Hắn đại khái lật xem lại nội dung vở kịch, mới nhớ ra hắn sắm vai một thái y. Đây là một vở kịch cổ đại, câu chuyện tình ái của Hoàng Thượng cùng nam phi.
Lúc này hắn đã coi như có chút ấn tượng Mạc Dật, tựa hồ là Vương gia thì phải, còn đã từng mở lời với hắn. Nghĩ đến chính mình cuối cùng bởi vì Hoàng Thượng ăn dấm mà bị chém… Nhớ lại như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy thế giới này mà không xuất hiện vấn đề mới là kỳ quái nha!
…
Lúc Ngô Trăn Suất tỉnh lại, là trong một gian phòng rõ ràng cực kỳ thanh lãnh hiu quạnh. Phòng ở ngược lại rất to, nhưng mà bên trong trống rỗng, cửa sổ mái nhà đều đã bị tàn phá; trên người hắn là cái chăn đơn bạc cũ kĩ, mà ngay cả giường nệm dưới thân cũng cứng rắn khiến thân thể nhức mỏi…
Hắn cử động thân thể, chỉ cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, thật vất vả vịn mép giường ngồi dậy, đại não lại là một trận mê muội…
Hắn hiện tại có thể khẳng định, thân thể này nhất định là đói chết!!
Ngô Trăn Suất vừa xem nghĩ xem làm sao mà một tên ốm đói thường dân có thể tiếp cận Vương gia, vừa nhìn kịch bản tu chỉnh chỉ dẫn ——
Nội dung vở kịch lúc sau vốn phải là Hoàng Thượng cùng Cẩm phi đồng sàng cộng chẩm. Bất quá Vương gia Mạc Dật vào hai năm trước đột nhiên bức vua thoái vị đoạt ngôi, tự y lên làm hoàng đế. Sau đó biến hoàng huynh thành thái thượng hoàng, đưa đến cung điện hẻo lánh giam giữ, Cẩm phi lại ném đến lãnh cung.
Ừm, quả nhiên, nhân vật chính hiện tại đã chết một người, một người khác lại cách nơi này không xa…
… Ừm? Không xa?
Ngô Trăn Suất cứng ngắc xoay xoay cổ…
Ta phắc! … Vậy thi thể mà hắn xuyên vào… trong phòng này??!!!
Thực ra… Hắn phát hiện mình hình như xuyên vào nhân vật chính vừa mới chết —— cựu hoàng đế, hiện tại là thái thượng hoàng, hoàng huynh của Mạc Dật, Mạc Huyền.
Cho nên, hẳn là hắn phải cảm thấy may mắn hắn lúc này thân phận cao, còn ở tại hoàng cung, cho nên không cần lo lắng hao hết tâm tư đi tiếp cận Mạc Dật?
Ha hả… Nhưng mà xét cái thân phận hiện tại này, làm sao có thể khiến Mạc Dật lúc này đã là hoàng thượng cam tâm tình nguyện tự sát đây!
Ngô Trăn Suất khốn khổ nhìn nội dung vở kịch, đột nhiên, ánh mắt của hắn dừng lại tại một chỗ, trong lòng hơi chững lại.
Trong chỉ dẫn ghi, hậu cung của Mạc Dật đến nay vẫn không có một bóng người… Như vậy, tại sao không đánh cược vào chấp niệm của số liệu nhỉ?
Nghĩ như vậy, hắn liền phục hồi lại tinh thần, trong lòng cũng dần dần có tính toán.5
Hắn nghỉ ngơi một lát, chờ lấy lại khí lực, mới đứng dậy thực nhanh mặc quần áo tử tế.
Y phục không còn là loại vải dệt thượng đẳng trước kia, điều này làm cho làn da trơn bóng của thân thể vốn dĩ sống an nhàn sung sướng này ma sát đến mức khó chịu, thậm chí còn xuất hiện từng mảnh từng mảnh hồng ban
Ngô Trăn Suất nhìn thấy liền nhíu mày, hắn mặc một bộ y phục thô ráp, cố gắng gò nó thành có chút nề nếp nho nhã.
Hắn cuối cùng vuốt cẩn thận vạt áo, giương mắt nhìn, đáy mắt đã nhanh hiện lên thần sắc lo sợ bất an mà đi ra cửa phòng.
Quả nhiên, bên ngoài đúng là tiểu viện hoang vu, mà ngoài cửa lại có một đám binh lính trấn thủ.
Hắn do dự dừng cước bộ, cho tới khi binh lính quay đầu mặt không đổi sắc nhìn về phía hắn, hắn mới như là hạ quyết tâm nhấc chân hướng về phía bọn họ.
“Xin hỏi… Vài vị thị vệ đại ca, Hoàng Thượng vì sao đột nhiên không giết ta, lại để ta ở chỗ này?”
Hắn khẽ cúi đầu, nắm chặt góc bố y đoan đoan chính chính, dáng vẻ thư sinh ôn hòa lễ độ.lemj
Nhưng lời hắn ngập ngừng nói lại làm cho hết thảy mọi người kinh hãi.
Thần sắc của hắn chân thành, khoé mắt bình thường cao ngạo sáng rực đầy khí thế lúc này lại như chất chứa nắng ấm ôn hoà, dáng người thon dài vẫn mang chút nghiêm nghị.
Binh lính ngoài cửa tuy rằng có kinh ngạc, nhưng vẫn quen với thái thượng hoàng ngày nào cũng sẽ gây chuyện ầm ĩ. Cho nên, tuy rằng hôm nay khiếp sợ không nhỏ, nhưng vẫn có người phản ứng lại rất nhanh.
“Thái thượng hoàng quá lo lắng, Hoàng Thượng là lo lắng an nguy của ngài, mới không cho phép ngài tùy ý xuất cung.”
Người nói chuyện rõ ràng là bộ đầu của nhóm vệ binh này, cho dù trong lòng gã có lẽ cũng kinh ngạc, nhưng vẫn theo nề nếp không bộc lộ bao nhiêu cảm xúc. Lời nói ra cũng có thể khiến cho sóng gió từ lời Ngô Trăn Suất nói trở thành một cơn gió mờ ảo
Gã đoán rằng, sau đó, thái thượng hoàng này sẽ giống bình thường mà bắt đầu giận dữ, ném đồ vật mắng chửi người, cũng đòi Hoàng Thượng lăn tới gặp hắn! …
Bất quá, thực hiển nhiên, chuyện khiến gã giật mình không hề ít như gã đoán.:
Ngô Trăn Suất nghe gã nói xong, ngạc nhiên trừng lớn mắt, đáy mắt nguyên bản ôn hòa lại hóa thành lo sợ cùng kinh ngạc.
Hắn vội vàng mở miệng, “Ngươi vừa mới gọi ta là cái gì?” Nói xong, thậm chí không tự chủ được đưa tay nắm chặt cánh tay người nọ, rõ ràng là kích động tới cực điểm.
“… Thái thượng hoàng? Ngài làm sao vậy?
Thủ vệ rõ ràng đã nhanh phát hiện hắn có gì đó không thích hợp, thậm chí tâm tình của hắn càng ngày càng kích động, trong lòng gã cũng càng bất an.
“Ta? Thái thượng hoàng? … Không phải…” Hắn không thể tin mà chỉ chỉ chính mình, lập tức sợ hãi lắc đầu, “Ta, không phải… Tại sao có thể như vậy…” Hắn không ngừng thì thầm, vẻ mặt vẫn là hoảng sợ không biết làm sao.
Hắn nói mấy câu ngắn ngủn, vài thị vệ đã cảm thấy chấn động. Nếu là thái thượng hoàng bình thường phát giận, bọn họ sẽ có thể diện vô biểu tình giải người về, nhưng hiện tại… Thái thượng hoàng này đây đầu óc có vấn đề? Sao lại thay đổi như thành người khác? Còn nói ra những lời như vậy!
Bất quá, bộ dạng này so với khí thế cao ngạo không hiểu thời thế lúc trước, xem ra vẫn thuận mắt!
Một lát sau, vẻ mặt Ngô Trăn Suất như là bình tĩnh trở lại, nhưng mặt mũi vẫn hoang mang lạc lối. Hắn cuối cùng như quyết định cái gì, đứng thẳng người, cứng ngắc khoé miệng gian nan nói: “… Ta muốn gặp Hoàng Thượng.
Nếu là ngày hôm qua, hôm trước, thậm chí là một năm trước kia… Hắn nói như vậy, mọi người ngoài cửa sẽ vẫn mặc kệ, một lúc sau tự hắn sẽ quay lại phòng.
Nhưng lúc này khác thường, đáy lòng của bọn họ đã kinh ngạc thừa nhận người này đang có chuyện gì đó.
Cho dù ý tứ của Hoàng Thượng là không muốn gặp thái thượng hoàng quá rõ ràng, nhưng người trước mặt này tựa hồ có chuyện cực kì trọng đại muốn nói, cho dù hắn không cầu kiến Hoàng Thượng, bọn họ cũng sẽ lập tức bẩm báo.
Nghĩ ngợi xong, bộ đầu mới lần nữa mở miệng, “Xin thái thượng hoàng chờ một chút, chúng ta liền tiến đến bẩm báo Hoàng Thượng.”
“Ta không phải…” Ngô Trăn Suất nghe vậy không khỏi mở miệng muốn giải thích cái gì, người đối diện lại không chờ hắn trả lời lập tức ra lệnh một người bên cạnh đi thỉnh Hoàng Thượng.
Ngô Trăn Suất sững sờ một lúc lâu, lập tức cười khổ, đại khái là nhớ tới điều gì, mặt mày ẩn ẩn chút thần sắc không rõ ràng.
Lúc này hắn như trúc xanh trong gió, không có chút giả vờ cam tâm, thế mà vẫn làm người nảy sinh lòng trắc ẩn.
Thị vệ kia không khỏi mở miệng nói: “Thái thượng hoàng không bằng trước vào phòng chờ, Hoàng Thượng công vụ bận rộn, chỉ sợ còn lâu nữa mới có thể lại đây.
Ngô Trăn Suất phục hồi tinh thần, thấp thấp cảm tạ mới xoay người vào lại phòng.
Chú ý tới ánh mắt phức tạp của thị vệ sau lưng, Ngô Trăn Suất cảm thấy —— diễn xuất không tồi hê hê
Hắn đã biểu hiện tốt như vậy, hy vọng Mạc Dật có thể không phụ kì vọng, đừng vì nghĩ hắn là quỷ mượn xác hoàn hồn mà thiêu chết ngay lập tức là đượ
*****************
Bên kia, thực nhanh liền có người đem tình huống của hắn nói cho Mạc Dật.
Chính là Mạc Dật vẫn luôn chuyên chú với thủ bút trong tay, cho đến khi người tới đứng một bên nơm nớp lo sợ không biết đã qua bao lâu, y mới ngừng lại được. Y nhìn giấy Tuyên Thành, lặng im một khắc, ẩn ẩn tựa hồ có một tiếng thở dài.
Bất quá không đợi người đứng ở phía dưới làm rõ xem tiếng thở dài như có như không đó là thật hay ảo, người phía trên ngồi ngay ngắn đã nhanh đứng lên, khóe môi hàm tiếu liếc mắt nhìn gã, “A, đi thôi, để trẫm đi xem, hoàng huynh này của trẫm đột nhiên muốn đóng vở kịch gì nào.”
Tiếng nói thản nhiên mang theo hương vị trào phúng, ý cười kia cũng làm cho lòng người lạnh lẽo khó nói.
Người phía dưới khom người đi theo phía sau Mạc Dật, thở mạnh cũng không dám. Chỉ ngay lúc nghiêng người xuất môn, khóe mắt dư quang liếc đến tấm giấy Tuyên Thành đang mở trên bàn kia, vẫn là người bệ hạ luôn hoạ từ hai năm trước—— một bức hoạ không rõ ngũ quan người được hoạ.
…
Bởi vì chỗ ở của Mạc Huyền cách khá xa, cho nên Mạc Dật ngồi kiệu rồng, không nhanh không chậm đi đến.
Y nhớ lại Mạc Huyền trước kia cũng quậy phá đòi gặp mình, phát giận ném đồ vật, vung tay đánh nhau cũng không phải chưa từng có, hắn thậm chí vì thế bị phế bỏ võ công…
Nhưng hắn còn chưa từng có biểu hiện như vậy… Nếu không phải vì hắn là hoàng huynh của y, chỉ sợ vì chuyện của người nọ mà y liền đem hắn đi thiên đao vạn quả.
Y không muốn thấy hắn, chính là sợ chính y nhịn không được một đao giết hắn! Lại không ngờ được bản thân hắn trăm phương ngàn kế muốn gặp y.
Chỉ hy vọng, lần này không phải là âm mưu gì của hắn, nếu không… Y thật sự không biết mình có thể giống như hai năm trước hay không, khống chế được không giết hắn.
…
Mạc Dật nhấc chân bước vào tiểu viện hai năm nay y chưa từng quay lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người nọ đang ngồi ngay ngắn trong phòng. Trong lòng có chút kỳ quái, hoàng huynh của y cho tới bây giờ cũng chưa từng thu liễm như vậy.
Y đi tới cửa, phất tay ngăn lại thái giám truyền báo phía sau, mở miệng nói thẳng: “Nghe nói hoàng huynh muốn gặp trẫm, là do không quen ở đây?”
Một tiếng nói nghe không rõ hỉ giận thản nhiên vang lên, người nọ nguyên bản đã có chút bất an ngồi ở ghế trên, lúc này lại lập tức đứng lên, vội vàng lên tiếng nói: “Hoàng Thượng, ta…”
Nhưng ngay sau đó, hắn lập tức như bị nghẹn nơi cổ họng, lăng lăng nhìn người tới, giật mình nói không ra lời, “Vương gia? … Tại sao là ngươi…”
Một đám thị vệ theo sau vào tới đều trộm kinh ngạc nhìn người đối diện—— thái thượng hoàng cao ngạo không ai bì được mà cũng có biểu tình kinh ngạc sợ hãi như vậy sao?
Mà Mạc Dật từ lúc hắn đứng lên đã ngây ngẩn cả người, hoàng huynh vốn dĩ tầm mắt ở cao cao tại thượng, làm sao lúc này còn ôn hoà như vậy?
Còn gọi y là Vương gia!
Cái loại cảm giác quen thuộc này… Chỉ có một người.
Mạc Dật cơ hồ đang cố gắng áp chế run rẩy, máu khắp toàn thân đều bởi kích động mà khẩn trương sôi trào. Y cố gắng giữ tĩnh táo, trấn tĩnh phun ra hai chữ với bọn hạ nhân theo sau, “Lui ra!”
“Vâng.” Mọi người cung kính tuân lệnh, nghiêm chỉnh liên tiếp rời đi.
Tuy rằng bị hai từ “Vương gia” thoát ra từ miệng thái thượng hoàng làm cho mù mờ, hơn nữa bọn họ cũng hoàn toàn không hiểu ý tứ của Hoàng Thượng lúc này. Nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho tốc độ chấp hành mệnh lệnh của bọn họ.
Thực nhanh, người trong phòng liền lui sạch sẽ.
Mạc Dật đột nhiên tiến lên nhanh chóng, hoàn toàn không để ý đối phương vẫn bởi vì kinh ngạc quá độ nên thất thần, ôm lấy nam nhân thoạt nhìn không khác mình lắm.
Y tựa đầu vào cổ hắn thật sâu, chỉ cảm thấy mắt mũi một mảnh chua xót. Y hung hăng kéo người trước mặt vào lòng, lực tay rất mạnh, hận không thể đem người kia sát nhập hoàn toàn vào trong thân thể của chính mình.
Ngươi trở lại… Thật tốt.
—————–