Tang Trĩ nghe anh ấy nói có chút khó chịu, vốn định sẽ không để ý đến nữa, nhưng lại nhịn không được nổi lên xúc động muốn cãi nhau với Tang Diên. Thấy thông qua văn bản hay tin nhắn thoại thì không có khí thế, cô lục đến số điện thoại gọi thẳng qua cho anh ấy.
Một tiếng tút vang lên.
Tâm tình Tang Trĩ có chút bức bối, khí thế hung hăng, trong lòng đã biên soạn hẳn một tràng văn bản mấy ngàn chữ, đang muốn mở miệng phản kháng.
Đầu kia trực tiếp ngắt máy.
Tang Trĩ: “…”
Một giây sau, Tang Diên lại gửi đến một tin nhắn thoại: “Không có chuyện quan trọng gì thì đừng gọi cho anh.”
Tang Trĩ nhịn, cũng gửi một tin nhắn thoại qua: “Em nói thực tập thì chính là thực tập, nào có yêu đương gì. Vả lại, em tìm một người bạn trai lớn tuổi hơn em thì sao chứ, cũng đâu phải tìm bạn trai lớn tuổi hơn ba đâu.”
Mười giây tin nhắn thoại này gửi đi, chưa đến một giây sau.
Tang Diên lập tức trả lời: “Có chuyện thì bấm chữ.”
“…”
Rất rõ ràng ai đó còn không thèm mở tin nghe.
Tang Trĩ vô cùng khó chịu, vẫn gửi một tin nhắn thoại qua, “Không phải anh cũng gửi tin nhắn thoại đó sao?”
Đợi một hồi lâu vẫn không thấy Tang Diên trả lời.
Tang Trĩ: “Không thể chỉ vì thời đại học anh chưa từng yêu đương, càng không thể vì cho đến bây giờ vẫn y nguyên không có nổi một cô bạn gái, liền cảm thấy thói đời bất công nên đố kị với em vậy được.”
Tiếp tục không trả lời.
Trong lòng Tang Trĩ tựa như có ngọn lửa bùng cháy, nhưng không muốn cứ vậy bỏ dở cuộc trò chuyện, ngay cả một chút lý lẽ cũng không chịu cho cô. Tang Trĩ mím môi, chỉ có thể đè nén lửa giận gửi tin nhắn chữ lại cho anh ấy.
Lần này Tang Diên đúng thật là trả lời lại rất nhanh: “Trong lúc anh trăm công nghìn việc còn dành ra chút ít thời gian trả lời em, em còn muốn anh gõ chữ cho em à, mơ mộng gì thế.”
“…”
Tang Diên cợt nhã: “Còn nữa, anh đây có bạn gái rồi đấy.”
Tang Trĩ: 【?】
Tang Diên: “Không còn cách nào khác mà, cô gái người ta theo đuổi anh quá lâu, nếu không đồng ý, cô ấy…”
Tang Trĩ không muốn ngồi nghe anh ấy tự luyến với dáng vẻ muốn ăn đòn thế này chút nào, tắt đi tin nhắn thoại của anh, mạnh mẽ cắt ngang anh ấy trong chốc lát: 【Bye bye.】
Tang Diên lại gửi đến một tin nhắn thoại.
Cực ngắn, chỉ có một giây.
Tang Trĩ nhìn nó chòng chọc, chần chừ một hồi mới ấn mở.
Tang Diên cười nhạo một câu: “Con nhóc xấu xa.”
Tang Trĩ bùng nổ.
Cô còn chưa kịp trả lời thì Tang Diên đã gửi thêm nữa: “Anh nhắc lại với em lần nữa. Em đừng có yêu đương vào rồi thì không sử dụng đến đầu óc, cái chuyện năm cấp ba em đi Nghi Hà tìm cái thằng quen qua mạng đó, anh sẽ xem như tuổi trẻ phản nghịch không hiểu chuyện.”
Tang Trĩ lập tức đuối lý, thu hồi lửa giận.
Ngữ khí Tang Diên nhàn nhạt: “Lần này, chuyện khác thì anh đây lười nói với em. Yêu đương ấy hả, em cứ yêu. Riêng chuyện nghỉ hè không về nhà, em cứ thử làm xem, anh sẽ bay thẳng đến Nghi Hà đánh gãy chân em đấy.”
“…”
***
Tang Trĩ quyết định sẽ không ra tay từ chỗ Tang Diên nữa.
Nghĩ lại thì, từ nhỏ đến lớn người quản lý cô nhiều nhất thật ra chính là Tang Diên. Tang Trĩ cẩn thận nghĩ lại, vẫn không nhớ được là từ lúc nào, Tang Diên đã thay ba mẹ giáo huấn cô này nọ.
Không ăn hiếp cô thì chính là giáo dục cô.
Cô thấy ngay từ đầu mình đã chọn sai phương hướng.
Dù sao cách thời gian nghỉ hè còn những hai tháng, Tang Trĩ không nóng vội.
Ngày nghỉ một tháng năm qua không bao lâu liền nghênh đón ngày sinh nhật hai mươi sáu tuổi của Đoàn Gia Hứa.
Sinh nhật hai người cách nhau không xa, hơn kém nhau nửa tháng. Vậy nên vừa qua sinh nhật Tang Trĩ không bao lâu, thì cô đã chuẩn bị xong quà để tặng cho Đoàn Gia Hứa rồi.
Sau khi kết thúc tiết học, Tang Trĩ không về phòng ký túc xá. Cô đã tính xong thời gian, vào lúc này thì hẳn là Đoàn Gia Hứa vẫn chưa tan làm. Nhưng cô còn phải đi lấy bánh kem, thêm thời gian cho lộ trình này thì cũng không hơn kém bao nhiêu.
Tang Trĩ còn chưa ra đến cổng trường đột nhiên lại nhận được tin nhắn của Lương Tuấn, bảo muốn tìm cô bàn về chuyện phim ngắn anime.
Cuộc thi lần này mặc dù Lương Tuấn là đội trưởng, nhưng chung quy lại thì Tang Trĩ vẫn rất để tâm đến nó, thời gian tiêu tốn cho nó cũng nhiều, nên trong đội nếu ai có vấn đề gì, ngoài việc nhắn tin trong nhóm hỏi thì thường họ sẽ tự đến tìm Tang Trĩ khơi thông.
Nhìn thời gian, Tang Trĩ trả lời lại: 【Hôm nay em có việc, có vấn đề gì thì anh cứ nói trên wechat đi.】
Tang Trĩ: 【Không thì ngày mai gặp?】
Lương Tuấn: 【Không sao, cứ bàn trên wechat đi.】
Tang Trĩ vừa nhắn tin trả lời mấy câu hỏi của anh ta, vừa đi đến trạm tàu điện ngầm.
Tiệm bánh kem này là cô tìm ra từ các đề cử trên mạng, không nằm gần trường đại học Nghi Hà, cũng không gần nhà hay công ty của Đoàn Gia Hứa. Tang Trĩ trước đó đã đặt lịch hẹn với bên cửa tiệm, lúc này chỉ cần qua đó là lấy được bánh rồi.
Tiệm bánh kem nọ là một cửa tiệm nằm ở trung tâm thương mại lớn của thành phố.
Tang Trĩ không quen đường sá, đi theo sự hướng dẫn của bản đồ nửa ngày trời mới tìm đến nơi, đi vào. Nhân viên của cửa tiệm lấy bánh kem mà cô đã đặt trước ra cho cô nhìn thoáng qua.
Trên bề mặt bánh là hàng chữ mà cô đặc biệt yêu cầu nhân viên viết lên.
——Chúc mừng Đoàn Gia Hứa hai mươi sáu tuổi, sinh nhật vui vẻ.
Khóe miệng Tang Trĩ vểnh lên, đôi mắt cong cong, trong ánh mắt mang theo sự thỏa mãn ngây ngô vì trả được thù. Cô ôm hộp bánh kem ra khỏi cửa hàng, tự hỏi có nên mua thêm một ít đồ nữa không.
Lần trước lúc đến nhà anh, cô phát hiên trong tủ lạnh đều trống không, trừ đồ uống ra thì không có bất kỳ món đồ nào khác.
Nhưng cô đã cầm nhiều đồ thế này, mua thêm cũng không tiện.
Tang Trĩ xoắn xuýt không được bao lâu đã rất nhanh đưa ra quyết định, thôi thì bỏ qua vậy. Thấy thời gian vẫn còn sớm, cô đi vào cửa hàng trang sức gần đó dạo một vòng. Lúc chuẩn bị đi ra, cô trộm nghe được bên ngoài có người đang cãi nhau.
Trong tiệm có mấy vị khách hàng, cũng vì thế mà tò mò nhìn ra ngoài.
Tang Trĩ vốn không hề có hứng thú với mấy chuyện ồn ào náo nhiệt thế này, nên cũng chỉ cầm theo đống đồ mua được rời đi. Tiếng cãi nhau bên ngoài ngày một lớn, nghe qua nội dung thì có vẻ là một cặp mẹ con, thanh âm nghe còn có chút quen thuộc.
Một người đang mắng, người còn lại thì nhỏ giọng khóc.
Giọng nữ lớn tuổi vừa bén nhọn lại sắc sảo, vô cùng tức giận: “Con nhắc lại chuyện này với mẹ lần nữa thử xem?! Có phải đầu óc con có vấn đề không hả, suốt ngày như tên điên tên khùng! Con muốn đi tìm con trai của tên súc sinh kia đòi tiền, tìm nó để gây sự, những chuyện này mẹ tùy con. Nhưng con muốn kết hôn với nó? Con muốn chọc cho mẹ tức chết sao? Con làm vậy có xứng đáng với ba con không hả?”
“Con muốn tra tấn anh ta cả đời này!” Cô gái trẻ tuổi vừa khóc nức nở vừa nói, “Chỉ vậy mà thôi!”
Ngữ khí cả hai đều rất hung hăng, Tang Trĩ cảm thấy bị dọa sợ, không muốn ngước mắt nhìn bọn người họ, trầm mặc đi về phía thang cuốn.
Người phụ nữ lớn tuổi lại mắng: “Con khiến mẹ buồn nôn muốn chết! Trên đời này hết đàn ông rồi sao? Con muốn cùng cái thằng họ Đoàn đó kết hôn, cái quỷ gì vậy, được thôi, vậy sau này mẹ sẽ xem như mày chết rồi vậy.”
Người phụ nữ trẻ tuổi điên cuồng hét lớn: “Vậy không lẽ cứ thế để cho Đoàn Gia Hứa sống mà không có chuyện gì xảy ra sao?! Anh ta muốn sống vui vẻ cùng với người khác à, không có cửa đâu!”
Nghe xong câu nói đó, Tang Trĩ vừa vặn bước lên thang cuốn, hô hấp cô khựng lại, vô thức nhìn về phía âm thanh của hai người phụ nữ nọ. Lập tức nhìn ra người phụ nữ trẻ tuổi kia, cũng chính là Khương Dĩnh lần trước gặp được ở tiệm lẩu.
Đúng lúc này, có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, tầm mắt Khương Dĩnh đột nhiên nhìn lại.
Đối mặt với ánh nhìn của Tang Trĩ.
Đôi mắt cô ta bị nước mắt thấm đỏ, sự ấm ức trong mắt dần dần tiêu tan, ánh mắt lướt xuống dừng lại trên cái hộp bánh kem trong tay Tang Trĩ.
Thang cuốn tự động chạy xuống.
Tang Trĩ không chút cảm tình nào với người phụ nữ này, chủ động dời mắt không nhìn cô ta nữa. Cô xuống dưới tầng hai rồi tiếp tục đi xuống tầng trệt. Tiếng cãi vả bén nhọn này cũng dần xa xôi, cho đến khi không còn tiếng vang nữa.
Tâm tình tốt đẹp trong nháy mắt tiêu tan hơn phân nửa.
Tang Trĩ lại hồi tưởng lại lời nói của mẹ Khương Dĩnh.
——- “Con trai của súc sinh.”
Rồi nhớ đến câu nói trước kia của Đoàn Gia Hứa, thân phận của Khương Dĩnh.
——-“Chủ nợ của ba anh.”
Tang Trĩ mơ hồ đoán ra được là chuyện gì.
Đại khái chắc là ba của Đoàn Gia Hứa làm ra chuyện gì đó hại ba Khương Dĩnh, sau đó bọn họ giận chó đánh mèo trút lên đầu Đoàn Gia Hứa?
Nhưng chuyện này vốn chẳng có quan hệ gì với anh cả.
Tang Trĩ nhịn không được phải phun một câu ‘bị bệnh mà’, trong lòng nhất thời thật phiền muộn.
Ba nợ con trả, trước nay không có luật pháp nào quy định như thế cả.
Nghĩ đến lần ăn lẩu trước đó, Khương Dĩnh tạt ly nước lên người Đoàn Gia Hứa, cô mấp máy môi buồn bã thở hắt ra.
Thôi quên đi.
Dù sao cô cũng tạt ngược lại rồi.
Không biết là sau đó cô ta có còn đi tìm Đoàn Gia Hứa lần nữa không.
Trước đó hỏi qua một lần, anh nói không có.
Thật sự là không đến sao.
Nhưng Tang Trĩ lại cảm thấy, dựa theo tính tình của Đoàn Gia Hứa thì cho dù Khương Dĩnh có tìm anh gây phiền phức đi chăng nữa, phỏng chừng anh cũng sẽ không đề cập chuyện này với cô. Anh sẽ tự mình giải quyết phiền toái này.
Không biết anh có thể chịu đựng được hay không.
Có điều, cảm giác rằng thái độ của anh đối với Khương Dĩnh cũng không được tốt lắm.
Nên chắc sẽ không nhẫn nhịn cô ta đâu.
Tang Trĩ không dám hỏi sâu quá về chuyện này với Đoàn Gia Hứa, sợ sẽ làm cho anh không vui. Cô không nghĩ về chuyện này nữa, lên tàu điện ngầm, dựa vào trí nhớ tìm chuyến đi đến dưới lầu công ty Đoàn Gia Hứa.
Nhìn thời gian cũng sắp sửa đến giờ.
Tang Trĩ lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho anh: 【Anh tan làm chưa?】
Người theo đuổi: 【Sắp rồi, sao đấy?】
Tang Trĩ: 【Ồ.】
Tang Trĩ:【Không có gì ạ.】
Tang Trĩ đứng chờ bên ngoài văn phòng của anh mấy phút mới thấy Đoàn Gia Hứa đi từ trung tâm ra. Anh mặc đồ thoải mái, áo sơ mi đớn giản cùng quần tây, cao cao gầy gầy đứng ở đó vô cùng dễ thấy, lúc này anh đang nhàn nhã đứng nhìn điện thoại.
Anh không chú ý đến Tang Trĩ, đi về phía bãi đổ xe.
Tang Trĩ chớp chớp mắt đi theo sau anh. Một hồi sau điện thoại trong tay rung lên.
Người theo đuổi: 【Đêm nay hình như em không có tiết.】
Tang Trĩ: 【Nhưng em bận chuyện khác.】
Người theo đuổi: 【Chuyện gì?】
Tang Trĩ nghĩ ngợi: 【Đón người.】
Lại chêm thêm một câu: 【Sau đó cùng anh ấy đón sinh nhật.】
Một giây sau, Đoàn Gia Hứa đi trước mặt Tang Trĩ bỗng dưng ngừng bước, dường như đang suy nghĩ đến chuyện nào đó. Sau đó, anh nâng mắt lên quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên người cô, đuôi mắt cong lên trêu người.
“Đến đón anh sao?”
Tang Trĩ đi đến bên cạnh anh, thì thầm, “Em theo anh cả nửa ngảy rồi đó.”
“Em đi sao không có một chút tiếng động gì hết vậy?” Đoàn Gia Hứa liếc nhìn bánh kem trong tay cô, lấy qua thay cô cầm, cười khẽ nói, “Anh còn quên khuấy đi mất chuyện sinh nhật này.”
Đoàn Gia Hứa giải thích thay anh: “Lớn tuổi thì đều không thích sinh nhật đó mà.”
Đoàn Gia Hứa nhàn nhạt nói: “Đúng là không nhỏ.”
Lần đầu tiên được anh đáp lại về vấn đề này, Tang Trĩ nghiêng đầu nhìn.
“Hy vọng là em có thể giúp anh,” Đoàn Gia Hứa nghĩ đến chuyện của mình, chậm rãi ung dung nói, “Trước năm hai mươi bảy tuổi được kết hôn.”
“…” Tang Trĩ nhịn không được nói, “Trước khi anh hai mươi bảy tuổi, em ngay cả đại học còn chưa tốt nghiệp đó.”
“Được.” Đoàn Gia Hứa tra chìa vào ở khóa, nhàn nhạt cất tiếng, “Em không từ chối.”
“…”
“Anh sẽ xem như em đã đồng ý.”
Tang Trĩ ngồi ghế phụ, cảm thấy thật uất ức: “Anh có thấy xấu hổ không thế.”
“Theo đuổi cô gái nhỏ,” Sắc mặt Đoàn Gia Hứa tự nhiên, vừa khởi động xe vừa nói, “Lại còn là một cô gái đặc biệt, thì cần gì mặt mũi.”
Tang Trĩ không nói lại anh, cộng thêm không muốn bàn đến chuyện này với anh. Cô lấy di động ra thuận miệng hỏi, “Anh hai em, còn thêm mấy anh Tiền Phi nữa, bọn họ không chúc mừng sinh nhật anh sao ạ?”
“Mấy đứa nó ngay cả sinh nhật của bản thân còn không nhớ, thì có thể chờ họ nhớ đến sinh nhật người khác sao?” Đoàn Gia Hứa buồn cười nói, “Có điều trong mấy người đồng nghiệp của anh vậy mà cũng có người nhớ được, nhưng hôm nay anh bận quá nên sau cũng quên mất.”
Tang Trĩ vâng một tiếng, lên wechat tìm đến tên Tang Diên: 【Anh biết hôm nay là ngày gì không?】
Vừa đúng lúc Lương Tuấn nhắn tin cho cô bàn về chuyện phim ngắn anime, Tang Trĩ thuận tay trả lời.
Thấy tiếng chuông điện thoại của cô reo liên tục, Đoàn Gia Hứa quét mắt, giọng điệu dường như không quá để ý: “Đang nhắn tin với ai thế?”
Tang Trĩ thành thật nói: “Đàn anh cùng khoa với em.”
“…”
Mấy giây sau, Đoàn Gia Hứa lại hỏi: “Tìm em làm gì?”
Tang Trĩ: “Nói về chuyện thi đấu.”
Đoàn Gia Hứa nhàn nhã phun ra ba từ: “Đẹp trai không?”
“…”
“Tam quan đoan chính không?”
“…”
“Cao hơn em một cái đầu không?”
Tang Trĩ quay đầu nhìn anh: “Người ta có bạn gái rồi.”
Mắt Đoàn Gia Hứa không động, giọng nói cũng không chút gợn sóng: “Anh chỉ hỏi chút thôi..”
Tang Trĩ rũ mi, tiếp tục trả lời tin.
“Trước kia anh đã nói với em rồi nhỉ,” Giọng điệu Đoàn Gia Hứa bằng phẳng, nghe cứ như đang trình bày một chuyện rất mực nghiêm túc. “Không được yêu sớm.”
“…” Tang Trĩ hiểu không thấu, “Em sớm trưởng thành rồi.”
“Trưởng thành thì có thể yêu đương? Đâu ra cái lý lẽ này vậy?” Đoàn Gia Hứa nói, “Anh nói yêu sớm có nghĩa là, tuổi của hai người cộng lại không hơn bốn mươi lăm tuổi, thì chính là yêu sớm.”
“…”
Đoàn Gia Hứa kéo dài hơi thở ‘a’ một tiếng, tỏ ra kinh ngạc: “Hai chúng ta cộng lại vừa vặn bốn lăm.”
Tang Trĩ trầm mặc mấy giây, “Vậy em đợi thêm mấy năm nữa vậy.”
“Hử?”
“Qua ba năm rưỡi nửa là em có thể tìm được một người đồng lứa.” Tang Trĩ thản nhiên nói, “Mắc gì em phải tìm một người già hơn em nhiều tuổi như vậy, em cũng không vội yêu đương.”
“…”
Một phút sau, di động Đoàn Gia Hứa vang lên.
Tang Trĩ giúp anh nhìn, nói: “Điện thoại của anh em.”
Đoàn Gia Hứa ‘ừ’, “Giúp anh nghe đi, trực tiếp mở loa ngoài lên.”
Tang Trĩ làm theo: “Vâng ạ.”
Giọng nói của Tang Diên vang vọng trong không gian nhỏ hẹp của xe ô tô: “Đột nhiên nhớ ra hôm nay là sinh nhật mày à? Chúc mừng nha người anh em, đã sắp ba mươi rồi còn chưa có bạn gái, nói với mày một chuyện, tao đây đã có rồi đó…”
Tang Trĩ: “…”
Rõ ràng cô đã nhắc nhở trước rồi, còn bày đặt nói cái gì mà đột nhiên nhớ đến nữa chứ.
Tang Trĩ im lặng không muốn tỏ ra quen biết với người này, chán đến độ chả buồn lên tiếng.
Đoàn Gia Hứa miễn cưỡng nói: “Cúp.”
Tang Diên lại hỏi: “Hỏi mày một chuyện, em gái tao tặng quà cho mày rồi chứ?”
Đoàn Gia Hứa: “Ừm.”
Tang Diên: “Đó là quà của tao nha.”
Tang Trĩ: “…”
“Cũng không có gì to tát, chỉ là muốn gọi điện đến ân cần hỏi han mày thôi, tao cúp đây.” Tang Diên ngừng một chút, lại đột nhiên nhắc đến vấn đề khác, “Mà đúng rồi, cái tên bạn trai của em gái tao mày đã gặp qua chưa?”
Mắt Tang Trĩ khựng lại.
Liếc mắt có thể phát hiện ra hành động của Tang Trĩ, khóe miệng Đoàn Gia Hứa run run, gắng sức hỏi lại: “Bạn trai?”
Tang Diên tặc lưỡi: “Không phải tao đã nói với mày rồi à? Hình như là nghiên cứu sinh.”
Đoàn Gia Hứa vờ ra vẻ suy nghĩ, cười nói: “Hình như là đã từng gặp rồi.”
“Người thế nào?” Tang Diên lành lạnh nói, “Tiểu quỷ này hình như rất si tình, vì một tên như vậy mà còn gọi điện thoại cãi nhau với tao, nói nhất định muốn nghỉ hè ở lại Nghi Hà…..”
Thấy anh ấy bộ dạng dường như sẽ phun hết tất cả mọi chuyện cô kể cho Tang Diên nghe.
Tang Trĩ đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời anh ấy: “Anh hai!”
Hai giây tẻ ngắt.
Đầu dây bên này và cả bên kia đều đồng thời không có tiếng động.
Tang Trĩ chậm rãi nhìn Đoàn Gia Hứa, xấu hổ đến độ chỉ muốn xông qua màn hình di động đánh Tang Diên một trận nhớ đời.
Một giây sau,
“Tao hình như vừa mới nghe thấy giọng nói của em gái tao, đúng không?” Tang Diên khựng lại, dường như đang nghĩ đến chuyện nào đó, trong giọng nói mang theo sự suy ngẫm. “Hai người ở chung với nhau?”