Tương Như Nhân sau khi ăn xong một chén cháo tinh thần phấn chấn lên không ít. Thanh Đông vẫn lo lắng bắt mạch lại cho nàng “May mắn tiểu thư mặc y phục dày. Nếu không bị lạnh thì đúng là chịu đủ tội.”
“Thái tử phi nói gì? “ Tương Như Nhân lau miệng, ngẩng đầu nhìn Hứa ma ma.
“Thái tử phi nói ngài nghỉ ngơi cho thật tốt. Đây là nàng sơ sót. Chờ điện hạ trở về nàng cũng sẽ nói rõ, đã để ngài phải chịu ủy khuất.”
“A“. Tương Như Nhân nở nụ cười “Việc này vậy mà nàng xử lí rất nhanh chóng.” Trong thời gian nàng ngủ, chỗ hoàng hậu cũng đã thỉnh tội, chỗ nàng lời nói cũng xuôi tai. Đợi đến lúc thái tử trở về, dù sao đứa nhỏ cũng không sao. Nàng cũng đã nhận sai, mọi người cũng đã yên chuyện, còn gì để mà nói.
“Mặc kệ thế nào, bên ngoài thái tử phi là làm đủ công phu, tiểu thư ngài cũng không hề đi sai bước” Hứa ma ma tất nhiên bất bình. Nói giam liền giam, chứng cứ thì không có. Nhưng trên dưới phủ thái tử này chính là thái tử phi chủ trì. Nếu các nàng cường ngạnh chính là ngỗ nghịch chủ mẫu.
“Cũng chẳng kém cạnh gì nhau!”
Tương Như Nhân nở nụ cười “Chuyện thái tôn trúng độc này vẫn chưa được giải quyết.” Tương Như Nhân là hoàn toàn tin thái tử phi sẽ không đem an nguy của thái tôn ra làm cớ để hạ bệ nàng. Độc này xuất hiện vô cùng kì quái. Nơi này của nàng ăn không có việc gì, bữa trưa cũng không có việc gì. Ở giữa thái tôn rốt cuộc đã đi đâu, chỉ một câu không nhớ liền coi như xong.
“Hứa ma ma, nếu thái tử phi không có ý định tra. Chúng ta ngầm hỏi thăm chút, đứa nhỏ năm sáu tuổi lớn tầm đó đi đâu há lại không có người nhìn thấy?”
“Phải phải phải, hiện tại người nghỉ ngơi cho thật tốt, còn lại mặc kệ. Hứa ma ma ấn nàng nằm xuống “Nghỉ ngơi tốt, thân mình hồi phục, ngài muốn làm gì nhũ mẫu cũng không cản...”
Bốn ngày sau thái tử trở về.
Thư Tô Khiêm Mặc đưa đến còn nhanh hơn người thái tử phi phái đi một bước. Bên Dao Hoa các nghe nói thái tử sau khi trở về trực tiếp đi Linh Lung các, Phương ma ma thay thái tử phi lo lắng “Nương nương, Tương trắc phi sẽ ở trước mặt điện hạ cáo trạng.”
“Cứ để nàng cáo trạng.” Triệu Nhị hiển nhiên vô cũng bình tĩnh “Là sơ suất của bản cung, không kịp thời biết được chuyện nàngmang thai. Nàng ủy khuất cũng đúng rồi. Chỗ hoàng hậu đã thỉnh tội, bây giờ với điện hạ cũng nhận sai như vậy thôi.”
“Sợ là nàng giựt dây khiến điện hạ nổi lên dị tâm với nương nương.”
Phương ma ma tận lực nghĩ chèn ép Tương trắc phi. Quán triệt là Tương sườn phi sẽ tuyệt đối chẳng bao giờ có cái ý gì tốt đối phó các nàng.
“Điện hạ nào phải người hồ đồ để nghe nói hai ba câu là có thể khiến ngài sinh dị tâm với bản cung.” Triệu Nhị liếc mắt lườm nàng “Phương ma ma, ngươi lo lắng như vậy có phải đang dối gạt bản cung chuyện gì?”
“Nương nương, nô tỳ làm sao có chuyện gì gạt ngài. Nô tỳ là lo lắng vì ngài mà thôi.” Phương ma ma quỳ xuống “Đánh mất cơ hội lần bày rồi sẽ khó có được nữa.”
Triệu Nhị thất thần nhìb bên ngoài, nửa ngày thì thào một câu “Điều đó chứng tỏ bản cung làm vậy là không thuận ý trời nên mới không thành công.”
Trong Linh Lung các, Tô Khiêm Dương vội vã đi vào. Canh ngoài cửa Tử Yên vừa quỳ xuống hành lễ thì người cũng đã vào đến trong phòng.
Tương Như Nhân đang nằm trên giường uống thuốc dưỡng thai Hứa ma ma đút cho, thấy hắn đến “Thần thiếp gặp qua thái tử điện hạ.”
Hứa ma ma cho nàng dốc một cái hết ngụm cuối cùng rồi lui xuống.
Tương Như Nhân thấy hắn phong trần mệt mỏi, tự nhiên không biết nói gì, nửa ngày mới chỉ chỉ bên giường “Điện hạ muốn ngồi xuống không?”
Thời điểm Tô Khiêm Dương nhận được tin biết được thái tôn trúng độc, thái tử phi đem Tương trắc phi giam lỏng, nghi ngờ có liên quan. Đến phong thư thứ hai là do thái tử phi viết. Báo tin Tương trắc phi có thai, thái tử phi thỉnh tội.
Dọc theo đường trở về, lo lắng có, ngờ vực có. Nhưng đến lúc nhìn thấy nàng, tất cả suy nghĩ trước đó lại không biết tiếp tục thế nào. Sắc mặt của nàng không tệ, nhùn thoáng qua cũng không thấy cí gì không thoải mái. Tô Khiêm Dương biết, hắn là đã về trễ rồi.
Nhìn thấy hắn ngồi xuống cũng không nói gì, Tương Như Nhân nghĩ nghĩ, huých nhẹ vào tay đang đặt ở mép giường của hắn. Tô Khiêm Dương trở tay nắm lấy tay nàng, Tương Như Nhân cũng không trốn, cười dịu dàng hỏi “Điện hạ không vui sao?”
Tô Khiêm Dương đặt tay nàng vào lại trong chăn, xoa má nàng “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Tương Như Nhân lắc đầu “Ngoại trừ mệt mỏi như trước thì cũng không có phản ứng gì khác. Thái y nói tất cả đều tốt, không cần lo lắng.”
Tô Khiêm Dương ừ một tiếng “Xem ra quả thật không tệ. So với lúc bản cung rời đi còn béo thêm.”
Tương Như Nhân sửng sốt, một lúc sau đỏ mặt nhìn vào phía trong giường “Điện hạ cứ đến lại bảo thiếp béo, xem ra trọng tâm đối với điện hạ ngoài việc thiếp béo lên hay không chẳng còn gì khác.”
Thấy nàng ra giọng giận dỗi, Tô Khiêm Dương khóe minệng khẽ cười, nói đúng trọng tâm “Nhìn kĩ hơn, quả thật là béo!”
Tương Như Nhân quay đầu trừng mắt nhìn hắn, nổi lên cáu kỉnh “Thiếp buồn ngủ rồi, điện hạ ngài có thể đi về!”
Bụng này còn chưa có lộ ra đâu. Nữ nhân mang thai cáu kỉnh lên không ít. Tô Khiêm Dương bật cười, đưa tay nhéo nhéo má nàng “Được rồi, nàng nghỉ ngơi sớm. Ngày mai ta sẽ lại qua thăm nàng.”
Tương Như Nhân gật đầu “Điện hạ trở về tắm rửa, đừng để mệt...”
Tô Khiêm Dương trở về Phượng Dương các. Sáng hôm sau liền tiến cung, đến chiều mới về phủ, lại đi thẳng đến Linh Lung các.
Tương Như Nhân vừa mới ngủ dậy. Thấy vị canh nàng đang uống không tệ, Tô Khiêm Dương cũng uống một chén. Xong xuôi mấy người Thanh Thu lui ra ngoài canh cửa. Lúc này, Tương Như Nhân mới cũng hắn nhắc tới chuyê thái tôn trúng độc.”Điện ha, thiếp biết từ khi thiếp ra khỏi phật đường hay tin mang thai là chuyện vui. Nhưng có người không coi như vậy. Thái tôn ở chỗ thiếp ăn vài miếng như vậy trở về mới nửa canh giờ sau đã nôn xỉu. Sau đó tra ra là trúng độc. Thần thiếp thật khó lòng giải bày. Mong điện hạ tra rõ chuyện bày trả lại sự tring sạch cho thần thiếp.”
Tương Như Nhân một mạch nói, nàng cũng không muốn để người khác nghĩ nàng mượn đứa nhỏ tránh thoát chuyên này. Hơn nữa nếu thực sự có kẻ hạ độc thái tôn trong phủ thì đây là một cái tai họa ngầm lớn cần sớm loại bỏ.
“Chuyện này trong lòng bản cung hiểu rõ. Nàng cứ an tâm” Tô Khiêm Dương cầm tay nàng trấn an “Sẽ trả lại trong sạch cho nàng”
Tương Như Nhân thế này mới nghiêng người dựa vào người Tô Khiêm Dương, cầm tay hắn đặt lên bụng mình “Điện hạ, thiếp cảm thấy đứa nhỏ này thật là may mắn”
“Vì sao nói vậy?” Tô Khiêm Dương cúi đầu chỉ thấy bên mặt của Tương Như Nhân, trên mặt nàng dào dạt ý cười “Người ta thường nói: Đại nạn không chết, hạnh phúc cuối đời. Thế không may mắn là gì?”
“Nàng nói bậy bạ gì đó?” Tô Khiêm Dương gõ nhẹ trán nàng “Lời này sao có thể nói như vậy”
Tương Như Nhân quay lại ngửa đầu nhìn hắn, chấp nhất “Sao không thể nói như vậy? Thần thiếp không biết chuyện, thái tử phi cũng không biết. Trong phật đường lại lạnh lẽo tối tăm như vậy. Thiếp ăn không ngon, ngủ cũng không tốt. Đối với đứa nhỏ khác gì đại nạn. Sau này nhất định có thể khỏe mạnh cường tráng lớn lên.”
Tô Khiêm Dương ánh mắt buồn bã. Lời nàng nói nhẹ như mây trôi, ăn không ngon, ngủ không tốt. Phật đường kia lại lạnh. Ở lại đó hai đêm, nếu là một người thân thể không tốt sợ là thực sự không giữ được...
“Điện hạ.” Tương Như Nhân gọi một tiếng, hắn hoàn hồn cười nói “ Nàng nói cũng có chút đạo lí” Tiếp đó chuyển trọng tâm đề tài “ Hôm nay tiến cung phụ hòng cũng nhắc tới nàng. Nói nàng cứ nghỉ ngơi cho thật tốt. Tương gia thì mấy ngày nữa báo tin vui cũng không muộn”
Hoài đứa nhỏ còn được hoàng thượng qyan tâm, Tương Như Nhân thụ sủng nhược khinh “Đa tạ thánh thượng quan tâm. Ngoài ba tháng đi Tương gia báo tin vui cũng không muộn.”
“Thái hậu cũng có ban thưởng cho nàng” Nói rồi Tô Khiêm Dương lấy từ trong lòng ra một cái chuỗi phật châu đeo vào tay Tương Như Nhân “Đây là lão nương nương tặng cho nàng, là cung phụng ở phật tiền gì đó. Nói là đưa cho nàng để an ủi, còn có thể an thần.”
Tương Như Nhân nhìn phật châu trên tay, không biết nói gì, nửa ngày sau mới lẩm bẩm “Thái hậu đối với thiếp thật tốt”
Thấy nàng ngẩn người, Tô Khiêm Dương lại gỡ chuỗi vòng ra. Tương Như Nhân ngẩng đầu xem, thấy hắn đem mành vải đầu giường đánh thành nút treo chuỗi phật châu lên rồi thắt gút chặt lại.
“Điện hạ, đây là thái hậu nương nương ban cho. Sao có thể tùy tiện treo lên như vậy.” Tương Như Nhân kéo hắn một cái. Đồ bên trên ban xuống lại treo như vậy cũng chưa thấy bao giờ.
“Vòng lớn như vậy đeo trên người khó chịu. Trei tại đây, lúc nàng ngủ cũng có thể an thần. Lão nương nương cũng sẽ không để ý.”
“Dù thái hậu không để ý nhưng vậy cũng là đại bất kính.” Tương Như Nhân không đồng ý. Thái hậu ban thưởng, còn là vật của phật gia, lại treo như thế trên đầu giường, không thể nói nổi a.”Cho là muốn treo thì cũng phải làm mốt cái túi gấm, sao có thể như điện hạ tùy tiện thắt một cái nút a”
Tô Khiêm Dương nhìn nàng bộ dáng than thở, nở nụ cười “Vậy nàng cho người làm túi rồi treo lại đi “
Ở Linh Lung các một lúc, thái tử rời khỏi đi Dao Hoa các. Trở về một ngày sau mới đến Dao Hoa các thật cũng đủ để trong lòng bất an, Triệu Nhị nhìn hắn bước vào, sai người đổi trà. Nở nụ cười bước đến “Điện hạ muốn thay y phục không?”
“Không cần, Tuần nhi đâu? “ Tô Khiêm Dương thấy bàng dường như cũng gầy yếu đi nhiều “ Nàng cũng nên chú ý nghỉ ngơi. Đừng chỉ biết chăm sóc Tuần nhi rồi khiến mình đổ bệnh”
Triệu Nhị có chút chua xót dâng lên mũi, cuối cùng gật gật đầu. Sau đó nàng dẫn hắn đến phòng thái tôn. Thái tôn hiện giờ vẫn đang tĩnh dưỡng, trong một ngày xuống giưỡng cũng chỉ được gai canh giờ.
“Nàng bận gì thì làm đi. Bản cung có việc muốn hỏi Tuần nhi.” Tô Khiêm Dương nhìn thoáng qua nhi tử nằm ở kia, trực tiếp quay sang nói với Triệu Nhị. Triệu Nhị trong lòng có chút sửng sốt, có điều thấy ánh mắt hắn bình thường thì trấn áp bất an xuống lui ra ngoài.
Tô Khiêm Dương đi đến bên giường. Tô Ngạn Tuần tỉnh lại, sắc mặt có chút tái nhợt. Tô Khiêm Dương ngồi xuống xoa đầu hắn “Tuần nhi, phụ vương dạy ngươi cái gì ngươi còn nhớ rõ không?”
Đứa nhỏ mới năm, sáu tuổi dù trấn định thế nào cũng không che dấu được vẻ mặt hoảng loạn, nhất là trước mặt Tô Khiêm Dương, người mà trước nay hắn vẫn luôn kính trọng.
“Phụ vương” chiếp chiếp gọi một tiếng. Tô Ngạn Tuần bé nhỏ cảm thấy hổ thẹn, thấy Tô Khiêm Dương ôn hòa nhìn hắn, nghẹn nhiều ngày như vậy rốt cuộc không nín được nữa “Phụ vương, con biết sai rồi. Con thật ra nhớ rõ chứ không có quên!”