Bọn người Lâm Giang sẽ được chứng kiến thứ được gọi là Thiên Kiêu thực sự sẽ như thế nào, nói thật hắn cũng có một chút kích động.
Sáng ngày hôm sau, cả bọn đồng loạt tỉnh giấc, có lẽ là do thói quen đi đường suốt vài tháng nay.
Hôm nay là ngày bọn hắn phải chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ có lẽ sẽ cần thiết. Địa điểm chiêu sinh là ở nơi đây nhưng hình thức, điều kiện, thời gian và cần những gì thì không được tiết lộ. Thậm chí từ hôm qua đến nay bọn hắn không thấy bất kỳ người nào được coi là người của các thế lực lớn, đơn giản giống như sinh hoạt bình thường ở thành trì.
"Chào mọi người buổi sáng" Nguyệt Hân dụi dụi mắt bước ra khỏi giường.
Không còn chịu nhiều cực khổ, cũng như thương thế được chữa trị hoàn toàn hoặc cũng có thể do đan vân đan dược kia. Tiểu Nguyệt Hân ngày càng dễ thương, xinh đẹp, nước da cũng trắng lên nhiều, giống như một búp bê tinh xảo. Khuôn mặt nhỏ đáng yêu, thân hình thon thả, cùng giọng nói nhẹ nhàng, ngây thơ, đôi mắt long lanh sánh đôi cùng với màu tóc bạch kim.
Mỗi lần Lâm Giang nhìn thấy đều thầm nhủ trong lòng, dáng vẻ của nàng hoàn toàn vượt xa các mỹ nhân ở kiếp trước hắn từng gặp, ngay cả trên mạng hay thực tế. Theo Lâm Giang, do thế giới này tồn tại tu luyện, đặc biệt là Luyện Thể, thải bỏ vô số tạp chất trong cơ thể cũng như thanh lọc toàn bộ nên gần như có thể thấy vô số nam thanh nữ tú xuất hiện ở mọi nơi.
Nhưng có là gì do với Tiểu Hân Hân nhà hắn, nàng nằm ở một tầm cao khác rồi.
Bước ra sao Tiểu Nguyệt Hân là Giai Kỳ, vẫn khuôn mặt thái dương đốt không tan đấy nhưng cũng giống như Tiểu Nguyệt Hân, không biết là do thứ gì, khuôn mặt và dáng vẻ của nàng được tăng cao hơn nhiều, nhan giá trị + 10000.
Theo như Tiểu Nguyệt Hân nói thì đây chính là dáng vẻ lúc trước khi Giai Kỳ tự dùng kiếm rạch nát mặt mình, nói là như thế này sẽ bớt nhiều phiền phức hơn.
Vết sẹo dài trên khuôn mặt dần dần mờ đi, hiện tại đã khá khó nhìn thấy. Làn da trắng hơn nhiều, màu tóc bạch ngân, đôi mắt lạnh lùng ngạo kiều. Thân thể cao gầy, thon thả mà cân đối tạo nên một hình tượng ngự tỷ lạnh lùng, sát khí nhưng xinh đẹp mà quyến rũ. Vẫn là vượt qua toàn bộ tất cả mỹ nhân, ngự tỷ hắn từng thấy.
Giai Kỳ ngồi xuống đối diện với Vô Danh, Nguyệt Hân ngồi bên cạnh Giai Kỳ, mọi người cũng tụ tập đầy đủ.
"Vì ngày mai sẽ là ngày thi, nhưng có lẽ những thế lực kia không muốn tiết lộ gì cả, nên ta sẽ nêu ý kiến như thế này" Với cương vị là lão đại, Lâm Giang vẫn luôn làm tốt trọng trách của mình, tuy thường xuyên bị bọn họ mắng là lười biếng.
Những lúc như thế này thì mọi người đều nghiêm túc lắng nghe Lâm Giang.
"Đầu tiên mọi người đã đặt mục tiêu vào thế lực nào chưa, ngoài 2 đỉnh tiêm học viện Xích Dương và Thiên Lâm, cũng còn khá nhiều thế lực lớn khác nữa"
Bọn người đều nhìn chằm chằm Lâm Giang, sau đó Vô Danh mở lời.
"Đã tham gia, không dành đặt mục tiêu là kẻ đứng đầu thì chỉ là kẻ thất bại" Vô Danh lạnh lùng nói, mọi người cũng cười cười đồng ý.
Trong bọn hắn ai không có ngạo khí, ai không biết mình mạnh mẽ hơn những kẻ khác, thiên kiêu thì không dám chắc nhưng ít nhất thì phải có chí hướng của mình.
"Vậy tham gia Xích Dương học viện đi" Lâm Giang cũng ra quyết định.
"Đồng ý"
"Nhất trí"
...x4
"Tiếp theo vì đây là phần thi riêng biệt và thể hiện toàn bộ khả năng của mình, nên chúng ta cũng giống như thế, đơn độc thi đấu. Mỗi người được lựa chọn cách thể hiện, mục tiêu là tham gia vào Xích Dương học viện" Lâm Giang mỉm cười lên tiếng.
Trong bọn hắn không phải ai cũng cần điệu thấp hành động như hắn, tính cách của Lâm Giang không thích phô trương, nhưng mỗi người có một tính cách khác nhau, điển hình là Vô Danh và Giai Kỳ cả hai đều không phù hợp điệu thấp.
Vừa nói xong, bọn hắn cũng hơi kinh ngạc nhưng ngay sau đó bọn hắn hiểu ý Lâm Giang, đó là sân đấu của bọn hắn, chỉ riêng bọn hắn nên hãy làm theo ý thích của mình.
Sau đó cả bọn thảo luận thêm một chút về các thứ cần mang theo và phải đặt an toàn bản thân lên hàng đầu, mất mạng thì không thể tham gia Xích Dương học viện đâu.
Như thế coi như là cuộc nói chuyện kết thúc, mọi người cũng quay lại tu luyện hoặc thích thì có thể đi dạo một chút.
Lâm Giang trở về nằm trên giường có chút suy nghĩ, hắn hiện tại đã coi như rơi vào trạng thái gặp bình cảnh. Không phải bình cảnh tu luyện mà là các võ kỹ và công pháp của hắn đều đạt tới viên mãn độ thuần thục. Chỉ còn lại thần thông Lôi Áp, Thực Tại Chi Nhãn, Thực Tại Chi Nhãn có thể tăng cao cảm giác của hắn đến mức kinh khủng khiếp gần như trong bán kính 100m hắn không có điểm mù, ẩn thân hay toàn bộ các khí tức, năng lượng thậm chí là sơ hở của kẻ địch hắn đều nắm trong lòng bàn tay.
Tuy thế nó chỉ dùng được trong thời gian ngắn, nếu quá lâu thì hậu quả sẽ không lường được. Nhưng vẫn phải nói Thực Tại Chi Nhãn không khác bug là mấy, như tên gọi, nó có thể nhìn thấu thực tại. Mặc dù Lâm Giang biết Thực Tại Chi Nhãn vẫn còn ở độ thuần thục thấp nhất.
Lôi Áp, vẫn còn ở độ thuần thục thấp nhất, hiện tại Lâm Giang có thể tích tụ tối đa 10 tầng cũng chính là giới hạn của Lôi Áp. Hắn chưa từng thử lần nào nhưng hắn biết nếu tích đủ 10 tầng thì Lôi Áp có thể gọi là thần thông hủy diệt diện rộng.
Cuối cùng, thể chất đang thức tỉnh của Lâm Giang, sử dụng có thể tăng lên khủng khiếp phản xạ, hồi phục, gia tăng thể lực. Và thứ mới Lâm Giang vừa phát hiện ra, nó sẽ hút cạn linh khí xung quanh bổ sung vào cơ thể liên tục. Điều Lâm Giang khá thích là mỗi khi hắn sử dụng hắc quang sẽ liên tục di động bao quanh cơ thể hắn, không ai có thể thăm dò xuyên qua hắc quang đó, cũng chính là có tác dụng giấu kín đi thân thế của mình.
Nếu hắn muốn hắn còn có thể phát ra một uy thế kinh khủng, mọi thứ trước đây đối mặt với nó đều phải run sợ, đặc biệt là nhân loại khi Lâm Giang còn bổ sung thêm khí tức của loài ác ma, không còn hung bạo, không còn tà ác nhưng lại mang một thứ khiến nhân loại và một số sinh vật sợ hãi như gặp thiên địch.
Kết hợp giữa thể chất và thần thông, võ kỹ, Lâm Giang có tự tin tuyệt đối, ít nhất nếu không đánh lại thì có thể chạy.
Nằm suy nghĩ tổng hợp lại một chút thì hắn cũng nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Suốt mấy tháng nay không lúc nào là được ngủ trọn vẹn, tinh thần luôn có chút căng cứng, đêm hôm qua cũng phải tu luyện vì hắn cảm giác mình sắp đột phá rồi nhưng cuối cùng lại không đột phá được.
Hôm nay hắn dự định dành cả ngày để nghỉ ngơi bồi dưỡng sức khỏe, tinh thần, bù đắp cho cả gần nửa năm nay. Chợt kí ức lại kéo dài về gần 1 năm trước, ánh mắt Lâm Giang có chút phát lạnh nhưng ngay sau đó bình tĩnh lại và chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa mọc, tất cả những kẻ tham dự chiêu sinh đã gần như chen chúc kín con đường lớn tiến về phía mặt sau của Thánh Thành, cũng chính là ngọn núi cực lớn phía sau được bao phủ và che lấp bởi Kim Vân.
"Được rồi chúc các ngươi may mắn" Trong đám đông, Lâm Giang mỉm cười nhìn về phía bọn người Vô Danh, Giai Kỳ sau đó đi sâu vào đám đông và biến mất.
Mọi người cũng dần chia nhau ra đi theo hướng mình thích, mục tiêu của họ chính là tham dự Xích Dương học viện. Giai Kỳ thì đi chung với Nguyệt Hân, còn những người khác thì đi riêng lẻ.
Đi theo đám đông, Lâm Giang cũng dần dần tới được nơi hẹn, đó là phía trước ngọn núi được bao phủ bởi Kim Vân.
Tới nơi này bọn hắn không tiếp tục đi mà con đường đã bị chặn lại bởi một đại môn vô cùng lớn. Đại môn vô cùng lớn có thể che khuất tất cả tầm nhìn của mọi người, chỉ được làm bằng gỗ, và trông rất mục nát, tỏa ra một khí tức cổ lão. Dù bọn hắn dùng cách nào cũng không mở ra được nó, thậm chí là né tránh đại môn để bước vào trong nhưng khi vừa bước vào trong thì bọn hắn lại xuất hiện trước đại môn.
Ở nơi đây, cũng đủ rộng để chứa tất cả mọi người nên mọi người cũng dừng công kích và chờ đợi. Có khoảng 100 vạn người đứng ở nơi đây, nhưng cũng đủ nơi đứng và di chuyển cho mỗi người thì cũng hình dung được độ lớn của đại môn và sự rộng rãi.
Lâm Giang cũng ngồi xuống, tỏ ra rất bình thường không quá đặc biệt nên cũng không ai chú ý hắn. Tuy nhiên không phải ai cũng như hắn, có nhiều người thả ra khí tức rất mạnh, thả ra thần thông, thiên phú ngăn cách những kẻ khác tiến lại gần mình, tuy là khoảng trống không nhỏ.
Đợi một lúc lâu, ánh mặt trời cũng bắt đầu xuất hiện chiếu sáng dần dần bầu trời tăm tối. Ánh sáng mặt trời kết hợp với những đám mây kim sắc cùng khung cảnh bao la rộng lớn lại hùng vĩ cổ lão, nơi đây là nơi đẹp nhất và hoành tráng đồ sộ nhất Lâm Giang từng thấy, ngay cả đến suy nghĩ ra khung cảnh như thế này hắn cũng chưa từng nghĩ tới.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào đại môn, đại môn mục nát nằm im bất động nơi đó cũng dần tỏa khí tức càng cổ lão, hào quang cũng xuất hiện bao xung quanh đại môn làm nó càng trở nên huyền bí.
Ngay giây phút ánh mặt trời chiếu vào đại môn thì cũng xuất hiện 4 người đột ngột xuất hiện ở trước đại môn. Không có bất cứ dấu hiệu nào chỉ đơn giản là đột ngột xuất hiện. Gồm 1 trung niên nhân, 1 nam nhân, 1 nữ nhân và 1 bà lão, cả 4 người vừa xuất hiện thì đại môn mục nát cũng run nhẹ rồi bắt đầu mở ra, liên ra khung cảnh phía sau nó.
Cả đại môn mở ra thu hút sự chú ý của toàn bộ mọi người về 4 người vừa xuất hiện.
"Chỉ có những võ giả cốt linh dưới 25 tuổi và không thuộc thế lực nào được vào dự thi. Các ngươi sẽ phải đi lên trên Kim Vân Nguyên Sơn, chiêu sinh sẽ diễn ra ở trên núi" Tên nam nhân tuổi dưới 30 lên tiếng sau đó thì tuyên bố mọi người có thể bước vào bên trong, 3 người còn lại chỉ đứng nghiêm chỉnh nhìn hàng trăm vạn người.
Ngay sau khi tuyên bố, hàng loạt nhóm người tiến lên, có người thành công bước vào trong, có người thì không thể đi qua được.
"Ta chỉ mới qua 25 tuổi 1 tháng thôi, cho ta vào trong!"
"Tại sao ta không thể vào bên trong?"
"..."
Vô cùng nhiều người có thể bước vào bên trong, cũng không ít người bị kẹt lại ở bên ngoài. Nếu có bất cứ kẻ nào làm loạn thì lập tức bị hất bay đi ra khỏi khu chờ đợi.
Như tiếp tục như thế, Lâm Giang cũng thuận lợi bước vào bên trong.
Trước mặt hắn là những bậc thang đá vô cùng lớn dẫn thẳng lên trên Kim Vân Nguyên Sơn, được bao phủ bởi mê vụ mờ ảo và Kim Vân, cảm giác như lạc vào Tiên Cảnh mờ mịt huyền bí và xinh đẹp, bao quanh 2 phía những bậc thang đá là rừng rậm, tăm tối nhìn không thấy gì cả.
Mỗi bậc thang đá đều vô cùng lớn, không thể bình thường bước lên mà phải leo lên mới đến được bậc tiếp theo. Mỗi bậc đều có thể chứa hàng vạn người cùng đứng cùng một bậc thang.
Lâm Giang cười khổ sau đó cũng tham gia cùng đám đông trong công cuộc trèo từng bậc thang.