Lòng bàn tay của Đoàn Gia Hứa dừng lại ở trên gáy của cô, lực không nặng không nhẹ, thế nhưng mơ hồ vẫn lộ ra sự cường thế.
Bất tri bất giác, Tang Trĩ từ ngồi đưa lưng về phía anh biến thành dạng chân ngồi trên người anh. Tay của cô không nhịn được đặt lên hai bên bờ vai anh, nắm chặt lấy áo anh.
Bờ môi nóng hôi hổi vẫn đang dừng lại ở xương quai xanh, lực gặm cắn ngày một mạnh hơn.
Tất cả mọi cảm giác của Tang Trĩ đều bị anh chiếm lấy.
Chỉ có thể nhìn thấy đôi hàng mi đen mềm của anh, làn da trắng lành lạnh. Bên tai còn nghe thấy được tiếng thở của anh, gần như là dán vào bên vành tai của cô, gợi cảm lại mê hoặc lòng người, kéo cô vây hãm xuống dưới hố sâu, trầm luân trong đấy.
Nụ hôn của Đoàn Gia Hứa từ xương quai xanh đi lên, từng chút từng chút một hôn lấy làn da trần trụi lộ ra bên ngoài của cô, mút lấy vành tai cô, rồi tiếp tục đi lên, cắn xương tai của cô.
Cảm giác anh mang đến cực kỳ lạ lẫm, khiến cho lòng người khó nhịn, nhưng Tang Trĩ lại không có một chút kháng cự nào.
Chỉ muốn đến gần thêm chút nữa, lại muốn được nhiều thêm chút nữa.
Trong đầu cô không còn suy nghĩ được gì, không biết nên làm thế nào, phản ứng ra sao, chỉ có thể phụ thuộc vào anh, sức lực ôm anh cũng dần dần chặt hơn.
Tất thảy mọi thứ lúc này đều trở nên rõ ràng hơn, khiến cho người ta không cách nào coi nhẹ được nữa.
Khoảng cách kéo lại gần.
Đoàn Gia Hứa đỡ phía sau lưng của cô nhấn cô vào trong lồng ngực của mình, tựa như muốn khảm cô vào sâu trong thân thể mình
Sau đó, Tang Trĩ cảm nhận được, dưới thân có một đồ vật nóng hổi lại cứng rắn đang chống đỡ. Cô hít mũi, suy nghĩ trở nên mơ hồ, ánh mắt trong vô thức nhìn xuống dưới.
Một giây sau, động tác của Đoàn Gia Hứa cũng dừng lại.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Giữa hai đầu lông mày của anh mang đậm tình ý, đôi mắt thâm thúy, tựa như nhiễm lấy màu mực. Bờ môi diễm lệ, còn mang theo ánh nước cực kỳ mập mờ. Hình dáng hầu kết rõ ràng, trượt lên trượt xuống, đường cong cực kỳ đẹp mắt.
Bất tri bất giác, mấy nút áo ngủ cũng bị mở ra vài cái, lộ ra một mảng ngực lớn.
Trần trụi dụ dỗ và trắng trợn.
Khóe môi Đoàn Gia Hứa giật giật bắt lấy cổ tay cô, chậm rãi đưa xuống. Anh cười khẽ một tiếng, thanh âm trầm khàn đến đáng sợ, thở hổn hển, cực kỳ phóng đãng ‘hửm’ một tiếng.
“Sao lại sờ nơi này của anh vậy?”
Trong nháy mắt Tang Trĩ đã ý thức được tay của mình đang bị đặt vào vị trí nào, đầu cô ‘phừng’ một cái muốn nổ tung.
Đoàn Gia Hứa khẽ nghiêng đầu, lại hôn xuống cái cằm cô một cái. Đôi mắt thoáng dời đi, lúc cười lên thì tựa như một yêu nghiệt đang sinh sôi, hiển nhiên cũng chính là một nam hồ ly tinh câu hồn đoạt phách.
“Có thích không?”
***
Sau đó, Đoàn Gia Hứa không còn động tĩnh nào khác nữa, vùi mặt chôn sâu vào hõm cổ cô, hơi thở phả ra vừa điên cuồng lại nóng rực. Một hồi lâu sau, anh đột nhiên đứng thẳng người, dùng chính tư thế này bế Tang Trĩ lên đi về phía phòng ngủ của cô.
Đoàn Gia Hứa đặt cô lên trên giường, cúi người thấp xuống nhìn thẳng vào đôi mắt cô, sau đó, dùng lòng bàn tay nhè nhẹ cọ xát khóe môi của cô: “Nhắc em một chuyện nhé.”
“…”
“Hôm nay đi ngủ nhớ phải khóa cửa.”
Nói xong anh liền rời khỏi phòng.
Tang Trĩ vẫn còn đang, vì sờ vào một vị trí nào đó của anh mà hồn bay phách tán, trong trạng thái sụp đổ. Cô giương mắt, nhìn chòng chọc vào cửa phòng bị đóng lại, trong nhất thời không làm ra được động tác nào.
Không đầy vài phút, Tang Trĩ đứng dậy rón rén đi vào phòng tắm.
Cô nhìn mình phản chiếu qua tấm gương, phát hiện từ phía bên trái xương quai xanh đi lên, đều hiện lên một vài vết đỏ tinh tế. Tang Trĩ nghĩ nghĩ, lại vén áo ngủ của mình lên, một vài nơi trên bụng bị anh nắn bóp cũng đỏ ửng lên.
Tang Trĩ nhìn chằm chằm vào gương, đứng yên một chỗ ngây ngốc thật lâu. Cô mấp máy môi, đi ra khỏi phòng tắm, sau đó dán tai lên cửa phòng nghe thử động tĩnh bên ngoài.
Chỉ có thể nghe thấy được tiếng nước róc rách, Tang Trĩ lại mở cánh cửa ra một khe hở nho nhỏ, đưa mắt nhìn ra ngoài.
Phát hiện Đoàn Gia Hứa đang ở trong nhà tắm, nghe tiếng động thế này thì hẳn là anh đang tắm rồi.
Vì mồ hôi ra nhiều quá sao?
Đóng cửa lại, Tang Trĩ lại nằm bò trên giường.
Theo thói quen vùi mình vào trong chăn, lại hồi tưởng đến chuyện vừa nãy, nhịn không được mà lăn lộn một vòng, cuối cùng lại bị rơi xuống đất. Nhưng nhờ chăn bọc lấy nên cũng không thấy đau.
Cô đứng dậy ném mền lên giường, cầm điện thoại lên.
Tang Trĩ muốn lên website tìm kiếm một số đồ vật.
Còn không chờ cô mở trình duyệt lên thì đã nhìn thấy tin nhắn Tang Diên trả lời lại cô: 【?】
Tang Trĩ nghĩ đến những chuyện phiền não xảy ra trong khoảng thời gian dạo gần đây, cảm xúc thu lại không ít, mang theo ý tứ muốn cầu xin sự giúp đỡ từ ai kia: 【Ba mẹ biết chuyện em và anh Gia Hứa quen nhau mất rồi.】
Tang Diên cực kỳ lạnh lùng: 【Ồ.】
Tang Trĩ: 【Nhưng bọn họ lại không quá đồng tình.】
Tang Diên: 【Vì già?】
Tang Trĩ: 【Anh và anh ấy không phải bằng tuổi sao? Anh còn không biết xấu hổ mà nói anh ấy già.】
Tang Diên rõ ràng rất lười bấm chữ, lại gửi qua cho cô một tin nhắn thoại: “Anh hai của em, sau 90 nhé, cảm ơn nhiều.”
Tang Trĩ nào có tâm trạng gì để mà đùa vui với anh ấy nữa: 【Anh giúp em nói chuyện với ba mẹ đi ạ.】
Tang Diên chậm rãi dáp: “Nói gì? Nói hai người muốn kết hôn à?”
Tang Trĩ nhịn không được mà đánh một câu ‘anh thật sự đáng ghét lắm đó’, nhưng phải nhanh chóng xóa bỏ, đổi lại thành: 【Không phải, anh giúp em nói chuyện với ba mẹ về chuyện của anh Gia Hứa đấy. Em cảm thấy anh mà nói thì sẽ rất có tác dụng, bọn họ cứ thấy em là con nít, lời em nói không có tác dụng gì cả.】
Tang Diên: “Em gấp cái gì.”
Tang Diên: “Qua hai mươi năm nữa mà em không gả được, bọn họ không phải cứ vậy mà đồng ý ngay sao.”
“…”
Tang Trĩ cố nén xúc động muốn chửi thề lại: 【Sau tết, em muốn đưa anh ấy về nhà.】
Giọng điệu của Tang Diên lười nhát: “Cả buổi trời không chịu nói chuyện chính, dù sao thì em cũng nên nói nguyên nhân với anh trước chứ, vì sao lại không đồng ý. Nếu như vì già thì anh chịu, không có cách nào đâu, vì quả thật tên bạn trai này của em, có hơi hơi.”
Nhìn chòng chọc vào màn hình, Tang Trĩ thầm nói: “Anh mới già đó.”
Nghĩ đến Lê Bình, thì phỏng chừng Tang Diên cũng biết rõ tình thì trong nhà Đoàn Gia Hứa rồi. Tang Trĩ thở hắt ra, chần chờ nói ra lý do: 【Vì chuyện trong nhà anh ấy.】
Tang Diên: “Chuyện gì cơ.”
Tang Trĩ sửng sờ.
Sao cái phản ứng này của anh ấy cứ như không hề biết chuyện gì hết vậy.
Tang Diên không có kiên nhẫn: “Có chuyện thì nói nhanh lên đi được không hả, cứ nhất định phải để anh hỏi lại lần nữa sao.”
Tang Trĩ hoài nghi hỏi: 【Chuyện trong nhà anh ấy, anh không biết gì sao?】
Tang Diên: “Chuyện gì là gì, anh cũng đâu thể hỏi chuyện nhà cậu ta được.”
Vậy mà lại không biết.
Tang Trĩ tưởng rằng sau khi Tang Diên biết được, mới nói ra cho Lê Bình và Tang Vinh. Vậy thì xem ra, lần đó khi Đoàn Gia Hứa mượn ba mươi vạn kia là đi tìm Tang Vinh trực tiếp mượn sao?
Tang Trĩ không rõ lắm về chuyện này.
Nhưng nếu như Tang Diên không biết,
Tang Trĩ suy nghĩ trong chốc lát: 【Được rồi.】
Tang Trĩ: 【Anh không biết thì quên đi vậy.】
Tang Diên: 【?】
Tang Trĩ: 【88.】(*)
(*)88 phát âm giống bye bye, tạm biệt.
Tang Diên: 【?】
***
Tang Trĩ quyết định vẫn nên tự lực cánh sinh thì hơn, chờ kỳ nghỉ sau về nhà, sẽ mặt đối mặt nói rõ chuyện này với ba mẹ. Cô lại nằm lỳ trên giường, mở điện thoại ra lên website, mặt không đổi sắc nhập vào khung tìm kiếm một dòng—-
Yên lặng vài giây, cuối cùng đổi bốn chữ cuối thành—-có vấn đề gì với thân thể sao?
Nhìn màn hình chuyên chú một hồi lâu, Tang Trĩ lại không lướt xuống đọc. Dù không có ai biết cô tìm kiếm cái này, nhưng vẫn không hiểu sao lại thấy rất xấu hổ, im lặng không tiếng động tắt web đi.
Thật ra mà nói thì Tang Trĩ không quá để ý đến chuyện này.
Dù sao cũng đã ở bên nhau được hơn nửa năm rồi.
Mà ở độ tuổi này của anh!
Thấy vẫn rất đáng thương….
Có thể chân chính đến khoảnh khắc ấy, Tang Trĩ sẽ cảm thấy căng thẳng và luống cuống, nhưng giờ phút này nghĩ đến hai từ ‘đáng thương’, cô lại muốn cười. Tang Trĩ trở mình, không còn nghĩ đến nó nữa mà mở anime ra xem.
Lại qua mấy phút, Tang Trĩ đột nhiên nhìn thấy thời gian trên màn hình.
Sau đó lực chú ý đổi ra bên ngoài phòng tắm.
Tiếng nước vẫn còn.
Đến giờ cũng đã hơn nửa tiếng rồi đấy.
Không phải ngày thường anh chỉ tắm trong mười phút là xong rồi sao?
Ngây ngốc thật lâu.
Tang Trĩ đột nhiên ngồi dậy, trong tích tắc đó dường như hiểu rõ được vì cớ gì. Cô tò mò đứng dậy đi đến một bên cửa, mở cửa ra thò đầu nhìn qua khe hở nhỏ. Đúng lúc này, tiếng nước dừng lại.
Hô hấp của cô cũng đình trệ, lập tức đóng cửa lại, tiện thể tắt đèn nằm lên giường. Sau đó, Tang Trĩ nghe thấy tiếng cửa nhà tắm mở ra, rồi theo sau là tiếng dép lê ma sát trên sàn nhà.
Nghe nghe nghe, hình như là đi vào nhà bếp.
Tang Trĩ mở đèn bàn ngủ lên, không còn xem anime nữa, tất cả mọi tâm tư của cô đều đặt lên những chuyển động của người đàn ông bên ngoài kiia. Cô có thể nghe thấy âm thanh Đoàn Gia Hứa ngồi vào ghế sa-lon, không bao lâu sau, TV ngoài phòng khách cũng bị tắt đi.
Trở nên an tĩnh hẳn.
Trong bầu không khí tĩnh mịch thế này, Tang Trĩ lại dần dần chợp mắt.
Còn chưa đợi cho cô chìm vào giấc ngủ, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân của Đoàn Gia Hứa, lần này là kéo dài từ phòng khách đi đến, dừng lại trước cửa phòng cô. Nháy mắt đó cô mở trừng mắt, nhìn về phía cửa phòng.
Một giây sau, tay cầm cửa bị bên ngoài vặn ra.
Yên tĩnh một vài giây, cửa liền bị đẩy ra.
Lúc bấy giờ Tang Trĩ mới lên tiếng: “Gì vậy.”
Đoàn Gia Hứa nghiêng người ở cạnh cửa, miễn cưỡng nói: “Chẳng phải đã bảo em khóa cửa rồi sao?”
Tang Trĩ nhỏ giọng nói: “Em quên.”
Anh che khuất ánh sáng, dáng vẻ mịt mờ mơ màng không nhìn rõ. Nhưng âm thanh vẫn cứ mang theo ý cười, hệt như trước kia chính là bộ dạng không đứng đắn: “Vậy tối nay, anh có thể ngủ cùng với em không?”
Tang Trĩ sửng sờ.
Hai người đối mặt với nhau thật lâu.
Tang Trĩ không được tự nhiên gãi gãi đầu, thốt lên: “Vậy có phải, một lát nữa anh sẽ đi tắm tiếp không.”
“..”
Đoàn Gia Hứa cũng sửng sờ giây lát, sau đó cười thành tiếng, thật đúng là không hề biết xấu hổ là gì: “Em biết anh đang làm gì cơ à?”
Tang Trĩ ngược lại còn lúng túng hơn ai kia, không nói gì nữa.
Đoàn Gia Hứa nhanh chóng đứng thẳng người lại, đi đến bên giường, vững chãi đứng trước mặt Tang Trĩ. Cô còn có thể ngửi được mùi thuốc lá trên người anh nặng hơn ban nãy, cùng với hương bạc hà, đặc biệt dễ chịu.
Đoàn Gia Hứa cúi thấp người, hôn lên trán cô: “Dọa em rồi nhỉ?”
Tang Trĩ yên lặng mấy giây, chân thành nói: “Không có đâu.”
“Vậy sao.” Đoàn Gia Hứa cười khẽ, trong giọng nói còn mang theo sự trêu chọc, “Vậy lần sau anh có thể được nước làm tới đúng chứ.”
“…”
“Ngủ đi nào.”
Chờ sau khi anh rời khỏi đây, Tang Trĩ nằm thẳng người lại, nghĩ đến câu ‘được nước làm tới’ kia của anh. Cô sờ sờ lên bụng của mình, đôt nhiên túm lấy phần cổ áo trước ngực mình, lại nhìn một cái.
Nét mặt cô có hơi phức tạp.
Ôi chao.
Hình như có chút,
Quá bằng phẳng.
Nhưng mà dáng người Đoàn Gia Hứa lại rất chuẩn.
Còn có cơ bụng nữa.
Đôi chân thì dài, vai rộng eo hẹp.
Thế này thì chẳng phải càng khiến cô…
Ôi chao.
“…”
Tang Trĩ buông tay ra, buồn rầu chui đầu vào trong chăn.
***
Cuối tuần vừa kết thúc, Tang Trĩ quay về trường học.
Danh sách học bổng của học kỳ trước đã ra, có tên cô, tiền đến cuối tháng là chuyển qua. Còn thêm tiền lương thực tập vào kỳ nghỉ hè cũng đã chuyển qua thẻ cho cô khá lâu rồi. Lúc ngân hàng gửi tin nhắn đến, Tang Trĩ nhìn chòng chọc vào số dư tài khoản, không khỏi cảm thấy thật phổng mũi.
Một thời gian sau đó, mỗi ngày của Tang Trĩ đều trôi qua trong thư viện trường, đến tận khi kỳ thi kết thúc. Vì cô muốn chuyên tâm ôn tập nên trong khoảng thời gian này số lần gặp mặt của hai người cũng ít hẳn lại, vậy nên cô không định lập tức về Nam Vu, mua vé máy bay về muộn hơn hai ngày.
Đến nhà Đoàn Gia Hứa ở lại trong hai ngày ấy.
Đến buổi tối trước hôm trở về kia.
Tang Trĩ đột nhiên nhớ đến một chuyện, chủ động hỏi: “Năm nay anh định sẽ đón năm mới như thế nào?”
“Ở nhà xem tiết mục cuối năm?” Đoàn Gia Hứa nói, “Sau đó chờ em gọi anh trò chuyện.”
Tang Trĩ gặm nhấm khoai tây chiên, cẩn thận từng chút một hỏi anh: “Anh có muốn đến Nam Vu với em không, chúng ta cùng nhau đón tết. Nếu như anh không muốn đến nhà em, thì em sẽ chờ đến thời gian như tối nay, lén chạy đến nhà anh.”
Đoàn Gia Hứa nhíu mày, nhéo nhéo khuôn mặt cô: “Đến lúc đó anh sẽ nghĩ thêm.”
Cách năm mới còn nửa tháng, Tang Trĩ sợ không còn vé, thầm thì: “Vậy anh phải nghĩ nhanh nhanh lên nhé. Nếu như anh lười vận động, muốn ở lại Nghi Hà cũng không sao cả, dù sao thì mỗi ngày em đều sẽ tìm anh mà.”
“Được.” Đoàn Gia Hứa cười, “Nhớ mỗi ngày đó.”
***
Vé máy bay mà Tang Trĩ đặt là sáng ngày hôm sau.
Sáu giờ sáng, Tang Trĩ liền bị Đoàn Gia Hứa đánh thức.
Động tác của cô rất chậm, may mà không cần thu dọn hành lý. Vali được lấy đến từ ký túc xá của cô, chưa từng mở ra. Cô rửa mặt, vừa ăn sáng xong là bị Đoàn Gia Hứa kéo đi đến sân bay.
Khoảng thời gian từ đây cho đến khi Đoàn Gia Hứa xác định xem có đến Nam Vu được hay không, ước chừng cũng phải tách nhau ra đến gần một tháng trời.
Tang Trĩ thật sự không nỡ chút nào, sau khi đến sân bay, không lập tức đi đến cửa kiểm an mà quấn quýt lấy anh thật lâu. Như một cô bé giả làm người lớn, dặn dò anh đủ điều.
Đoàn Gia Hứa rất chuyên tâm hứng thú lắng nghe.
Thấy thời gian cũng sắp đến, Tang Trĩ như một cô nhóc dính người không thôi, bất động ôm chặt lấy anh. Cuối cùng chỉ có thể tiếc nuối thở dài một hơi, nhón chân lên hôn lên môi anh mấy cái, mới nói: “Em đi nhé.”
Đoàn Gia Hứa cũng cúi đầu hôn lại cô: “Ừm.”
“Anh nhớ là phải cân nhắc thật nhanh vào đó.” Tang Trĩ nói, “Nếu không thì vé máy bay không còn đâu.”
Đoàn Gia Hứa: “Anh biết mà.”
Tang Trĩ chớp chớp đôi mắt, lại chêm thêm: “Em hy vọng anh sẽ đến Nam Vu.”
“Ừm.”
“Thế nhưng anh không cần vì em mà áp lực đâu.” Tang Trĩ nói, “Anh không đến, em vẫn có thể nói chuyện qua video với anh.”
Đoàn Gia Hứa cười: “Còn không định đi sao?”
“Xong câu này sẽ đi mà.” Tang Trĩ có chút không vui, “Mới nói mấy câu đã chê em phiền rồi.”
“Nếu như em mà không đi,” Đoàn Gia Hứa khựng lại, nhìn chăm chú vào đôi mắt vừa tròn lại sáng trưng của cô, đột nhiên có cảm xúc thật muốn bắt lấy lúm đồng tiền của cô xuống rồi ăn cho bằng hết. Anh khẽ thở dài một hơi, lầm bầm: “Anh sẽ không để cho em trở về mất.”
***
Lúc xuống sân bay là vừa qua mười một giờ.
Tang Trĩ không rõ là Tang Diên có đến đón cô hay không, vì vậy nhắn một tin trong nhóm chat của gia đình: 【Con đã đến sân bay rồi.】
Sau đó, cô đến nơi ký gửi hành lý.
Lúc nhìn lại điện thoại,Tang Diên đã trả lời tin nhắn của cô trong nhóm, gửi cho cô vị trí định vị của anh ấy. Tang Trĩ kéo vali ra ngoài, nhìn bốn phía chung quanh, rất nhanh đã tìm ra được thân ảnh anh ấy.
Tang Trĩ đi đến gọi, “Anh hai.”
Tang Diên quét mắt nhìn cô một lượt, nhận lấy vali trong tay cô, tâm tình không tốt lắm ‘ừ’.
Tang Trĩ đi theo anh ấy, thuận miệng hỏi: “Hôm qua không phải anh đã nói không đến đón em, bảo em tự mình đón xe về sao?”
“Ha ha.”
“…Gì vậy.”
“Em đi mà hỏi tên Đoàn Gia Hứa kia, có phải nó có bệnh rồi không hả?” Tang Diên một thân mới thức dậy, tức giận nhưng vẫn phải cố kìm chế cơn nóng nảy, “Từ lúc tám giờ đã bắt đầu gọi điện thoại đến cho anh, cách mười phút một cuộc, anh để yên lặng—”
“…”
“Tên này lại đi gọi thức ăn ngoài.”
Tang Trĩ thật sự muốn cười, nhưng vẫn thay Đoàn Gia Hứa nói: “Chắc chắn anh ấy chỉ nghĩ đơn giản là muốn mời anh ăn bữa sáng thôi mà.”
“Còn ghi chú lại,” Tang Diên cười lạnh, vô cùng thông thuộc đọc nguyên si đoạn Đoàn Gia Hứa nhắn lại, “Bạn trai tôi sốt rồi, ba ngày nay không liên lạc được với anh ấy. Tôi ở tỉnh khác không cách nào về gấp được, làm ơn chắc chắn rằng có thể gọi được anh ấy dậy ăn cơm, cảm ơn bạn.”
“…” Tang Trĩ hỏi, “Sau đó thì sao?”
“Chị dâu em,” Tang Diên nhìn cô, lành lạnh nói, “Đi mở cửa.”
Tác giả có lời muốn nói: Thời gian đoán trước có sai QwQ