"Này Tiểu Hắc, năng lực của ngươi là thôn phệ phải không?" Lâm Giang đang ngồi cạnh một con sông nhỏ cạnh nơi ở, Tiểu Hắc thì lười biếng nằm dưới bóng cây.
Nghe Lâm Giang hỏi, nó ngước lên nhìn hắn.
"Lúc trước còn ở Thạch Nha trấn là do ngươi hút hết linh khí xung quanh?" Lâm Giang lại tiếp tục hỏi.
Tiểu Hắc thì nhìn hắn, bộ lông đen óng thường ngày lập tức hiện lên một số tử quang sắc sau đó linh khí xung quanh cũng dần dần chuyển động.
Tử quang sắc ngày càng nhiều thậm chí là bắt đầu phát sáng, linh khí xung quanh lấy Tiểu Hắc làm tâm điểm, bắt đầu hình thành một vòng xoáy vô hình. Tất cả linh khí đều nhanh chóng tràn vào cơ thể Tiểu Hắc.
Trong vòng xoáy linh khí bán kính hơn 5m, tất cả linh khí như nghe bậc đế vương hiệu lệnh, rất nhanh chóng tiến vào cơ thể Tiểu Hắc. Bất chợt, nó ngừng lại, ngay sau đó là một dị động linh khí xuất hiện từ cơ thể Tiểu Hắc. Tiểu Hắc đột phá lên Linh Hải kỳ tầng 3.
Tiểu Hắc liếc nhìn sắc mặt khó coi của Lâm Giang, trên mặt hiện lên một nụ cười trêu chọc, sau đó lại nằm xuống ngủ tiếp.
Lâm Giang đứng cứng đờ sau trải nghiệm vừa rồi. Ở Nguyên Linh đảo, mức độ linh khí Lâm Giang vô cùng chắc chắn là bằng với Kim Vân thành nơi có Tụ Linh Trận dành cho người tham dự chiêu sinh.
Có thể nói là nơi linh khí nồng đậm nhất Lâm Giang từng thấy, đó là đối với Lâm Giang nhưng đối với những học viên của hoặc những kẻ có thế lực, mức độ linh khí như này cũng chỉ có thể tính là hơi cao so với bình thường.
Nhờ linh khí dồi dào, cây cối, dã thú, tất cả mọi thứ đều phát triển vô cùng tốt.
Linh khí như thế, Tiểu Hắc mở ra Thôn Phệ Linh Thể, nhẹ nhàng hút khô cạn linh khí trong bán kính 5m, thậm chí Lâm Giang cảm giác có một chút linh khí trong cơ thể mình cũng bị Tiểu Hắc hút mất. Không chỉ là linh khí, một số cây cỏ còn bị hút mất một ít sinh cơ. Phải nói là một thể chất cực kì kinh khủng, may mắn là chỉ hút sạch trong bán kính 5m rất nhanh sẽ có linh khí khôi phục lại, không gây ra chú ý.
Tiểu Hắc là thành viên ít có sự tồn tại nhất, nó điều khiển linh khí cực kì thuần thục, bình thường Lâm Giang nhìn Tiểu Hắc cũng chỉ là đỉnh phong dã thú thôi.
Náo một chút rồi thôi, cả 2 người bọn hắn đã rất lâu không trở lại thói quen cũ nên có chút tưởng nhớ. Cả hai lười biếng nằm cạnh bờ sông nhìn mây bay, cách một lúc cũng xuất hiện một ít người, tất cả đều là tân sinh, nhưng không nhiều người để ý tới bọn hắn.
Nhân tiện kết quả chiêu sinh của mọi người Lâm Giang cũng biết được. Hạo Hiên, Minh Viễn, Vĩnh Nghi, Nguyệt Hân đều xếp hạng trên 1000, chỉ có Giai Kỳ và Vô Danh, Vô Danh hạng 135, Giai Kỳ hạng 134. Nhưng bằng một cách thần kì nào đó 2 bọn hắn không có cãi nhau về thứ hạng của mình, đương nhiên là Lâm Giang không hỏi chi tiết bọn hắn trải qua cái gì.
Ngắm một chút mây bay, Lâm Giang cũng trở về căn nhà của mình, hắn và Tiểu Hắc được sự thông qua nên có thể ở chung với tư cách là chủ nhân và sủng thú.
Lâm Giang vào phòng, bắt đầu kiểm kê lại tất cả mọi thứ của mình sau một chuyến đi dài. Hắn lấy ra 3 cái trữ vật giới chỉ, bắt đầu lấy ra tất cả mọi thứ. Cuối cùng đổ thành một đống hỗn độn.
Mất một chút ít thời gian cho Lâm Giang, sắp xếp lại tất cả.
Lâm Giang lại lấy ra 18 hộp đựng linh dược, một bình có chứa một cây linh dược, một phiến đá có 3 chữ - Vạn Hoa Cốc, một vài cuốn sách, một ít đan dược, một ít linh dược, 78 vạn lượng, một viên hắc thạch, 10 trung phẩm linh thạch, 300 hạ phẩm linh thạch, chuôi kiếm của Toái Nham, một ít quần áo và lương thực.
Mở ra 18 hộp đựng linh dược, 9 trong số chúng là của hắn, 9 còn lại là hắn cướp được của tên nào đó ở đồng hoa. Tất cả toàn bộ 18 cây hoa đều bày ra trước mặt hắn và hắn không hề biết loài nào trong số chúng, nhưng từ linh khí phát ra có thể đoán được một vài trong số chúng là linh dược còn một vài thì không có bất cứ cái gì lạ lẫm.
Lâm Giang lại lấy ra Bách Dưỡng Thảo, bắt đầu xem xét hình dáng từng loại hoa.
...
"Cuối cùng cũng xong" Lâm Giang ném quyển sách qua một bên.
Trước mặt hắn bày 3 nhóm hoa mà hắn đã phân loại.
Nhóm 1 gồm 10 cây, toàn bộ là hoa bình thường. Nhóm 2 gồm 76 cây là linh dược Hoàng cấp với nhiều công dụng khác nhau nhưng cũng không phải là quá quý hiếm, dược lực từ 30-80 năm.
Nhóm thứ 3 chỉ có duy nhất 1 cây, đó là Quân Vương Thảo. Theo Bách Dưỡng Thảo thì là một loại vô cùng hiếm linh dược, không phải vì nó cần điều kiện sống phù hợp rất hiếm gặp mà là Quân Vương Thảo không có giống loài nhất định, nó là do một số loại linh dược tiến hóa mà thành Quân Vương.
Ngay cả trên Bách Dưỡng Thảo cũng không có hình ảnh cụ thể của nó chỉ có miêu tả một vài chi tiết sẽ xuất hiện khi linh dược tiến hóa thành bậc Quân Vương. Quân Vương Thảo gần như không có hình dáng nhất định nhưng khi ở cùng các linh dược khác, nó luôn chiếm một vị trí thượng phong, linh khí, chất dinh dưỡng đều phải thông qua nó mới được cung cấp cho những linh dược xung quanh.
Về tác dụng của Quân Vương Thảo, đó là một tác dụng Lâm Giang chưa từng nghĩ đến. Gia tăng cơ hội tiến hóa và tiến bậc của các thần thông, giải được vô số loại độc dược.
Đó chỉ là phục dụng trực tiếp, còn nếu để nó sinh sống trong vườn linh dược, Quân Vương Thảo áp chế tất cả các loại linh dược, độc thảo, cây cỏ,...Nó giống như tất cả sẽ trở thành một đứa trẻ ngoan khi nhìn thấy Quân Vương Thảo bởi vì một số linh dược và độc thảo không chỉ là một ngọn cỏ vô tri vô giác.
Thậm chí Yêu Tộc tiến hóa từ linh dược, cây cỏ đều phải kính trọng nó, đó là bản năng từ khi chúng được sinh ra.
Đương nhiên Quân Vương Thảo cũng bảo vệ vườn linh dược khỏi các loại dã thú, sâu bọ tấn công. Đất đai sẽ càng ngày phì nhiêu hơn có thể trở thành Linh Thổ hoặc cao hơn nữa do sự quản lí điều độ của nó.
Quân Vương Thảo không có cấp độ cố định, có thể là Hoàng cấp cũng có thể là Thiên cấp. Dược lực cũng không cố định nhưng bình thường thì rất cao.
Cây của Lâm Giang hiện tại đã bị hắn ngắt lấy, là Địa cấp hạ phẩm linh dược, dược hiệu thì Lâm Giang không rõ cần giám định mới biết được nhưng hắn chỉ biết là rất cao.
"Khá là tiếc, nếu có Quân Vương Thảo, ước mơ nuôi cá trồng rau của ta sẽ thuận tiện hơn nhiều" Lâm Giang tiếc nuối lại cất nó vào, lần này là cất vào hộp ngọc để giữ dược lực và sinh cơ không bị xói mòn.
