Chuyện Di Nguyệt tới tìm Tử Kì sớm đã tới tai Quang Thuận đế. Ngày hôm đó, trong lúc ăn tối, ông hỏi: “Nguyệt nhi thích chất tử kia sao?”
Di Nguyệt ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu: “Thích. Con cũng muốn chơi cùng hắn, giống như Ngũ tỷ và Lục tỷ.”
Quang Thuận đế gật gù. Trong cung hình như bảo bối của mình chỉ có hai tỷ tỷ chơi cùng, không thì là bốn đại nha hoàn. Mà hai vị công chúa kia sớm muộn cũng phải xuất giá, chất tử này còn ở đây một thời gian dài, có lẽ…
Vậy là chỉ vì một câu nói của công chúa mà cung của Duẫn Tử Kì được dời từ một nơi hẻo lánh đến gần Dạ Tinh cung hơn, nhưng cũng không quá gần. Tuy nhiên, với hắn, đây chính là hành động để Quang Thuận đế giám sát mình. Vì thế, hắn không tránh khỏi sinh lòng khó chịu.
Đến trưa, sự khó chịu càng tăng lên gấp bội khi hoàng đế hạ lệnh muốn hắn bồi công chúa chơi đùa.
“Xem ta là đồ chơi sao?” Tử Kì có chút tức giận, nhìn nữ hài tử bé xinh đứng ngoài cửa cung, nghiêng nghiêng đầu cười cũng không thấy yêu thích chút nào.
“Điện hạ, vì nghiệp lớn, xin hãy nhẫn nhịn.” Tư Hạ bên cạnh nhắc nhở. Vậy là dưới sự kiên trì của Di Nguyệt và sự tác động xung quanh, Tử Kì và nàng đã trở thành “bằng hữu”
…
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoắt cái mà đã qua tám năm Di Nguyệt lớn lên trong yên bình. Nàng đã không còn là nữ hài tử được Quang Thuận đế bế bồng, chăm bẵm trong vòng tay như năm nào. Giờ nàng đã lớn, trở thành thiếu nữ vạn người ao ước.
Di Nguyệt lớn lên xứng với danh xưng “đệ nhất mỹ nhân”, cũng xứng với tin đồn tiên nữ đã có từ lâu. Da trắng môi hồng, mắt phượng mày ngài, xinh đẹp diễm lệ khó người sánh kịp, lại thêm cả khí chất cùng mọi thứ phù phiếm mà nàng có. Thiếu nữ mười sáu tuổi đã làm cho không biết bao nhiêu con tim nam tử thổn thức, ngày đêm cố gắng tìm cách để đủ tư cách rước nàng về dinh. Ngần ấy người ngỏ ý cũng là ngần ấy mối lo mà Quang Thuận đế vẫn trằn trọc hàng đêm.
Nữ nhi lớn rồi! Sắp không giữ được nữa rồi!
Mặc dù Di Nguyệt là công chúa, nếu lấy nàng chỉ có thể trở thành hầu gia, phò mã không được giữ binh quyền, không can dự triều chính, lại còn vì Quang Thuận đế đặc biệt sủng ái mà phu quân của Di Nguyệt không được nạp thê thiếp gì cả. Tuy thế mà có rất nhiều kẻ vẫn muốn cầu thân.
Di Nguyệt không thể nào hiểu được mối lo này của Quang Thuận đế, nàng vẫn vui vẻ với cuộc sống vô ưu vô lo. Và cũng trong sáu năm này, nàng biết được vì sao Tử Kì có thái độ xa cách với nàng khác với kiếp trước.
Đó là vì thân phận. Kiếp trước, lúc Tử Kì đến, Di Nguyệt đã không còn được sủng ái nữa. Nàng giống hắn, là đứa trẻ bị bỏ rơi nên được hắn đồng cảm. Thế nhưng, kiếp này, nàng lại là bảo bối của hoàng đế, là vị trí mà hắn từng có được nhưng lại bị tước mất. Ngày đầu tiên hắn tới – một hoàng tử con tin mặc người phỉ nhổ, còn nàng, nàng là công chúa tôn quý nhất của đất nước này, được ngồi trong lòng hoàng đế dùng bữa. Với hắn, nàng chính là một mặt trời chói chang làm hắn thấy ghét bỏ.
Tuy nhiên, cố gắng sẽ mang lại kết quả…
“Bẩm công chúa, Duẫn điện hạ đang đợi bên ngoài.” Xuân Thi vào gọi. Di Nguyệt buông chiếc lược xuống, mỉm cười đáp: “Ta ra ngay.”
Tám năm đủ để làm thay đổi một con người, biến một kẻ lạnh lùng ngạo mạn trở nên dịu dàng hòa nhã hơn. À không, chính xác là chỉ dịu dàng với mỗi nàng.
Theo thời gian, Tử Kì rốt cuộc cũng chấp nhận bồi nàng chơi cùng, lâu dần lại từ ép buộc chuyển sang tự nguyện chăm sóc cô công chúa nghịch ngợm này. Lâu thêm một chút, trong lòng lại có thêm thứ cảm xúc lạ lẵm mà hắn cũng không rõ.
Tư Hạ nói hắn biết đó là gì, nhưng lại không thể nói. Tư Hạ còn nói nếu Tử Kì muốn biến thứ cảm xúc đó thành hiện thực, để có thể ở cạnh Cửu công chúa Tống Di Nguyệt mãi mãi thì chỉ có một cách. Đó là hắn phải có đủ tư cách để sánh đôi với nàng, đủ tư cách để Quang Thuận đế chấp nhận. Muốn vậy, hắn phải hoàn thành nghiệp lớn.
“Tử Kì ca ca, huynh chờ ta có lâu không?” Lúc này trời vào cuối thu, từng đợt gió lạnh lùa vào nên khi ra ngoài Di Nguyệt phải mặc thêm áo choàng lông thú. Chàng thiếu niên thanh tú đứng dưới gốc cây trơ trọi cành lá chờ nàng, mặc một thân y phục xám tro. Hắn không cười, nhưng khi thấy nàng thì nét mặt lại hiện lên vẻ vui vẻ.
“Không lâu.” Tử Kì đáp. Nhìn nét mặc có chút kì lạ của hắn, nàng hỏi ngay: “Có chuyện gì sao? Trông huynh không vui.”
Tử Kì nhìn nàng, sau đó nói: “Chúng ta ra hoa viên đi dạo nhé?”
“Ừm.” Biết chắc chắn hắn có chuyện muốn nói, Di Nguyệt đi theo. Tới giữa hoa viên, Tử Kì mới chậm rãi nói: “Ta… sắp trở về Lạc quốc.”
Danh Sách Chương: