Thái hậu nhìn mặt nàng còn trẻ “Ngươi cùng hoàng thượng đã mười mấy năm phu thê. Tình cảm đương nhiên bất đồng.” Hiện thời Đại Thiên mưa thuận gió hòa. Trong hậu cung cũng là an an ổn ổn qua ngày. Ngồi ở vị trí như vậy, có những việc nên nhìn nhẹ đi, nếu không với bằng ấy thời gian, vừa tra tấn người vừa tra tấn mình.
Cái gì có thể nói thái hậu đều đã nói, có chút chuyện cũng không thể nói quá rõ ràng, để tránh hạ mặt mũi của hoàng hậu.
Rời khỏi Thọ Hòa cung, Triệu Nhị ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, lại là tháng mười hai. Gần như cười trào phúng, mười mấy năm phu thê? Hoàng thượng cùng Hiền phi cũng khoing phải là có tám năm tình cảm sao? Mười mấy năm tình cảm của nàng vẫn là đấu không lại.
Thái hậu nương nương nói không sai. Qua một năm nữa là tuyển tú. Thời gian trôi, già đi là không thể tránh. Một đám tân tú tiến vào, sủng ái của Chiêu Dương cung kia biết còn có thể duy trì hay không...
Mùng tám tháng chạp, trong cung phân phát cháo đi các cung. Bên này Chiêu Dương cung sáng sớm Bình Ninh đã lôi kéo đệ đệ đến phòng Tương Như Nhân. Trời vừa sáng Tương Như Nhân đang hầu hạ hoàng thượng đi tế tổ trở về thay y phục để vào triều, vừa mở cửa đã thấy hai hài tử an vị tại kia, mỗi người nhìn một chén cháo mồng tám tháng chạp.
“Thế nào dậy sớm như vậy?” Bình Ninh và Dung nhi thỉnh an hoàng thượng sau ngồi xuống. Thanh Đông bưng thêm cháo và điểm tâm sáng lên.
Bình Ninh cầm thìa lên thổi vù vù “Hôm nay là mồng tám tháng chạp, nhi thần muốn cùng phụ hoàng ăn sáng.”
Tô Khiêm Dương xem nàng vội ăn cười hỏi “Vì sao là hôm nay?”
Bình Ninh buông thìa giải thích “Lão sư nói hằng năm mồng tám tháng chạp sau hiến tế còn có cháo mồng tám tháng chạp tặng cho thân bằng quyến hữu. Trong cung thì ban cho đại thần, cung nữ. Sau còn là cả nhà cùng nhau ăn.”
Đây là mấy ngày trước ở Thái học viện lão sư giải thích cho các nàng về ngày mồng tám tháng chạp.
Cuối cùng, Bình Ninh nhìn bát của hắn “Phụ hoàng nhưng đừng ăn hết, chừa hai muỗng, lưu lại sang năm ăn.”
Dung nhi ở bên cạnh khẽ huých nàng một chút, nhẹ giọng nhắc nhở “Là hàng năm có thừa.” Bình Ninh vội sửa lời “Nhi thần nói nhầm, là hàng năm có thừa!”
Tô Khiêm Dương nở nụ cười, ăn hơn nửa chén cháo, buông thìa trêu nàng “Có phải trẫm còn phải cho ngươi hồng bao hay không?”
Bình Ninh nghiêng đầu suy nghĩ “Này lão sư chưa nói. Có điều nếu phụ hoàng muốn ban cho nhi thần, nhi thần trước tạ qua phụ hoàng.” Dứt lời, đứng dậy qua trước mặt Tô Khiêm Dương hành cái lễ, ngẩng đầu cười, tiểu quỷ.
Hiện thời trên người có gì để ban cho, nhưng kim khẩu nhất khai, thế nào cũng phải tỏ vẻ một chút. Tô Khiêm Dương đưa tay sờ tới eo lưng, lấy khối ngọc bội đưa cho nàng thì bị Tương Như Nhân đưa tay cản đẩy lại “Phụ hoàng ngươi cùng ngươi ở đây ăn sáng đã là ban cho tốt nhất rồi.”Bình Ninh ngoan ngoãn ngồi trở lại ăn cháo. Phía dưới bàn Tương Như Nhân vừa muốn rút tay về, bị hắn trở tay bắt được. Lại còn là tay phải, Tương Như Nhân giãy giụa muốn rút ra, người nào đoa khí định thần nhàn bưng trà lên uống, chính là không buông tay.
Tương Như Nhân mặt hơi phiếm hồng.
Dung nhi thấy nàng vẫn bất động, có chút kì quái “Mẫu phi, sao ngài không ăn?”
Tương Như Nhân cầm thia lên bằng tay trái, cười với hắn “Mẫu phi không đói bụng, các ngươi ăn xong trở về thay y phục, đừng đến trễ lớp học sớm.”
Hai hài tử cúi đầu ăn. Tô Khiêm Dương vẫn một tay ăn cháo, một tay ở dưới bàn giữ chặt tay nàng không buông.
Mãi đến lúc hai hài tử rời đi, Tương Như Nhân quay đầu trừng mắt nhìn hắn “Hoàng thượng đây là cố ý muốn thần thiếp bị đói.”
Người trong phòng thức thời lui ra. Tô Khiêm Dương buông lỏng tay, có chút kinh ngạc “Trẫm nghĩ ngươi thích ngọc bội này. “
“...” Tương Như Nhân muốn nghiến răng. Tô Khiêm Dương tiện đà đứng lên, đi đến phía sau nàng, sát vào tai nàng khẽ nói một câu “Nàng tối qua không phải đã ăn thật no sao?”
Tương Như Nhân không có quay đầu, sau lưng truyền đến tiếng bước chân hắn rời đi. Thật lâu sau, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua tay bị nắm có chút đỏ, trên mặt đỏ ửng vẫn chưa rút đi...
Lại một năm nữa đầu xuân, tiên hoàng qua đời hai năm, tân hoàng đăng cơ chưa có thay đổi gì. Nhịn hai năm, nay bắt đầu có hành động.
Có điều cái thứ nhất tân hoàng muốn đụng là một tảng đá kiên cố. Chuẩn bị hai năm này, đầu xuân là cuộc chiến đầu tiên. Tháng hai, ở trong triều hoàng thượng tuyên bố về chuyện nâng thương.
Này mở miệng một cái tất nhiên là bị nhiều phản đối. Người làm quan, nhất là xuất thân từ thế gia, bản than cũng kinh doanh này nọ không ít. Bằng không dựa vào nhiêu đó bổng lộc thế nào nuôi nổi cả một đại gia tộc. Một khi địa vị của thương nhân được nâng lên, áp chế không được, lợi nhuận của gia tộc bị ảnh hưởng, không thể vừa ý a.
Tô Khiêm Dương cũng đoán trước được phản ứng như vậy. Trước đây nhắc qua với tiên hoàng đây thật sự là biện pháp tốt. Tuy nhiên khi thực hiện là khó khăn trùng trùng. Một khối thế gia, muốn động vào bạc của họ, động vào căn cơ của họ, họ liền không vừa ý. Còn muốn họ xuất ra bạc thì càng như cứa da cắt thịt họ. Hoàng thượng lúc ấy cũng không có cách.
Nhưng Tô Khiêm Dương không vội, lại nói qua chuyện lập các điểm cứu tế ở địa phương.
Ý tưởng này thì được đa số mọi người ủng hộ. Đều là vì dân thôi, hiền lương. Trong những người đồng ý có vài đại thần cũng đem vấn đề này phân tích ra cho hắn. Điểm cứu tế là tốt, phân công quan viên cũng không có vấn đề gì. Vấn đề là mỗi nơi đều lập một điểm như vậy, lấy bạc ở đâu ra để chi?
Hộ bộ thượng thư đứng ra tính toán này nọ, lắc đầu, gọn gàng dứt khoát nói rõ, bạc trong quốc khố không đủ.
Tô Khiêm Dương nhìn qua mọi nguời. Hay thật. Vừa nghe bạc không đủ đều rụt đầu, vài người ban đầu khen này khen nọ biện pháp Tô Khiêm Dương nói cũng đứng qua một bên, xem mọi người nói thế nào.Tô Khiêm Dương cũng định rõ ràng, cho cái ngày quy định, để mọi người trở về nghĩ cách.
Ba ngày sau, trên bàn ở Thừa Kiền cung tấu chương của các quan viên chất đầy.
Tô Khiêm Dương mới đọc đến bản thứ năm đã tức không ít.
Đọc đến bản thứ mười, Tô Khiêm Dương trực tiếp vứt thẳng bản tấu chương kia xuống đất, vẻ mặt giận dữ.
Thái giám hầu hạ Trần Phụng vội nhặt tấu chương lên, trình cho hắn “Thỉnh hoàng thượng bớt giận.”
Ngoài cửa kia truyền đến tiếng thông truyền “Hoàng thượng, Hiền phi nương nương tới, đang đứng đợi bên ngoài.”
Tô Khiêm Dương vẫy tay để người dẫn nàng vào.
Tương Như Nhân tiến vào trong điện, cảm thấy không khí rõ ràng có chút áp lực. Liếc nhìn qua Trần Phụng, sắc mặt cũng không được thoải mái, sai Thanh Đông để thực hộp xuống rồi ra bên ngoài chờ.
Tô Khiêm Dương chỉ chỉ bên cạnh bản thân “Đến ngồi cạnh trẫm.”
Tương Như Nhân bước lên phía trước, nhìn thấy trên bàn toàn là tấu chương “Không tốt cho lắm, thần thiếp vẫn ở bên này bồi hoàng thượng uống canh đi.”
Tô Khiêm Dương nhìn nàng, vẻ mặt không thể nghi ngờ. Tương Như Nhân vội đi đến bên cạnh hắn. Này ghế dựa thật rộng lớn, Tương Như Nhân ngồi xuống cũng không thoải mái, chỉ đặt nửa mông lên. Nơi này, không mặc cho ai cũng có thể ngồi a.
Tô Khiêm Dương phát hiện động tâc nhỏ này của nàng, một tay ôm lấy thắt lưng nàng kéo vào trong “Nàng ngồi như vậy không biết mệt?”
Trần Phụng đã mở thực hộp mang canh qua đến. Đây là lúc Tương Như Nhân nhận được ý chỉ của Tô Khiêm Dương triệu nàng đến Thừa Kiền cung thì sai Thanh Đông đi chuẩn bị canh bổ nguyên khí. Tương Như Nhân khuyên “Hoàng thượng tranh thủ uống trước đi, để nguội vị có thể không đúng nữa.”
Tô Khiêm Dương nhận chén canh Trần Phụng đưa lên, bản thân uống, chỉ vài tấu chương đang mở “Nàng đọc lên đi.”
Tương Như Nhân sững sờ tại kia. Chuyện triều đình là hậu cung không được can dự, huống hồ nàng còn là phi tần.
Nửa ngày, bên tai truyền đến tiếng của hắn “Thế nào chưa đọc?” Tương Như Nhân hít sâu một hơi, cầm lấy quyển tấu chương kia đọc lên.
Đọc xong một quyển, nàng dựa theo lời Tô Khiêm Dương mà viết lời phê. Nàng có chút kinh ngạc là mấy lời nói bâng quơ nhẹ nhàng của hoàng thượng này lại là những lời nói nặng a.
Tấu chương này xem cũng đủ khiến nàng kinh tâm. Chẳng trách lúc màng tiến vào điện không khí lại nặng nề như vậy. Hoàng thượng đây là tức giận không ít.
Thật lâu sau, Tô Khiêm Dương hỏi “Còn bao nhiêu chưa đọc?
“Còn có hơn mười bản.” Tương Như Nhân mơ hồ nhìn lướt qua chồng tấu chương. Tô Khiêm Dương thả thìa xuống “Không xem nữa, đều để đó đi.”
Tương Như Nhân buông bút. Nàng đọc một lúc miệng cũng có chút khô.
Trần Phụng thức thời bưng trà lên. Tương Như Nhân nhấp một ngụm. Bên cạnh Tô Khiêm Dương nhìn lướt qua mấy bản tấu chương nàng viết lời phê “Hiền phi xem nhiều bản như vậy rồi có nhìn ra chút gì không?”
“Hoàng thượng có phải đang nói đến chuyện điểm cứu tế không?” Tương Như Nhân quay đầu lại hỏi. Tô Khiêm Dương gật đầu, cười có chút châm biếm “Nhìn xem triều đình trung thần gì đó, nửa bước cũng không nhún nhường, đến cuối còn muốn trẫm bỏ qua chuyện này, hiện giờ thiên hạ đã thái bình rồi.”
Tô Khiêm Dương để cho bọn họ tìm biện pháp, này trong tấu chương trình lên. Cái thì nói không đủ bạc, hiện tại cũng rất tốt. Cáu thì nói bạc không đủ vậy thiết lập số điểm ít lại, lượng sức mà đi. Còn có lảng tránh, tất cả ở trong này giả ngu, chuyện nâng thương hắn nhắc lúc đầu không ai đề cập tới.
Bản thân trong tay mình thì không chịu chi, cũng không đồng ý cho người khác. Tấu chương thì như bốn năm người viết rồi trăm bản sửa đi sửa lại đưa lên, đều là một ý tứ.
“Cũng không phải không có tốt.” Tương Như Nhân lật tìm một chút mấy bản xếp bên kia, từ giữa lấy ra một quyển đưa cho hắn “Hoàng thượng, ngài xem đây không phải có ý hỏi mượn bạc thương nhân?”
“Nàng xem quan phẩm của hắn” Tô Khiêm Dương nhắc nhở nàng. Tương Như Nhân đi xuống xem phần đề tên. Cũng im lặng theo, liền như vậy một quan lục phẩm, mười cái như vậy cũng không dùng được.
Tô Khiêm Dương nhìn về phía nàng, ý vị thâm trường “Chuyện này cần có người đứng ra trước nói mới được.”
Tương Như Nhân bị gắn nhìn tim đập thình thịch. Nói không sai, cần phải có người đứng ra nói. Nhưng theo như ý trong lòng hoàng thượng, người đứng ra nói này phải có lực ảnh hưởng nhất định, ở trên triều uy vọng phải rất cao mới được.
“Nhân Nhân, nàng xem trong triều hiện tại ai là người phù hợp?” Tô Khiêm Dương thấy nàng không nói gì, thuận tay vén một chút tóc nàng.
Này trong lòng hai người đều đã sớm có đáp án. Tô Khiêm Dương vì sao gọi nàng đến, không phải vì nàng họ Tương sao?
Tườn Như Nhân trong lòng khẽ hừ một tiếng, trên miệng nở nụ cười nói theo hắn “Người thích hợp không ít, nguyên lão tam triều như Trịnh thái phó, Phong tấn hầu. Hiện thời còn có Triệu quốc công hay Diệp gia. Đều là nhân tuyển thích hợp.”
Hắn muốn nhắc chính nàng thỉnh Tương gia đứng ra gánh đầu này, nàng cũng không vừa ý. Tổ phụ đã đến tuổi này, làm cho người ta tất cả đều nhìn đến cũng không tốt.
Tô Khiêm Dương lắc đầu, nói thẳng “Bọn họ không được. Trẫm cảm thấy vẫn là Tương quốc công đảm đương là tốt nhất.”
Tương Như Nhân có cảm giác như kiểu tự lấy đá đập chân. Lúc ấy đi tuần cùng hoàng thượng, hắn hỏi đến chuyện dân đói, cũng là nàng nhắc đến điểm cứu tế, sau còn nói chuyện nâng thương. Hay rồi, giờ thì hồi báo lại chính bản thân.
Tô Khiêm Dương nhìn nàng một mặt vẻ “Bị hố”, bật cười “Thế nào, trẫm còn có thế nhường Tương gia bạch can không được?”
Tương Như Nhân lắc đầu, không phải bạch can, phỏng chừng là cấp lại can. Tương gia cũng giống các thế gia khác, bản thân gia tộc cũng kinh doanh không ít. Tuy rằng một phần là tiến cống vào cung nhưng đa phần vẫn là bán cho dân chúng. Vừa nâng thương, tất sẽ chịu một ít đả kích.
“Đây đối vơi Tương gia thật ra là một cơ hội.” Tô Khiêm Dương dẫn dắt từng bước “Hiện thời trong triều đình đôi khi lại có tấu chương tham Tương gia về chuyện Định vương làm phản. Chuyện nâng thương này nếu thuận lợi được thực thi thì sau này trên triều sẽ không còn ai dám tố Tương gia giúp đỡ Định vương. Cảm tạ Tương quốc công cũng không phải chỉ một mình trẫm.”
Thương hộ có địa vị, biết là Tương quốc công ra mặt, tất nhiên sẽ cảm kích Tương gia. Sinh ý của nhà khác có thể chịu ảnh hưởng nhưng Tương gia tuyệt đối sẽ không. Có thể còn ngược lại ngày càng phát triển. Tô Khiêm Dương cười tủm tỉm nhìn Tương Như Nhân “Nhân Nhân, đây là cái cơ hội tốt.“...