“…”
“Phạch!” Cửa phòng ngủ đóng lại, thiếu chút nữa đã làm gãy mũi của thân vương đại nhân cao quý. Hắn không chỉ không lấy được chút máu tươi ngọt ngào nào, mà còn bị tiểu tế phẩm đuổi ra khỏi phòng.
“Vật nhỏ phách lối, em có biết em đang làm gì không?” Trương Thần Phi dựa vào cửa, không nhanh không chậm vịnh ngâm, “Mấy nghìn năm, chưa từng có người nào có can đảm đối xử như vậy với Nicolas đại nhân tôn quý.”
Cục lông nhỏ cũng bị nhốt ở ngoài nghiêng đầu nhìn hắn.
“Nhìn cái gì, sói con, hai chúng ta không giống nhau.” Hấp huyết quỷ tiên sinh vươn ngón tay thật dài, chọt chọt đầu cún.
Thân vương ma cà rồng tôn quá, bị tế phẩm yếu đuối đuổi ra khỏi phòng, còn phải cùng ngủ một chỗ với người sói. Đây đúng thật là vô cùng nhục nhã! Trương Thần Phi nằm trên ghế sô pha hận hận nghĩ, đợi đến lúc hút máu ngày mai nhất định phải cho tiểu tế phẩm một bài học, làm cậu khóc luôn, hừ hừ.
Quang Tông quẫy chân ngắn chui vào chăn của Trương Thần Phi, nằm sấp xuống kế thân thể ấm áp của hắn. Lúc này cún con đang trong giai đoạn phát triển nên lớn rất nhanh, mới nuôi mấy cái cuối tuần đã lớn hơn so với lúc bế về rất nhiều, đầu thì để ở cằm của Trương Thần Phi, chân sau còn đạp bụng hắn.
“Nhóc con, đúng thật không sợ chết.” Đầu lông xù xù chỉa vào cằm, y như làm nũng, khiến cho ma cà rồng khó có thể chống cự. Người sói đáng ghét này, nhất định là học theo tiểu tế phẩm kia, giả vờ làm ra bộ dáng mềm mềm ngốc ngốc vầy khiến cho hắn không nặng tay được.
“Ư ử.” Cục lông nhỏ kêu hai tiếng, tuy nghe không hiểu nhân loại này đang nói gì nhưng vẫn lễ phép đáp lại.
“Tôi là mà cà rồng, ma cà rồng chuyên ăn người sói.” Trương Đại Điểu hù dọa cún con, mở cái miệng to như chậu máu.
Quang Tông ngẩng đầu nhìn hắn, ngáp một cái, miệng toàn răng cún… còn lớn hơn miệng của ma cà rồng.
“…” Ma cà rồng tiên sinh ngượng ngùng ngậm miệng lại, tận tình khuyên nhủ giảng đạo lý cho người sói nhỏ, “Người sói không phải thứ tốt, cho nên nhóc không cần làm người sói, cứ để cho tôi cho nhóc huyết thông cao quý hơn.”
Làm một con cún cà rồng cao quý, trở thành con trai của Dior hắn, thừa kế cổ bảo nghìn năm vô giá.
Ngày hôm sau, Tiêu Tê rời giường xuống lầu, liền nhìn thấy Trương Đại Điểu ngủ say sưa trên ghế sô pha, trong miệng còn gặm đầu cún, nước miếng khiến cho đầu cún con bị ướt một mảng lớn. Quang Tông không động đậy nhìn qua, trong đôi mắt đậu đen tràn ngập uỷ khuất.
Bất đắc dĩ đánh thức ma cà rồng tiên sinh: “Ban ngày anh muốn làm gì?”
“Đến công ty.” Trương Thần Phi ngồi dậy, duỗi người. Là ma cà rồng cấp cao, hắn có thể tự do đi lại vào ban ngày, tự nhiên cũng có thân phận của một nhân loại bình thường. Chuyện xưa về Dior Nicolas Trương được người ta kể đi kể lại, nhưng không ai biết hắn là Trương Thần Phi, tổng tài của Thạch Phi Khoa Kỹ.
May quá, chưa quên việc của mình.
Tiêu Tê yên lòng, dự định sẽ đưa hắn đến Thạch Phi, còn mình về lại Ba Tiêu.
“Đêm qua không cho tôi ăn, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ bị đói khát theo bản năng. Cho nên, hôm nay tôi gọi em phải đến.” Trương Thần Phi mặc quần áo chỉnh tề, ôm tiểu tế phẩm ở chỗ cửa chính, hít một hơi thật sâu như là ôm được cực phẩm mỹ vị gì đó.
“Nếu đói quá thì thế nào?”
“Một khi đói bụng, nếu không ăn được em, tôi sẽ muốn giết người.” Giọng nói trầm thấp khàn khàn, như bài vịnh ngâm đêm tối.
“…” Cảm thấy tình huống có chút nghiêm trọng, Tiêu Tê lo lắng, quyết định vẫn là đến Thạch Phi với hắn. Dù sao chỗ nào cũng có bàn làm việc của cậu, gần đây nhân viên hai công ty cũng quen với việc có mặt của hai tổng tài.
Đến Thạch Phi, đầu tiên là đến nhà ăn để ăn sáng. Nhà ăn của Thạch Phi không phân công nhân và cao tầng, chỉ có ví trí riêng cho cao tầng, chỗ cho cao tầng thì đóng gỗ cao hơn nửa tầng.
Có hai phó tổng cũng đang ăn sáng, thấy hai người thì đứng dậy chào hỏi.
Tiêu Tê khẽ vuốt cằm, ý bảo bọn họ tiếp tục ăn, kéo Trương Thần Phi ngồi vào bàn cách đó không xa. Trương Thần Phi lấy rất nhiều đồ ăn cho Tiêu Tê, mình thì nhanh chóng ăn xong, cầm một ly dưa hấu đỏ nhấm nháp, dặn tiểu kiều thê ăn nhiều một chút: “Em gầy quá, như thế không được. Ngày nào đó tôi không khống chế được ăn em nhiều thì em nhất định sẽ chịu không nổi.”
Ăn em… ăn nhiều…
Hai phó tổng cứng ngắc liếc nhau, yên lặng chuyển đến bàn xa hơn. Hai chồng chồng này, mới sáng sớm đã nói đến đề tài í ẹ như thế, không hề nghĩ đến cảm nhận của nhân viên chút nào.
“Câm miệng.” Tiêu Tê đá hắn một cước, dư quang nhìn thấy động tác của hai người kia, nhịn không được đỏ mặt. Nhanh chóng ăn xong cơm, kéo Trương Đại Điểu ra khỏi căn tin.
Mới vừa ra khỏi nhà hàng, thì gặp phải Ma Vương cầm thẻ nhân viên của lập trình viên đến cọ cơm.
“Sao cậu lại ở đây?” Thấy được nhân viên của mình ở đây, Tiêu Tê không khỏi có chút kinh ngạc.
“Nghe nói trong khu thể nghiệm trò chơi có thiết bị mới, có thể chơi được [Hoàng Tử Ma Cà Rồng], tôi muốn đến thử xem. Nếu như hiệu quả tốt, hai ngày nữa live stream cái này.” Ma Vương lộ ra hai cái răng khểnh.
Nhóm lập trình viên không đi làm sáng sớm, nên hắn liền mượn thẻ cơm của lập trình viên Cát Cách, thuận đường nên vào nếm thử bữa sáng của Thạch Phi.
“Cậu thật biết…” Tiêu Tê hơi cười, nói còn chưa dứt lời, đột nhiên bị Trương Thần Phi kéo đến phía sau.
“Hãy hưởng thụ thật tốt, người trẻ tuổi.” Trương Thần Phi nheo mắt lại, ý vị thâm trường nói.
“Được.” Ma Vương nghĩ là tổng tài chúc hắn ăn cơm ngon miệng, cười cười bước vào nhà ăn.
Mặt Trương Thần Phi lạnh xuống, không nói một lời kéo tiểu tế phẩm vào thang máy dành riêng cho tổng tài, bốn bề vắng lặng, mới thấp giọng nhắc nhở: “Sau này cách cậu ta xa một chút?”
“Sao vậy?” Tiêu Tê không rõ chân tướng.
“Cậu ta là ma cà rồng.” Thân vương đại nhân nghiêm túc nói, rất là sầu lo. Nhất định là máu tiểu tế phẩm thơm ngon ngọt ngào quá mức, khiến cho các ma cà rồng khác nhận ra, nếu không mình không coi kỹ, coi chừng lúc nào đó sẽ bị con dơi khác chiếm tiện nghi.
“Hả?” Tiêu Tê dở khóc dở cười, lần trước nói người ta là Alpha, lần này lại nói là ma cà rồng, cũng không biết bạn học Vương Mạc đắc tội hắn lúc nào.
“Loại mao tiểu tử này, làm việc thường giản đơn thô bạo, nếu bị cậu ta bắt được, không thể thoải mái như ở trong tay tôi đâu.” Thân vương điện hạ hết sức hù dọa vật nhỏ trong ngực, khiến cho cậu nghe lời chút không chạy lung tung.
“Làm sao anh biết cậu ấy là ma cà rồng?”
“Em không thấy được cặp răng nanh kia à?” Ma cà rồng đó còn trẻ tuổi quá, nên không biết thu lại răng nanh hút máu.
“…”