Mục lục
Ngã Vi Ngư Nhục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tạ công?" Thấy Tạ Phù Thần dáng vẻ kỳ quái, đứng ở tại chỗ mãi không lên ngựa còn lẩm bẩm tự nói không ngừng, tùy tùng cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua dáng vẻ thất hồn lạc phách như thế này của hắn, nhịn không được gọi hắn một tiếng.

"Ân, ân." Sắc mặt của Tạ Phù Thần trắng bệch, bàn tay vịn vào xe ngựa không ngừng run rẩy, tràn đầy tâm sự mà ngồi vào trong xe.

Tùy tùng vung roi ngựa chạy trở về Tạ phủ, Tạ Phù Thần cái gì cũng không làm, một mình tiến vào thư phòng, tìm lấy ra quyển sách kia, tìm kiếm vòng cỏ.

Vòng cỏ vẫn còn đó, chưa từng rơi mất.

Nhiều năm như vậy rồi, giống như một chút cũng chưa từng biến đổi.

Vuốt ve vòng cỏ, Tạ Phù Thần thật lâu cũng không nỡ buông tay.

Chuyện tới nước này hắn đã hiểu được toàn bộ, hiểu được cảnh ngộ của chính mình có bao nhiêu hung hiểm, đối thủ của hắn mưu tính vượt rất xa sự tưởng tượng của hắn.

Hắn đem vòng cỏ cẩn thận cất vào bên trong tay áo, đẩy cửa đi ra ngoài hỏi: "A Huân đâu!"

Gia nô lập tức đi gọi A Huân tới.

Tạ Phù Thần cùng A Huân đơn độc ở trong phòng, kỹ càng tỉ mỉ hỏi về chuyện của Kiêu thị cùng A Lai. A Huân không biết Tạ Phù Thần vì sao đột nhiên lại cảm thấy hứng thú đối với hai người này như thế, thật sự không muốn nhiều lời, liền tùy ý nói ra vài câu. Tạ Phù Thần cũng không bỏ qua, nhất định muốn nàng nói ra hết tất cả chi tiết mới được, muốn nàng nói rõ ràng Kiêu thị là như thế nào đến Tạ phủ, sau đó hai người lại là như thế nào mà biến mất.

Đối với chuyện Kiêu thị lúc trước tìm tới Tạ phủ nương nhờ, sau đó cấu kết cùng a phụ nàng sinh ra A Lai, những chuyện cũ đó A Huân cũng là nghe được từ lời kể của trưởng bối trong nhà. Về phần sau đó A Lai vì sao lại dốc sức làm việc cho Vệ Đình Húc, biến thành "Chân Văn Quân", lúc nàng ở Nam Nhai nghe lén được cuộc đối thoại giữa Tạ Tùy Sơn và A Lai, đại khái có chút manh mối nhưng không rõ ràng cho lắm những chi tiết trong đó.

A Lai vì sao lại tới bên cạnh Vệ Đình Húc, Tạ Phù Thần đã sớm từ chỗ Tạ Thái Hành biết được nguyên nhân hậu quả, hiện tại đem mọi chuyện trước sau xâu chuỗi lại, toàn bộ những gì đã phát sinh trong gần hai mươi năm qua lướt qua một lần ở trong đầu hắn, Tạ Phù Thần cười thảm một tiếng ngồi sụp xuống ghế, đầu cúi rũ.

A Huân không biết hắn đây là bị cái gì, vì sao lại đột nhiên ủ rũ như vậy.

"Ngươi đi gọi Cát Lục vào đây." Tạ Phù Thần nói.

A Huân đi rồi, Cát Lục tiến vào.

"Kiêu thị theo như lời ngươi nói, hiện tại thi thể được chôn ở nơi nào?" Tạ Phù Thần cầm chén trà trong tay, xoay qua xoay lại.

"Thi thể của Kiêu thị đã bị đốt thành tro bụi, ném vào trong bãi tha ma rồi." Cát Lục nói.

". . . . . . Mang ta đi."

"Ân? Tạ công ngài sao có thể đi đến loại địa phương đó?"

Tạ Phù Thần căn bản không để ý tới hắn, vẻ mặt bình tĩnh đứng lên đi ngay. Cát Lục đành phải cùng đi ra ngoài nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa.

Trên đường đi đến bãi tha ma, Tạ Phù Thần bấu chặt lòng bàn tay đến mức chảy máu, miệng cũng bị cắn rách.

Không ngờ là như vậy. . . . . . Không ngờ là như vậy!

Ngồi ở trên xe ngựa, hắn ngẫm nghĩ sắp xếp lại đủ mọi chuyện xảy ra trong thời gian gần đây, rốt cục đã hiểu rõ tất cả những điểm mấu chốt. Hắn chưa bao giờ khinh địch, cho dù đối phương là nữ nhân hắn cũng chưa từng sơ suất, nhưng không nghĩ tới lại thua ở chuyện này. . . . . . Thật sự bất ngờ. Độc nhất chính là tâm địa phụ nhân, những lời này nói không hề sai.

Tới bãi tha ma, mới ở bên ngoài cách trăm bước đã nghe thấy mùi hôi thối bốc lên tận trời, Cát Lục bịt mũi do dự nhìn Tạ Phù Thần, thấy hắn không có bất kỳ vẻ chần chừ nào mà sải bước đi tiếp, Cát Lục đành phải đi theo sau.

Bị vứt bỏ bên trong bãi tha ma đều là những thi thể không người nhận lãnh, trải qua nhiều ngày mưa lớn cọ rửa đa số thi thể đã hoàn toàn biến đổi, hình dáng đáng sợ, nơi này chính là nơi hoang liêu nhất kinh khủng nhất ở bên ngoài Nhữ Trữ thành. Tạ Phù Thần giẫm từng bước vào bên trong nước bùn xen lẫn với thi thủy, đem từng khối thi thể đều mở ra xem xét, xa xa có mấy con chó hoang đói đến gầy trơ xương bị động tĩnh này quấy nhiễu, đang do dự xem có cần phải chạy trốn hay không.

"Tạ công. . . . . . Chỗ, chỗ này không phải là nơi ngài nên tới a. Để ta đến tìm!" Cát Lục nhặt lên một cành cây to chắc lao lực mà khêu móc từng thi thể, Tạ Phù Thần không nói chuyện cũng không dừng động tác, cúi đầu tiếp tục dùng hai tay lật giở từng khối thi thể.

Ta quyết không thể để cho ngươi ở tại địa phương này.

Đầu mùa đông ấy, Tạ Phù Thần ở bên trong bãi tha ma mùi hôi thối ngập trời vội vàng đầm đìa mồ hôi, trong lòng không ngừng nói với chính mình: Quyết không thể!

Hai người tìm gần một canh giờ rốt cục tìm được mấy cỗ thi thể đã bị thiêu cháy sém, thi thể đã bị chó hoang cắn xé không còn nhận rõ hình dáng nữa.

"Chắc là cái này rồi." Cát Lục có chút buồn nôn thật sự muốn nôn, Tạ Phù Thần xác định trong đó có một thi thể nữ tử, sững sờ mà nhìn cả buổi. Thi thể cháy đen lại bị giẫm đạp, căn bản nhìn không ra bộ dáng nguyên bản, Cát Lục tái mặt chịu đựng cơn buồn nôn, nhưng không ngờ Tạ Phù Thần lại đem thi thể ôm vào trong ngực, gào khóc không ngừng.

"Tạ, Tạ công. . . . . ." Cát Lục thật sự không biết hắn rốt cuộc bị ma nhập hay cái gì, khuyên nhủ một lúc lâu cũng vô dụng, đành phải đứng một bên cùng hắn.

Khóc lớn hồi lâu, cuối cùng cũng khôi phục cảm xúc, Tạ Phù Thần lại ôm thi thể đứng lên muốn mang về trong phủ.

Cát Lục cúi đầu đi theo phía sau hắn, suy nghĩ mãi cũng không thể giải thích được việc này.

Trên đường trở về Tạ Phù Thần nhất quyết muốn mang thi thể tiến vào bên trong thùng xe ngựa, Cát Lục điều khiển xe ngựa, ngẫm lại nhất cử nhất động của Tạ Phù Thần không rét mà run.

Khối thi thể này để ở Tạ phủ một đêm, ngày hôm sau Tạ Phù Thần đem nó đặt vào bên trong một cỗ quan tài làm bằng gỗ lim tơ vàng, kèm thêm vô số bảo thạch ngọc khí cùng một thanh trường kiếm vẫn luôn treo ở trong phòng ngủ của hắn.

Cát Lục hôm qua sau khi trở về đã đem hành vi kỳ quái của Tạ công nói với quản gia cùng một vài gia nô trong phủ, một truyền mười mười truyền trăm, gần như toàn bộ Tạ phủ đều đã biết. Hôm nay Tạ Phù Thần lại tiếp tục làm chuyện kỳ lạ gì mọi người trong lòng đã có chuẩn bị, nhìn thấy cũng không quá kinh ngạc —— phải biết rằng, cỗ quan tài này chính là loại quan tài thượng đẳng chỉ khi Tạ gia dòng chính hạ táng mới có thể hưởng thụ, lại càng không nói tới một số lượng lớn vật bồi táng cùng với thanh trường kiếm mà hắn trân quý đến không thể trân quý hơn ai cũng không thể đụng vào.

Trước khi sắp đậy nắp quan tài, Tạ Phù Thần lấy ra một vòng cỏ từ trong tay áo, nhìn rồi lại nhìn đầu điểu kia, sau đó mới lưu luyến đem nó đặt vào bên trong quan tài.

Đỉnh núi Liêu Tê Sơn của Nhữ Trữ có tầm nhìn cực đẹp, có thể đem những ngọn đèn của vạn nhà bên trong thành thu hết vào trong đáy mắt.

Tạ Phù Thần đem cỗ quan tài kia chôn trên đỉnh núi Liêu Tê Sơn, ở giữa hai cây gỗ bách cao lớn.

Trên bia mộ có viết "Cố nhân A Khung chi mộ". Tạ Phù Thần ngồi cả ngày bên mộ phần cô độc nho nhỏ, nhìn sáu chữ này, dường như chỉ trong một đêm đã già đi mười tuổi.

Hắn cuối cùng cũng phải rời đi, hắn có rất nhiều việc cần hoàn thành, không thể ở lại đây quá lâu, cũng giống như nhiều năm trước.

. . . . . .

Thời điểm thu thập hành trang, Linh Bích giúp Chân Văn Quân xếp năm sáu bộ y phục còn có hai chiếc áo khoác vừa mới may, một chiếc áo choàng lông thú cùng ba đôi giày khác biệt theo mùa, một đống lớn dược liệu cùng miếng hộ tâm, đồ đạc nhiều vô số như vậy làm sao nhét hết vào trong một bọc hành lý.

"Linh Bích tỷ tỷ, đừng thu thập nữa, bao nhiêu đây cũng là quá nhiều rồi. Ta đây là đi bắc cương đánh giặc cũng không phải đi hưởng phúc, không cần nhiều y phục như vậy, mang hai bộ đủ mặc là được." Chân Văn Quân thấy nàng còn đang không ngừng thu thập, hận không thể nhồi nhét đầy cả một xe cho mình mang đi, vội ngăn cản nàng.

"Thế này sao tính là nhiều? Mới có bao nhiêu đâu? Đến đến đến ngươi lại đây thử cái đai lưng này xem." Linh Bích kéo nàng qua nói với nàng đai lưng này phải dùng như thế nào. Đây là đai lưng bản rộng làm bằng da trâu đặc biệt, có thể hộ thân, còn có mấy lỗ hõm có thể đem chủy thủ giắt chặt chẽ ở bên hông. Còn có một đôi giày hành quân, đế giày giữ ấm thoáng khí, leo núi lội sông cũng không thành vấn đề. Còn có mũ vải này mũ giáp kia. . . . . . Chân Văn Quân đứng ở trong phòng giống như một vật trang trí, Linh Bích ướm từng thứ từng thứ lên người nàng thử xem có thích hợp hay không, thử một lúc lâu không có một thứ nào không thích hợp, toàn bộ đều mang đi.

Chân Văn Quân khuyên nàng cả buổi cũng vô dụng, Linh Bích đóng thành năm bọc nặng, để cho nàng mỗi vai đeo một bọc, hai cánh tay treo hai bọc trên lưng lại quấn một bọc, vừa đủ.

Vệ Đình Húc cùng Tiểu Hoa tiến vào phòng, nhìn thấy bộ dáng này của Chân Văn Quân Vệ Đình Húc nhịn không được cười lên thành tiếng, ngay cả Tiểu Hoa cũng nhịn không được khóe miệng giật giật, lộ ra vẻ mặt "buồn cười".

"Ngươi xem nha Linh Bích tỷ tỷ! Đã nói là không cần nhiều như vậy mà!"

"Nhưng mà. . . . . ."

Chân Văn Quân đem Linh Bích ấn xuống ngồi trên ghế, thả hết mấy bọc hành lý xuống, kéo tay áo lên cho nàng xem bao cổ tay sắt: "Những thứ khác đều không cần, có cái này là đủ rồi! Nó lợi hại biết bao a, đao thương côn bổng ta chỉ cần một bao cổ tay đều có thể ngăn cản được!"

Linh Bích còn muốn nói thêm cái gì đó, lại không nói. Muốn gắng gượng nặn ra một nụ cười, lại không cười nổi, cuối cùng viền mắt lại đỏ lên.

Thấy Linh Bích như vậy Chân Văn Quân cũng bó tay không còn biện pháp, vội vàng lấy khăn tay đến giúp nàng lau nước mắt, ngồi xổm xuống trước mặt nàng nói: "Linh Bích tỷ tỷ, ngươi sao lại giống như một lão mẫu thân vậy, động một tí liền khóc. Ta là đi giết hồ tặc, ngươi hẳn là phải vô cùng cao hứng mà tiễn ta đi mới đúng a."

"Nói thật dễ nghe, giết hồ tặc! Đám hồ tặc Trùng Tấn này có bao nhiêu hung tàn cả Đại Duật đều biết! Ngươi vì cái gì. . . . . ." Linh Bích thật sự không muốn để cho Chân Văn Quân đi, tuy rằng nàng đi theo Vệ Đình Húc nhiều năm, mọi chuyện Vệ Đình Húc đang làm chính là muốn tiến cử một vị nữ đế, Linh Bích cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái, thế nhưng trong quan niệm của nàng ra chiến trường giết địch chung quy vẫn là việc của nam nhân.

"Ngươi mới mười bảy tuổi, mấy năm nay bị thương không ít, dựa vào cá tính cẩu thả này của ngươi đừng nói là đi đánh giặc, mà trong sinh hoạt hằng ngày không có người bên cạnh ngay cả giường cũng thu thập không tốt, làm sao cùng hồ tặc đọ sức a?"

". . . . . . Linh Bích tỷ tỷ, ta cũng không phải hài đồng ba tuổi. Ta là không thích xếp chăn, nhưng giết địch thì rất nghiêm túc. Huống chi ta còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm." Chân Văn Quân nói ra đặc biệt kiên định, Linh Bích không còn có thể nói được gì nữa, trong lòng vẫn là vạn phần luyến tiếc. Hàng năm có bao nhiêu tráng đinh bị đưa đến bắc cương tiền tuyến, có mấy người có thể sống sót trở về? Cho dù có trở về thì phần lớn đều cụt tay cụt chân. Hiện giờ Trùng Tấn khí thế đang mãnh liệt, tình hình chiến sự vô cùng thê thảm, nghĩ đến Chân Văn Quân bị đặt vào trong hoàn cảnh như thế Linh Bích liền hết sức lo lắng. Nhưng nàng chỉ là gia nô Vệ gia, chuyện mà Trưởng Công chúa và nữ lang đều đã đồng ý nàng có lập trường gì mà nói một chữ "Không" chứ?

"Linh Bích, không cần quá lo lắng, với sự cơ trí của Văn Quân muội muội thì sẽ không có việc gì đâu." Vệ Đình Húc cũng trấn an nàng.

Linh Bích không nói lời nào, chỉ yếu ớt gật đầu.

Ngày mai sẽ xuất phát, tối nay Vệ phủ bày ra tiệc rượu muốn tiễn biệt Chân Văn Quân.

Cả một bàn rượu ngon thức ăn ngon Chân Văn Quân ăn uống thỏa thích, nàng biết sau khi tới bắc tuyến rồi muốn ăn một ngụm thức ăn mặn cũng không biết là chuyện của năm nào tháng nào. Vệ Luân tự mình kính rượu nàng, nói rất nhiều lời dặn dò nàng chú ý an toàn, cả nhà Trưởng Tôn gia cũng đến đây, thay nhau kính rượu nàng, nàng bưng chén rượu uống một mạch hơn mười chén, trên mặt dần dần hiện lên hơi men.

"Uống ít một chút, ngày mai còn phải lên đường." Vệ Đình Húc nhìn không vừa mắt, mở miệng ngăn cản.

Lời nói của Vệ Đình Húc ở trong nhà luôn có phân lượng rất nặng, nàng vừa nói như vậy liền không có một người nào lại không thức thời, đều ngồi trở lại phía sau bàn của chính mình. Chân Văn Quân lắc lư lảo đảo cũng ngồi xuống, Vệ Đình Húc thấy khóe miệng nàng có dính chút rượu, liền giúp nàng lau đi.

Chân Văn Quân nhìn gương mặt Vệ Đình Húc, trong lòng có chút nhộn nhạo, nhịn không được cầm tay nàng.

Ánh mắt của cả nhà Vệ Luân cùng cả nhà Trưởng Tôn nhanh chóng dán tới đây, Chân Văn Quân biết chính mình có hơi đi quá giới hạn, nhưng nàng cũng không muốn buông ra.

Trấn an Linh Bích là một chuyện, để tay lên ngực tự vấn lại là một chuyện khác.

Nàng còn có thể sống sót trở về sao? Rất khó rất khó.

Có lẽ nàng sẽ không thể trở về bên cạnh Vệ Đình Húc được nữa, sẽ không thể sảng khoái uống rượu giống như hôm nay nữa. Nhân sinh của nàng không giống như người khác, bởi vì bức họa của Vệ Đình Húc mà con đường nhân sinh của nàng đã hoàn toàn thay đổi. Không thể cứu được a mẫu là nàng thiếu năng lực, nhưng cho đến ngày hôm nay nàng cũng không hối hận.

Có thể cùng Vệ Đình Húc gặp nhau là thiên đại phúc khí, có thể nhận được sự chiếu cố của nàng thì cuộc đời này đã không còn gì để hối hận.

Nàng nắm tay Vệ Đình Húc, ánh mắt nóng rực dán ở trên mặt Vệ Đình Húc, vẻ mặt tràn đầy lưu luyến.

"Tỷ tỷ, có một chuyện ta muốn nói với ngươi. . . . . ."

Chân Văn Quân muốn đem hết thảy nói với nàng, duyên phận từ nơi nào khởi dậy, rất nhiều tình cảm trong suốt chặng đường này là như thế nào mà nảy sinh, hết thảy sự yêu thương luyến tiếc và ngưỡng mộ đối với nàng giấu kín ở trong lòng, Chân Văn Quân muốn nàng biết.

Ngay lúc nàng đang muốn mở miệng, đầu ngón tay của Vệ Đình Húc chợt dừng ở trên miệng nàng, ngăn cản nàng nói tiếp.

"Hiện tại đừng nói với ta." Sự ôn nhu và quyến luyến sâu bên trong đôi mắt của Vệ Đình Húc là chân thật, bị Chân Văn Quân vừa vặn nhìn thấy.

"Chờ ngươi bình an trở về rồi hãy nói. Hoa hồng nở rộ đầy khuôn viên, chúng ta nâng chén ngôn hoan đại túy một trận. Đến lúc đó ngươi lại nói cho ta biết những suy nghĩ của ngươi hôm nay, được không."

Chân Văn Quân trong lòng xao động không thôi, nước mắt tuôn rơi.

"Được. . . . . . Được. Tỷ tỷ, ta nhất định, nhất định sống sót trở về."

Trăng sáng sao thưa, ngày mai hẳn là thời tiết tốt.

Tiệc rượu tan, Chân Văn Quân ngồi ở bên hành lang ngắm trăng, ngọn gió trong lành dịu mát thổi vào trên mặt nàng, men rượu đã tan đi không ít.

Cảm giác phía sau có người đi tới, Chân Văn Quân tưởng là Linh Bích, nhìn lại, chính là Vệ Đình Húc.

Vệ Đình Húc đỡ lấy cột trụ màu đỏ, dựa vào hai chân của chính mình mà đứng ở phía sau nàng.

"Tỷ tỷ, chân của ngươi. . . . . ."

Vệ Đình Húc nhàn nhạt cười nói: "Ít nhiều muội muội mỗi ngày giúp ta xoa bóp, tuy rằng không thể đi đứng lâu, nhưng mà thương thế ở chân đã tốt lên rất nhiều rồi."

Chân Văn Quân thực vui vẻ, rồi lại có chút đa cảm, điều này có nghĩa là Vệ Đình Húc về sau cũng không cần sự ôm bế của nàng nữa.

Vệ Đình Húc ngồi xuống bên cạnh nàng, cùng nàng ngắm trăng.

Hai người cái gì cũng chưa nói, chẳng qua là Chân Văn Quân ưỡn thẳng lưng lên một chút.

Vệ Đình Húc tựa đầu lên bờ vai nàng.

"Ngươi không cần lo lắng cho ta, cứ an tâm đi làm việc. Ta, chờ ngươi trở về."

. . . . . .

Quân đội viễn chinh xếp hàng chỉnh tề ở phía dưới cửa thành Nhữ Trữ, tất cả mọi người mặc áo giáp kiên cố, dưới ánh mặt trời lóe lên khí thế sắc bén. Nếu như tùy ý liếc nhìn một cái chỉ thấy một đội ngũ chỉnh tề, tất cả đều là tinh giáp duệ binh. Nhưng nhìn kỹ lại thì, tân binh đứng trong hàng ngũ không chỉ có những tiểu lang quân mười ba mười bốn tuổi, còn có rất nhiều nữ tử, thậm chí các lão nhân đầu bạc cũng đứng ở trong đó. Trên mặt bọn họ không có bất kỳ vẻ khổ hạnh sợ hãi nào khiến mọi người phấn chấn.

Đại Tư mã Tạ Phù Thần đứng ở phía đầu đội ngũ, trong tay cầm một chén rượu, cao giọng nói:

"Các tướng sĩ! Bọn hồ tử quấy rối biên cảnh Đại Duật chúng ta đã lâu, giết hại đồng bào ta giày xéo non sông ta! Hiện giờ tình hình chiến sự vô cùng cấp thiết, chỉ có các ngươi mới có thể bảo trụ được giang sơn Đại Duật! Uống hết chén rượu này, giết hết hồ tặc trong thiên hạ!"

"Giết! Giết! Giết!" Ba tiếng hò hét hùng hồn vang lên rung trời.

Tạ Phù Thần một ngụm uống cạn chén rượu, đập vỡ chén rượu trên mặt đất.

Các tân binh cũng ngửa đầu uống rượu, uống xong chén rượu này bọn họ sẽ vì bảo vệ gia viên bảo vệ thân nhân mà rời khỏi mảnh đất quê hương, trong lòng bọn họ đều đã có suy tính. Tiền tuyến có cái gì đang chờ bọn họ? Bọn họ có thể sống sót trở về để lại nhìn thấy thành trì cao ngất của Nhữ Trữ hay không? Sẽ gặp lại người nhà? Tất cả đều là ẩn số. Nhưng bọn họ không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể lấy máu thịt lấp vào những lỗ hổng đã bị tàn phá của Đại Duật.

Chân Văn Quân đội mũ giáp nặng nề, một thân giáp trụ màu bạc, tư thế oai hùng hiên ngang. Theo đội ngũ đi trên quan đạo, nàng liên tục quay đầu lại, thành trì Nhữ Trữ càng ngày càng nhỏ, tâm của nàng cũng càng ngày càng chua chát.

Lần này nàng là ôm tâm tư đi vào chỗ chết tiến đến bắc cương, nhưng lời nói của Vệ Đình Húc đã kéo giữ lại tâm tư quyết sống sót của nàng, khiến cho nàng lại có sự lưu luyến đối với nhân gian.

Đây là tâm tình trước nay chưa từng có.

Dưới sự che chở của a mẫu nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sinh tử, sau khi a mẫu gặp chuyện không may sự kiên trì trong toàn bộ nhân sinh của nàng chỉ còn đặt tại một việc là cứu a mẫu ra.

Hiện giờ nàng đã có mục tiêu mới, quyến luyến mới.

Là Vệ Đình Húc kéo nàng từ trong vực sâu trở về, chính là luồng ánh sáng đó, chiếu rọi cho mục tiêu mới.

Chờ ta trở lại. Chân Văn Quân nhìn lên bầu trời xanh thẳm của Nhữ Trữ, nhìn về hướng Vọng Quân Sơn thầm nghĩ: Ta nhất định sẽ sống sót trở về.

Lần này quân đội Đại Duật có tròn ba vạn người, trẻ nhất mười một tuổi già nhất sáu mươi mốt tuổi, bọn họ ngày đêm thần tốc chạy tới Tiền Hải quan, chi viện cho quân đội tiền tuyến. Trùng Tấn bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại xâm lược, bọn họ phải nắm chặt mỗi thời mỗi khắc mà chạy tới tiền tuyến, bảo vệ vị trí yết hầu quan trọng nhất của Đại Duật, tuyệt đối không thể để cho Trùng Tấn lại tiến thêm một bước nào nữa.

Bởi vì có Hoàng thượng áp trận, các sĩ binh đều vạn phần phấn chấn.

Lý Cử tự mình cưỡi ngựa đi ở phía trước đội ngũ, Đốc quân liên tục khuyên hắn, nói xông ra trước mũi nhọn quân đội thật sự rất nguy hiểm, bệ hạ vẫn nên trở lại đi giữa đội ngũ thì hơn. Lý Cử hoàn toàn không nghe theo hắn, vẫn làm theo ý mình xông ra phía trước nhất, hòa cùng các tướng sĩ cùng nhau cưỡi ngựa cùng nhau uống rượu.

Sau mười ngày màn trời chiếu đất cuối cùng thì hắn ngã bệnh, Đốc quân cũng không biết nên khẩn trương hay là nên thở phào nhẹ nhõm.

Nghe được tin này trong quân đa số mọi người đều đau lòng Hoàng thượng, cảm thấy Lý Cử long thể cao quý nhưng lại có thể cùng mọi người đồng cam cộng khổ, thật sự hiếm thấy. Thế nhưng Chân Văn Quân lại hết sức khinh thường, cảm thấy hắn chỉ là một gã đần độn ngay cả công phu ngoài mặt cũng làm không tốt. Có điều, đối với thuật thu mua lòng người Chân Văn Quân đều nhất nhất ghi tạc trong lòng. Nàng hiểu được cái gọi là đao kiếm không có mắt chiến trường chính là Tu La trận, ai cũng sẽ có vạn nhất, chỉ dựa vào sức lực của bản thân nàng thì rất khó sống sót, nàng cần đến những đồng bạn có thể cùng nàng kề vai chiến đấu.

Bởi vì Lý Cử bị nhiễm phong hàn, quân đội chia làm hai nhóm, nhóm quân tiên phong chạy tới Tiền Hải quan trước, để lại hơn hai ngàn người cùng Lý Cử, chờ sau khi hắn bình phục sẽ hội hợp tại tiền tuyến. Mà nhóm quân tiên phong này còn dựa vào giới tính lại tiếp tục phân ra hai đội quân nam nữ, nam tiền nữ hậu, đội nam binh trang bị gọn nhẹ xuất trận toàn lực xông về phía Tiền Hải quan, đem toàn bộ quân nhu quân dụng để lại cho đội nữ binh, để cho các nàng phụ trách vận chuyển.

"Các tiểu nương tử thì đánh trận cái gì! Đợi lão tử giết sạch hồ tặc các ngươi đến bồi tiếp lão tử ngủ là tốt rồi! Ha ha ha!"

Đội nam binh khi rời đi đã để lại một câu như vậy, làm cho Chân Văn Quân ghê tởm hết mức.

Nàng cũng muốn vọt tới tiền tuyến chém giết một trận thống khoái, làm cho đám nam nhân đó phải nhìn với cặp mắt khác. Nhưng quân nhu lương thảo cũng vô cùng trọng yếu. A mẫu từng nói qua, "Binh mã chưa động quân nhu đi đầu", quân nhu quân dụng là nền tảng để chiến sự thắng lợi, không biết hiện tại Duật quân là do ai chỉ huy, xem ra là thật sự không có tướng tài, toàn bộ kế hoạch hành quân đều khá lộn xộn. Quân nhu quân dụng theo không kịp thì quân tâm khó mà ổn định, huống hồ để lại năm ngàn phụ nhũ vận chuyển quân nhu, vạn nhất bị quân địch cắt đứt thì phải làm thế nào? Bắc tuyến rét lạnh vô cùng, không có đồ chống rét bị đông lạnh đến mức chết cóng thì làm sao mà đánh giặc? Chân Văn Quân trong lòng khó chịu, nhưng cũng biết nên lấy đại cục làm trọng. Nàng đành phải tĩnh tâm ở lại, cố gắng nhanh chóng thúc đẩy quân nhu quân dụng sớm ngày đưa đến Tiền Hải quan.

Khi đội nữ binh đến được Tiền Hải quan thì trên trời giáng xuống đại tuyết, rét lạnh đến mức các tân binh vốn dĩ sinh sống ở phương nam đều mất hồn mất vía. Đúng vào lúc này từ mặt trận tiền phương có tới hơn một ngàn tàn binh đi giữa gió tuyết rút lui trở về doanh địa, xa xa nhìn qua giống như một đám dã thú đói bụng suốt cả một mùa đông dài.

Chân Văn Quân dùng gậy gỗ trộn khuấy cháo bắp ngô mới được vận chuyển tới ở bên trong bếp lò bằng đồng thật lớn, nghe nhóm tàn binh kia nói Trùng Tấn hung mãnh như thế nào như thế nào, eo hùm lưng gấu đầu nhỏ mắt to, có thể đứng ở trên lưng tuấn mã đang phi nhanh mà bắn cung, một lần bắn mười phát tên mà mỗi một phát đều có thể bắn thủng đầu người.

"Đáng sợ như vậy?" Một người trong đội nữ binh đi theo Chân Văn Quân cùng nhau đến, Mộ gia A Hy sợ tới mức ngừng lại động tác khuấy thuốc, "Thảo nào đi một vạn người chỉ có các ngươi còn sống."

Bị A Hy nhắc tới chuyện này, cả đám người nhốn nháo túm tụm lại ở phía trước đống lửa bắt đầu nói đám hồ tặc này lợi hại cỡ nào cỡ nào, bọn họ liều chết kháng cự mới miễn cưỡng có thể đánh ngang tay với hồ tặc, những người yếu hơn một chút đều bị giết, những người còn lại có thể sống sót đừng nhìn họ bị thương nặng mà xem thường, đó đều là những người tài ba.

Chân Văn Quân ở một bên yên lặng rót cháo cho bọn hắn, cũng không vạch trần nhóm người này đa phần bị trúng tên ở sau lưng chính là do lúc kinh hoảng bỏ chạy thoát thân mà bị, cứ thử nghe xem bọn hắn có thể ba hoa khoác lác đến mức độ nào.

Một nồi cháo lớn bị uống sạch, thuốc sắc xong khoác lác cũng nói xong, bỗng nhiên một tiếng thét hiệu lệnh từ xa truyền đến, nhóm binh lính mồm mép này lập tức đứng dậy, vội vội vàng vàng đem hộ giáp chỉnh lại cho ngay ngắn, đứng thành một vòng tròn bao quanh đống lửa. Chân Văn Quân đứng ở phía sau đám người, xem động tĩnh này hẳn là có đại nhân vật tới đây.

Giữa trời tuyết từ một bên doanh trại có một nam nhân toàn thân hắc giáp đầu đội mũ bạc hồng vũ đi tới, nam nhân này mày rậm mắt nhỏ râu dài tới ngực, dáng người cực kỳ cao lớn, một tay đặt trên đại đao ở bên hông, bước đi giống như một trận kình phong.

"Vệ Tướng quân!" Mọi người bỗng nhiên đồng thanh hô lớn, khiến Chân Văn Quân hoảng sợ.

Vệ Tướng quân? Hắn là người của Vệ gia?

Lề lối triều đình hiện tại chính là vọng tộc sẽ có địa vị cao, hàn môn khó thăng chức, trên cơ bản là trong nội bộ các đại tộc tử đệ đề cử lẫn nhau hình thành mạng lưới thế lực, có thể hợp tác chiếu ứng lẫn nhau, để chế hành các dòng họ đối địch. Phàm là nghe thấy quan viên nào họ Tạ, đó chắc chắn là thân thích của Tạ Phù Thần, mà nghe thấy trọng thần nào họ Vệ, cũng chắc chắn là tử tự trong dòng họ của Vệ Luân, đám người họ Nghiêm, họ Tả, họ Lâm cũng tương tự như vậy. Trước đây Phùng thị cũng vô cùng lớn mạnh, nhưng do có dính dáng đến Hồng Ái nên đã bị giết chết gần như sạch sẽ rồi.

Cho nên Vệ Tướng quân này có khả năng rất lớn là một thân nhân nào đó của Vệ Đình Húc, chẳng qua vị Tướng quân thiết trụ bình thường này diện mạo so với Vệ Đình Húc không có nửa phần tương tự.

Người này chính là Vệ Duẫn, trưởng tử của bào huynh* Vệ Luân. Trước đó sau khi tiểu nhi tử Tạ Trường Lưu của Tạ Phù Thần bị thu hồi binh quyền, Vệ Duẫn vẫn luôn đóng tại phía tây cách Tiền Hải quan bốn trăm dặm đã thu được quân lệnh, để cho hắn ngay tức khắc dẫn binh tiến đến Tiền Hải quan, ngăn cản khí thế nam hạ dũng mãnh của Trùng Tấn. Lúc ấy trong tay Vệ Duẫn chỉ có không đến một vạn năm ngàn binh giáp trấn thủ quan ải, còn phải chạy nhanh suốt bốn trăm dặm đến Tiền Hải quan kháng địch, chẳng phải là liều lĩnh sao? Suốt đêm đi đường vốn đã mỏi mệt, Trùng Tấn mỗi một người đều dũng mãnh, Vệ Duẫn thu được lệnh này đã chuẩn bị sẵn sàng chịu chết, không ngờ Tạ Trường Lưu tuy rằng bị thu hồi binh quyền cách chức, nhưng cũng không đem Tiền Hải quan dâng ra ngoài, dẫn người từ phía sau thống kích Trùng Tấn. Vệ Duẫn nhân cơ hội phối hợp với Tạ Trường Lưu tiền hậu giáp kích, đại quân Trùng Tấn lúc này mới miễn cưỡng thối lui, mà Vệ Duẫn cũng đã mất đi một cái cánh tay.

(*) Bào huynh (胞兄): anh ruột

Đi theo bên cạnh Vệ Duẫn chính là Quân Tư mã Trưởng Tôn Dịch, hai người vừa đi vừa nhỏ giọng nói cái gì đó, Nha môn tướng Lâm Kiên vẫy tay một cái làm cho tất cả các tướng sĩ đều tập hợp đến bên trong đại doanh ở phía trước cách đây một dặm. Đại doanh có thể chứa được một ngàn người, trên trần có cỏ tranh đan bện che phủ, bốn phía dùng vải bố bao xung quanh, bên trong có trải thảm, bàn dài, trên vách còn treo chậu than đang cháy.

Chân Văn Quân chỉ là tiểu tốt không có tư cách bước vào đại doanh, chỉ có thể đứng ở bên ngoài đại doanh kiễng chân nhìn vào bên trong.

Trưởng Tôn Dịch mở lời trước, nói với mọi người về tình hình chiến sự hiện tại ở Tiền Hải quan.

Đêm qua đại quân Trùng Tấn bất ngờ tiến đánh quan ải, Duật quân ngoan cường chống cự, cuối cùng vẫn là thảm bại. Hiện giờ Sơn quan đã bị quân Trùng Tấn chiếm lĩnh, tình thế muôn phần hiểm trở, bọn họ nhất định phải tìm cho bằng được đường lối đột phá đoạt lại Sơn quan. Bất luận là nam phụ lão ấu, đã từng đánh giặc hay chưa, đã đi vào tiền tuyến nếu muốn giữ mạng sống thì hết thảy đều phải nghe theo chỉ huy.

Vệ Duẫn tiến lên một bước mở lời, tuy rằng hắn đang ở bên trong đại doanh, nhưng thanh âm tựa như tiếng chuông lớn có thể truyền đạt rõ ràng đến cho tất cả mọi người ở bên ngoài doanh trại, ngay cả đội nữ binh ở mép ngoài cùng nhất cũng có thể nghe được nhất thanh nhị sở.

"Chúng ta không có thời gian để nghỉ xả hơi nữa! Tối nay chúng ta sẽ phát động tập kích bất ngờ!" Thanh âm của Vệ Duẫn xé gió mà đến, giọng nói trầm khàn lại hùng hồn chấn động đến mức màng nhĩ của mọi người đều phát đau, "Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta! Hồ tặc nhất định sẽ không ngờ được chúng ta vừa mới nếm mùi thất bại lại còn dám quay trở lại đánh giết! Đúng! Chính là muốn cho bọn họ không ngờ đến! Đây là mạo hiểm! Là đem sinh mệnh ra đánh cược! Nhưng mà chúng ta không còn cách nào khác! Một khi Tiền Hải quan bị phá, các ngươi đều biết rõ số phận của Đại Duật sẽ ra sao! Phụ mẫu của các ngươi sẽ bị mổ bụng! Thê nhi của các ngươi sẽ bị chà đạp như lợn cẩu! Các ngươi nguyện ý nhìn thấy tất cả những chuyện đó phát sinh sao! Các ngươi muốn làm nô lệ vong quốc hay sao! Nếu không muốn thì cầm lấy đao thương, theo bổn tướng quân xông ra tiền tuyến! Đoạt lại quan khẩu!"

Vệ Duẫn vừa nói ra mấy câu đã nhanh chóng đốt cháy tâm tư của các tân binh, bất luận là bên trong hay bên ngoài đại doanh, tiếng hô "Giết" đều vang thấu tận trời.

Chân Văn Quân không có gặp Lý Cử, không biết có phải là còn chưa hết bệnh hay không. Vốn tưởng rằng vừa tới bắc tuyến, những lão nhược phụ nhũ này ít nhất còn cần phải huấn luyện mấy ngày mới có thể xông trận giết địch, không nghĩ tới tối nay sẽ tập kích bất ngờ! Chân Văn Quân tim đập thình thịch, vừa hưng phấn lại vừa hồi hộp. Tuy có hộ giáp trong người, nhưng nàng lại không có binh khí thuận tay. Kim thiền đao có chủy thủ cũng có, nhưng mấy thứ này cũng không phải là đao sắc có thể giết địch.

Ngay trong lúc nàng cho rằng liệu có phải để đội nữ binh ở lại doanh địa trông giữ lương thảo hay không, Vệ Duẫn đã sai người đến cấp vũ khí cho các tân binh. Chân Văn Quân được phân cho một thanh trường mâu đã rỉ sét hết một nửa, đầu mâu méo mó đều là vết rạn nứt, chùm tua đỏ đã biến thành màu đen, không biết là được đào ra từ trong đống thi hài nào nữa.

Vệ Duẫn sải một bước tới trước cắm một ngọn cờ lớn của doanh địa vào trên mộc đài, từ trên cao nhìn xuống nương theo ánh lửa của chậu than làm cho tất cả mọi người có thể nhìn thấy rõ hắn.

"Bất luận ngươi là nam hay nữ, trước ngày hôm nay là ai, ta chỉ hi vọng ngày mai khi triều dương lên cao ngươi sẽ là anh hùng giết chết hồ tặc! Chén rượu này! Ta kính mọi người!" Vệ Duẫn nói xong ngửa đầu uống cạn chén rượu, mạnh mẽ ném vỡ chén rượu trên mặt đất.

Chân Văn Quân cũng được chia cho một chén rượu, sau khi uống xong toàn thân nóng lên, trong lòng nhiệt huyết sôi trào! Nàng nhìn thanh trường mâu rỉ sét này trong lòng âm thầm tuyên thệ, nhất định phải chính tay đâm chết đám hồ tử hung tàn, báo thù cho tướng sĩ bách tính đã chết thảm của Đại Duật ta!

Nha môn tướng Lâm Kiên bước lên mộc đài đi đến phía sau Vệ Duẫn, Vệ Duẫn nghiêng tai chuẩn bị nghe hắn báo cáo quân tình. Lâm Kiên cũng không nói gì, mà lấy ra một thanh đao, cắt đứt yết hầu của Vệ Duẫn.

Dưới ánh lửa Vệ Duẫn ngay cả kêu cũng không kịp kêu đã ôm lấy yết hầu máu tươi điên cuồng phun trào ngã xuống đất run rẩy, tất cả mọi người nhìn thấy chuyện xảy ra trên mộc đài, nhưng trong lúc nhất thời lại không kịp phản ứng. Lâm Kiên gương mặt đầy máu bật cười lớn, Quân Tư mã Trưởng Tôn Dịch chỉ vào Lâm Kiên hô to:

"Bắt lấy hắn!"

Hiển nhiên Trưởng Tôn Dịch cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh loại sự tình này, ngay khi các binh lính cầm lấy binh khí muốn xông lên đài hất Lâm Kiên xuống thì bỗng nhiên từ xung quanh vang lên tiếng vó ngựa cùng tiếng hò hét dữ dội!

Nhóm tàn binh mới vừa nhặt về một cái mạng từ tiền tuyến nghe được tiếng vó ngựa đáng sợ, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, thất thanh kêu to:

"Hồ tặc đến rồi! Hồ tặc đến rồi!"

Đây là đêm đầu tiên Chân Văn Quân trải qua ở tiền tuyến, cũng là một đêm mà cả đời nàng khó có thể quên được.

Đại quân Trùng Tấn đánh vào bên trong đại doanh của Duật quân, giết sạch bọn họ không còn một manh giáp. Tất cả binh lính đều bị đánh tơi bời, nhiệt huyết vừa được khơi dậy hiện tại không còn sót lại chút gì.

Đây là chiến tranh.

Trong lúc Chân Văn Quân ôm đầu nhảy vọt lẩn trốn khắp nơi thì mới chính thức hiểu được, đây không phải là trò chơi, không phải là câu chuyện xưa ở trong miệng a mẫu, mà chính là chiến tranh máu chảy thành sông bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK