• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Việc Anh quý tần những tưởng đã chìm xuống, nào ngờ đâu nàng ta vẫn cố chấp như cũ. Nàng ta thậm chí còn đứng chờ ở con đường mà hoàng đế đi từ Dưỡng Tâm điện tới Trường Xuân cung, lả lơi câu dẫn không thành rồi chuyển sang thẳng thắn bày tỏ nguyện ý. Hẳn nhiên, nàng ta lập tức bị đuổi đi. Vừa hay lúc đó Di Nguyệt cùng Xuân Thi đi dạo ngang qua. Không hiểu sao, Anh quý tần đột ngột lao về phía nàng.

“Mau ngăn nàng ta lại!” Quang Thuận đế vội kéo nàng ra sau. Lão Ngô nhanh chóng đẩy Anh quý tần ra, ám vệ cũng nhanh chóng xuất hiện hộ giá. Đương lúc Di Nguyệt còn đang ngơ ngác, nàng phát hiện ra đôi mắt của Anh quý tần có gì đó không đúng lắm. Giống như đã bị người ta bắt mất hồn.

Quả nhiên, khi bị đè quỳ trên mặt đất, nàng ta liền như tỉnh ra. Còn chưa kịp lên tiếng giải thích thì đã bị xử tội rồi giải đi, tống giam vào lãnh cung vì tội tấn công mưu hại hoàng tộc. Tất cả diễn ra trong thời gian chưa đầy một khắc, làm tất cả đều chưa kịp hiểu rõ sự tình.

“Phụ hoàng… vừa rồi mắt của nàng ta…” Di Nguyệt tuy còn chút sợ, song vẫn không thể làm lơ chuyện này. Đôi mắt vừa rồi rõ ràng là không có hồn. Nếu như vậy… trong cung có người sử dụng tà thuật?

“Ừ, trẫm sẽ cho người điều tra kĩ. Nguyệt nhi con quay lại Dạ Tinh cung đi. Phụ hoàng sẽ tới nói với mẫu hậu con.” Quang Thuận đế có cảm giác, sóng gió lần này nhất định là nhắm vào hai người mà ông yêu thương nhất. Dám đem loại tà thuật này vào cung, quả thật là không sợ chết mà!

“Vâng, con biết rồi. Phụ hoàng nhất định phải cẩn thận.” Di Nguyệt cũng không khỏi lo lắng. Tà thuật này kiếp trước không có, song nếu như… nếu như lần này thật sự lớn chuyện thì phải làm sao đây? Hay nhỡ Quang Thuận đế trúng tà thuật thì nàng phải làm sao?

Cả một chặng đường về Dạ Tinh cung, Di Nguyệt cứ đăm chiêu nghĩ ngợi, rồi nàng nhớ tới cái gì đó liền lập tức chạy đi tìm Quang Thuận đế. “Phụ hoàng, đây là lá bùa mà sư trụ trì từng tặng con, người có thể mang theo không ạ?”

“Nguyệt nhi lo lắng cho trẫm sao?” Quang Thuận đế bật cười: “Trầm là thiên tử, há có thể bị tà thuật quấy nhiễu sao? Con còn phải bảo vệ mình đó, cứ giữ lấy đi.”

“Phụ hoàng, Nguyệt nhi là tiên nữ giáng trần mà? Nguyệt nhi là bảo vệ người, người nhất định phải giữ.”



“Công chúa, Anh quý tần trong lãnh cung đã… đã thổ huyết mà chết.” Hạ Uyển vừa ra ngoài liền quay trở lại, mặt tái mét. Không thể tin được là ngay dưới mắt thiên tử mà lại có người dám ra tay tàn độc như vậy: “Từ mắt và mũi của thi thể có rất nhiều nhộng và chui ra, bây giờ không ai dám lại gần để thu dọn cả. Công… Công chúa, có phải có quỷ rồi không ạ?”

“Em sợ sao?” Di Nguyệt đăm chiêu nghĩ ngợi. Thái tử ca ca và Thập tam ca ca đều ở ngoại cung, sẽ không có vấn đề gì. Mẫu hậu quanh năm lễ phật, cũng có mấy lá bùa được thiền sư gửi cho nên hẳn cũng an toàn. Bản thân phụ hoàng là thiên tử, long khí cực thịnh, mong là sẽ không có chuyện.

Còn nàng? Nàng phải nhanh chóng tìm cách giải quyết chuyện này.

“Công chúa, người đã nghĩ ra người nào hay chưa ạ?” Đông Ca mang giấy và nghiêng mực đến cho nàng, bên trên còn có một bản vẽ chi tiết hậu cung và nơi ở của các cung phi.

“Chắc chắn là một phi tần trong cung, phân vị ở khoảng từ tần vị trở xuống, đã từng được sủng ái nhưng rất nhanh đã thất sủng. Có thể, nàng ta có một hoàng tử hoặc công chúa, song không phải vì muốn tranh vị cho con. Nàng ta chỉ muốn được sủng ái.” Di Nguyệt liệt kê lại những vị đáp ứng được yêu cầu trên. Khi ghi đến Vĩnh tần, tay nàng hơi khựng lại một chút. Vĩnh tần… thân mẫu của Ngũ tỷ tỷ…

“Cung của nàng ta phải ở xa Dưỡng Tâm điện của phụ hoàng, còn là người thường ở yên trong cung, ít khi ra ngoài. Gần đây mới bắt đầu lộ diện nhiều hơn. Sau khi tìm được người để yếm thuật thì nàng ta trở lại cung. Có thể, qua nhiều lần tiếp xúc và qua vật trung gian thì tà thuật mới được yếm thành công.” Di Nguyệt lại nhìn bản đồ. Hầu hết cung của các vị tần hay quý nhân, quý tần đều ở khá xa.

“Loại tà thuật này khá lạ, hẳn là xuất phát từ nơi xa.” Di Nguyệt lại ghi tiếp, lần này, thân mẫu của Ngũ công chúa vẫn không thoát khỏi vòng nghi vấn. Điều này khiến nàng không khỏi lo lắng, tim đập liên hồi. Sẽ không phải chứ…?

“Bẩm công chúa, Vĩnh tần nương nương cầu kiến.” Thu Vân vào bẩm báo, sắc mặt không được tốt cho lắm.

“Đã muộn rồi mà?” Di Nguyệt buông bút xuống, không khỏi chau mày nghĩ ngợi. Gần đây, hình như số lần Vĩnh tần tới tìm nàng càng lúc càng nhiều. “Ta ra ngay.”



Chuyện trong cung có người sử dụng tà thuật rất nhanh đã được lan truyền. Chủ tử các cung hầu hết đều đóng kín cửa cung để tránh kết cục bi thảm như Anh quý tần. Song vẫn cứ có liên tiếp những trường hợp như vậy. Hết nữ tử này tới nữ tử khác tìm tới Trường Xuân cung, Hoàng hậu buộc phải đóng cửa không tiếp. Mà số kẻ cả gan xuất hiện trước mắt Quang Thuận đế cũng càng nhiều. Đó đều là những quan nữ tử nhập cung đã lâu, những phi tần ít người nhớ tới. Hẳn nhiên, sau khi bị bắt về giam lỏng trong cung thì các nàng đều chết thảm. Điều đáng sợ là, càng về sau các nàng càng mất kiểm soát và trở nên điên loạn, có thể cào cấu lính canh và nô tỳ tới bật máu. Mà những người bị thương sau đó đều bị nhiễm bệnh, sức khỏe yếu ớt, vết thương lở loét hoại tử và phải cắt đi. Chẳng mấy chốc, trong cung vì chuyện này mà loạn cả lên.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK