Chính là xe ngựa càng lúc càng xa, cũng sắp đến biên cảnh Mạc quốc, mọi người dừng lại đi nghỉ ngơi, mà một bóng đen mạnh mẽ nhân cơ hội xông vào bên trong xe ngựa.
Mục Kỳ từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi, cảm nhận được hàn ý liền cả kinh.
Đậu má, đây là cái tiết tấu gì? Hắn không nhớ rõ nguyên thân đắc tội với ai đến mức bị ám sát thế này! Mà hắn mới vừa diễn thôi có biết không!
Lòng hắn gấp lên, lại chậm rãi mở mắt ra, thản nhiên nhìn người che mặt ngay trước mắt mình.
Người đang kề chuỷ thủ ánh bạc trên cổ hắn cũng giật mình nhìn lại, nhất thời không xuống tay. Ngược lại đưa tay sờ đôi gò má Ngô Trăn Suất, “Điện hạ…”
Ngô Trăn Suất nghe thanh âm này trong nháy mắt lòng nhẹ nhõm, đôi mắt kia cũng quá quen thuộc.
Hắn yên tâm, đắn đo một chút, ngẩn ngơ trên mặt qua đi, lại mang nghi hoặc cùng tình cảm phức tạp, thì thầm gọi, “… Cẩm Tú? …”
Người cầm chủy thủ cứng đờ, lập tức không thể tin nhìn người trước mặt.
Những năm gần đây, trừ bỏ Hoa ma ma, không còn ai gọi nàng như thế nữa.
Chẳng lẽ thật là công chúa? … Nhưng mà, tuy ngũ quan có giống, nhưng người trước mặt hiển nhiên lại là nam tử! Vậy mà vẫn là công chúa của nàng…
“Ngươi…” thanh âm Cẩm Tú khô khan, chủy thủ trên tay đã run lên, lại vẫn gắt gao nhìn vào người kia, hàn khí toả ra bốn phía, “Ngươi là ai?”
Ngô Trăn Suất bị hỏi như vậy, thần sắc lộ ra hơi mơ màn, nản lòng rũ mắt lặp lại, “Ta là ai… Ta cũng không biết, ta bây giờ là ai…”
Cẩm Tú đã thực xác định. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy thần sắc bi thương này của hắn, chậm rãi kéo khăn che mặt xuống, lộ ra ngũ quan thanh tú, đôi mắt lạnh lẽo thoáng ướt đỏ, “Công chúa… Là ngươi? Ngươi như thế nào…”
Ngô Trăn Suất nhìn khuôn mặt quen thuộc của nàng, thở dài một hơi, xem ra là không gặp nguy hiểm.
Hắn khẽ gật đầu, mở miệng, “Ta nhớ rõ đêm hôm đó trong hoàng cung, rõ ràng…” Hắn nói xong như là nhớ đến chuyện gì đó, không vui vẻ gì mà dừng một chút, “… Lúc ta tỉnh lại, đã thấy mình trong thân thể này.”
Thấy người trước mặt lo lắng, hắn trấn an cong môi cười, nhưng mà nụ cười lại hàm chứa đau đớn, đưa tay cầm lấy tay nàng, nhẹ giọng nói: “Cẩm Tú, ta đã trở về.”
Cẩm Tú nhìn hắn trong chốc lát, chủy thủ sớm đã thu lại, lúc này đột nhiên nghiêng người ôm lấy hắn, run rẩy không ngừng, “Điện hạ, thật là ngươi… Ngươi trở về liền tốt rồi, trở về là tốt, ta đây liền mang ngươi đi…”
Khụ khụ… Diễn hơi bị sâu rồi! Ngô Trăn Suất thiếu chút nữa bị thanh âm nghẹn ngào của mình làm cho sặc chết! Bị mang đi rồi làm sao mà nhìn thấy Mạc Dật!
“Cẩm Tú…” Ngô Trăn Suất lên tiếng dừng nàng lại, “Ngươi có biết ta lần này muốn làm gì không?”
Cẩm Tú ngồi thẳng dậy, dừng một chút, nàng tự nhiên biết lần này là Tiêu Chiến hoà thân cùng Mạc Dật. Bọn họ còn có thiên hạ, nàng lại chỉ vì một người. Cho nên nguyên bản nàng đã định lại đây giết chết nhân vật cầu hoà, làm cho bọn họ tiếp tục liều mạng ngươi chết ta sống. Chính là không nghĩ tới, người này vậy mà lại chính là người nàng mong nhớ.
“Điện hạ, ngươi muốn làm cái gì?”
Ngô Trăn Suất nhìn Cẩm Tú, tuy vẻ mặt lạnh lùng, lại thầm vắt hết óc nghĩ ——muốn làm cái gì? Lưu lại để làm gì? Để hoàn thành kịch bản chứ gì!
Đôi mắt tối đen của hắn ám trầm, chậm rãi mở miệng, “Ta tỉnh lại chỉ thấy… Tiêu Chiến, hắn thế nhưng, đã là hoàng đế …” Hắn nói xong thần sắc dần dần biến đến lạnh lùng, “… Hắn gạt ta, mưu tâm soán vị, tại sao lại có thể yên ổn …”
“Điện hạ…” Cẩm Tú nhìn người trước mặt băng hàn, trong lòng càng lúc khó chịu. Điện hạ của nàng, không còn vô ưu vô thương như trước nữa, đã trải qua những thống khổ đó rồi mới trưởng thành đến hiện tại.
Ngô Trăn Suất thở một hơi, xem ra cái cớ báo thù vẫn là dễ nghe nhất.
Hắn rũ mắt, có vẻ lạnh lùng lại cô tịch, lại cực lực lạnh nhạt nói: “Ta muốn lưu lại, ta muốn lợi dụng Mạc Dật. Cẩm Tú, ngươi muốn ngăn cản ta sao?”
“Không, sẽ không.” Cẩm Tú vội vàng nói, sau khi nói xong dừng một chút. Mấy năm nay, nàng cũng có thể cảm nhận được Mạc Dật cùng Tiêu Chiến thật sự yêu công chúa. Nhưng mà nhớ ra thân thể này của công chúa cũng là nam nhân, nàng vừa đau lòng đối phương, lại lo lắng, “Điện hạ nếu quyết định, liền đi làm đi. Chờ ta an bài một chuyện liền tới tìm ngươi, còn có Hoa ma ma… Vẫn luôn thực nhớ thương công chúa.”
Thu phục Cẩm Tú xong, Ngô Trăn Suất lúc này mới yên tâm, nàng không gây trở ngại là được, đừng nói đến chuyện giúp. Nghĩ đến Hoa ma ma, trong lòng hắn có chút cảm động: “Cẩm Tú, ngươi rời khỏi nơi này, cùng Hoa ma ma sống thật tốt đi, chuyện của ta ngươi không cần lo, ta sẽ giải quyết …”
Cẩm Tú lặng lẽ buộc khăn che mặt, lập tức nâng mắt nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: “Vô luận công chúa muốn làm cái gì, ta đều sẽ cùng công chúa… Chờ ta trở lại tìm ngươi.”
Nàng nói xong, nhẹ nhàng xốc một góc màn xe, thừa dịp người không chú ý, thân ảnh lặng yên không một tiếng động phi nhanh rời đi.
Ngô Trăn Suất nhìn buồng xe còn lại mình hắn, nghĩ đến Cẩm Tú còn sẽ trở về, không khỏi thầm thở dài. Chẳng lẽ lúc này đây, hắn chẳng những phải thu thập số liệu Mạc Dật, còn phải đóng cả vai Vương phi trọng sinh báo thù sao trời?
…
Không quản thế nào, kế tiếp Ngô Trăn Suất vẫn là bình an vô sự đến thành đô Mạc quốc.
Xuyên qua màn xe ẩn ẩn nhìn đến chung quanh tụ đầy người, xe ngựa ngừng lại, lập tức tiền phương truyền đến thanh âm, “Hoàng thượng đã đến, thỉnh Lam công tử xuống xe đón tiếp.”
Ngô Trăn Suất nghe qua thoáng có chút kinh ngạc, hắn kỳ thật đối với việc Mạc Dật sẽ tự mình nghênh đón cũng không có hy vọng, bất quá đối phương có thể tới lại càng tốt. Dựa vào cảm ứng của Mạc Dật đối với hắn, chỉ cần vừa thấy mặt, nhiệm vụ của hắn trên cơ bản liền hoàn thành hơn phân nửa.
Ngô Trăn Suất thấp thoáng nhìn thấy trước xe ngựa có một nam nhân cao to ngồi trên lưng ngựa, thân hình cân xứng hoàn hảo, lặng im nhìn qua bên này. Cách màn che, hắn nhìn không rõ lắm, tự nhiên không biết ánh mắt sâu kín nam nhân bên kia nhìn chằm chằm xe ngựa, lòng bàn tay lại khẩn trương đổ đổ mồ hôi lạnh.
Mạc Dật có thể cảm nhận được trong cơ thể có cảm giác quen thuộc dẫn dắt y.
Y đã thật lâu không có tâm tình rung động kịch liệt như thế này. Từ đêm đó, người kia ở trước mặt y ngã xuống, y đã cảm thấy tâm mình đã chết. Những gì y có thể làm, cũng chỉ là khai trận trả thù Tiêu Chiến mà thôi.
Trong xe ngựa, Ngô Trăn Suất chỉnh lý y phục, đưa tay xốc màn che, hơi nghiêng người đi ra. Mọi người chỉ thấy một bàn ta hình dạng tuyệt đẹp trắng nõn nhẹ vén màn, lập tức một thân hồng y hoa phục, thân hình tuấn mỹ thiếu niên bước ra.
Tuy rằng sớm đã nghe đồn đến hòa thân chính là nam nhân, bất quá quần chúng vây xem vẫn vang lên thanh âm chúc tụng.
Chỉ có Mạc Dật, từ lúc người nọ ra đi, tâm đã như sống lại.
Tuy thân thể lớn lên rất giống Mục Kỳ, chính là khi đó Chiến vương phi Mục Kỳ còn nhỏ tuổi, ngũ quan thanh xuân dào dạt, mà người này mặt mày như họa lại không mất đi anh khí, nhưng khuôn mặt này cũng không phải nguyên do khiến Mạc Dật thất thần.
Tuy rằng không rõ ý tứ vì đâu mà Tiêu Chiến tự tay dâng người, nhưng y thực xác định, đây là người kia.
Nếu đây mới thật là cái bẫy do Tiêu Chiến giăng ra, chỉ cần là người kia, y cam nguyện bước vào.
Ngô Trăn Suất nam nhân nhìn đối diện thần sắc căng thẳng, khi nhìn thấy hắn lại như buông lỏng, thậm chí đáy mắt để lộ ra ý cười ngây ngô.
Trong nháy mắt, người nọ liền mặc kệ mọi người mà thúc ngựa tiến lên đến bên cạnh hắn. Khóe môi hàm tiếu, vươn tay ra, “Ngươi trở lại…”
Bốn mắt nhìn nhau, nhìn Mạc Dật chờ đợi đến nóng ruột, Ngô Trăn Suất sững sờ một lát, cuối cùng vẫn là có chút không được tự nhiên đưa tay qua.
Mạc Dật cũng không giấu được vui sướng, một phen kéo người lên, ôm thẳng vào lòng, lập tức quay đầu ngựa lại cũng chờ mọi người đi theo, bỏ lại một câu “Hồi cung” liền giục ngựa dẫn đầu.
Ngô Trăn Suất như là bị động tác liên tiếp này làm cho hoảng sợ, trên mặt cố gắng giữ thanh sắc bất động, “Hoàng thượng đây là …ý gì?”
Mạc Dật nghe vậy liền gắt gao ôm hắn, vừa thúc ngựa đi, vừa tự nhiên gục đầu xuống chôn vào cổ hắn, tiếng nói trầm thấp khó khăn, “Kỳ, hoan nghênh trở về…”
Ngô Trăn Suất trong nháy mắt quay đầu trừng lớn mắt nhìn y, tựa hồ thực sự giật mình, nhìn một hồi lâu, mới có thể mở miệng: “Ngươi… Ngươi như thế nào nhận ra…”
Đáy mắt Mạc Dật mang nụ cười thản nhiên, tới gần hắn, dán mặt lên, “Ta không biết… Chỉ là vừa thấy ngươi, ta liền biết, đó chính là ngươi…”
Ngô Trăn Suất trầm mặc không nói gì, Mạc Dật xiết tay, cảm nhận cơ thể đó mới yên lòng.
…
Một đường cưỡi ngựa trở lại hoàng cung, Mạc Dật lập tức mang Ngô Trăn Suất đến tẩm điện của mình.
“Kỳ, ngươi như thế nào đến thân thể này trong?”
Ngô Trăn Suất nhìn người nãy giờ tầm mắt không rời hắn, thản nhiên nói: “Ta cũng không rõ lắm… Chính là, đêm hôm đó qua đi… khi ta tỉnh lại thì cũng đã bị xếp đặt hoà thân.”
Mạc Dật nghe được trong lòng khẽ động, thật cẩn thận hỏi: “Kỳ, vậy ngươi nguyện ý lưu lại sao?”
Ngô Trăn Suất nâng mắt nhìn y một cái, trong đáy mắt tối đen là hờ hững lãnh đạm.
Cái nhìn này khiến Mạc Dật rõ ràng biết hắn không bao giờ là Chiến vương phi linh động thẳng thắn lúc trước kia nữa, chỉ là y thấy bộ dạng bị tổn thương đến băng lãnh này của hắn, lòng thật sự đau.
“Kỳ, lưu lại đây đi… Ngươi muốn làm cái gì, ta đều giúp ngươi.”
Ngô Trăn Suất nghĩ đến cái gì đó, đáy lòng vừa động, đột nhiên giương mắt nhìn y. Một hồi lâu sau mới gằn từng chữ một: “Nếu ta nói, ta muốn giết ngươi thì sao?”
Lời này làm cho Mạc Dật đột nhiên ngơ ngẩn, y biết Mục Kỳ có lẽ sẽ hận y, bởi vì năm đó y biết rất rõ ràng Tiêu Chiến định liệu, nhưng lại không ra tay ngăn cản.
Mạc Dật nhìn hắn một khắc, đột nhiên cong môi cười, ôn nhu nói: “Hảo.”
Cho dù là tính mạng, chỉ cần hắn muốn, y sẽ đều dâng cho.
Y không chút do dự cầm chủy thủ đưa tới trong tay hắn, đáy mắt lại chỉ có nhớ nhung không rời, tất cả đều là vì người này. Y nắm chặt cánh tay cầm chuỷ thủ của Ngô Trăn Suất để lên tim mình, nghiêng người tiến lên ôm lấy hắn, “Kỳ, vậy để ta ôm ngươi lần cuối có được không …”
Thân thể của Mạc Dật theo lời nói mà áp sát đến, Ngô Trăn Suất giật mình, chủy thủ trong tay cũng rơi rụng trên mặt đất.
Hắn biết là Mạc Dật cam tâm tình nguyện để hắn giết, nhưng mà… Hắn rốt cuộc cũng không thể xuống tay.
Thầm thở dài, mười phần kinh hoảng trên mặt Ngô Trăn Suất lại trở nên bình tĩnh nhìn y, giọng nói khàn khàn, “… Ngươi bị ngốc sao? … Chuyện lúc trước, ta thật có oán ngươi… nhưng mà…” Hắn nói xong, cảm xúc kịch liệt khiến bờ vai run rẩy, đáy mắt thậm chí bắt đần anh ánh nước.
Mạc Dật nháy mắt chân tay luống cuống, vội vàng trấn an: “Kỳ, ta không sao… Bởi vì là Kỳ… Cho nên không sao hết…”
Cuối cùng, Mạc Dật rõ ràng vươn tay gắt gao ôm người vào lòng, cảm nhận được đối phương dần dần bình tĩnh trở lại, y mới yên lòng.
Lập tức tâm quyện cùng nhau, mật ngọt tan chảy, kề cận người trong lòng này, ngay cả giọng nói của y cũng xiết bao vui mừng, “Ta thật là vui, Kỳ không hạ thủ được?”
Nhận thấy được thân thể trong tay như là bị nói trúng tâm sự mà cứng đờ, Mạc Dật không khỏi vui mừng xiết chặt cánh tay, trầm thấp thì thầm mang theo triền miên tình ý ——
“Về sau, ta sẽ ở bên cạnh ngươi. Kỳ muốn làm cái gì, ta đều giúp ngươi.”
“Về sau, ngươi chính là chủ nhân nơi này. Toàn bộ Mạc quốc, bao gồm cả ta, tất cả nghe theo ngươi.”
Ngô Trăn Suất: …
Cái tình tiết “yêu hậu” này là cái gì đây A! Bất quá, nghe thiệt là cảm động… đáy lòng Ngô Trăn Suất囧 một chút.