• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Chuyển ngữ: Cực Phẩm


Nhiếp chính vương tự mình xuống bếp để làm cơm cho vương phi đã xuất giá.


“Người ta nói quân tử xa nhà bếp nhưng Trương Đại Điểu tôi chưa bao giờ là quân tử.” Trương Thần Phi cười đến tà khí, “Trong vương phủ này không có quy củ gì cả, chỉ có duy nhất một điều là phải ăn cơm bản vương làm. Không được gọi giao đồ ăn, không được trộm uống rượu.”


“Thời cổ đại cũng có giao hàng hả?” Tiêu Tê gắp một miếng thịt lên ăn, mùi thịt vẫn còn nguyên chất, nóng rực, ăn có chút giống thịt hươu, “Đây là thịt gì vậy?”


“Thịt bò.” Nhiếp chính vương rũ mắt, lại gắp thêm một miếng khác cho vương phi, nói cậu ăn nhiều một chút.


“Thịt bò không có vị giống như vầy đi?” Miệng của tiểu kiều thê rất nhạy, không hề tin.


“Đây là cách làm của ngự trù, chắc là em chưa từng ăn.” Vương gia tâm cơ thâm trầm rất cẩn thận, lại rót cho tiểu kiều thê thêm một ly rượu, “Có thịt sao lại có thể không có rượu, uống một ly đi, qua hôm nay, quan hệ của tôi và em sẽ không còn như trước nữa.”


Tiêu Tê nâng ly lên chuẩn bị uống, lại bị Trương Thần Phi ngăn cản, khoác tay uống rượu giao bôi.


“Đêm nay ngủ lại đây được không?” Nhiếp chính vương vuốt ve đôi môi dính rượu của tiểu kiều thê, “Tôi đảm bảo sẽ thủ lễ, không đụng vào em.” Nam tử ngủ lại nhà của bạn bè thì cũng là lẽ thường. Tiêu gia cũng là công khanh(1), ở lại vương phủ của nhiếp chính vương cũng không có vấn đề gì.


(1) Công khanh: ý chỉ các chức quan thời xưa.


“… Còn có đủ loại vậy nữa sao.” Tiêu Tê không biết trả lời thế nào, không ở lại đây thì cậu còn có thể đi đâu?


Loại rượu ngọt này được ủ từ trái cây, độ cồn không cao. Bởi vì bình thường dạ dày không tốt nên Trương Thần Phi không co cậu uống rượu, điều này khiến cho tửu lượng của Tiêu Tê càng ngày càng thấp. Bây giờ bị nhiếp chính vương dụ dỗ uống mấy ly thì liền đỏ mặt.


Trương Thần Phi thấy thời cơ đã không sai biệt lắm thì liền ôm người lên lầu.


“Em có thể tự đi.” Chưa thấy ai mới uống hai ly đã say, Tiêu Tê vỗ vỗ hắn nói mình có thể tự đi được.


“Đừng cậy mạnh, vương phủ này rất lớn, em đi không đến nơi đâu.” Trương Thần Phi thấp giọng gạt cậu, từ từ đi đến trên lầu, đặt tiểu kiều thê lên một chiếc giường cổ bằng gỗ có điêu khắc mới mua.


“Anh lại mua giường mới hả!” Tiêu Tê ngồi dậy, nhìn chăn phủ gấm đỏ có thêu uyên ương hí thủy trên giường, vô cùng bấc đắc dĩ. Nhưng mà thay đổi thế này cũng được, cái giường dân quốc có song sắt kia thật quá xấu hổ.


Hai người tắm xong nằm cùng một chỗ, do rượu nên chân tay của Tiêu Tê có chút nhũn ra, cọ cọ chăn rồi ngáp một cái.


Một tay Trương Thần Phi chống đầu nhìn cậu, vươn một ngón tay với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng phác hoạ lại đường nét áo ngủ của tiểu kiều thê: “Khó chịu à?”


“Hả?” Tiêu Tê mở mắt nhìn hắn, hơi nhíu mày, luôn cảm thấy ông xã nhà mình có chút không có ý tốt, “Anh cho em ăn cái gì đúng không?”


“Không có gì cả, chút thịt hươu và canh hầm thịt hươu mà thôi.” Nhiếp chính vương liếm liếm môi, những vật này có thể so với loại dược nào đó đối với tiểu công tử chưa rõ chuyện đời, “Em thấy nóng lắm à?”


“…”


“Đừng sợ, tôi giúp em.” Gian kế đã được như ý, vương gia bắt đầu lấn người mò lên.


Sau một phen dụ dỗ, nhiếp chính vương tâm hoài bất quỹ lôi Tiêu thiếu gia vào trong chăn đỏ, làm cái việc gì mà khi nào làm lễ Chu Công lúc thành thân mới được làm. Lúc lễ thành thì Tiêu Tê mơ hồ nghe được một câu thở dài: “Đừng trách tôi, chỉ trách phụ thân em không đồng ý gả em cho tôi thôi. Cho nên chỉ có thể gạo nấu thành cơm, vấy bẩn thanh sạch của em.”


Sáng sớm hôm sau, Đại Điểu vương gia tự cảm thấy đã có thể đường hoàng ăn hiếp tiểu kiều thê được rồi, đắc ý sai khiến cậu: “Lại đây, hầu hạ bản vương mặc y phục nào.”


Tiêu Tê lườm hắn một cái, lấy tây trang của hôm nay ném cho hắn.


Vương gia có chút mất hứng, tiểu thê tử vừa xuất giá không phải là nên thẹn thùng thắt đai lưng cho hắn sao? Ném triều phục vào mặt của trượng phu là chuyện gì thế! Mặt đen mặc đồ vào, nhét dây lưng vào trong tay Tiêu Tê, ép cậu thắt cho mình.


“Em đã phá thân, chỉ có thể thành thân với tôi. Quay về nói cho phụ thận em là không phải bản vương thì không lấy, biết chưa?”


“…” Tiêu Tê nghĩ kịch bản này vốn sẽ có chừng mực lắm chứ, kiều đoạn cường thủ hào đoạt, tuyệt không hề giống như vương gia sau khi trọng sinh đòi gì được đó.


Quả nhiên, sau khi rửa mặt xuống lầu, liền nhìn thấy nhiếp chính vương vênh váo tự đắc chỉ vào cẩu hoàng đế nói: “Bản vương muốn thú Tiêu Tê, mau nghĩ cái thánh chỉ đi, hôm nay phải nâng em ấy qua cửa.”


Quang Tông đang ăn đồ ăn cho cún: “Gâu?”


Tiêu Tê nhíu mày. Nội dung vở kịch thế này, chỉ sợ là trước khi trọng sinh.


Nhiếp chính vương lại lần nữa từ chối yêu cầu theo vào triều của vương phi, lái xe đưa tiểu kiều thê đến Ba Tiêu thì liền tự mình đi Thạch Phi. Tiêu Tê lo lắng, gọi điện cho thư ký Tô Tô, bảo cô thấy nếu có chuyện gì thì phải gọi liền.


Buổi chiều sẽ có cuộc thi đấu của [Ngân Hà Vinh Quang], live stream được rất nhiều người theo dõi. Tiêu Tê vội vàng làm xong việc, cũng chú ý đến tiến triển bên này. Chiến đội của Ma Vương một đường thế như chẻ tre tiến vào top 9, bây giờ thì chia nhỏ ra thi đấu với nhau, chuẩn bị đánh ba trận.


Tiểu đội mang theo đặc hiệu “Điểu Quân” có ánh sáng bảy màu dẫn đầu tiến vào sân đấu chờ đối thủ xuất hiện.


[Hệ thống thông báo: Chiến đội MMY tiến vào chiến trường]


Điểu Quân: Xin đọc tên đội chúng tôi có cảm tình vào, cảm ơn!


MMY: Mẹ nó!


[Điểu Quân – Bad: MMY không phải là tên của một câu lạc bộ thi đấu chuyên nghiệp à?]


[Điểu Quân – Art: Ừ, có người nói bọn họ được đào tạo để đấu [Ngân Hà Vinh Quang].]


[Điểu Quân – Hắc Sắc Chiến Thần: Mẹ nó, không phải nói là không có tuyển thủ chuyên nghiệp hả?]


Ma Vương nhe răng khểnh. MMY không phải là tên trước đây của đội, là lúc tiến vào top 9 mới dùng tiền để đổi tên. Lúc phân tổ thì Vương Mạc nhờ vào quan hệ của mình để nghe ngóng được tin tức, mới biết được năm người đối diện đều là tuyển thủ chuyên nghiệp.


“Không sao, cho dù là nghề của bọn họ thì cũng là người mới đội mới thôi. Trò chơi này mở chưa được bao lâu, mọi người cũng bước từ vạch xuất phát đi thôi, lão B có thấy đúng không?” Là đội trưởng thì phải có trách nhiệm bơm hơi cho đội viên trước khi bước vào trận chiến để trấn an nhân tâm.


“Nhưng mà đội trưởng à, hai chúng ta đều là tuyển thủ đã nghỉ hưu, từ sau khi xuất ngũ thì tốc độ tay chắc chắn không bằng thanh niên trẻ tuổi người ta rồi, phản ứng cũng theo không kịp.” Đoạ Thiên Sứ Bad nói, chẳng hề thấy được hy vọng từ trận tranh tài này.


“Cút, đó là cậu! Tôi còn rất trẻ!” Ma Vương cấm chiến hữu thanh mai trúc mã nói, dẫn mọi người xông lên.


Trong Thạch Phi Khoa Kỹ, Trương Thần Phi đang đang xử lý văn kiện, trong phòng thư ký sát vách truyền đến một tiếng kêu, không khỏi cau mày: “Chuyện gì mà ồn vậy?”


Thư ký đẩy cửa bước vào: “Tổng tài, Điểu Quân thua rồi.”


“Cái gì?” Nhiếp chính vương trợn to mắt, “Làm sao có thể!”


“Thao tác của Ma Vương thì vẫn sắc bén như trước, chỉ tiếc là những đội hữu kia của hắn thì theo không được. Đối phương là tuyển thủ chuyên nghiệp…”


“Tăng quân lương!” Trương Thần Phi vung tay lên, nói bộ phận hoạt động tăng thêm tiền thương. Điểu Quân là thân binh của hắn, chiến vô bất thắng, hắn dựa vào thần binh này mới có thể ngồi vững ở vương vị nhiếp chính vương. Nếu Điểu Quân mà tan tác thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.


Cuộc tranh tài kết thúc, phía chính chủ của [Ngân Hà Vinh Quang] tuyên bố tiền thưởng cho quán quân lên tới 2.5 triệu tệ.


[Lập trình viên Cát Cách: Tổng tài đã lên tiếng, nếu như cậu mà thua nữa thì sẽ xử trí theo quân pháp.”


Tiêu Tê xem tin tức trên live stream, khoé miệng co rút. Những người hâm mộ thì cứ ha ha ha, tưởng là anh trai lập trình viên nói đùa. Nhưng cậu biết đây chắc chắn là nguyên văn của Đại Điểu vương gia.


Ba vòng thắng hai, trận thứ hai thì Điểu Quân có vãn hồi được một ván nhưng đến trận thứ ba thì vẫn thua.


Buổi tối tan việc, Trương Thần Phi vẫn lái chiếc BMW sáng chói loé đến đón cậu như trước, sắc mặt rõ ràng không được tốt.


“Làm sao vậy?” Tiêu Tê có chút lo lắng nhìn hắn.


“Không có gì, để tôi dẫn em đi xem bảo câu của tôi.” Nhiếp chính vương xoa xoa mặt, lộ ra một nụ cười không hề để lộ tí gì, lái xe thẳng đến biệt trang ở ngoại ô chứ không phải là vương phủ.


Trong biệt thự, khi quản gia nhận được thông báo thì đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi. . Ăn cơm xong, Trương Thần Phi dắt tiểu kiều thê đi xem danh câu của mình.


Cửa ga-ra từ từ mở lên, lộ ra thiên lý mã để đó không dùng đã lâu. Thân xe hình giọt nước giống như cá lội biển sâu, nhìn qua là biết mã lực mười phần, màu sắc và ánh sáng y như là tân nương vào đêm động phòng hoa chúc, dụ dỗ cánh đàn ông ham mê xe thể thao nhiệt tình điên cuồng vì nó.


Trên đầu xe có logo hình con ngựa, đây chính là hãn huyết mã của Đại Điểu vương gia — một con Ferrari đỏ rực.


/Hết chương 89/


.


Giường cổ





Xe thể thao Ferrari

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK