau nàng, đôi mắt đang cố sức nhìn chằm chằm gương mặt nàng, giống như muốn nhìn thấu khuôn mặt này của nàng.
"Công tử cũng muốn uống trà nóng?" Nàng nghiêng người qua, làm một động tác "Mời", xoay người muốn rời đi.
"Ngươi vậy mà lại không chết."
Thanh âm của Tạ Tùy Sơn vang lên ở sau lưng nàng.
Chân Văn Quân quay đầu lại, trong đôi mắt hẹp dài lộ ra hàn ý cuồn cuộn.
"A Lai!" Tạ Tùy Sơn cơ hồ kêu lên.