Vốn dĩ bà ta nhìn thấy mắt Trì Yên hơi hồng, còn tưởng rằng là ở Khương gia bị ủy khuất, dù sao quan tâm một cô con ghé không có tình cảm cũng không bằng đi lấy lòng con rể có đại nghiệp.
Ninh Tuệ suy tính kĩ càng, nghĩ thầm nhiều lời mấy câu để vỗ vỗ mông ngựa*, nào biết không cẩn thận đã vồ luôn lên mông ngựa rồi
(*ý nịnh nọt lấy lòng)
Hôn nhân của Khương Dịch và Trì Yên rất vội vã, đến cả hôn lễ cũng chưa làm, Ninh Tuệ cũng không trông cậy Khương Dịch sẽ thích Trì Yên.
Mặc kệ thế nào, Trì gia bọn họ đã leo lên cái cành cao này rồi, đừng nói Trì Yên không phải do bà ta đẻ ra, cho dù có phải, vì lợi ích Trì gia mà chịu chút oan ức, Ninh Tuệ cũng cảm thấy đương nhiên.
Còn nguyên nhân Khương Dịch cưới cô…… Ninh Tuệ cảm thấy, đại khái cũng đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa.
Dù sao cũng là cô bé con trẻ tuổi xinh đẹp mà, có ai lại không thích kia chứ?
Với nhà giàu mà nói, chuyện kiểu này từ trước đến này đều loạn thành một đống, có nói cũng không xuể. Cảm giác mới mẻ qua rồi, những kẻ nhà giàu không phải đều sẽ vứt bỏ "Chân ái" lúc trước mà họ một hai đòi cưới về để tìm niềm vui mới đó sao?
Ninh Tuệ thấy nhiều phu nhân nhà giàu vì loại chuyện này khóc lóc nỉ non, sau khi khóc đã xong, không ly hôn thì cũng là mắt nhắm mắt mở cho qua thôi.
Giống như bà ta và Trì Viễn Sơn đã nhiều năm chung chăn gối, nhưng mấy năm gần đây, nhiều khi đến cơ hội chung giường cũng chả có.
Mà Trì Yên với Khương Dịch, chẳng qua cũng chỉ là những người tiếp theo mà thôi.
Khác nhau chỉ ở thời gian sớm hay muộn.
Hôm nay đột nhiên lại có chuyện thế này, Ninh Tuệ hiển nhiên có chút trở tay không kịp.
Mặt bà ta thoáng chốc trở nên vô cùng đặc sắc, nhưng dù sao cũng là cái bánh quẩy già rồi, nên rất nhanh đã tìm cho mình bậc thang để leo xuống: "Dì chính là sợ tình cảm vợ chồng hai đứa vì loại tin tức này mà bị ảnh hưởng, mấy cái tờ báo lá cải kia cũng chẳng có đạo đức nghề nghiệp gì cả, lại còn dám viết linh ta linh tinh nữa!"
Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ. Ninh Tuệ từ trước đến nay đều phát huy lời này vô cùng thành thục
Khóe miệng Trì Yên nhếch lên tia trào phúng càng rõ ràng, “Thật sao, dì, không phải dì cũng toàn tin chứ?”
“Trì Yên ——”
Trì Viễn Sơn từ lúc vào cửa chưa nói gì rốt cuộc cũng lên tiếng, đại khái là cảm thấy Trì Yên quá vô lễ, hoặc là cảm thấy bản thân trước mắt người ngoài cần phải tạo hình tượng môth trụ cột gia đình, ông ta nhíu mày quát lớn: “Không ai dạy con nên nói chuyện với trưởng bối thế nào sao?”
Trì Yên: “Không có.”
Đến cha mẹ sinh ra cũng chưa dạy, còn trông mong cậu cô vừa thay cha vừa thay mẹ cả ngày bôn ba vất vả dạy dỗ ư?
Trì Yên càng nghĩ càng cảm thấy khá buồn cười, cô thật sự cười một chút, ngay sau đó lại nghe thấy Trì Viễn Sơn nói: “ Ta đây hôm nay phải dạy dỗ con cẩn thận....……”
“Cô ấy sai thì con sẽ từ từ dạy____”
Trì Yên nâng mắt, còn chưa kịp nhìn bộ dạng tức hộc máu của Trì Viễn Sơn, đã bị Khương Dịch túm ra sau rồi.
Lại vừa nâng mắt, trong phạm vi tầm mắt tất cả đều là bóng lưng thẳng tắp của anh, Trì Yên nắm chặt tay anh, lại nghe thấy Khương Dịch mở miệng, giọng điệu không nặng, hiếm khi tâm bình khí hòa: “Nghe nói gần đây Trì gia muốn giành lấy miếng đất phía đông thành phố?”
Muốn giành lấy miếng đất kia, trái phải chẳng qua chỉ cần một câu của Khương gia, Trì Viễn Sơn lập tức thanh tỉnh lại, khí thế tức khắc bốc hơi luôn, giọng điệu hòa hoãn rất nhiều: “Cái kia Khương……”
“ Khương gia nhà con cũng chưa có ai dám nặng lời với cô ấy một câu,” giọng Khương Dịch có chút lạnh, mang theo vài phần trào phúng nhè nhẹ, “Nếu hôm nay ngài nhất định muốn nói, vậy miếng đất kia, mơ là sẽ có thôi.”
Khương Bác Đào dù không hài lòng với cô con dâu là Trì Yên thế nào, cũng chưa từng biểu hiện quá rõ ràng, lời nói nặng nhẹ đều là ngấm ngầm xả lên đầu Khương Dịch.
Còn Thẩm Văn Hinh càng không cần phải nói, bà còn hận không thể đem Trì Yên trở thành quốc bảo nâng niu trên tay ấy chứ.
Khương gia giống như mới là nhà cô vậy đó, mà Trì gia sinh cô nuôi cô, ngược lại lại khó ở giống như nhà chồng mà trên phim truyền hình kênh CCTV hay chiếu.
Không khí phòng khách nháy mắt càng thêm cứng đờ, sắc mặt Ninh Tuệ và Trì Viễn Sơn đều không được tốt, nhưng hiển nhiên không ai dám nói thêm câu nào.
Trì Yên cảm thấy áp lực, ngoéo ngón tay Khương Dịch một cái, “Về nhà, ông xã, hôm nay em mệt quá.”
Giọng Khương Dịch lập tức dịu xuống: “Được.”
Mãi đến khi bị Khương Dịch lôi kéo ra cửa, Trì Yên cũng chưa thèm liếc nhìn đôi vợ chồng bằng mặt không bằng lòng kia một cái.
Một cánh cửa thôi, vậy mà đã ngăn ra được hai thế giới hoàn toàn đối lập, bên trong là địa ngục, bên ngoài là thiên đường, đến không khí cũng tươi mát hơn.
Trì Yên thật sự rất mệt.
Vốn dĩ Khương Dịch đã làm cô kinh hồn táng đảm một ngày, ba bữa cơm ăn cũng không yên, lại ghi hình nửa ngày, bây giờ mắt cũng không thể mở quá to được nữa rồi, mơ mơ màng màng mà dựa vào ghế phụ ngủ luôn.
Cũng không biết lúc tỉnh lại là mấy giờ, Trì Yên đã nằm trên giường lớn rồi, hơi nghiêng đầu một chút, đã thấy trên sàn nhà phòng ngủ, không rõ là ánh trăng hay là đèn đường chiếu vào, dịu dàng tỏa đầy mặt đất.
Ngủ một giấc xong, cả người đều thoải mái không ít.
Trên người cô ăn mặc áo ngủ, nội y đã bị cởi ném sang một bên, Khương Dịch chắc là sợ đánh thức cô nên chưa tắm rửa cho cô, chỉ thay quần áo cho cô mà thôi
Trì Yên nằm trên giường một lát, lăn qua lộn lại thế nào vẫn không ngủ được, dứt khoát đứng dậy lấy di động.
Bây giờ di động vẫn chưa tự động khóa máy, click mở màn hình ra mới thấy, mới hơn 10h tối.
Cô mới ngủ một giấc ngắn mà thôi.
Phòng ngủ không bật đèn, Trì Yên cũng lười đi mở đèn lớn, chỉ vặn đèn bàn điều chỉnh độ sáng thích hợp.
Khương Dịch không ở phòng, cô gọi điện cho anh trước.
Có giọng nữ nhắc nhở đối phương đang trong cuộc trò chuyện.
Trì Yên chỉ có thể cắt điện thoại, nghĩ download mấy bộ phim huyền nghi về học tập, kết quả mới bắt đầu gia nhập đội ngũ download, Khương Vận đã gọi điện thoại đến ——
“Tiểu Trì, Khương Dịch nhớ ra em rồi phải không?”
Trì Yên: “……”
Cô thiếu chút nữa đã quên mất chuyện Khương Dịch giả vờ mất trí nhớ với mình luôn.
Trong phòng cũng không có sầu riêng cô chuẩn bị trước đó, Trì Yên một bên sờ xoạng trong bóng tối đi ra cửa, một bên đáp lại Khương Vận: "Anh ấy gủa bộ!"
Lúc này đến phiên Khương Vận nói không ra lời.
Trì Yên mở cửa: “Trẻ con chết đi được”
Khương Vận đặc biệt phối hợp với cô: “Tiểu Trì em phải hiểu nó, đàn ông nói đến chuyện yêu đương thì chỉ số thông minh đều rớt xuống, chẳng qua là Tiểu Dịch so với mấy người khác rớt càng thảm hại hơn mà thôi.”
Trì Yên cong khóe môi cười, một câu có một câu không cùng Khương Vận nói xấu Khương Dịch.
Cho đến lúc xuống phòng khách dưới lầu, mở cửa tủ lạnh môn ra lại thấy, quả sầu riêng kia đã bị lột da, chỉ còn thịt quả mập ú lại "Dậy hương" an an tĩnh tĩnh nằm đó.
Mà xác quả sầu riêng xác cùng với xoài, toàn bộ lại không cánh mà bay.
Trì Yên tìm khắp các tầng, kém mỗi đi lục thùng rác nữa thôi, kết quả vẫn không tìm được.
Buổi tối rồi nên cô cũng không ăn uống gì nhiều, chỉ uống ngụm nước lại lên lầu.
Lúc lên đến nơi, Trì Yên lại gọi cho Khương Dịch lần nữa.
Vẫn như cũ, đang trong cuộc trò chuyện.
Cuộc điện thoại này, đã hơn mười phút rồi đấy.
Cô cứ liên tục phải cắt điện thoại, thế mà hai người kia còn chưa nói xong sao.
Trì Yên nhàm chán quay về phòng, lúc đi ngang qua thư phòng mới phát hiện cửa không có đóng kĩ, có ánh đèn từ teong phòng hất ra theo khe cửa, kéo dài một đường sáng dài.
Trì Yên đứng ở bên ngoài, vẫn có thể mơ hồ nghe được giọng nam từ bên trong truyền ra.
Cô vốn dĩ cho rằng Khương Dịch đến công ty tăng ca, dù sao cả ngày hôm nay đều không làm gì cả, hoàn toàn không ngờ anh lại vẫn ở nhà.
Trì Yên chỉ đứng non nửa phút, sau đó mới hạ quyết tâm đẩy cửa ra, rón ra rón rén, vô thanh vô tức lẻn vào thư phòng.
Động tác của cô quả thật quá nhẹ, từ việc đi vào đến lúc đóng cửa, lại đến đi đến phía sau Khương Dịch, không hề phát ra tiếng động nào.
Đến gần rồi, cô mới nghe được đại khái nội dung cuộc điện thoại này
Là về tai nạn xe cộ tối hôm qua
Hình như là vì tài xế mệt nhọc điều khiển xe, lại thêm tình hình thời tiết hôm qua không tốt nên mới không cẩn thận tông phải, bây giờ đã giao hoàn toàn cho bên cảnh sát giao thông xử lí rồi.
Trì Yên ngại dép lê có tiếng động, hiện tại lại là giữa hè, nên lúc ở cửa đã cửi dép ra, chân trần đi trên sàn, không cảm thấy lạnh, ngược lại rất thoải mái.
Đầu điện thoại bên kia hẳn là Lục Cận Thanh, vì nàng nghe thấy Khương Dịch mắng cậu ta một câu: “Lăn, cô ấy ngủ rồi.”
Khóe miệng Trì Yên dương lên một chút, sau đó lại tiến lên phía trước một bước, duỗi tay ôm vòng eo tráng kiện của anh.
Cơ thể Khương Dịch rõ ràng cứng lại một chút, “Cúp đây.”
Cuộc điện thoại không biết đã kéo dài bao lâu bấy giờ mới bị anh cắt đứt, Trì Yên thu tay rất nhanh: "Vừa rồi em đi xuống tìm sầu riêng của em."
Khương Dịch: “……”
“Nhưng lại không tìm được.”
“Vậy đừng tìm nữa.”
“Có phải bị anh ném rồi không?”
Khương Dịch dõng dạc: “Phải.”
“Ném cũng không sao, ngày mai em vẫn có thể đi mua.....……” Tay Trì Yên đột nhiên bị nắm lấy, giọng cô nhẹ hơn rất nhiều, một chữ cuối cùng không rõ nữa, cô vừa muốn thuận thế thu tay lại, đã bị anh xoay người ôm lấy.
“Bà xã, em bỏ qua cho anh được không?”
Trì Yên không còn lời gì để nói.
Đương nhiên là không bỏ qua được rồi.
Quỳ sầu riêng chẳng qua chỉ là cái lý do mà thôi, một lí do thể hiện sự tức giận của cô.
Nhưng lại bị Khương Dịch nói trắng ra như vậy, Trì Yên vẫn phải căng da đầu nói: “Sao phải bỏ qua hả, anh đáng đời mà.”
Giọng nam trên đỉnh đầu thấp thấp cười, “Sao không đi dép?”
“Không muốn đi đó.”
Vừa dứt lời, cô đã bị Khương Dịch bế thốc eo lên, "Sau này đi dép cẩn thận vào, không được để cảm lạnh đâu đấy."
Trì Yên thấp giọng đáp: “Vậy anh ôm em về, em muốn đi tắm.”
Giọng Khương Dịch cũng rất thấp, tay ôm vòng eo mảnh khảnh của cô càng chặt: "Tắm chung."