Mỗi khi đến giờ này, Tống Kim Triêu sẽ cố ý giả vờ bình tĩnh không nói một lời, vốn dĩ video tiến hành hội nghị đã sớm kết thúc, nghe cô dịu dàng dặn dò, đừng để mình phải đói bụng, khó chịu tích tụ trong lòng không biết tiêu tan từ lúc nào, sau đó lại nghe cô lải nhải nói những chuyện vụn vặt gần đây.
Người ở đầu bên kia điện thoại thái độ lạnh nhạt, cô hỏi một câu, Tống Kim Triêu mới đáp một câu, giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt mà êm tai, Lục Niệm Niệm đoán Kim Triêu vẫn còn khó chịu, giận cô tiền trảm hậu tấu, liền vô cùng ngoan ngoãn, lúc nói chuyện tuyệt đối không dám nhắc tới tên của Trần Tương Xán, rất sợ ba chữ này vừa ra khỏi miệng, lại chạm tới dây thần kinh mẫn cảm của người nào đó.
Buổi tối sau khi ba người ăn cơm xong, Trần Tương Xán và Niệm Niệm đưa Cố Miểu về trường học trước, trên đường đưa Lục Niệm Niệm về khách sạn, Trần Tương Xán bên cạnh không ngừng ríu rít kể những chuyện hứng thú trong trường, cảm giác này làm cho cậu còn tưởng rằng mình đang ở trong mơ.
Không biết vì sao, đề tài nói chuyện của hai người rời đến trên người Trần Tương Xán và Cố Miểu, giọng nói Lục Niệm Niệm trở nên nghiêm túc, nhấn mạnh nói: “Cố Miểu theo đuổi cậu lâu như vậy, sao cậu một chút phản ứng cũng không có.”
Ngày hôm nay khi ba người ăn cơm cùng nhau, Lục Niệm Niệm đều nhìn ra, Cố Miểu trước sau như một đi theo phía sau Rau thơm, đáng tiếc người trước mặt luôn bày ra bộ dáng lạnh lùng xa cách.
Cô tiếp tục nói: “Cố Miểu tâm địa lương thiện, thông minh, hơn nữa còn xinh đẹp, người theo đuổi cậu ấy xếp hàng dài, sao cậu...”
Cô gái bên cạnh đang ở trước mặt cậu không ngừng nói về các ưu điểm của Cố Miểu, Trần Tương Xán lẳng lặng lắng nghe, mày kiếm nhíu lại, không muốn nghe cô tiếp tục lải nhải, cậu dừng một chút, trầm giọng mở miệng: “Cậu ta đối với cậu có tốt không?”
Cậu hiện tại chỉ muốn biết, sau khi Tống Kim Triêu cùng cô kết hôn, đối với cô có tốt hay không.
Người đàn ông thình lình nói ra câu này, Lục Niệm Niệm dừng lại, nghi hoặc mà nhìn về phía cậu, ý thức được “cậu ta” trong miệng Rau thơm là chỉ Kim Triêu, liền sững sờ nói: “Đương nhiên rất tốt.”
Nghe thấy lời này, khóe môi Trần Tương Xán khẽ động, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Vì sao đột nhiên lại nhắc tới vấn đề này? Lục Niệm Niệm có chút khó hiểu hỏi cậu: “Rau thơm, cậu hỏi cái này để làm gì?”
Từ trong miệng cô gái nghe được đáp án khẳng định, vẻ mặt Trần Tương Xán hơi thay đổi, ánh sáng trong mắt dần tối đi.
Tiếp đó, cậu hờ hững mở miệng: “Tớ chỉ tùy tiện hỏi chút, tìm hiểu vị nhân sĩ này sau khi kết hôn trải qua như thế nào.”
Lục Niệm Niệm khịt mũi khinh thường, khi nói đến Tống Kim Triêu, đôi mắt cô tràn ngập ánh sáng dịu dàng, quẳng đi những khó chịu thỉnh thoảng hai người tranh cãi, cuộc sống sau hôn nhân của cô và Kim Triêu rất hạnh phúc.
Biết cô sống rất tốt, Trần Tương Xán nhếch môi tự chế giễu chính mình,trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Kỳ nghỉ hè thực tiễn sáu ngày rất nhanh kết thúc, Lục Niệm Niệm cùng bạn cùng phòng sáng sớm đã ngồi tàu cao tốc về thành phố A, trên đường về cô gửi tin nhắn cho Tống Kim Triêu, sợ làm chậm trễ công việc của cậu, nói với cậu mình có thể bắt taxi trở về.
Ra khỏi nhà ga, sau khi Lục Niệm Niệm tạm biệt bạn học kéo va ly tiếp tục đi về phía trạm xe bus, không lâu sau, một chiếc xe con màu đen quen thuộc dừng ở bên cạnh cô.
Lục Niệm Niệm liếc mắt nhìn sang, liền thấy cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn của người nào đó.
Xe dừng lại, Tống Kim Triêu mở cửa xe bước xuống, tiếp nhận hành lý từ trong tay Lục Niệm Niệm đang ngây người, thấy cô vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, vẻ mặt Tống Kim Triêu lúc đầu lộ ra ý cười nhàn nhạt, sau đó cậu mím môi, vẻ mặt không tính là dịu dàng, dù sao Niệm Niệm không nghe lời cậu, lén lút chuồn tới thành phố C.
Tống Kim Triêu đem hành lý đặt ở đằng sau cốp, Lục Niệm Niệm bước nhanh đi theo phía sau cậu, môi hồng khẽ động, rất muốn nói chuyện với cậu, nhưng lại sợ cậu không đáp lại.
Sau khi đặt xong hành lý, người đàn xoay người cúi đầu hờ hững nhìn cô, ngón tay thon dài nhéo hai gò má mềm của Lục Niệm Niệm, mở miệng nói: “Ngây ngốc gì vậy?”
Cậu vừa nói chuyện, Lục Niệm Niệm nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt tròn, đen chuyển động nhìn chằm chằm cậu, nhỏ giọng nói: “Có loại cảm giác một ngày không gặp như cách ba năm.”
Tim Tống Kim Triêu run nhẹ, lông mày tinh xảo giật giật, nhỏ giọng nói: ” lên xe.”
Thấy cậu mở cửa xe, Lục Niệm Niệm ngoan ngoãn ngồi ở vị trí bên cạnh ghế lái, trong lòng thầm oán hận thái độ lạnh lùng, hững hờ của tên này, chẳng nhẽ thật sự một chút cũng không nhớ cô?
“Anh không phải là công việc bận rộn sao? Em còn cho rằng anh không tới đón em.” Lục Niệm Niệm nhỏ giọng nói chuyện, thỉnh thoảng lén nhìn cậu.
Tống Kim Triêu vô cùng tập trung lái xe, gò má trên gương mặt anh tuấn tỏa ra hơi thở lạnh lùng, cấm dục, nghe thấy Lục Niệm Niệm nhỏ giọng lầm bầm, cậu khẽ nhếch môi, bình tĩnh đáp: “Anh còn tưởng rằng em không định quay lại.”
Rời nhà trốn đi bảy ngày, hơn nữa còn tiền trảm hậu tấu.
Nghe giọng nói của cậu hờ hững, trong lời nói còn toát ra oán hận, Lục Niệm Niệm chớp mắt hai cái, cười híp mắt nhìn về phía cậu, chân chó nói: “Em thật sự mỗi ngày đều nhớ anh.”
“Đặc biệt lúc ăn cơm là nhớ nhất!”
Nghe được câu này, Tống Kim Triêu cuối cùng cũng liếc mắt nhìn cô, đối diện với khuôn mặt mang ý cười trong trẻo, phiền muộn chồng chất ở trong lòng nhiều ngày từ từ tản ra.
Rốt cuộc về đến cửa nhà, Tống Kim Triêu đem xe đỗ ở trong gara, Lục Niệm Niệm vô cùng tự giác tháo dây an toàn, “Cạch” một tiếng vang lên, dây an toàn được tháo ra, cô cũng thuận thế rơi vào trong lồng ngực ấm áp của người nào đó.
Trên đường đi nghe thấy giọng nói của cô, Tống Kim Triêu luôn tự hào về tự chủ của mình, cũng từng chút, từng chút một tan rã, lý trí còn sót lại của cậu rốt cuộc ở trong khoảnh khắc xe dừng lại tan thành bong bóng.
Đột nhiên xuất hiện ôm ấp, Lục Niệm Niệm bị cậu ép ngồi ở trên xe, tiếp theo cánh môi mềm mại, ấm áp theo đó mà áp xuống, hơi thở thanh mát mang theo nguy hiểm nhẹ nhàng rơi trên mũi cô, Niệm Niệm ngoan ngoãn hé môi để cậu tùy ý không ngừng tìm kiếm, tùy ý hôn sâu, người phía trước giống như trừng phạt cắn môi cô một hồi, cảm giác ngưa ngứa truyền tới, Lục Niệm Niệm yêu kiều phát ra tiếng ưm.
Thẳng đến khi hô hấp hai người đều trở nên nặng nề, cậu mới lưu luyến buông cô ra.
Nhìn thấy đôi môi vừa sưng vừa đỏ của cô gái, con ngươi Tống Kim Triêu trở nên thâm thúy, cúi đầu lau đi vệt nước ám muội ở khóe miệng cô.
Giọng nói của cậu trầm thấp mà khàn đặc: “Chỉ muốn ăn cơm anh làm?”
Lục Niệm Niệm đỏ mặt liếm môi: “... Thích anh nhất.”
Sau khi yên lặng vài giây, Tống Kim Triêu siết chặt tay hơn, ôm cô trầm giọng mở miệng: “Sau này phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Môi mỏng, ấm áp của cậu nhẹ nhàng kề sát trên trán của cô, hơi thở nhẹ nhàng phả ra, mang theo xúc cảm ấm áp, mềm mại như lông chim trêu chọc tiếng lòng của cô.
Lục Niệm Niệm chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, đại não dường như cũng lâm vào trạng thái hôn mê.
Tống Kim Triêu không nghe thấy cô đáp ứng, tiếp tục không nhanh không chậm mở miệng: “Hửm?”
Âm cuối của cậu nhẹ nhàng, trầm thấp mà mê hoặc. Cảm thấy lại bị người trêu trọc, gương mặt Lục Niệm Niệm nóng lên, trực tiếp đem đầu chôn ở trong ngực của cậu, rầu rĩ đáp một tiếng “Vâng”.
Về đến nhà Lục Niệm Niệm mới cảm nhận được sâu sắc “Cái gì gọi là một ngày không gặp như cách ba năm”, ” cùng tiểu biệt thắng tân hôn”.
Bị người nào đó dằn vặt một buổi tối, Tống Kim Triêu luôn dùng mãi không hết khí lực, cậu dường như đem hết ngột ngạt, khó chịu của bảy ngày toàn bộ phát tiết ra, lúc đầu Lục Niệm Niệm đau lòng cậu cô độc ở trong phòng trống nhiều ngày, liền tùy ý cậu làm bậy, sau đó cô thực sự chịu không nổi, khóc lóc dưới thân cậu cầu xin, Tống Kim Triêu mới dừng lại, ôm cô vào phòng tắm dọn dẹp.
Ban đêm, Lục Niệm Niệm cực kỳ mệt mỏi, nặng nề ngủ thiếp đi, Tống Kim Triêu lại rón rén đi tới phòng khách, cho dù cô đã trở lại, cậu theo thói quen bắt đầu mất ngủ.
Đứng ở ban công rất lâu, trong gạt tàn thuốc có mấy mẩu tàn thuốc sạch sẽ, chờ trăng tròn treo trên cao, gió đêm thổi tan mùi thuốc trên cơ thể, Tống Kim Triêu lại quay về phòng ngủ.
Trong chăn cô gái sợ lạnh cuộn tròn thành một đoàn, bộ dáng ngoan ngoãn, tĩnh lặng như một con mèo nhỏ mềm mại.
Đôi mắt Tống Kim Triêu đen, trong trẻo nhẹ nhàng rũ xuống, ánh mắt u ám mà thâm thúy, nhìn cô ngủ say, vẻ mặt cậu sững lại một lúc, tiếp theo nhẹ nhàng mở ngăn kéo ở đầu giường, đem bình thuốc ngủ ném vào trong thùng rác.
Trong bóng đêm yên tĩnh, cậu ôm chặt người trong ngực, lông mày đen giãn ra, lo lắng trong lòng dần trở nên tĩnh lặng.
Ngày hôm sau khi rời giường, Tống Kim Triêu tinh thần sảng khoái đi làm, trước khi đi còn không quên làm bữa sáng cho Niệm Niệm.
Chờ sau khi cô bò dậy khỏi giường đã qua mười giờ, Lục Niệm Niệm mở điện thoại di động, liền nhìn thấy tin nhắn Cố Miểu gửi tới.
Cố Miểu hỏi cô, nghỉ hè này có về nhà không.
Lục Niệm Niệm nghĩ một lúc, dựa theo trước, Tống Kim Triêu rất ít khi dẫn cô về đại viện, nếu có đi cũng chỉ ở hai, ba ngày liền rời đi, phần lớn thời gian Lục Hoài Quân đều ở trong bộ đội, ông Lục, bà Lục lại là người có tư tưởng truyền thống, cháu gái đã gả cho người ta, tự nhiên không thể thường ở nhà mẹ đẻ.
Sau khi suy nghĩ, Lục Niệm Niệm trả lời: Tớ cũng muốn về, nhưng không biết Kim Triêu có đồng ý không.
Cố Miểu: Cậu là có ông xã, liền quên đồng đảng sẵn sàng vì mình mà hy sinh!
Lục Niệm Niệm mỉm cười: Tớ sẽ cố gắng thuyết phục anh ấy, cậu chờ tớ nhé ~
Hai người lại rảnh rỗi tán gẫu vài câu, khép lại điện thoại Lục Niệm Niệm mới bò từ trên giường dậy, sau đó còn muốn tới trường họp tổng kết hội nghị, chờ thực tiễn xã hội kết thúc, kỳ nghỉ hè mới được coi là chân chính bắt đầu.
Sau khi ra khỏi trường, Lục Niệm Niệm ngồi xe bus trực tiếp đến Phong Thụy, cô muốn chờ Tống Kim Triêu tan làm, hai người cùng nhau đi ăn cơm tối.
Sau khi đến Phong Thụy, thư ký nói với cô Tống Kim Triêu đang họp, cô không thể làm gì khác hơn là ngồi ở văn phòng chờ cậu.
Máy tính của Tống Kim Triêu đang mở, Lục Niệm Niệm đăng nhập QQ của chính mình, phía dưới chim cánh cụt xuất hiện, mở ra liền nhìn thấy tin nhắn của Trần Tương Xán.
Rau thơm: Nghỉ hè khi nào cậu về thành phố A?
Lục Niệm Niệm: Còn phải xem xét tình hình QAQ
Nhìn thấy tin nhắn đối phương gửi tới, Trần Tương Xán sửng sốt một lúc, đối với dục vọng chiếm giữ điên cuồng của Tống Kim Triêu, cậu biết Cố Miểu ít nhiều cũng biết một chút, tuy rằng từ trước đến nay Lục Niệm Niệm chưa từng nói qua với cậu.
Trần Tương Xán do dự rất lâu, còn đang xoắn xuýt có nên nói với Niệm Niệm, dục vọng chiếm hữu của Tống Kim Triêu cùng người thường không giống nhau, cậu là một người bệnh.
Lục Niệm Niệm nhìn khung chat, Trần Tương Xán hỏi vấn đề này sau đó lại không nói gì nữa, còn tưởng rằng cậu đã logout, Lục Niệm Niệm mở bộ phim lần trước lưu ra xem tiếp, hơn một tiếng trôi qua, đến tận lúc bộ phim kết thúc, người cô đợi còn chưa thấy tới, liếc nhìn thời gian, cô đi tới bên trong phòng nghỉ trưa.
Chờ đến lúc Tống Kim Triêu kết thúc hội nghị đã là nửa giờ sau, từ phòng họp đi ra, thư ký mới nói với cậu, Niệm Niệm đã đến đây được hai tiếng, lúc này còn đợi trong phòng làm việc.
Nghe thấy lời này, Tống Kim Triêu cau mày, ánh mắt lạnh lùng quét về hướng thư ký đó: “Tại sao không nói sớm?”
Nữ thư ký sửng sốt mất một lúc, căng thẳng, bất an nói: “Tôi sợ làm phiền đến anh...”
Không chờ cô ta nói xong, người đàn ông trước mặt nhanh chóng bước về phía phòng làm việc, chỉ lưu lại một bóng lưng.
Vội vàng đẩy cửa phòng làm việc, không nhìn thấy bóng dáng của cô, ánh mắt vô tình nhìn thấy chiếc ba lô trên ghế sô pha, Tống Kim Triêu thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp bước tới phòng nghỉ ngơi.
Nhìn thấy cô gái đang ngủ say, Tống Kim Triêu ngưng mắt nhìn cô vài giây, khóe môi nhếch lên cười khẽ, lấy chiếc chăn bên cạnh động tác nhẹ nhàng đắp lên người cô, sau đó đóng cửa phòng nghỉ đi ra ngoài.
Khi Lục Niệm Niệm đang nghỉ trưa, Trần Tương Xán lại từ chỗ Cố Miểu hỏi rất nhiều vấn đề liên quan đến tình hình của cô và Tống Kim Triêu, Cố Miểu đem hết những gì mình biết kể cho cậu nghe, lại có chút nghi ngờ hỏi: “Cậu hỏi nhiều như vậy, có phải vẫn yêu thầm Niệm Niệm? Nhưng cậu ấy bây giờ đã là vợ của Tống Kim Triêu!”
“Cậu hỏi rõ ràng như vậy, chẳng nhẽ muốn phá hoại gia đình cậu ấy, muốn làm tiểu tam?!”
Trần Tương Xán đang cân nhắc chuẩn bị nói với Niệm Niệm bệnh tình của Tống Kim Triêu, nhìn thấy tin nhắn Cố Miểu gửi tới nhất thời đen mặt.
Cậu liền tức giận trả lời: “Ông đây giống tiểu tam lắm sao?!”
Cố Miểu: “Ngược lại có tớ ở đây, cậu không thể làm xằng bậy!”
Trần Tương Xán đen mặt đóng khung nói chuyện với Cố Miểu, sau khi cân nhắc đem chuyện Tống Kim Triêu có bệnh tâm thần gửi cho Lục Niệm Niệm.
Những tin tức này đều là từ bố mẹ cậu biết được, trong đó bao gồm cả bối cảnh của Tống Kim Triêu.
Tin nhắn gửi qua, Trần Tương Xán khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình, thời gian trôi qua rất lâu, cậu mới đợi được câu trả lời, đối phương chỉ nói một câu: “Cậu muốn làm gì.”