Trì Yên bị mù đường, hơn nữa lại là lần đầu tiên đến đây, Khương Vận sợ cô đầu óc choáng váng đi chỗ nào, sau khi nói chính sự với quản lí cao cấp của công ti nào đó xong, lại cầm di động đi qua toilet bên kia.
Hành lang dài rộng rãi, trên trần lại là một loạt các bóng đèn, mỗi góc đều bị soi đến cực kì sáng rõ
Sáng đến có chút rợn người.
Khương Vận đi vào nhìn thoáng qua, mỗi phòng trong toilet đều mở cửa, lại không thấy Trì Yên đâu.
Cô không yên tâm, vừa gọi điện thoại cho cô vừa gọi: “Tiểu Trì?”
Không ai đáp.
Đầu bên kia các minh tinh khác đã đi thảm đỏ xong, bây giờ số người vào toilet lại tăng thêm, ba người thành đàn vừa nói vừa cười.
Khương Vận càng thêm đau đầu, có người chào hỏi với chị, chị cũng không rảnh lo, sau khi nhìn hết toilet lại rời đi.
Di động Trì Yên không gọi được, không ai tiếp nghe, cũng không ai cắt đứt.
Hơn 10 tiếng báo thì tự động cắt.
Lại gọi qua, vẫn là tiếng báo âm, sau đó hệ thống tự động cắt, tuần hoàn lặp lại.
Khương Vận dứt khoát không gọi cho Trì Yên nữa, ngược lại tìm số Khương Dịch gọi qua, hấp tấp đi về phía phòng an ninh.
Chắc Khương Dịch đang ở trên xe, sau khi tiếp nghe điện thoại, đầu kia có tiếng bật loa vang lên một chút, giọng amh nhanh chóng truyền đến: "Chị, sao thế?"
“Không thấy Tiểu Trì đâu,” Khương Vận nói ngắn gọn, “Chắc là tầm hơn mười phút trước rồi.”
Dáng vẻ chị nghiêm túc, cũng không nói nhiều lời vô nghĩa: “Bây giờ chị đến phòng an ninh xem cameras theo dõi, em ngẫm lại đây em hay con bé có chọc đến ai không?”
Vừa dứt lời, Khương Vận giơ tay gõ gõ lên cánh cửa trước mặt.
Trì Yên chưa từng tới nơi này, nhưng Khương Vận là khách quen.
Nghệ sĩ chị dẫn đều là siêu hot, tham gia không ít các liên hoan phim lớn nhỏ, Khương Vận ngựa quen đường cũ tìm tới phòng an ninh.
Điện thoại đầu kia an tĩnh vài giây, chị nghe thấy có giọng nam truyền tới, lần này không phải Khương Dịch, mà là Lục Cận Thanh.
“Lương Phong có một cô con gái hơn 9 tuổi, nghe người ta nói là do con gái nuôi của ba hắn là Lương Duyệt sinh, vì chuyện này mà Lương Duyệt bị đuổi khổ nhà....……”
“Nói trọng điểm.”
Lục Cận Thanh khụ một tiếng, “Ngày đó Lương Duyệt bị khó sinh qua đời, trên cổ cũng có nốt ruồi.”
Cậu ta đưa ra kết luận: “Có thể là do Lương Phong quá thích Lương Duyệt, nên mới đi khắp nơi tìm phụ nữ có nốt ruồi ở vị trí đó.”
“Chính yếu là, Lương Phong đặc biệt chiều chuộng con gái bảo bối.”
Khương Vận vừa nghe Lục Cận Thanh bên kia nói, vừa bảo bảo vệ xem lại cameras.
Thời gian xảy ra gần, nên nhanh chóng tìm được đoạn Trì Yên đi ra khỏi toilet.
Lúc vào thì bình thường, nhưng lúc, quả nhiên là bị một người người đàn ông bịt thuốc mê mang đi.
Người nọ áo đen quần đen, còn mang cả mũ đen, vừa ra khỏi cửa có thể đã như là hơp thể với bóng đêm rồi
Hình ảnh lại phóng đại hơn, miễn cưỡng có thể thấy mặt gã đàn ông
Người này cực kì trắng trợn táo bạo, cũng không đeo khẩu trang che dấu gì cả.
Khương Vận nhíu mày nói: “Là môth gã đàn ông, 1 mét 8 trở lên,” chị lại tiếp tục phóng đại, “Trên tay cso đeo nhẫn cưới.”
Cách vài giây, không đợi chị lại nhìn kỹ, chị đột nhiên nhớ tới cái gì: “Bố hắn là phó thị trưởng?”
Lần này vẫn là tiếng Lục Cận Thanh đáp.
“Tiểu Dịch, ba hắn trước kia hình như là cấp dưới của ba em.”
Toàn bộ quá trình Khương Dịch không nói gì, mãi đến lời này ra, anh mới “Ân” một tiếng, “Chị, em đã biết.”
Nói xong trực tiếp cắt điện thoại.
Lục Cận Thanh giơ tay xoay tay lái, hơi nâng mắt, là có thể nhìn thấy người đàn ông qua kính chiếu hậu nhíu chặt mày.
Nhìn thế nào cũng giống như giây tiếp theo sẽ đập phá đồ đạc phát hỏa lên vậy đó.
Lúc này Lục Cận Thanh cũng không dám nói giỡn, “Bình thường con gái hắn đều là do tài xế trong nhà đón đưa, lúc này chắc đang ở nhà……”
Ý cậu rất rõ ràng, hiện không tìm được Lương Phong, vậy xuống tay từ phía con gái bảo bối của hắn vậy.
Hiệu quả tuyệt đối cao.
Lời của cậu ta đột nhiên dừng lại —— vấn đề là, không biết nhà bọn họ ở đây cả.
Khương Dịch cũng không nói chuyện vô nghĩa với cậu ta, trực tiếp gọi điện cho Khương Bác Đào, hỏi thăm.
Khương Bác Đào cũng không phải nhàn đến nỗi không có việc gì ghi địa chỉ nhà của từng người vào sổ, vừa gọi sang bên Lương gia hỏi, vừa nghe thằng nhãi ranh Khương Dịch này thúc giục nhanh lên.
Ông càng nhanh càng loạn, chờ sau khi hỏi thăm ra rồi, vừa muốn mắng thằng nhãi này một trận, kết quả “Đô” một tiếng, điện thoại đã bị cắt đứt.
Dứt khoát lưu loát, chưa cho ông có tí thời gian giảm xóc nào cả.
Ông vốn là người lớn, thế mà lại bị Khương Dịch coi thành đứa trẻ con nhỏ hơn à.
Mẹ nó.
Khương Bác Đào nghẹn một bụng muốn mắng chửi người, cuối cùng lại rơi hết lên chú cún trong nhà.
·
Lúc Lục Cận Thanh lái xe đến nhà Lương Phong đã là 9h rưỡi tối.
Trên đường cậu ta còn vượt qua mấy cái đèn đỏ, thiếu chút nữa là lãnh giấy phạt của cảnh sát giao thông rồi.
Khương Dịch vẫn không nói một lời, khuôn mặt còn trầm hơn với bình thường.
Khương Bác Đào gọi qua trước rồi, nên xe vào tiểu khu đặc biệt thuận lợi, bao gồm cả lúc đứng bên ngoài ấn chuông cửa, gần như ngay lập tức có người giúp việc ra mở cửa.
Trong nhà Lương Phong lúc này lại cực kì an tĩnh, chỉ có một người giúp việc, còn có cô bé con chưa đủ 10 tuổi kia.
Người giúp việc rõ ràng đã nhận được điện thoại của Lương phó thị trưởng, lúc này đang khách khách khí khí, vừa dẫn bọn họ vào trong vừa nói: “Tâm Nhi ở lầu hai đàn dương cầm, hai vị muốn ở dưới lầu chờ tiên sinh về sao ạ?”
Lương Tâm Nhi, hẳn chính là con gái của Lương Phong rồi.
Đặt tên thật đúng là châm chọc.
Lục Cận Thanh cố ý vô tình hỏi thử: “Lương tiên sinh khi nào về?”
Người giúp việc vui vẻ gọi điện thoại đi hỏi.
“Anh Tư phải gọi cảnh sát không?”
“Ba tôi sẽ cho người qua.”
Anh giơ tay nhìn đồng hồ, “Chắc sắp đến rồi.”
Năm phút sau, lúc người giúp việc quay lại, ngượng ngùng cười cười: “Tiên sinh không nhận điện thoại.”
Lời nói mới nói xong, trên lầu có tiếng truyền tới: “Dì Phùng, trong nhà có khách tới ạ?”
Cô bé con tung tăng nhảy nhót nhảy xuống, hoạt bát hiếu động, hoàn toàn không sợ người lạ, “Chú ơi, hai người tới tìm ba cháu sao?”
Lục Cận Thanh trộm liếc Khương Dịch một cái, người kia không dao động, đã lấy di động ra bắt đầu gọi điện thoại, cậu ta đành phải ngồi xổm xuống nói chuyện với Lương Tâm Nhi
Câu có câu không trò chuyện, mãi đến khi điện thoại của Khương Dịch có người nghe.
·
Trì Yên hôn mê không lâu, nhưng vừa mở mắt, đã ở một nới hoàn toàn xa lạ.
Hình như là một gara nào đó, lại giống dưới tầng hầm ngầm.
Đồ vật xung quanh vô cùng lộn xộn, cục đá tấm ván gỗ chồng chất lên nhau, trên đầu đèn treo kẽo kẹt kẽo kẹt đung đưa, phát ra tia sáng cũng lắc qua lắc lại.
Trì Yên nhắm mắt, tay và chân đều bị cột chung lại, không sao nhúc nhích, ngoài miệng cũng dán một miếng băng dán, cùng với mấy sợi tóc dính trên mặt, di chuyển đều cảm thấy có chút đau.
Cách đó không xa có một người đàn ông đang đứng, cúi đầu điều chỉnh camera.
“Cô tên Trì Yên?”
Hắn ta hình như chú ý thấy cô đã tỉnh, lại ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Diễn viên à a?”
Dường như camera đã được điều chỉnh ổn, hắn nhắc chân đi đến, bóng người bị đèn chiếu tiến lại gần, dữ tợn đáng sợ, làm Trì Yên có chút khó thở
Trên người cô vẫn mặc chiếc váy lụa lộ vai để đi tiệc tối, vốn dĩ là váy trắng không biết cọ phải thứ gì, lúc này làn váy đều đã đổi màu.
Nhiệt độ không cao, ngẫu nhiên còn có gió từ bên ngoài thổi vào, lúc tay gã đàn ông đưa qua, Trì Yên không tự giác rùng mình một cái.
“Phối hợp với tôi, tài nguyên tôi có thể cho cô caia tốt nhất.”
Chắc chính là người cầm đầu nhiều năm trước đây.
Giọng tuy không giống, nhưng khuôn mặt này cô mơ hồ cảm thấy quen quen.
Trên trán cô chảy ra lớp mồ hôi, ngay sau đó lại nghe thấy người nọ tiếp tục nói: "Hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi....."
Quả nhiên ——
Tay hắn đã ngừng trên xương quai xanh của Trì Yên
“Cô giống cô ấy nhất.”
“Không chỉ giống nốt ruồi này, đến cả ánh mắt cũng giống nữa,” gã đàn ông nói rồi nhắm mắt, giống như đang hồi tưởng lại điều gì, “Nhưng các người đều không phải cô ấy.”
Tay hắn đã bắt đầu dời xuống, mới vừa đụng tới quần áo cô, tiếng chuông điện thoại đã vang lên, cùng với tiếng nức nở rất nhỏ của Trì Yên
Lương Phong thu tay, cầm lên di động rơi ở bên chân Trì Yên: “Khương ca ca…… Cô cũng thích có quan hệ này với anh trai sao?”
Trì Yên hoàn toàn nghe không hiểu ý hắn, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho việc cô nhận thức được con người Lương Phong___ biến thái, 100% là biến thái.
Cô bảo đảm, nếu lần này có thể bình yên vô sự trở về, cô không bao giờ nói Khương Dịch biến thái nữa
Lương Phong giống như muốn nghiệm chứng điều gì, sau khi nhận điện thoại, thì tháo băng dính bịt miệng Trì Yên ra.
Hắn xuống tay nặng, Trì Yên thậm chí còn cảm giác được có mấy sợi tóc bị giựt theo, cô mới vừa kêu rên một tiếng, đã nghe được tiếng người trong điện thoại truyền đến, vô cùng dịu dàng: “Bà xã.”
Nước mắt Trì Yên lập tức lăn xuống, rầu rĩ “Ân” một tiếng.
“Ngoan, đừng sợ.”
“…… Ân.”
“Đưa điện thoại cho hắn.”
Trì Yên mím môi ngẩng đầu nhìn người nọ: “Anh ấy bảo anh tiếp điện thoại.”
Lương Phong cong môi, dưói ánh đèn, mặt trắng đến phát lạnh, càng hiện âm trầm.
Khương Dịch đi thẳng vào vấn đề: “Tôi là Khương Dịch.”
Lương Phong nhíu mày.
Cái tên Khương Dịch này, hắn còn hơn cả quen thuộc.
Trong mắt những trưởng bối có uy tín dnah dự của bọn họ, Khương Dịch chính là điển hình của con nhà người ta.
“Tôi đang ở nhà cậu”
Mày Lương Phong nhíu càng chặt: “Mày muốn làm gì?”
“Con gái cậu còn nhỏ như vậy ——”
“Khương Dịch, mẹ nó mày uy hiếp tao?”
“Tôi chưa bao giờ uy hiếp cậu,” giọng Khương Dịch nhàn nhạt, “Cho cậu một phút tư ngẫm, giờ đang ở đâu.”
Lương Tâm Nhi đầu kia còn đang nói chuyện, đầu bên nay nghe không rõ lắm, chỉ có thể nghe được mấy chữ.
Lương Phong có một đứa con gái, ở bên ngoài hắn có thể xấu xa, nhưng chỉ cần về nhà là lại sắm vai một người cha tốt nhất thế giới.
Trên trán hắn nhanh chóng hiện lên một lớp mồ hôi, môi bắt đầu run run, còn chưa nghĩ được gì, đã nghe Khương Dịch đầu bên kia nói: “Còn có mười giây.”
Lương Phong rũ nắm đấm bên người, hô hấp cũng nặng lên.
“Tôi không chủ trương lấy bạo chế bạo, nhưng tiền đề phải là vợ tôi, một cọng tóc cũng không được thiếu.”
Giọng Khương Dịch càng ngày càng lạnh: “Một lần cuối cùng, ở đâu?”
Đầu bên kia cô bé con sợ hãi kêu lên một tiếng, lại truyền đến tiếng của rấy nhiều người đi lại.
1s Lương Phong cũng không dám ttif hoãn, vội báo địa chỉ.
Trì Yên thậm chí còn không biết Khương Dịch nói gì, chỉ biết sau một cuộc điện thoại, Lương Phong cứ co quắp bất an xoay qua xoay lại tại chỗ.
Bốn phía đều có mùi gỗ thối và mùi sắt rỉ, Trì Yên hít một hơi, dạ dày dâng lên nước chua
Cô không nói gì, Lương Phong lại càng không thể nói gì
Đại khái qua hơn mười phút, Lương Phong đi đến tháo hết dây thừng buộc tay chân cô, "Cô ra ngoài trước đi."
Trì Yên không biết nguyên do, nhưng sợ hắn nhất thời đổi ý, cũng không dám hỏi nhiều, cầm di động chạy chậm ra cửa.
Nhiệt độ bên ngoài càng thấp, mới vừa ra khỏi cửa, gió lạnh thấu xương gió đã dội đến, làm mặt với bả vai cô đều đau.
Đằng trước có mấy chiếc xe dừng lại, ẩn trong bóng đêm, nhìn không lớn rõ lắm.
Trì Yên đứng tại chỗ vài giây, mãi đến khi có người đi tới ôm cô vào lòng, trêm vai có áo khoác che lại, còn mang theo hơi ấm cơ thể của anh.
Trì Yên hít hít cái mũi, nghe thấy anh hỏi: “Sợ không?”
“Sợ.”
Khương Dịch bế cô lên, Trì Yên duỗi tay ôm lấy cổ anh, mặt chôn vào ngực anh, nước mắt chảy xuống, đều cọ lên quần áo anh cả.
Lúc ấy trong đầu cô chỉ nghĩ đến mình Khương Dịch.
Sao có thể không sợ, cô còn chưa chụp ảnh cưới với Khương Dịch, cũng chưa cùng nhau trải qua tuần trăng mật, thậm chí còn chưa nghe Khương Dịch nghiêm túc nói yêu cô.
Có người đi về hướng bên kia, cũng có xe cảnh sát lóe đèn thoảng qua, chuyênh này đã làm một đêm tĩnh lặng lập tức trở nên náo nhiệt.
Nước mắt Trì Yên rớt càng nhiều, ồm ồm gọi anh: “Khương Dịch.”
“Sao thế?”
“Em còn chưa nghe anh nói yêu em.”
“Anh yêu em”
Khương Dịch ôm người trong lòng càng chặt, tiếng gió quá lớn, nhưng anh vẫn nghe thấy Trì Yên nhẹ nhàng đáp một câu: “Em cũng yêu anh.”
·
Lúc Trì Yên tỉnh lại lần nữa, đã là sáng ngày hôm sau.
Trước mắt trắng tinh, cả bức màn và ga trải giường đều trắng, người đàn ông ghé vào mép giường, tay vẫn nhẹ đặt lên cánh tay cô.
Trì Yên chú ý trên mu bàn tay có cắm kim tiêm, cô nâng một cái tay khác lên đè đè huyệt thái dương, sau đó khẽ chạm vào mặt Khương Dịch
Từ lông mày đến mắt, từng cái lông mi của.
Lông mày Khương Dịch vẫn nhẹ nhăn, hình như ngủ không yên, Trì Yên chỉ nhẹ nhàng trở mình, đã làm anh tình giấc.
Anh mở mắt ra nhìn cô
Bốn mắt giao nhau, đáy mắt anh vẫn chưa tỉnh hẳn.
Trì Yên chớp chớp mắt, gọi tên anh: “Khương Dịch.”
“Ân.”
Khương Dịch đã buông cánh tay cô ra, “Đói sao?”
“Không muốn ăn.”
Dạ dày Trì Yên trống không, nhưng vẫn không muốn ăn.
Bình nước đã hết, Khương Dịch kéo tay trái của cô, động tác rút châm đặc biệt nhẹ, ấn lên mu bàn tay cô hơn 10s, mới đưa tay chuyển đến cái bụng nhỏ của cô: "Gầy thế rồi, còn không chịu ăn?"
Trì Yên cầm tay anh, “E thật sự không muốn ăn.”
“Nghe lời ——”
Khương Dịch nói còn chưa xong, cửa phòng bệnh đã “Phanh” một tiếng bị mở ra, tiếng cực vang lực cực mạnh, giống như trực tiếp đá văng vậy.
“Khương Dịch!”
Khương Dịch cùng Trì Yên đồng thời nhìn sang.
Thẩm Văn Hinh cầm tờ báo cáo kiểm tra sức khoẻ, chiếu thiếu điều chụp lên mặt Khương Dịch: “Vợ con có thai con cũng không biết?”
Trì Yên: “……”
Đừng nói Khương Dịch không biết, ngay cả cô là đương sự, nếu không phải hôm nay Thẩm Văn Hinh nói, cô cũng sẽ không biết ấy chứ.
Thẩm Văn Hinh trắng mắt liếc Khương Dịch một cái, lúc quay đầu nhìn Trì Yên đã lại là một bộ dạng mẹ hiền rồi, “Tiểu Yên mấy ngày nay ăn uống không tốt đúng không? Muốn ăn cái gì cứ nói với mẹ, mẹ làm cho con.”
Cô còn dám nói với Khương Dịch là không muốn ăn, nhưng với Thẩm Văn Hinh, nói ra loại lời này tuyệt đối cần có dũng khí.
Trong miệng Trì Yên hơi đắng, đành phải thuận miệng đáp một câu: “Muốn ăn ngọt ạ.”
Thẩm Văn Hinh nhanh chóng ghi nhớ, vui sướng ra khỏi cửa, chờ tan ca về làm cho Trì Yên ăn.
Trì Yên nhìn thoáng qua Khương Dịch, còn chưa kịp phản ứng lại: “Mẹ vừa rồi nói có ý gì thế?”
Khương Dịch: “Không nghe hiểu à?”
Trì Yên gật gật đầu.
Mang thai là ngốc ba năm, cô nhóc này đã bắt đầu phát tác rồi
“Ý là anh phải mất ba tháng sống bằng tay.”
Trì Yên càng nghe càng không hiểu, “Chẳng lẽ không phải dựa vào miệng sao?”
Khương Dịch câu môi cười, đáy mắt có vài phần tà khí, anh giơ tay chạm vào cằm cô, ngón cái nhẹ nghiền qua môi cô: “Nếu em bằng lòng, miệng cũng được.”