Nhìn thấy người tới, Chu Di cười tủm tỉm chạy tới: “Cuối cùng cậu cũng đến rồi, các bạn trong lớp đều ở bên trong, chỉ còn đợi có một mình cậu.”
Nghe xong lời Chu Di nói, Lục Niệm Niệm có chút vui mừng vì mình đã tới.
Lớp bọn họ có tổng 34 người, ngồi bốn bàn, Lục Niệm Niệm bị Chu Di dắt tới ngồi cùng bàn với các bạn cùng phòng, Cố Yến dường như rất quen thuộc với Chu Di, lúc này hai người ngồi cạnh nhau.
Từ lúc Lục Niệm Niệm tiến vào, mắt Cố Yến vô tình hoặc cố ý liếc về phía bên này, đối diện với ánh mắt mang theo dò xét của cậu nam sinh, Niệm Niệm đầu tiên là sững sờ, tiếp theo là lễ phép cười chào hỏi cậu.
Lớp trưởng cũng là một nam sinh đẹp trai như ánh mặt trời, khó có dịp cùng mọi người ăn cơm, liền giúp các bạn nữ gọi bia và nước trái cây ép, gọi cho nam sinh một bình rượu trắng.
Uống đến vui vẻ, một đám người kêu gào Cố Yến lên hát một bài, Chu Di nhân cơ hội tiến tới bên tai Lục Niệm Niệm, nói: “Người này hôm nay mang theo ghita tới.”
Quả nhiên, Cố Yến nói hát liền hát, cậu đã uống không ít rượu trắng, gương mặt anh tuấn, trắng ngần đỏ hồng lên, đôi mắt hoa đào có chút mê man, ôm đàn ghi ta ngồi trên ghế loạng choạng hát, Chu Di nhiệt tình cổ vũ, lôi kéo Cao Uyển cùng Lam Chiêu Đệ không ngừng vỗ tay.
Hát xong một bài, Cố Yến không nhịn được ợ một hơi rượu, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía vị trí trung tâm Lục Niệm Niệm, môi hiện lên ý cười, nói: “Bài hát tiếp theo tớ muốn hát cho một cô gái nghe, đáng tiếc bọn tớ không có duyên với nhau.”
Lời vừa dứt, có bạn nam nhiều chuyện hưởng ứng huýt sáo, Chu Di mặt hơi đỏ, đột nhiên có chút ngượng ngùng, cô gái đó trong miệng Cố Yến nói có phải là mình?
Cao Uyển vẻ mặt hờ hững mở một chai bia uống, nhìn quen nhưng không quen, cùng với vẻ mặt phấn khởi của Chu Di hoàn toàn không giống nhau, nhìn thấy Cố Yến làm trò xiếc lấy lòng con gái nhiều lần rồi, cũng chỉ có Chu Di là loại háo sắc. Mới bị tên này mê hoặc.
Nghe xong nửa ngày, Lục Niệm Niệm cảm thấy nhàm chán, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tống Kim Triêu, hỏi cậu buổi tối ăn gì, nơi này có món ngô nướng rất ngon, nghĩ đợi lúc nữa rời đi có thể giúp cậu gọi một phần.
Cơm nước xong, đa số bạn học đều không muốn rời đi, liền tụ lại một chỗ chơi trò ma sói, Lục Niệm Niệm cũng không biết phải chơi như thế nào, liền không gia nhập, bớt chút thời gian đi tới phòng rửa tay.
Lúc đi ra, mới phát hiện hành lang không xa có một người đang đứng.
Lục Niệm Niệm không để ý, hướng phòng khách đi tới, người kia xoay người, duỗi tay ra chặn lại.
Cố Yến dựa vào vách tường, động tác nhẹ nhàng rút điều thuốc trong miệng xuống, môi khẽ nhếch, khói trắng từ trong miệng theo đó tản ra bên ngoài, mùi khói thuốc xông vào mũi, Lục Niệm Niệm tằng hắng một cái, không nhịn được cau mày, “Xin hỏi cậu có chuyện gì không?”
Ném đầu thuốc trong tay, Cố Yến nhấc chân mãnh liệt giẫm lên, bởi vì có uống rượu, cổ họng có chút khàn khàn: “Chuyện cậu kết hôn là thật hay giả?”
Vì sao đột nhiên lại hỏi cái này? Lục Niệm Niệm tính tình nhẫn nại, trên mặt không tỏ vẻ gì: “Là thật, có vấn đề gì không?”
Nghe thấy lời này, người đàn ông trước mặt đã ngà ngà say, thờ ơ cười, cậu đột nhiên đứng lên, đưa tay ra nắm lấy cằm Lục Niệm Niệm, buộc cô nhìn cậu.
Giọng nói của cậu vô cùng nhẹ, “Nếu không cùng tớ chơi đùa một chút? Hắn ta cũng không nhìn thấy.”
Mặt Lục Niệm Niệm nháy mắt trở nên lạnh lùng, đẩy bàn tay heo đó ra, nhấc đầu gối ở đũng quần Cố Yến đá một phát, bắt lấy cổ tay hắn ném một phát, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, Cố Yến ngã chổng vó, cả người lăn một vòng trên đất.
Trong mũi Lục Niệm Niệm hừ một tiếng, mặt ghét bỏ từ bên cạnh hắn bước đi.
Mới vừa vào phòng khách, một đám người còn chơi ma sói, chỉ có một mình Lam Chiêu Đệ ngồi ở trong góc uống sinh tố nước trái cây, Lục Niệm Niệm ngồi xuống bên cạnh, đem khúc nhạc dạo vừa nãy ném ra sau đầu, cùng Lam Chiêu Đệ câu được câu không nói chuyện.
Một lát sau, Cố Yến sờ đằng sau gáy đi tới, tư thế bước đi có chút kỳ quái, vẻ mặt khó coi cũng không nói gì, sau khi quét qua một vòng, nhìn thấy trong góc tối, cô gái vẻ mặt bình tĩnh đang ăn đồ ăn, trong nháy mắt lửa giận bùng lên nhìn về hướng đó.
Nhìn thấy cậu tiến vào, lớp trưởng ôm vai cậu, lôi kéo cậu gia nhập chơi game, hét lên: “Cậu đi đâu lâu vậy, không nhìn thấy người.”
Mới bị người quật ngã xuống đất, đậu hũ còn chưa được ăn, còn bị Lục Niệm Niệm chế giễu, Cố Yến mặt tối sầm lại không nói một lời.
Sau một quãng thời gian, Lục Niệm Niệm không muốn đợi tiếp nữa, cầm túi xách cùng bạn cùng phòng chào hỏi liền rời đi.
Vừa ra khỏi thang máy, phía sau có người gọi tên, nghe được giọng nói quen thuộc, Lục Niệm Niệm còn chưa dừng bước chân, vẻ mặt dần lạnh đi, Cố Yến lúc nãy nhìn thấy cô đi ra, cũng theo đó mà đi ra, cô gái phía trước bước đi nhanh hơn, ấn nút thang máy cũng không nhìn thấy người, hắn từ thang máy tầng ba chạy xuống.
Vừa nghĩ tới lúc nãy bị cô gái này đá vào hạ bộ, Cố Yến càng nghĩ càng nuốt không trôi cơn giận này, người phía trước giả bộ không nghe thấy, cậu ba chân bốn cẳng chạy đuổi theo tới, kéo lấy cổ tay, vẻ mặt xấu xa: “Đến xin lỗi cũng không nói, liền muốn bỏ chạy?”
Sức mạnh của hắn rất lớn, Lục Niệm Niệm đau đến cau mày, “Buông tay!”
Xung quanh không có bạn học, Cố Yến xé bỏ ngụy trang, giọng nói cũng trở nên không khách khí, giống tên lưu manh: “Không phải lúc nãy cậu rất lợi hại sao, đến đến đến, đến đây mà đánh.”
Nói xong, Cố Yến kiềm lại tay Niệm Niệm, nghiêng người dựa đến gần, Lục Niệm Niệm tức giận mặt đỏ bừng, còn chưa động tay, phía sau có người duỗi nắm đấm ra, ác liệt đánh vào mặt Cố Yến, người trước mặt không chịu nổi cú đấm, lảo đảo hai cái trực tiếp ngã xuống đất.
Lục Niệm Niệm xoay người, chỉ thấy Tống Kim Triêu vẻ mặt lạnh lùng, môi mỏng nhếch lên toả ra hơi thở tức giận, cuộn chặt nắm tay mang theo sự lạnh lùng và áp bức, Lục Niệm Niệm vội vã ôm lấy cánh tay của cậu ngăn cản: “Kim Triêu, chúng ta về nhà đi.”
Nghe thấy lời này, Tống Kim Triêu thu hồi ánh mắt, cụp mắt nhìn về hướng cổ tay đỏ lên của cô, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt đều là băng, “Cậu ta là ai.”
Cố Yến trên mặt đất hiển nhiên là uống nhiều rồi, lúc này bị đau từ dưới đất bò dậy, ánh mắt say rượu, mê man nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt.
Lục Niệm Niệm giải thích cậu là bạn học, khi Tống Kim Triêu lại muốn động thủ, Chu Di cùng lớp trưởng hai người vội vã xuống lầu, nhìn thấy ba người đứng song song nhau, bọn họ nghi ngờ nhìn chằm chằm Cố Yến.
Cùng bọn họ nói lời tạm biệt, Lục Niệm Niệm kéo Kim Triêu rời đi, chỉ sợ hai người lại xảy ra xung đột.
Trên đường trở về, Phương Ngọc lái xe, Tống Kim Triêu cùng Lục Niệm Niệm đều ngồi ở phía sau, người bên cạnh nhẹ nhàng giữ cổ tay cô, đôi mắt đen, thâm thúy nhìn qua, môi mỏng khẽ nhếch, không nói một lời.
Nếu như không phải Phương Ngọc nói với cậu, cậu không kịp thời ngăn cản, lại không biết được hình ảnh đó như thế nào, vẻ mặt Tống Kim Triêu âm trầm, lạnh lùng, nắm đấm không tự giác cuộn chặt hơn.
Trầm mặc một lúc, cậu hỏi: “Vì sao không nói với anh.”
Lục Niệm Niệm do dự một giây, nhẹ giọng nói: “Anh đã rất bận, em có thể quay về một mình.”
Tống Kim Triêu nhìn, trầm giọng mở miệng: “Nếu như anh không xuất hiện, em định làm như thế nào.”
Biết cậu vì mình lúc nãy bị quấy rối mới tức giận như vậy, tim Lục Niệm Niệm mềm nhũn, chủ động nắm lấy đầu ngón tay thon dài, giống như nũng nịu lắc qua lắc lại: “Nhưng em từng luyện Taewondo, lúc nãy đã dạy dỗ hắn.”
Nghe thấy lời này, Tống Kim Triêu không nói gì, gương mặt anh tuấn, đóng băng dần dần có độ ấm, sau đó chậm rãi mở miệng: “Những buổi liên hoan kiểu này sau này còn muốn tham gia.”
Lục Niệm Niệm tốt tính đáp ứng toàn bộ.
Về đến nhà, Tống Kim Triêu đi tới thư phòng, Lục Niệm Niệm nằm bò ở phòng ngủ lướt Weibo, chú ý đến vài hot search, tò mò mở ra xem, hầu hết đều là cùng nội dung liên quan đến tiếp viên quán bar và những yêu sách, đều là lịch sử đen tối mà Thẩm Mạn không muốn để người khác biết.
Lục Niệm Niệm vốn dĩ chỉ là tò mò, tùy ý nhìn vài tin, phát hiện có vài tấm ảnh ám muội, đã được làm mờ, nhưng không khó để nhận ra đó chính là Thẩm Mạn, đều là trong giai đoạn đầu của lịch sử đen tối, còn có người nói bà ta là tiểu tam phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác, gả cho một quan chức cấp cao, lông mày Lục Niệm Niệm nhẹ nhàng nhíu lại, có chút lo lắng liên lụy tới Tống Kim Triêu, sau khi mở ra bình luận, tất cả mọi người đều bàn luận về người quan chức cấp cao đó, cùng chuyện Thẩm Mạn sớm đã bị người gọi là kim chủ bao nuôi, từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy tin tức liên quan đến Tống Kim Triêu, Lục Niệm Niệm mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong thư phòng lúc này, Tống Kim Triêu đem tất cả mọi chuyện an bài xong, mới kết thúc cuộc điện thoại với Phương Ngọc.
Khi trở lại phòng ngủ, Lục Niệm Niệm vẫn đang lướt weibo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mấy tin tức bát quái kia, nhìn thấy Tống Kim Triêu lên giường, vội vã bò đến bên cạnh cậu.
Lục Niệm Niệm cầm scandal liên quan đến Thẩm Mạn cho cậu xem: “Kim Triêu, anh có nhìn thấy cái này không?”
Tống Kim Triêu duỗi tay ra đem toàn bộ người ôm vào trong ngực, ánh mắt lạnh lùng, hờ hững quét qua màn hình điện thoại, mặt không biến sắc nói: “Nhìn thấy.”
Lục Niệm Niệm nhìn bình luận, từng cái, từng cái liên quan đến đời sống riêng tư của Thẩm Mạn, cũng không biết là thật hay giả.
Thấy Lục Niệm Niệm vẫn vui vẻ lướt điện thoại không có ý định dừng lại, không nhìn cậu rất lâu rồi, lúc đầu Tống Kim Triêu còn có thể tỏ ra hờ hững xem mấy trang bình luận, mấy phút sau tịch thu điện thoại, đem người nào đó đặt ở dưới thân, “Xem điện thoại thì có gì hay?”
Lúc nói chuyện, môi Tống Kim Triêu dịu dàng, ấm áp dán ở bên tai, hơi thở mát lạnh, nguy hiểm quấn quít ở cổ, dẫn tới cả người tê dại.
Nghe lời cậu nói, Lục Niệm Niệm ở dưới thân cậu ngoan ngoãn không nhúc nhích, con ngươi tròn, đen lấp lánh nhìn cậu.
Môi cậu mềm mại, mang theo xúc cảm mát lạnh, nhẹ nhàng phủ ở trên môi cô, Lục Niệm Niệm như đang đáp lại lời của cậu, lặng lẽ mở môi nghênh đón, cánh tay tinh tế dè dặt ôm cổ của cậu.
Ý cười trên khóe môi Tống Kim Triêu dần sâu, nhìn cô ngây ngốc đáp lại, chút tức giận trong lòng ẩn giấu từng chút, từng chút một tiêu tan, cậu không kìm lòng nổi nghiêng người về phía trước, liếm láp bờ môi ngọt ngào, thanh mát, nụ hôn tinh tế mà sâu sắc.
Sáng ngày hôm sâu, Tống Kim Triêu hiếm khi không đi làm, khi Lục Niệm Niệm rời giường, liền thấy cậu vô cùng hiền lành đang làm bữa sáng.
Hôm sau tới trường, bạn cùng phòng đã giúp cô chiếm chỗ, Lục Niệm Niệm mới vừa đặt cặp sách xuống, Chu Di bên cạnh trực tiếp sáp lại đây, vẻ mặt không được tốt, liền nghe cô nói: “Cậu biết không? Ngày hôm qua Cố Yến bị người đánh.”
Nghe thấy lời này, Lục Niệm Niệm nhíu mày, lẽ nào ngày hôm qua mình ra tay quá nặng? Hay là cú đấm của Kim Triêu ra tay quá tàn nhẫn?
Chu Di cho rằng Niệm Niệm không biết, tiến đến bên tai nhỏ giọng nói: “Ngày hôm qua kết thúc buổi liên hoan Cố Yến cùng lớp trưởng đi cùng nhau, nghe nói bị một đám người ở trên đường chặn lại.”
Nghe lớp trưởng nói mấy người đàn ông đó, dường như đặc biệt vì Cố Yến mà chạy tới, mấy người áo đen cao to ngăn những bạn học kia, lôi Cố Yến tới góc tàn nhẫn đánh một trận, hiện trường đều là máu tanh.
Lục Niệm Niệm hơi kinh ngạc nhìn về hướng đó, không phải là bị người nào đó đánh chứ.
Liên quan đến Cố Yến, nghĩ tới tối hôm qua cậu ta lộ nguyên hình là bộ dáng tùy tiện, Lục Niệm Niệm không muốn nói nhiều về cậu ta, nhàn nhạt mở miệng nói: “Có khả năng là đắc tội với người nào đó.”
Chu Di cau mày cũng cảm thấy vậy, Cố Yến bình thường chơi đến vui vẻ, quen biết với người tạp nham, có thể đắc tội với lưu manh trong xã hội cũng không chừng, vừa nghĩ tới lớp trưởng miêu tả thương tích của cậu ta, Chu Di vẫn không nhịn được rùng mình.
“Cố Yến bị thương không nhẹ, vẫn còn ở trong bệnh viện.”
“Nghe lớp trưởng nói, buổi chiều bạn học cùng nhau tới bệnh viện thăm cậu ta, cậu có đi không?”
Nghe thấy lời này, Lục Niệm Niệm lắc đầu, không hứng thú lắm: “Nếu không các cậu đi đi, buổi chiều tớ còn có việc.”
Lúc này ở trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Phong Thụy, Tống Kim Triêu đang phê duyệt văn kiện trong tay, Phương Ngọc đang hướng cậu báo cáo tin tức gần đây, mấy ngày nay trong giới giải trí đều là scandal của Thẩm Mạn, Tống Trí Viễn dường như đang tìm người đè xuống những ti tức kia, Tống Kim Triêu xoa xoa mi tâm, đôi mắt đen, thâm thúy đang nhìn báo cáo thành tích của Tống Trí Viễn trong tay, giọng nói không lộ ra bất kỳ tình cảm nào: “Đem cái này công bố ra bên ngoài.”
Phương Ngọc ngẩn người, trên mặt lộ ra chút do dự, nội dung trên văn kiện này đều là thành tích bẩn của Tống Trí Viễn, đều liên quan đến những giao dịch đen, nếu như đem toàn bộ công bố, sợ là chức vị của Tống Trí Viễn khó giữ.
Thấy Phương Ngọc do dự, lông mày tinh xảo củaTống Kim Triêu khẽ nhướn, gương mặt anh tuấn hờ hững: “Cậu không cần khuyên tôi, chờ lửa cháy tới đít, lúc đó Tống Trí Viễn mới có thể ngồi không vững.”
Ngạc nhiên trước sự quyết đoán của Tống Kim Triêu, Phương Ngọc không thể làm gì khác hơn là nghe theo.
Nhìn thấy tin tức gần đây của Thẩm Mạn, lông mày Tống Kim Triêu cau lại, hỏi: “Tôi để cậu giám sát động tĩnh của Thẩm Mạn, tình hình hiện tại là thế nào.”
Nói đến cái này, Phương Ngọc rõ ràng có chút lo lắng, liền đem tin tức rõ mười mươi báo cáo với Tống Kim Triêu: “Thẩm Mạn bị chó săn vây chặt, lúc này đang trốn ở thành phố B, dường như đang phái người theo dõi hành tung của cô Lục.”
Tống Kim Triêu lẳng lặng mà nghe, ngón tay dài, với khớp xương rõ ràng gõ nhẹ trên bàn, đôi mắt u ám hơi rủ xuống, ánh mắt trầm mặc mà sắc bén.
Buổi chiều không có tiết học, Lục Niệm Niệm gửi tin nhắn cho Tống Kim Triêu, bạn cùng phòng đều đến thăm Cố Yến, một mình ở nhà cũng không có việc gì làm.
Mấy phút sau Tống Kim Triêu mới trả lời: Tới công ty.
Lục Niệm Niệm chầm rãi đến trạm dừng xe bus, luôn có cảm giác bị người theo dõi, nhìn quanh bốn phía một lượt cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, nhìn thấy tin nhắn Tống Kim Triêu gửi, liền cười híp mắt trả lời: Em đi có thích hợp không? Sẽ không ảnh hưởng tới công việc của anh chứ?
Tống Kim Triêu cười khẽ: Bà chủ đến có gì không thích hợp.
Lục Niệm Niệm cười sáng lạng nhìn ba chữ đó, suy nghĩ một chút lại gửi tin nhắn cho Tống Kim Triêu: Kim Triêu, em cảm giác có người đang theo dõi em, không biết là cảm giác có sai hay không.
Lúc nhìn thấy tin nhắn này, trong nháy mắt Tống Kim Triêu từ trên ghế đứng dậy, nhìn thấy gương mặt ông chủ dần lạnh đi, nhân viên cả công ty cũng trở nên dè dặt.
Lục Niệm Niệm vẫn đang đợi tin nhắn của cậu, không lâu sau Kim Triêu gọi điện thoại tới.
Giọng nói của cậu có chút sốt ruột: “Niệm Niệm, em đứng yên ở đó đừng đi đâu, Phương Ngọc sẽ nhanh chóng tới cổng trường học.”
Lục Niệm Niệm mỉm cười, nghe lời đợi Phương Ngọc ở trạm dừng xe, vẫn không nhịn được trêu ghẹo Tống Kim Triêu, coi cô như đứa trẻ ba tuổi.
Đầu bên kia điện thoại Tống Kim Triêu vẫn rề rà không có cúp điện thoại, chờ đến lúc Phương Ngọc đón Niệm Niệm, lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm.
May mắn, chuyện cậu lo lắng nhất không có phát sinh, cậu đem Thẩm Mạn bức đến bước đường cùng, không rõ ràng người phụ nữ này sẽ dùng thủ đoạn gì để trả thù.
Phương Ngọc đưa Lục Niệm Niệm tới cửa cổng ty liền vội vã rời đi, không thể làm gì khác hơn là chạy tới hỏi lễ tân, lễ tân biết được cô gái trước mặt là đến tìm tổng giám đốc, còn tưởng rằng là sinh viện tốt nghiệp đến phỏng vấn, nhưng vừa mở miệng liền đòi gặp giám đốc, liền cự tuyệt nói: “Cô có hẹn trước không? Nếu không có hẹn trước sợ là có chút khó khăn.”
Lục Niệm Niệm lúng túng lắc đầu, không thể làm gì khác là gửi tin nhắn cho người nào đó: Em bị lễ tân của ngài chặn lại, QAQ.
Tin nhắn vừa gửi đi, không tới mấy phút, Lục Niệm Niệm liền nghe thấy phía sau có người gọi, đối diện với bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông đang bước tới, âu phục được thợ thủ công cắt may tinh xảo càng tôn lên dáng người nổi bật của cậu. Cậu bước từng bước đi tới, cặp mắt đen, lạnh lùng xa cách, sâu thẳm như hồ nước.
Tống Kim Triêu lúc này cùng lúc trước không giống nhau, không lộ ra hơi thở trầm lặng mà bức người, Lục Niệm Niệm đứng sững tại chỗ, con ngươi trong suốt nhìn cậu không chớp mắt, đến tận khi dáng người phong trần, tuấn dật đứng ở trước mặt.
Có lẽ biết lễ tân không quen Lục Niệm Niệm, mặt Tống Kim Triêu không nhìn ra cảm xúc, tự nhiên mà nắm lấy tay cô, đối với thư ký trước quầy lễ tân nói: “Cô ấy là bà chủ, sau này không cần cản.”
Không ngờ tới tổng tài trẻ như vậy lại có thể đã kết hôn!
Thư ký quầy lễ tân sau khi kinh ngạc qua đi, mắt không tự chủ được đánh giá cô gái trước mặt có bộ dáng giống như học sinh, trong đầu sóng nổi lên cuồn cuộn, tin giật gân này khẳng định những người khác đều không biết!
Nhìn theo tổng giám đốc cùng phu nhân tổng giám đốc rời đi, cô gái trước quầy lễ tân hỏa tốc gõ vào nhóm QQ của công ty: “Vợ của ông chủ tới công ty!
Tin tức vừa đưa ra, phía dưới một đám người bùng nổ.
Bộ phận tuyên truyền A: Thật hay giả! Ông chủ năm nay mới 24 tuổi, làm sao có thể đã kết hôn!
Bộ phận tuyên truyền B B: Nam thần của tớ sao có thể đã kết hôn!
Bộ phận quảng cáo C: Tớ không tin, icon bình tĩnh. jpg
Thư ký D: A a a a a a a a, tớ hình như nhìn thấy! Tổng giám đốc đưa em gái đó vào trong phòng làm việc!
Thư ký E: Icon nhìn thấy thêm một đám khói đau thương. jpg
Nhìn thấy đám người trong nhóm chat gửi một loạt các icon kêu cha gọi mẹ thảm thiết, cô gái lễ tân hài lòng đóng nhóm chat QQ lại, lần này thì tốt rồi, không chỉ có một người thất tình.