• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thuận theo cử động của anh, Tang Trĩ cụp mắt nhìn vào màn hình điện thoại đang sáng lên. Cô lại ngẩng đầu, khóe môi giật giật, ngay lúc muốn nói gì đó thì Đoàn Gia Hứa đã đứng thẳng người dậy.

Anh nhìn cô, ánh nhìn chuyên chú vừa dịu dàng lại mập mờ.

Hàng ghế này tất cả đều là sinh viên đang ngồi.

Nhìn thấy động tĩnh bên đây, không khỏi tự giác nhìn lại.

Phần lớn bọn họ đều là người mà Tang Trĩ không quen. Bên cạnh có mấy bạn cùng trường đang ngồi, vì đều do cùng một giáo sư hướng dẫn nên cũng gặp mặt nhau vài lần, xem như quen biết.

Nhưng lại không quá thân thuộc, vậy nên bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy Đoàn Gia Hứa.

Chỉ nhắc cô một câu như vậy, sau đó Đoàn Gia Hứa không nói thêm lời nào khác nữa. Anh nhẹ nhàng gật đầu, lùi về sau một bước, quay đầu đi về chỗ cũ.

Chờ sau khi anh đi rồi, bạn học bên cạnh Tang Trĩ đồng loạt bu lại: “Tình huống gì thế này? Anh chàng đẹp trai kia đến trêu chọc cậu sao? Vậy cũng quá—-?”

“Có điều cũng đúng.” Bạn học lại chuyển chủ đề, “Cái khí chất của anh đẹp trai này nhìn như một kẻ phóng đãng trong tình trường ấy, cái loại người chuyên đi khắp nơi thả thính đó.”

“…”

“Vả lại, nhìn thế kia cũng đủ biết là tên đàn ông cặn bã rồi.” Bạn học chậc chậc hai tiếng, trong lời nói mang theo vài phần tán thưởng, “Mình chưa từng thấy tên cặn bã nào mà đạt chuẩn đến vậy đó.”

Nghe cô ấy nói thế, Tang Trĩ quay đầu nhìn cô ấy, ánh mắt đầy sự phức tạp.

Bạn học: “Sao thế?”

“Người đó,” Tang Trĩ nhịn không được phải nói, “Là bạn trai mình.”

“…”

Trầm mặc vài giây, người bạn nọ chắc là xấu hổ nên cười khan hai tiếng, cưỡng ép bản thân cứng rắn lại: “Ý của mình là, nhìn dáng người thì rất đẹp trai.”

Tang Trĩ cũng không quá để tâm đến, dù sao thì cái cảm giác mà Đoàn Gia Hứa mang lại cho mọi người xung quanh đúng là như thế thật. Cô cười khẽ, nhàn nhạt nói: “Không sao đâu, mình cũng không tức giận.”

Bạn học tò mò: “Các cậu quen nhau như thế nào vậy?”

Tang Trĩ vừa lên wechat trả lời tin nhắn của Đoàn Gia Hứa vừa trò chuyện với cậu ấy: “Bạn của anh trai mình.”

“Ôi chao, mình cũng muốn có anh trai nữa.” Bạn học hâm mộ, “Tốt nhất là có một người anh trai có được người bạn đẹp trai như vậy, để mình gần quan được ban lộc.”

Hai người lại tám nhảm vài câu.

Tang Trĩ mới chuyên tâm lên wechat trò chuyện với Đoàn Gia Hứa.

Tang Trĩ: 【Anh đến khi nào vậy?】

Đoàn Gia Hứa: 【Chuyến bay sáng nay.】

Tang Trĩ: 【Sao anh lại ở đây?】

Đoàn Gia Hứa: 【Nghe em nói muốn đến tham dự lễ trao giải này, mà trùng hợp là lần trước công ty cũ của anh cũng được mời đến, vậy nên sẵn tiện thay chị Giang đến một chuyến.】

Tang Trĩ kiềm chế sự vui sướng: 【Hôm qua anh còn nói với em là không rảnh nữa chứ.】

Khiến cho cô cả ngày hôm nay đều không vui chút nào.

Đoàn Gia Hứa: 【Cho em niềm vui bất ngờ.】

Đoàn Gia Hứa: 【Tức giận sao?】

Nhìn chằm chằm vào màn hình một hồi lâu, buồn bã gì đó cũng đã tiêu tán hơn phân nửa. Nghĩ đến dáng vẻ của anh khi mặc âu phục, cô lại liếm liếm môi.

Được rồi.

Phải là rất ngạc nhiên.

Tang Trĩ nghĩ nghĩ, chủ động nhắc đến: 【Hai chúng ta có nên ra phía sau ngồi không?】

Tang Trĩ: 【Có chỗ trống.】

Không gian của hội trường lớn, chỗ ngồi trống nhiều hơn số người đến tham dự khá nhiều. Hàng ghế phần đầu về căn bản đều đã sắp xếp cả rồi, ngồi ở đó hầu hết là đại diện của các công ty lớn và giáo sư các trường đại học hay trường cấp ba, còn lại thì không cố định.

Đoàn Gia Hứa: 【Được.】

Thấy vậy, Tang Trĩ thu dọn đồ của mình, nói với bạn học bên cạnh một tiếng rồi đứng dậy đi ra phía sau, tìm một chỗ có hai ghế trống ngồi xuống.

Không bao lâu sau Đoàn Gia Hứa cũng đi đến, ngồi bên cạnh cô.

Tang Trĩ nhìn anh, càng nhìn càng cảm thấy vô cùng kinh diễm. Cô còn có thể nhận ra được mấy cô gái gần đó hầu như cũng đều nhìn lên người anh, vì vậy mà khó chịu không thôi: “Sao anh còn mặc âu phục vậy, sau khi xuống máy bay về nhà thay ra ạ?”

Đoàn Gia Hứa nắm tay cô thật chặt, bóp bóp thịt trên tay cô, đáp: “Ừm.”

Tang Trĩ nhịn không được lầm bầm nói: “Bạn học em nói dáng vẻ của anh như một tên mặt cặn bã.”

Đoàn Gia Hứa khựng lại, ngẩng đầu: “Gì cơ?”

“Nói anh là,” Tang Trĩ nhìn anh chăm chú, trong lời nói còn có cả sự khiến trách, “Là một tên mặt cặn bã trăm năm khó gặp, cực kỳ đạt chuẩn.”

“Mặt cặn bã là cái mặt gì?”

“Em cũng không biết nữa.” Ỷ vào là lời bạn học nói, Tang Trĩ không kiêng không nể nói, “Nhưng họ nói anh vậy đó.”

Không để anh lên tiếng, Tang Trĩ đột nhiên tức giận lên, bóp bóp mặt anh, gằn từng chữ một nói: “Anh có thể đừng đi phóng điện với người khác được không vậy.”

“…” Đoàn Gia Hứa sửng sờ, còn cảm thấy quá là hoang đường đến vô lý, “Anh phóng điện với người khác?”

Tang Trĩ giữ đầu anh kéo xuống dưới, ý đồ là để anh dùng thân người ngăn lại gương mặt, né tránh ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng dừng lại trên người anh: “Đúng là vậy đó, anh cứ ngồi thế này đi.”

Nghĩ lại nghĩ, cô nghiêm mặt nói: “Sau này anh ra ngoài có thể mang khẩu trang vào được không?”

Nhìn dáng vẻ này của cô, Đoàn Gia Hứa bất ngờ, rồi khóe môi cong cong lên.

“Túi giấm nhỏ.”

Tang Trĩ bạnh quai hàm, không hề phủ nhận. Cô liếc mắt, đột nhiên để ý đến cái cà vạt của anh, chính là cái mà cô từng tặng cho anh. Hờn dỗi mới gắng gượng lắm mà tiêu tan đôi chút.

Tang Trĩ gợi chủ đề: “Chừng nào thì anh về Nam Vu?”

“Sáng ngày một.”

“Ồ.”

“Đến tiết Thanh Minh anh sẽ đến đây một lần nữa.” Đoàn Gia Hứa nói, “Tảo mộ mẹ anh, đến khi đó em cũng đi cùng anh nhé?”

Tang Trĩ gật đầu: “Được ạ.”

Đoàn Gia Hứa ngồi dựa lưng vào ghế tựa, nghiêng đầu, miễn cưỡng nhìn cô. Không bao lâu sau anh lại lên tiếng, không nhã nhặn càng không để tâm nói: “Đến đây.”

Tang Trĩ nghi ngờ ghé sát: “Gì vậy.”

“Cà vạt lỏng rồi.” Đoàn Gia Hứa nói, “Giúp anh thắt chặt lại nào.”

Tang Trĩ ngây người: “Nhưng em không biết làm.”

Đoàn Gia Hứa: “Đẩy lên là được.”

“…”

Có phải là anh không có tay đâu chứ.

Nhưng Tang Trĩ lại không nói mấy lời này ra miệng, ngoan ngoãn nâng tay lên kéo lấy cà vạt của anh, vụng về nghe lời anh đẩy nó lên. Một giây sau đó, Đoàn Gia Hứa đột nhiên nắm lấy cổ tay cô kéo về phía mình.

Hình như cũng bị chính lực kéo này tác động.

Cả người anh thuận thế nghiêng về phía trước, chuẩn xác hôn lên đôi môi cô.

Vừa chạm vào lập tức tách ra.

“…”

Nháy mắt cực kỳ ngắn ngủi.

Tang Trĩ còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì xảy ra thì Đoàn Gia Hứa đã ngồi thẳng dậy, chậm rãi kéo cà vạt lên nói: “Dọa anh giật cả mình.”

Tang Trĩ: “?”

“Muốn hôn thì trực tiếp hôn là được rồi,” Đoàn Gia Hứa thân mật cọ xát đôi môi cô, cà lơ phất phơ nói, “Đâu cần phải làm mấy cái động tác nhỏ thế này.”

“…”

Biểu cảm trên mặt Đoàn Gia Hứa thật một lời khó nói hết.

Người đàn ông này, quả thật trong số những người mà cả đời này cô từng gặp qua.

Thì chính là tên thối không biết xấu hổ nhất.

Tang Trĩ hết nhẫn lại nhịn, mặt không đổi sắc kéo tay anh lại, đến sát anh giúp anh chỉnh lại cà vạt, cứng nhắc nói: “Anh làm méo rồi.”

Đoàn Gia Hứa cúp mắt, đột nhiên cười lên, gọi cô: “Cô bé.”

“Sao thế.”

“Nhớ em.”

Tang Trĩ ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Ồ.”

Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Chỉ ‘ồ’ thôi sao?”

“Em nói ‘ồ’,” Tang Trĩ giúp anh chỉnh sửa lại áo, nghiêm trang giải thích, “Chính là ‘em cũng vậy’ đó.”

Đoàn Gia Hứa cười: “Được.”

Cả buổi trời vẫn chưa đến khâu trao giải thưởng, Tang Trĩ cúi đầu nhìn điện thoại, buồn bực ngán ngẫm hỏi: “Một lát anh cũng phải lên đài phát biểu sao? Hình như mỗi công ty đều có một bài phát biểu ba phút đó.”

Đoàn Gia Hứa: “Ừm.”

Tang Trĩ hào hứng: “Vậy anh đã nghĩ sẽ nói gì rồi sao?”

Đoàn Gia Hứa lại ‘ừ’.

Nội dung phát biểu chỉ là nói lại ngắn gọn tình hình của công ty, Tang Trĩ cũng không hỏi thêm, nhưng ngược lại còn bắt đầu chờ mong, vậy nên cảm thấy thời gian trôi qua cũng nhanh hơn.

Rất nhanh đã đến khâu đáng mong đợi này.

Đoàn Gia Hứa đứng dậy, nghiêng đầu nhìn cô: “Anh sẽ trở lại nhanh thôi.”

Tang Trĩ định sẽ chụp hình, vì nơi này cách đài khá xa nên quyết định đổi chỗ.

Đợi một lát sau cuối cùng cũng đến phần phát biểu của Đoàn Gia Hứa. Anh đứng dưới ngọn đèn sáng trưng, trong đám người lại đặc biệt chững chạc.

Tang Trĩ mở điện thoại lên quay video.

Đoàn Gia Hứa nhận micro trong tay MC, nhìn nghiêm chỉnh hơn hẳn so với ngày thường. Anh mở miệng, chậm rãi nói về tình hình của công ty mình, lời ít ý nhiều.

Người đứng phía trước khá cao, ngăn cản tầm nhìn của Tang Trĩ, cô lại sợ cản mất tầm nhìn của người đứng sau, chỉ có thể cố gắng nâng di động lên cao hơn, động tác quả là tốn kha khá sức lực.

Hai phút trôi qua.

Đoàn Gia Hứa kết thúc cả đoạn giới thiệu, đột nhiên xoay người đi qua bên cạnh mấy mét. Thấy vẻ mặt của vị MC có hơi mờ mịt, anh cười khẽ, điềm đạm giải thích: “Xin lỗi, bạn gái tôi đang quay tôi.”

“…”

“Vị trí ban nãy không đẹp lắm, cô ấy không quay được.”

Tác giả có lời muốn nói:

Được rồi, dự tính sai lầm, còn những hai chương mới kết thúc (.

Chủ yếu là não tôi hơi đau, nên viết khá ít.

Ngày mai điều chỉnh lại trạng thái, viết nhiều chút.

Tóm lại tuần này hẳn ra sẽ hoàn thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK