Di Nguyệt rất bận lòng vì chuyện của Tử Kì, song nàng lại không phải tập trung vào nó quá lâu. Thâm cung an ổn đã mấy năm và dường như, tất cả sự yên bình đó chỉ là đang chuẩn bị cho những sóng gió sắp tới.
Mấy năm qua, Quang Thuận đế vẫn độc sủng Trung cung, Di Nguyệt không có thêm đệ đệ hay muội muội. Hoàn cảnh này làm nhiều mỹ nhân trong cung mệt mỏi từ bỏ, an phận sống trong cung như một tiểu chủ tử an nhàn. Tuy vậy, không ít người vẫn còn mang tham vọng. Qua thời gian chờ thời bất thành, rốt cuộc cũng đã quyết tâm hành động.
“Mẫu hậu, sao trông người âu lo quá vậy? Có chuyện gì không ổn sao?” Di Nguyệt mặc một thân hồng y nhẹ nhàng xuất hiện sau mấy đóa mẫu đơn đang nở rộ. Nàng càng lớn càng đẹp, đẹp đến khuynh quốc khuynh thành làm nữ nhân cũng phải cảm thán và ghen tị, càng đừng nói tới nam tử gặp nàng là như bị bỏ bùa, tâm động không thôi. Cả đế hậu cũng vô cùng yêu thích nhan sắc của con gái mình, nơi nơi đều cảm thán quả nhiên nàng chính là tiên nữ.
Da trắng như tuyết đầu mùa, môi đỏ hồng tự nhiên, mày lá liễu, mắt to tròn linh động như chứa cả trời sao, tất cả ở trên một ngươi mặt thanh thoát xinh đẹp. Tóc nàng dài, mượt tựa như suối, một dòng suối vắt ngang qua bầu trời đêm đẹp đến mê người. Dáng người và làn da được bảo dưỡng tốt, dáng người thiếu nữ thướt tha yểu điệu, chỗ nên to thì to, chỗ nên nhỏ thì nhỏ, toàn diện như một bức tranh được cẩn thận vẽ nên.
“Nguyệt nhi con tới lúc nào, sao lại không cho người bẩm báo?” Hoàng hậu có vẻ mệt mỏi, bảo nàng lại ngồi cạnh bà ấy. Lý hoàng hậu đã bước vào tuổi tứ tuần, cũng không còn diễm lệ như trước mà thêm vào đó là nét điềm đạm, uy nghiêm. Nhưng Di Nguyệt biết rõ bà ấy vẫn là mẫu hậu cực kỳ yêu thương nàng.
“Con vừa tới. Mẫu hậu đang lo nghĩ gì sao? Để nữ nhi phân ưu với người.” Di Nguyệt vòng ra sau, giúp hoàng hậu xoa xoa huyệt thái dương. Hoàng hậu thoải mái nhắm mắt, đáp: “Gần đây trong cung có không ít rắc rối, mẫu thân buộc phải can thiệp sau cho chu toàn.” Chỉ là trải qua một thời gian êm ấm, giờ lại phải xử lí mấy chuyện nữ nhân đấu đá này, hoàng hậu lại phiền lòng.
Cùng là nữ nhân mà lại phải đấu đá lẫn nhau, người sao có thể không phiền lòng chứ? Người cũng không muốn xuống tay quá tàn nhẫn, sợ lưu lại nghiệp chướng cho các con của mình.
“Là chuyện của Anh tần nương nương đúng không ạ?” Chuyện này nàng đã biết từ hai ngày trước. Anh tần vốn là quý nữ nhà quan tứ phẩm, có chút tài sắc. Nàng ta nhập cung cũng đã lâu, cùng lượt với Điệp quý nhân. Người này trước nay khá an phận, chỉ là không hiểu vì sao gần đây lại thường tìm tới Trung cung. Ngoài mặt như trò chuyện, thực chất lại là đang kiếm chuyện với hoàng hậu và nàng.
“Ừ… Vị Anh tần này trước nay khá hiểu chuyện, không hiểu sao lại… Haizzz… hẳn là nàng ta cô đơn quá nên muốn làm liều một phen…” Hoàng hậu thở dài.
“Làm liều?” Di Nguyệt hỏi lại. Nếu mẫu hậu nói nàng ta làm liều, vậy chắc chắn chuyện không chỉ dừng lại ở mức gây sự qua lời nói.
“Ừ… chuyện là mấy ngày trước nàng ta có tìm tới mẫu hậu.”
Vài ngày trước, Anh tần tìm tới Trung cung. Sau vài lần trà, rốt cuộc nàng ta cũng không nhịn được nữa mà vào thẳng vấn đề: “Hoàng hậu nương nương à, chúng ta đều là nữ nhân của hoàng đế với nhau, hẳn tỷ cũng hiểu cảm giác của bọn muội mà. Bọn muội ở trong cung lâu như vậy, mà suốt mấy năm nay lại phòng không gối chiếc trong khi tỷ lại được độc sủng tiêu phòng. Tỷ xem, bọn muội yến oanh đều ở trong cung này chờ chết già, ngay cả một cơ hội nở rộ cũng chẳng có. Tỷ tỷ à… tỷ đâu thể ích kỷ như thế đúng không?”
Hoàng hậu đáp lại: “Cái đó Anh tần muội muội hiểu cho, Thánh tâm không phải thứ bổn cung có thể quản được. Tâm ý của bệ hạ đặt ở đâu, làm sao bổn cung có thể điều khiển chứ? Muội nói đúng, chúng ta đều là nữ nhân của bệ hạ, vậy nhiệm vụ của chúng ta là hầu hạ người cho thật tốt. Bệ hạ sủng ái ai cũng được, miễn là người thoải mái, không phải sao? Sao còn phải tranh giành làm bệ hạ phiền lòng?”
Anh tần hơi cứng miệng, song vẫn đáp lại, còn lấy khăn tay chấm chấm một ít lệ rơi bên khóe mắt: “Nhưng tỷ tỷ à, mười mấy năm qua phi tần bọn muội thật sự rất cô đơn. Tỷ tỷ ở trung cung hoa lệ đêm nào cũng sáng đèn, cũng có thánh ân thì sao có thể hiểu được chứ? Với cả… bệ hạ cũng đã có tuổi, Cửu công chúa điện hạ cũng đã lớn… hắn… cũng muốn có đệ đệ hoặc muội muội chơi cùng… tỷ tỷ, tỷ thay bọn muội nói vài câu bên tai bệ hạ có được không? Chỉ cần tỷ nói, bệ hạ chắc chắn sẽ nghe mà…”
“Rất tiếc là bổn cung không thể.” Hoàng hậu uống thêm một ngụm trà rồi đứng dậy: “Bổn cung mệt rồi, Anh tần vẫn nên về cung nghỉ ngơi đi. Tiễn người!”
“Hoàng hậu nương nương! Người đây là ích kỷ muốn giữ cho riêng mình! Bọn ta không cam tâm!” Anh tần rốt cuộc không nhịn thêm được nữa mà đập bàn đứng dậy.
Danh Sách Chương: