• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phải nói người này vẫn là có tiến bộ, ít nhất biết cắn người.

“A.” Mạc Dật bị đau, nhất thời không phòng bị, bị người đẩy ra.

“Ngươi…” người trên giường chống nửa thân thể, bởi vì thiếu dinh dưỡng mà hai gò má phiếm hồng, khuôn mặt vẫn ôn hoà lúc này có vẻ hơi ửng hồng nhìn y, mang theo xấu hổ tinh tế cùng lửa giận rất vừa mắt.

Mạc Dật nhất thời nhìn thấy, trong lòng nhộn nhạo, ánh mắt cũng có chút nóng rực.

Người trên giường thấy thế có chút chật vật quay đầu đi, như là cố gắng ức chế hỏa khí của mình, rũ mắt lãnh đạm nói: “Ta… Thần vẫn là nên về chỗ cũ thì hơn.” Hắn nói xong liền muốn xốc chăn lên chuẩn bị bước xuống đất.

Mạc Dật cũng phục hồi lại tinh thần, biết là chính mình hành xử lỗ mãng, mấy ngày này quan hệ giữa hai người thật vất vả mới hài hòa một ít.

Nghĩ đến đây, đáy lòng hắn gấp gáp, lập tức tiến lên đưa tay ngăn lại, đôi mắt luôn luôn trầm tĩnh mang theo khẩn trương, thật cẩn thận nói: “Ngươi tức giận? … Là ta không tốt, không khống chế được chính mình, về sau cam đoan sẽ không như thế nữa, chỉ cần ngươi không muốn, ta liền cũng sẽ không…”

Một hoàng đế làm ra tư thái hèn mọn như vậy thật sự làm người khác không tránh khỏi bất an, Ngô Trăn Suất cắn răng nói: “Buông tay!”

Mạc Dật nhìn thần sắc giận dữ của hắn không còn bất kham như trước, cảm thấy nhẹ nhõm một chút, không tự chủ mà nói: “Kỳ thật mới vừa rồi, ta vốn là chỉ là muốn cẩn thận nhìn xem ngươi, nào ngờ rằng, vậy mà không kiềm chế được…”

Lời tâm tình rõ ràng như vậy, từ một nam nhân có quyền lực vô thượng lại còn tuấn mỹ thâm tình, chắc chắn sẽ làm bất kì nữ nhân nào nghe thấy cũng đỏ mặt tim đập! Mà đối với một tên đàn ông cổ hủ như hắn cũng đủ để làm hắn e lệ.

“Hoàng Thượng chớ nên nói đùa nữa…” lửa giận lúc trước của Ngô Trăn Suất như là đã bị đoạn đối thoại đáng sợ này xua đi, hắn cố gắng ra vẻ chín chắn, nhưng lại đỏ mặt quá lợi hại, cho nên không hề có sức thuyết phục.

“Ta đang nói sự thật.” Mạc Dật nhìn hắn vẫn trấn định ôn hòa, nhưng mỗi lần chỉ cần chính y vừa nói gì đó bày tỏ tình ý hắn liền sẽ chân tay luống cuống, không khỏi cảm thấy một trận vui mừng.

Y đột nhiên kéo tay hắn, dẫn người từ giường đứng lên, “Đi, ta đem ngươi đi xem thứ này.”

Mạc Dật nói xong, cẩn thận cầm lấy chéo áo thêu hoa văn bàng bạc của hắn, kéo nhẹ vào một gian phòng nhỏ trong tẩm cung.

Đi vào, Ngô Trăn Suất liền bị khiếp sợ, bên trong này tất cả đều là tranh họa, trên vách tường tứ phía, ngay giữa phòng cũng treo một bức tranh thật to.

Mặc quan phục, đeo hòm thuốc, đứng yên dưới ánh trăng … Người vẽ dụng tâm, nhân vật đều được khắc họa thần tình đa dạng, đường nét sắc sảo, chính là, lại không họa xuất ngũ quan. Nhưng này cũng không cản được hắn nhận ra ai là người được hoạ.

“Này đó… Đều là ngươi họa?” Ngô Trăn Suất lần đầu tiên nghiêm túc nhìn y, đáy mắt tối đen không rõ thần sắc.

Hắn lúc trước ngốc trong thế giới này không được bao lâu, cho nên đối với người trước mặt này thật sự không có mấy ấn tượng cùng thiện cảm. Nhưng sau khi mình biến mất lại thật có một người như thế vẫn luôn tâm tâm niệm niệm trân trọng không quên mình, thật sự là làm người sinh tâm cảm khái.

Mạc Dật nhẹ nhàng cười cười, thanh âm nhu hòa, “Những bức họa này, ta vẫn luôn hoạ không xong. Bởi vì, mỗi lần ta họa ngũ quan của ngươi, lại không sao có thể hạ bút… Hiện tại, ta sẽ dùng thời gian cả đời, hoàn thành bức họa này.”

“A Kỳ, ngươi có nguyện ý hay không, cho ta lúc này…”

Ánh mắt y nhìn Ngô Trăn Suất giống như là một hồ nước mùa xuân, thâm tình mà ôn nhu.

Nhìn Ngô Trăn Suất cũng không còn trực tiếp cự tuyệt hoặc là tránh đi không nói chuyện, ngược lại thần sắc nhìn họa có chút giật mình. Lòng Mạc Dật bồn chồn không yên, giống như thở cũng đã ngừng, không chút động tĩnh nhìn Ngô Trăn Suất, lẳng lặng chờ đáp án của hắn.

Lời nói tựa thinh không, trong nháy mắt đó, Mạc Dật cảm thấy chính mình đã bị vui sướng to lớn đánh trúng!

Y không dám xa vời cầu hắn lập tức đáp ứng, chỉ cần hắn nguyện ý cho y cơ hội, như vậy đủ rồi!



Từ ngày đó trở đi, Mạc Dật liền càng cẩn thận chu đáo hơn, thường thường còn sẽ làm ra một ít cử chỉ thân cận. Ngô Trăn Suất không còn kháng cự, tuy rằng biểu hiện mỗi ngày tựa hồ còn có chút không quen, nhưng cũng đã chậm rãi tiếp thu.

Lúc bình thường, Mạc Dật xử lý xong sự tình, liền cùng Ngô Trăn Suất chăm sóc dược thảo, mối quan hệ của hai người hiếm có được một đoạn ấm áp ngọt ngào như thế.

Cam tâm tình nguyện tự sát, ừm, khổ tận cam lai, kiên nhẫn a!

Ngô Trăn Suất thừa dịp Mạc Dật đi xử lý sự tình, khoảng chừng mất hết mấy ngày, liền cầm dược đi ra bên ngoài điện.

Mấy ngày này, thái thượng hoàng đều lấy đồ vật chung quanh, những cái đó thị Vệ cung nữ cũng đã sớm thấy nhưng không thể trách.

Ngô Trăn Suất đi chầm chậm, hắn vậy mà đi vào lãnh cung.

Hắn như là không phát hiện mình càng chạy càng xa, chạy đến bốn phía càng ngày càng tĩnh lặng, hắn mới dừng lại, nhìn khắp nơi một lát, dần dần trong mắt lộ mê mang. Tựa hồ hắn đi xuất thần, không cẩn thận đi đến nơi đây lại không biết đường quay lại.

Người Mạc Dật phái tới bảo hộ hắn ẩn nấp gần đó cảm thấy ngứa tay, gã đang tự hỏi mình có nên bước ra dắt thái thượng hoàng về?

Vừa lúc đó, trong tẩm điện phía sau lưng Ngô Trăn Suất lại truyền đến từng đợt roi quật giận dữ cùng rên rỉ đau đớn.

“Bạch Tự Cẩm, ngươi còn tưởng rằng ngươi vẫn là Cẩm phi nương nương được sủng ái sao? Hừ, đã đến nơi này, ngươi nên ngoan ngoãn nghe lệnh chúng ta thì hơn! Nhanh làm việc! Không cho nhàn hạ!”

Ngô Trăn Suất khi nghe được cái tên này xong, liền giật mình quay người. Thậm chí bước chân không ngừng mà nhanh chóng đạp cửa điện xông vào.

Ảnh vệ than trời, lập tức truyền tin cấp báo Hoàng Thượng, sau đó đi theo.

Bạch Tự Cẩm, cái tên này như là vết son trong kí ức của thái y Mục Kỳ!

Ngô Trăn Suất đi vào liền nhìn thấy vài ma ma tuổi trung niên đang ngạo nghễ cầm roi chỉ vào người đau đến run rẩy quỳ phía dưới.

Nam nhân quỳ rạp trên mặt đất, có khuôn mặt còn xinh đẹp hơn nữ nhân, chỉ là lúc này tóc tai rối bời, sắc mặt vàng vọt, quần áo thô ráp rách rưới lộ ra vết thương chằng chịt. Tuy rằng đã bị tra tấn đến mức hao gầy, hắn vẫn có vài phần mỹ cảm…

Những ma ma trong cung này so với nam nhân còn muốn ác độc mưu lược hơn. Mấy người này chỉ có thú tiêu khiển duy nhất ở trong cung là làm bạn với phi tần mỹ nhân. Đáng tiếc, trong cung của Mạc Dật không người, mà hiện tại trong lãnh cung, cũng chỉ có duy nhất một phi tử, là nam phi Mạc Huyền lúc trước tối sủng ái, Bạch Tự Cẩm.

“Hoàng… Thượng…” Bạch Tự Cẩm phát hiện Ngô Trăn Suất trước hết, hắn lăng lăng nhìn, trong nháy mắt xuất ý mừng, khàn giọng chậm rãi kêu.

Thần sắc của Ngô Trăn Suất nguyên bản là lo lắng đột nhiên biến đến có chút cứng ngắc, hắn há miệng thở dốc, lại như là luống cuống không biết giải thích làm sao, “Ta… Ta không phải là…”

“Tham kiến thái thượng hoàng.” Lúc này, vài trung niên ma ma cười lấy lòng thỉnh an cắt ngang lời Ngô Trăn Suất, cũng làm cho hắn hoàn hồn lại.

Người trong cung có chút thủ đoạn tự nhiên sẽ tìm hiểu một chút, nếu nói gần đây trong cung không thể đắc tội với ai, liền sẽ là vị thái thượng hoàng này. Bởi vậy, mấy người này đối với hắn rất là cung kính.

Ngô Trăn Suất một câu cũng không đáp, cứng ngắc vươn tay đỡ Bạch Tự Cẩm lên, nhìn y lúc này thê lương lại hung hăng nhíu mày, “Đây là Cẩm phi của tiên hoàng, các ngươi như thế nào dám tùy ý sai bảo!”

Các ma ma liền hoảng sợ, Bạch Tự Cẩm nguyên bản vui mừng còn chưa kịp lại bị lời này làm cho kinh ngạc mà nhìn hắn. Ngô Trăn Suất cũng không có quản y, hắn còn đang bận dạy dỗ mấy ma ma kia, cau mày thật chặt, tựa hồ thật sự quan tâm đến Bạch Tự Cẩm.

Mạc Dật mới vừa chạy tới liền nhìn thấy cảnh tượng này, tâm y tiếp theo trầm xuống, tầm mắt âm lãnh, trong lúc vô tình nhìn tới Bạch Tự Cẩm, làm hắn lập tức rùng mình một cái.

“Cẩm phi, ngươi không sao chứ?” Ngô Trăn Suất đã nhận ra, lập tức quan tâm hỏi. Bạch Tự Cẩm nhìn về phía tầm mắt của người sau lưng hắn, dần dần hiểu ra.

Không đợi hắn nói cái gì đó, bên kia Mạc Dật đã nhanh ra tay, y bước lại đây giữ chặt tay của Ngô Trăn Suất, kéo người vào lòng, thuận tiện hữu ý vô tình đẩy Bạch Tự Cẩm một cái lảo đảo té xỉu trên mặt đất.

Ngô Trăn Suất囧, nhìn Mạc Dật áp lửa giận… Vẫn là yên lặng làm bộ như không phát hiện vậy 【 nhìn trời 】.

Khi nói với Ngô Trăn Suất, Mạc Dật vẫn cố sức nhu hòa ngữ điệu: “Sao lại chạy đến đây, ngươi quên lúc này là lúc dùng cơm à?” Nói xong, y lại lập tức đổi thái độ nghiêm khắc với bọn ma ma kia: “Các ngươi làm sao vậy? Còn không nhanh chóng mang Cẩm phi hồi cung nghỉ ngơi!”

Mấy người lập tức sợ tới mức thân thể run rẩy, vội vội vàng vàng nhận mệnh, lập tức lôi kéo Bạch Tự Cẩm đã nhanh hôn mê bất tỉnh lui xuống.



Bị Mạc Dật mang về, Ngô Trăn Suất dọc đường đi đều là tâm sự nặng nề muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn vẫn là nhịn không được mở miệng nói: “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi…”

“Sao?” Mạc Dật xanh mặt, hối hận muốn chết! Y nghĩ, thật ra phải sớm giết chết Bạch Tự Cẩm chứ! Vì sao lại còn cố tình muốn giữ người để tra tấn làm gì?

Ngô Trăn Suất dừng một chút, đột nhiên dừng bước lại chăm chú nhìn y, thần sắc nghiêm túc mở miệng nói: “… Hắn không phải là tiên hoàng phi tử sao? Vì sao bây giờ ra nông nỗi đó… Tiên hoàng đến tột cùng vì sao phải truyền ngôi cho ngươi?”

Mạc Dật nghe vậy cũng dừng lại nghiêng đầu nhìn về phía hắn, dần dần sắc mặt của y biến đến thập phần không dễ nhìn, nhìn vào Ngô Trăn Suất nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi quan tâm hắn như vậy… Có phải còn thích hắn hay không?”

“Ngươi! …” Ngô Trăn Suất tựa hồ đang nghiêm túc chờ y trả lời, lại không ngờ y để ý chuyện đó. Hắn quay mặt qua chỗ khác, mở miệng nói: “Nói bậy bạ gì đó, hắn là phi tử của tiên hoàng, mà ta… không phải là tiên hoàng.”

“Thật sao?” Mạc Dật nháy mắt biến thành thần sắc vui sướng, đưa tay ôm lấy hắn, có chút chần chờ bất an: “Ngươi mới cho ta một cơ hội, hiện tại lại gặp hắn… Ta lo lắng.” Y tựa đầu chôn sâu ở cổ hắn, thậm chí có ý tứ ủy khuất.

“Ngươi… Ai…” Ngô Trăn Suất tạm dừng một khắc, tựa hồ như bất đắc dĩ thở dài.

Biểu hiện này làm Mạc Dật càng vui mừng, y xiết chặt tay, như là hạ quyết tâm đột nhiên mở miệng nói: “Không bằng… Ngươi làm hoàng hậu của ta đi.”

“Cái gì?” thanh âm của Ngô Trăn Suất là bởi vì kinh ngạc mà không khỏi cất cao, “Từ xưa đến nay là gì có nam nhân vi hậu?”

Mạc Dật cười nói: “Ngươi nói như vậy, có nghĩa là chính ngươi không phải không muốn, đúng không? Chuyện này ngươi không cần lo lắng, hết thảy để ta xử lý là được.”

Ngô Trăn Suất quay đầu, rõ ràng có chút khó xử, nhưng thần sắc của Mạc Dật vui mừng đến mức như chưa bao giờ sung sướng được như thế làm hắn lại thôi.

Bị Mạc Dật đánh trống lảng như vậy, Ngô Trăn Suất cũng không có hỏi lại chuyện của Bạch Tự Cẩm nữa.

Mà Mạc Dật cũng không chỉ nói cười, y thật sự bắt đầu tính toán xử lý như thế nào cởi bỏ thân phận tiên hoàng cho hắn, lập hậu vị.

Từ khi Ngô Trăn Suất lần trước không cẩn thận gặp được Bạch Tự Cẩm, Mạc Dật tựa hồ có ý đề phòng hơn, không để hắn tùy ý đi về phía lãnh cung nữa.

Bất quá, Ngô Trăn Suất cũng không lo lắng, hắn biết, Bạch Tự Cẩm sẽ tự mình tìm tới cửa. Bởi vì biểu hiện dị thường lần trước của y, cùng với tin tức Mạc Dật phong hậu.



Ngô Trăn Suất lần này cũng không có hướng lãnh cung mà đi, lại vẫn gặp được Bạch Tự Cẩm.

Hắn có chút cứng ngắc đứng ở tại chỗ, tựa hồ đang do dự xem có nên bước tiếp hay là xoay người rời đi.

Thần sắc của Bạch Tự Cẩm nguyên bản mê mang phức tạp thấy hắn lại như càng thêm khẳng định, y mở miệng nói: “Lần trước ta nhìn thấy ngươi, liền phát hiện… Ngươi căn bản không phải là Hoàng Thượng! Ngươi đến tột cùng là ai?”

“Cẩm phi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu.” Ngô Trăn Suất mộc mặt.

Bạch Tự Cẩm hơi hơi trào phúng nhếch khoé miệng, “Hoàng Thượng chưa bao giờ gọi ta là Cẩm phi, cũng sẽ không dùng loại ánh mắt này nhìn ta…”

“Hơn nữa, tên kia sẽ tuyệt đối không đối xử tốt với Hoàng Thượng như vậy, hắn lúc trước thiếu chút đã giết Hoàng Thượng rồi!”:.

Thần sắc Ngô Trăn Suất nguyên bản cứng ngắc lại vì câu cuối mà kinh hãi: “Cái gì?”

Nhìn bộ dáng giật mình của hắn, Bạch Tự Cẩm như là hiểu ra cái gì, đột nhiên ác ý cười cười, “Ngươi không biết? Tâm y dối trá, vọng tưởng thí huynh soán vị…”

Nhiều ngày như vậy tận lực tìm hiểu, Bạch Tự Cẩm đương nhiên biết người trước mắt này tâm tính chính trực, cũng cũng chỉ là lớn lên giống Mạc Huyền như đúc, nghĩ đến đây y đột nhiên nở nụ cười, trào phúng nói: “Đừng vọng tưởng… Hắn đối với ngươi tốt như vậy, chỉ sợ là vì ngươi giống hệt Hoàng Thượng, mới dùng ngươi làm thế thân, để tránh ngoại nhân nói Hoàng Thượng mất tích mà thôi.”

“Thí huynh… Soán vị…”

Ngô Trăn Suất giống như thất hồn lạc phách, sắc mặt trắng bệch, thì thào hai từ này.

Mạc Dật vội vàng chạy tới, y đã không muốn để hai người này gặp mặt, hơn nữa thần sắc của Ngô Trăn Suất còn khó nhìn lợi hại. Trong lòng y nhảy dựng, bước đi qua, thấy Ngô Trăn Suất không phát hiện gì, mới dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Bạch Tự Cẩm, ánh mắt lạnh như băng muốn doạ người.

Nhìn bộ dáng này của y, Bạch Tự Cẩm đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột nhiên cười thật sâu xa. “Ta không nghĩ tới, ngươi lại đối hắn… Ha hả, hắn còn không biết đi?”

“Cẩm phi đang nói cái gì?” Mạc Dật ngữ khí tuy rằng trước sau như một lãnh đạm, lại không khó nhìn thấy trong mắt của y hàm xúc ý tứ cảnh cáo.

“Ngươi cho là người khác không biết, ta còn không biết sao? Ngôi vị hoàng đế của ngươi làm sao có? Tiên hoàng đã bị ngươi giết đi? A… Mọi người đều nói tiên hoàng không đủ khả năng, thoái vị cho ngươi, mà ngươi, phong hắn làm thái thượng hoàng dưỡng ở trong cung… Chính là đêm đó, ngươi rõ ràng là muốn giết hắn!” Bạch Tự Cẩm càng nói càng kích động, thậm chí thân thể gầy yếu đều run lên từng cơn, “Ngươi cái tên dối trá tiểu nhân, mưu tâm đã lâu, hại chết tiên hoàng, còn muốn lừa gạt thế nhân! Muốn người người tôn ngươi làm Hoàng Thượng quang minh chính đại sao?”

Hắn nói xong lời cuối cùng, tràn đầy ác ý nhìn thoáng qua sắc mặt trắng bệch ngốc lặng của Ngô Trăn Suất, “Lấy tính cách của hắn, ngươi cho là hắn biết hết tất cả mọi chuyện, sẽ vì đại nghĩa giết ngươi cái tên thí huynh soán vị loạn thần tặc tử, hay là không có lựa chọn mà thống khổ bức tử chính mình…”

“Câm miệng!” Mạc Dật sắc mặt xanh mét, cười lạnh trách mắng: “Lúc trước ngươi đem hoàng cung cao thấp giảo chướng khí mù mịt, hiện tại bày ra dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt như thế này để làm gì?”

“Ngươi…”

“Xem ra, Cẩm phi điên rồi.” Mạc Dật trào phúng cắt ngang lời hắn, cao giọng ra lệnh, “Người tới, dẫn đi, chăm sóc hắn cẩn thận.”

Mạc Dật cường điệu nhấn mạnh làm sắc mặt Bạch Tự Cẩm trắng bệch, hắn nhìn thoáng qua sắc mặt cũng trắng bệch của Ngô Trăn Suất, cắn răng nói: “Mạc Dật, ta sẽ chờ đến khi có thể thấy ngươi thống khổ!”

Mạc Dật lạnh lùng nhìn hắn, chỉ là người sau lưng y cũng chết lặng siết đôi bàn tay, móng tay đâm thật sâuvào trong thịt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK