Khi Niệm Niệm mang thai bốn tháng đầu, ngoài trừ bụng nhô lên, chân tay vẫn rất gầy gò, Kim Triêu thay đổi phương pháp làm cho cô các loại món ăn ngon, chính là không thấy cô béo lên, hai người tới bệnh viện sản kiểm tra, bọn họ mới phát hiện, phụ nữ mang thai hơn bốn tháng giống Niệm Niệm, bụng đều to hơn so với cô một vòng, Niệm Niệm ngồi ở giữa đám người, hiển nhiên dinh dưỡng không đủ.
Niệm Niệm cũng bắt đầu lo lắng đứa bé trong bụng có phải phát triển quá chậm, lên mạng tìm hiểu, từ vị trí thai không đúng, cho tới thai nhi dị dạng.
Càng nhìn xuống, cô càng hoảng hốt, trong lòng Kim Triêu cũng sốt ruột, nhưng vẫn dịu dàng an ủi cô: “Là vì đứa trẻ rất hiểu chuyện, sợ bụng em lớn quá vất vả.”
Kim Triêu bình thường lạnh lùng thành thói quen, hiếm khi dịu dàng như vậy, mỗi lúc như vậy, tâm trạng Niệm Niệm sẽ tốt hơn rất nhiều, liền chỉ lo làm nũng.
Kỳ thực ngoài mặt Kim Triêu càng bình tĩnh, trong lòng lại càng hoảng loạn.
Ban đêm, Niệm Niệm xoay người ngủ, Tống Kim Triêu đều sẽ tỉnh giấc, sau đó lo lắng nhìn chằm chằm cô vài giây, rất sợ Niệm Niệm có chỗ nào không thoải mái, tay cậu chậm rãi duỗi qua sờ bụng của cô, mỗi một khắc đều đang lo lắng.
Thời gian từng ngày trôi qua, bảo bảo cũng lớn rất nhanh, đuổi kịp tốc độ phát triển bình thường của thai nhi, đợi đến lúc Niệm Niệm mang thai được mười tháng, thân thể của cô đã rất nặng nề, lúc soi gương, người trong hình tròn vo nào còn có thân hình mỏng manh của mình lúc trước.
Đều trách Kim Triêu, một ngày thay đổi bốn năm, món ăn để cô ăn, hiện tại béo thành như vậy, nếu như sinh con xong không khôi phục được vóc dáng ban đầu thì phải làm như thế nào.
Ngày bạn nhỏ Tống Từ ra đời, Kim Triêu đang ở công ty họp, Niệm Niệm như cũ được dì Vương đưa tới bệnh viện, giây phút nhận được điện thoại đó, chân Tống Kim Triêu mềm nhũn, suýt chút nữa đứng không vững.
Nhân viên trong phòng họp nhìn thấy sắc mặt tổng giám đốc biến sắc, dồn dập kinh ngạc, bởi vì sợ xảy ra chuyện gì lớn, nhưng thấy người đàn ông điên cuồng lao ra ngoài, một số người hiểu tình hình suy đoán: Có phải là bà chủ sinh rồi?
Khi tới bệnh viện, dì Vương đang ở bên ngoài phòng sinh lo lắng đến độ đi vòng quanh, khi nhìn thấy Tống Kim Triêu tới, mới thở phào nhẹ nhõm, “Cô Lục vừa mới vào trong, phỏng chừng một lúc nữa có thể ra ngoài.”
Tống Kim Triêu nắm chặt tay thành nắm đấm, trên trán đã chảy ra mồ hôi hột, gương mặt anh tuấn càng ngày càng trắng bệch.
Niệm Niệm ở bên trong nhiều hơn một giây, cô sẽ phải chịu đau đớn nhiều hơn một phần, từ lúc trước khi cô mang thai, cậu đã mua rất nhiều tài liệu liên quan đến phương diện mang thai và sinh nở của phụ nữ.
Đau đớn vì sinh con cậu cũng không thể thay cô chịu đựng, mà Niệm Niệm sợ nhất là đau cậu đều biết.
Hai người chờ đợi bên ngoài phòng sinh trong lòng như lửa đốt, khi y tá ôm bạn nhỏ Tống Từ đi ra, Tống Kim Triêu nhanh chóng xông vào trong phòng sinh, y tá ôm đứa trẻ sửng sốt, dì Vương hớn hở liền đưa tay ra, “Để tôi, để tôi ôm, để tôi ôm.”
Trong phòng sinh, Lục Niệm Niệm mệt đến nỗi không mở được mắt, chỉ muốn nghỉ ngơi, vừa nãy bác sĩ chỉ nói sinh rồi, nhưng là trai hay gái cô không có nghe rõ, giờ khắc này người lại đau đớn.
Nhìn thấy người đàn ông trước mặt, viền mắt nhanh chóng đỏ lên, cô nhỏ giọng nũng nịu: “Đau quá.”
Tống Kim Triêu thấy mặt cô trắng bệch không chút máu, trong lòng co rút từng trận, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, giọng nói vẫn còn run rẩy: “Sau này đừng sinh con nữa, cũng không cần sinh con nữa.”
Lục Niệm Niệm cười khẽ: “Con trai hay con gái?”
Tống Kim Triêu nắm chặt cô tay, sững sờ: “... Không biết.”
Lục Niệm Niệm: “...”
Khi bạn nhỏ Tống Từ được một trăm ngày, khuôn mặt bụ bẫm, trắng nõn giống như chiếc bánh bao, Lục Niệm Niệm thích nhất thơm má cậu, mềm mại như bông, khuôn mặt bụ bẫm.
Ngoại hình Tống Từ rất giống Kim Triêu, đôi mắt sâu giống Tống Kim Triêu như đúc, còn có cái mũi nhỏ cao thẳng, chỉ có đôi môi là giống Niệm Niệm.
Buổi sáng nào đó, Tống Từ ồn ào không ngủ, Lục Niệm Niệm mắt ngái ngủ bò dậy, vén áo ngủ cho bạn nhỏ bú sữa.
Kim Triêu bên cạnh nhíu chặt mày, vẻ mặt oán hận cùng ghét bỏ.
Tống Kim Triêu mím môi: “Nó lớn như vậy, còn bú sữa.”
Lục Niệm Niệm im lặng, trẻ con một trăm ngày đều bú sữa.
Tống Kim Triêu nghiêm mặt, cuộn đầu ngón tay nhéo nhéo khuôn mặt ngây thơ của tiểu Tống, giọng điệu không vui: “Nhóc con xấu xa, chỉ biết cướp bà xã của bố.”
Lục Niệm Niệm bật cười, còn ghen với cả con là sao.
Ai biết, Tống Kim Triêu ngồi dậy, ngón tay dài với khớp xương rõ ràng chậm rãi mở cúc áo ngủ của cô ra, nói với Niệm Niệm: “Anh cũng muốn.”
Lục Niệm Niệm: “...”
Khi Tống Từ một, hai tuổi so với bạn nhỏ cùng tuổi đặc biệt yên tĩnh, không khóc không nháo, đem cậu đặt ở trong nôi, cậu cũng không khóc nằm ở trong đó rất lâu.
Thế là Lục Niệm Niệm cảm thấy, con trai cùng bố nó giống nhau, vừa lạnh lùng lại đẹp trai.
Chờ tới lúc Tống Từ đi nhà trẻ, Lục Niệm Niệm thường nghe thấy tên một bé gái từ trong miệng của Tống Từ, sau đó mới biết là bạn nhỏ ngồi cùng bàn Tống Từ ở nhà trẻ, ngoại hình cô bé đó giống như một con búp bê.
Quốc tế thiếu nhi ngày ấy, Tống Từ dặn mẹ muốn dâu tây, nói muốn mang tới nhà trẻ chia cho các bạn.
Lục Niệm Niệm còn thấy lạ, tại sao nhất định phải chọn dâu tây?
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của Tống Từ, vẻ mặt thần bí tiến tới gần mẹ, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con thấy trên quần lót của La Kỳ có rất nhiều dâu tây.”
Lục Niệm Niệm nghe xong, hoá đá tại chỗ.
Tống Từ vừa đặt dâu tây vào trong giỏ, vừa lẩm bẩm: “Bạn ấy khẳng định cũng thích ăn dâu tây.”
Lục Niệm Niệm im lặng rất lâu, cuối cùng mới nhận ra, bạn nhỏ Tống Từ một chút cũng không lạnh lùng giống như bố của cậu, giống hệt cô khi còn bé!