Xong thì Lâm Giang cũng thu dọn tất cả, bình thường hoa thì Lâm Giang chỉ lựa chọn những bông hoa thuận mắt sẽ để lại làm cảnh vật trong phòng, linh dược bình thường bị hắn cho vào hộp để trong trữ vật.
Cuối cùng hắn lại nhìn về phía một cây hoa có chút héo úa nằm trong bình đất. Đây là cây hoa bạch sắc nho nhỏ mà trước khi rời đi Lâm Giang lựa chọn nó.
Theo Bách Dưỡng Thảo, đây là Tuyết Y Hoa. Chỉ là Hoàng cấp linh dược, dược lực khoảng 50 năm, sống nhiều ở một số khu vực băng tuyết lạnh giá, có khả năng thích nghi rất cao. Thường dùng để chữa các vết thương nhẹ, đặc biệt còn có tác dụng cân bằng nhiệt độ cho cơ thể tăng khả năng thích ứng trong một thời gian.
Đương nhiên đây chỉ là một cây linh dược bình thường nhưng Lâm Giang luôn cảm thấy có một sự chú ý rất nhỏ giống như là nhìn lén hắn phát ra từ Tuyết Y Hoa.
Lâm Giang khá thiếu kiến thức nên hắn chỉ đành mang Tuyết Y Hoa để trong phòng mình, tìm một chỗ đất nhiều linh khí hơn thay vào bên trong, thứ đó thì xung quanh Lâm Giang khá nhiều.
Xong xuôi Lâm Giang lại nhìn lại phiến đá khắc 3 chữ - Vạn Hoa Cốc. Càng nhìn hắn càng cảm thấy bị lôi cuốn như bên trong 3 chữ đang cất dấu thứ gì đó, bất tri bất giác vài canh giờ trôi qua. Lâm Giang như tảng đá ngồi yên ở đó, đôi mắt cũng đóng lại, thân thể của hắn tuy ngồi trong phòng nhưng linh hồn thì giống như đang ngồi ở một không gian rộng lớn, xung quanh là nghìn vạn loài hoa, đang đung đưa trong gió.
Bất chợt Lâm Giang mở mắt, Tiểu Hắc từ đâu tới giờ luôn chú ý hắn, nên vừa mở mắt thì Tiểu Hắc cũng ngẩn đầu lên nhìn Lâm Giang.
"Ngươi gọi bọn Giai Kỳ, Nguyệt Hân, Vô Danh đến giúp ta" Lâm Giang miệng hơi cười cười thần bí nói.
Tiểu Hắc không biết ý Lâm Giang là gì nên cũng chỉ đành đi tới nơi ở của từng người gọi bọn hắn tới đây.
Rất nhanh tất cả tập hợp đủ trước mặt Lâm Giang, tò mò nhìn hắn.
"Các ngươi có biết phiến đá này?" Lâm Giang mở lời trước.
"Có, là do lúc Vạn Hoa Bí Cảnh sắp sụp đổ, ngươi đến tấm bảng hiệu nhà người ta cũng chẳng chịu tha mà cướp về" Minh Viễn nhìn phiến đá và nói.
Mọi người ở xung quanh cười cười nhưng rõ ràng tất cả đều biết phiến đá này.
Lâm Giang sắc mặt hơi khó coi, đấy rõ ràng là do hắn yêu nghệ thuật không phải là cướp, nhưng cũng nhịn xuống không cải nhau với Minh Viễn mà nói tiếp:
"Vậy cả 6 người các ngươi, ngồi trước phiến đá, tập trung nhìn nhận và cảm nhận, xem có chuyện gì xảy ra"
Tất cả mọi người đều sắc mặt khá là nghi hoặc khi Lâm Giang nói như thế, riêng Vĩnh Nghi thì chợt xuất hiện một tia hiểu ra.
"Ý của người là phiến đá được khắc 3 chữ này còn có thứ khác ẩn bên trong như là......Vạn Hoa Cốc truyền thừa?" Vĩnh Nghi nhìn Lâm Giang nghi hoặc đặt câu hỏi.
Vừa nghe thế bọn người cũng bất ngờ nhìn về Lâm Giang.
"Chỉ với kẻ thích hợp thôi!" Lâm Giang mỉm cười nói.
Nghe vậy thì đương nhiên là Lâm Giang đã thừa nhận, bọn hắn cũng ngay ngắn ngồi xuống, chăm chú ngộ ra truyền thừa.
Thấy tất cả bọn hắn như thế, Lâm Giang cũng cười cười cùng Tiểu Hắc bước ra khỏi phòng, đi dạo một chút.