Diệp tiểu nghi nghĩ nghĩ, hướng về phía Tương Như Nhân cười có chút ngượng ngùng “Là chuyện lúc thiếp thân năm tuổi a, nhớ được khá rõ ràng. Là đại ca mua con mèo đó về cho thiếp thân vào mùa hè. Nuôi được hai tháng lại không thấy nó đâu nữa. Nó thật sự rất xinh đẹp, một thân đen tuyền. Tới bây giờ thiếp thân vẫn còn nhớ rất rõ.”
Tương Như Nhân nhìn lướt qua Diệp thục dung, đã thấy vẻ mặt nàng tái nhợt đi vài phần, tựa hồ đối với lời Diệp tiểu nghi nói có điều kiêng kị, vội vàng quay mặt đi cúi đầu, che giấu đáy mắt có chút hoảng loạn.
Chuyện mười một năm trước, quả thật quá xa. Tương Như Nhân khi đó vừa vào phủ không bao lâu.
Lúc ấy đối với hắc miêu nàng cũng cực kì có ấn tượng. Một bộ dáng kiêu căng nhìn thế nào cũng không ra mèo hoang. Mà sau đó lại bị độc chết một cách ly kỳ, trở thành chuyện ngoài ý muốn dọa người, không giải quyết được gì. Hiện tại nghe được Diệp tiểu nghi nói thế, không khỏi nghĩ nhiều thêm vài phần.
Nửa ngày, Tương Như Nhân mở miệng “Kia thật đúng là đáng tiếc.” Đáng tiếc hiện tại dù muốn tìm bằng chứng gì đó, mèo kia cũng đã hóa thành bộ xương.”
Một chuyến ra ngoài này của Diệp thục dung là xuất môn bất lợi. Đầu tiên là bị mèo cào, lại còn gặp đường muội của mình nói như vậy, vốn đang chột dạ, nghe Hiền phi nói một câu đáng tiếc, sắc mặt càng là khó coi.
Không bao lâu Nghiêm chiêu nghi tới đây, thấy nhiều người như vậy, hỏi qua nguyên do. Sau đó vẫn là hướng Diệp thục dung nói mềm, nào là do mèo Đại công chúa gây chuyện, nào là chuyện vô ý đáng tiếc.
Bởi vì sự xuất hiện của Diệp tiểu nghi. Tâm muốn truy cứu trách nhiệm của Diệp thục dung cũng phai nhạt. Nàng không phải vừa chột dạ vừa bị thương sao, thế là vội vã dắt một đám người hồi Di Nhạc cung.
Cũng là Bình Ninh lớn mật, hướng về phía lưng Diệp thục dung làm cái mặt quỷ. Khi bắt gặp ánh mắt Tương Như Nhân nhìn qua thì nhanh cúi đầu sờ con mèo trong lòng Đại công chúa.
Tương Như Nhân nhìn Giang tần theo sát phía sau Diệp thục dung, từ đầu tới cuối đều không nói gì, nỗ lực giảm thấp cảm giâc tồn tại của một phi tần. Khó trách Hạ tần luôn lo lắng cho nàng. Trong chốn thâm cung này, tính tình Giang tần như vậy chính là dễ bị xem thường.
Sau khi nói lời từ biệt với Nghiêm chiêu nghi, Tương Như Nhân mang theo Bình Ninh hồi Chiêu Dương cung. Lúc này Dung nhi cũng vừa từ Thái học viện trở về. Tương Như Nhân gọi cả hai vào trong phòng, nhìn thoáng qua Bình Ninh, lại nhìn Dung nhi “Qua vài ngày mẫu phi sẽ theo phụ hoàng các ngươi đi tuần.”
Nói xong Tương Như Nhân liền lẳng lặng nhìn bọn họ.
Dung nhi ngẩng đầu “Mẫu phi ngài yên tâm. Ta cùng tỷ tỷ sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân.”
Dung nhi nói xong, Bình Ninh cũng vội tiếp lời “Đúng vậy mẫu phi. Ngài hãy yên tâm đi cùng phụ hoàng. Ta sẽ chăm sóc tốt đệ đệ.””Ngươi có thể thành thành thật thật chăm sóc tốt bản thân là ta an tâm rồi.” Tương Như Nhân không khách khí nói thẳng nàng, Tương Như Nhân vừa đi, trong Chiêu Dương cung không có người quản nàng, nàng còn không phá.
Bình Ninh cười cười đến cạnh nàng “Mẫu phi, ngài an tâm dí. Ta nhata định hảo hảo ngốc, sẽ không gây chuyện.”
Tương Như Nhân khẽ chỉ cái trán của nàng “Nói được thì làm được.”
Bình Ninh vội gật đầu. Tương Như Nhân nhìn về phía Dung nhi “Có chuyện gì có thể đi Nghi Hòa cung tìm Đức phi.” Tỉ mỉ dặn xong, Tương Như Nhân gọi Tôn ma ma vào phân phó một số việc.
Bên kia mấy người Thanb Thu đã đem tất cả những thứ cần mang theo chuẩn bị thỏa đáng...
Mười bốn tháng tám, Tương Như Nhân ngồi xe ngựa ra khỏi cung đến bên tàu. Chuyến đi này không ít người. Tính cả Tương Như Nhân là phi tần có năm, trong đó ba vị là người mới đợt tuyển tú năm nay vào. Khiến Tương Như Nhân ngạc nhiên đó là người cuối cùng lại chính là Giang tần ở Di Nhạc cung.
Đều ở trên thuyền phía sau. Một lát sau hoàng thượng và vài quan viên cùng tiến lên thuyền chính phía trước. Tầm sau một nén nhang, thuyền bắt đầu di chuyển.
Phòng Tương Như Nhân ở phía trước, phòng rộng nhất, mở cửa là có thể đi thẳng ra sàn thuyền. Tử Hạ mở ô đi cạnh nàng, đến gần mạn thuyền, nhìn xuống dưới là sóng nước cuồn cuộn do thuyền đẩy ra, nước sông trong suốt liên tục dập dềnh.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ. Tương Như Nhân quay đầu, Giang tần dẫn theo một cung nữ đứng ở kia. Trên mặt Giang tần là một ít kích động, gấp gáp hành lễ với Tương Như Nhân “Thiếp thân bái kiến Hiền phi nương nương”
Tương Như Nhân cười ôn hòa “Không cần đa lễ, trời nắng, tại sao lại không mang theo ô?” Nói xong nhìn về phía cung nữ phía sau Giang tần. Cung nữ kia cúi đầu, Giang tần lắc đầu “Không sao, thiếp thân không biết là nắng.”
“Giang tần, cùng ra kia ngồi một lúc đi.” Tương Như Nhân thấy nàng thật nhút nhát, chỉ chỉ mái che phái đuôi thuyền. Giang tần gật đầu. Vài người đi qua, Thanh Đông đã ở đó dọn xong bàn điểm tâm và hoa trà.
Giang tần chờ Tương Như Nhân ngồi xuống xong mới phúc thân ngồi xuống. Tay cầm chén trà mân mê miệng chén, cũng không dám nhìn thẳng Tương Như Nhân. Bộ dáng sợ hãi nỗ lực giảm thấp cảm giác tồn tại của bản thân.
Tính tình như vậy, làm sao có thể được tuyển ra theo tuần.
“Là hoàng hậu nương nương phân phó ngươi theo đi tuần sao?” Tương Như Nhân để Thanh Đông đưa điểm tâm đến trước mặt Giang tần. Nhìn sang cung nữ phía sau Giang tần liếc mắt một cái, thản nhiên nói “Đuôi thuyền gió lớn. Ngươi cứ như vậy nhìn chủ tử các ngươi nhiễm lạnh sao. Còn không mau đi lấy thêm áo choàng đến!” Cung nữ kia liếc nhanh nhìn Giang tần một cái rồi rời đi. Tử Hạ theo phân phó của Tương Như Nhân rời đi theo cung nữ kia.
Cung nữ kia vừa đi, Tương Như Nhân lập tức cảm giác thân mình Giang tần liền thả lỏng. Nàng cầm lấy miếng điểm tâm trước mặt, ăn một ngụm, ý cười thay thế sợ hãi lên khắp khuôn mặt, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Tương Như Nhân “Ăn ngon thật!”Tương Như Nhân cười, rốt cuộc biết cảm thấy khác thường chỗ nào. Biểu hiện của Giang tần, thế nào giống như một đứa trẻ.
Lấy thời gian Giang tần vào cung, hiện thời cũng đã hai mươi. Một nữ tử đã hai mươi tuổi lại nói điểm tâm này ăn ngon thật sao, chắc chắn là sẽ không.
Thích thú trong mắt nàng lộ ra rất rõ ràng, cũng giống như ý sợ vậy. Thời điểm lần đầu tiền đến Chiêu Dương cung thỉnh an còn chưa rõ ràng như vậy. Ở Di Nhạc cung một thời gian, nàng lại càng ngày càng nhát gan.
Thanh Đông ở bên cạnh rót cho nàng một ly hoa trà. Giang tần ngượng ngùng nhìn nàng cười cười “Cám ơn.” Thanh Đông khẽ giật mình, bất động thanh sắc hành lễ, thối lui đến một bên.
Tương Như Nhân đợi nàng ăn xong, lại hỏi nàng “Là ai phân phó ngươi đi tuần?”
“Thiếp thân cũng là ở mấy ngày trước khi xuất phát mới biết được, là hoàng hậu nương nương phái người đến nói với thiếp thân. Giang tần nghĩ nghĩ “Thiếp thân cũng không nghĩ hoàng hậu nương nương sẽ thêm thiếp thân vào. “
Những người theo đi tuần này đều là trước đó đã sắp xếp xong. Tương Như Nhân từ tháng sáu đã biết. Làm sao có thể trước mấy ngày mới thông tri. Tương Như Nhân nhìn bộ dáng nàng không chút nghi nhờ, nghi hoặc trong lòng càng sâu.
Vì thế Tương Như Nhân tận lực hỏi về quan hệ giữa nàng và Hạ tần, lại hỏi thêm chút việc. Giang tần đối với Tương Như Nhân cũng không hề cảnh giác. Mãi cho đến khi cung nữ kia quay trở về, Giang tần lại không nói.
Ngồi ở đuôi thuyền một hồi, Tương Như Nhân quay về trong phòng, nhìn sang Thanh Đông “Giang tần này, thế nào cứ giống như đứa nhỏ.” Mà cung nữ kia thì giống như người xem chừng nàng.
“Nương nương, nô tì cũng cảm thấy kì quái. Nô tì làm điểm tâm, chỉ có công chúa ăn mới có thể nói như vậy.” Nói cách khác, chỉ có tuổi nhỏ mới thiên chân nói như thế.
Quay lại một chút suy nghĩ. Hạ tần lúc nào cũng đối với Giang tần rất chăm sóc, lo lắng. Không phải càng chứng minh Giang tần khác thường.
“Hiện thời cũng không tiện tra. Trở về rồi tra một chút chuyện Giang gia và Hạ gia!” Tương Như Nhaab trong lòng ẩn ẩn có chút đoán. Tử Hạ đi đến “Nương nương, bên cạnh Giang tần theo một ma ma và hai cung nữ. Ma ma và cung nữ vừa rồi là từ lúc tiến cung Giang tần mang theo vào. Còn một cái cung nữ là của Di Nhạc cung.”
Tương Như Nhân gật gật đầu, ở trong khoang thuyền nghỉ ngơi một hồi. Đến xế chiều, thuyền cập bến.
Thuyền của các nàng là ở cạnh bên thuyền chính. Buổi tối, có người đến mời Tương Như Nhân đi qua. Lúc này bọn quan viên đều đã lên bờ. Trần Phụng đưa nàng đến cửa khoang thuyền. Tử Hạ đưa cho Trần Phụng cái hồng bao “ Làm phiền Trần công công.”
Tương Như Nhân đi vào trong, hai bên trái phải đều có bàn, ở giữa là một cái bàn rất to, ngoài đại sảnh không có ai.
Đi thêm vài bước vào bên trong, trong sảnh này hai bên đều có sương phòng. Tương Như Nhân nhìn đến cửa sương phòng bên trái, thấy hoàng thượng đi ra thì phúc thân hành lễ.”Đến đây, bồi trẫm dùng bữa.” Tô Khiêm Dương tự nhiên dắt nàng đi vào. Bên trong phòng đã sớm bày bàn ăn, còn có bình rượu và hai cái chén.
Tương Như Nhân cười nói “Hoàng thượng thật hưng trí.” Ngồi xuống xong thì cầm bình rượu rót cho hắn một ly, vừa muốn đặt xuống, Tô Khi Dương đã đưa tay đỡ bình rượu đưa đến cái chén trước mặt nàng “Nàng cũng uống một ít.”
“Hoàng thượng, tửu lượng thần thiếp rất kém.” Tương Như Nhân từ chối, chén rượu kia đã đầy.
Hương rượu nhàn nhạt thoảng đi lên, Tương Như Nhân do dự cầm lấy cái chén. Tô Khiêm Dương chạm nhẹ chén của hắn vào chén nàng “Uống!”
Mị mị ánh mắt, Tương Như Nhân xem hoàng thượng đã một ngụm cạn chén. Nàng cũng cầm cái chén theo uống một hơi hết sạch.
Tô Khiêm Dương vốn định nói nàng cứ chậm rãi uống, không vội. Nào ngờ đâu nàng đã uống hết, lúc buông cái chén xuống biểu tình không tốt, cau mày, một mặt rối rắm.
Tô Khiêm Dương bật cười “Sao lại uống nhanh như vậy?”
Yết hầu Tương Như Nhân như bị lửa thiêu, trực tiếp sặc chảy nước mắt. Nàng làm sao biết rượu này lại mạnh như vậy a.
Một hồi sau, mặt nàng ửng đỏ. Tiếp đó lan đến cổ. Rất nhanh Tương Như Nhân cảm thấy cả người đều nóng. Thân mình nàng khẽ lung lay, nhìn hoàng thượng trước mặt. Nàng đưa tay nâng bình rượu rót cho hoàng thượng, sau đó lại tự nhiên cũng rót vào chén trước mặt mình, chỉ vào hoàng thượng nói “Hoàng thượng, ngài thế nào đung đưa?”
Tương Như Nhân trước mắt Tô Khiêm Dương đã là một bộ lơ ngơ, bĩu môi không hài lòng trừng mắt nhìn hắn. Trong tay nàng còn không quên cái chén, đưa lên miệng uống một ngụm, một mặt cau mày, một mặt còn kêu “Hảo tửu.”
Sao lại có thể say nhanh như vậy. Mới có một ly a.
Tương Như Nhân rốt cuộc cảm thấy không thích hợp, buông cái chén “Hoàng thượng, có phải gió thổi nên sóng mạnh hay không?” Nói xong đưa tay đẩy cửa sổ, đẩy vài cái ván kiavẫn không ra “Thế nào thần thiếp thấy thuyền này có chút lắc lư?”
Tô Khiêm Dương rốt cuộc cười lên tiếng. Tương Như Nhân một tay nâng mặt giương mắt nhìn hắn, xì một tiếng cũng cười theo “Ha ha, hoàng thương thế nào lại biến thành vài người. Bốn, năm, không đúng, là sáu người. Hoàng thượng sao ngài cứ lắc lư dữ dội, khiến thần thiếp nhìn mà chóng mặt?”
Tô Khiêm Dương bất đắc dĩ đứng dậy đến cạnh nàng. Xem ra đêm nay thật là ăn không xong.
Vừa nắm lấy tay nàng. Tương Như Nhân liền giống như bạch tuộc bám chặt vào hắn, miệng than thở không ngừng “Thần thiếp đã nói nổi gió, thuyền cứ luôn lắc lư dữ dội, lắc đến người muốn hôn mê.”
Vốn muốn gọi thái y tiến vào khai hai chén canh giải rượu. Tô Khiêm Dương nhìn nàng mềm yếu tựa vào trên người mình, một mặt chống không để bản thân tuột xuống, một mặt lại cứ tuột đi xuống. Đáy mắt hắn thêm phần thú vị, nâng nàng dậy.
Tương Như Nhân rốt cuộc có thể trườn lên ôm lấy cổ hắn, dưới thân ngã ra đem hắn kéo dài đến trên sạp, áp lên người nàng.
Trời xoay đất chuyển.
Tương Như Nhân lại cảm thấy nóng đầu choáng váng. Quan trọng nhất là thế nào nàng lại thấy người trước mặt cứ như có phép thuật biến ra thành vài cái, nhìn mà hoa cả mắt khiến đầu càng mê loạn.
Đưa tay kéo kéo cổ áo, Tương Như Nhân không kiên nhẫn hô một tiếng nóng.
Trong lúc quơ tay chạm đến mặt hắn, có chút lạnh lạnh thật thích, vươn hai ray trực tiếp hướng cổ áo Tô Khiêm Dương cởi ra.
Hắn cũng bị hết hồn một lúc, hoàn hồn thì phát hiện người say ngờ nghệch dưới thân đang cố gắng cởi y phục của hắn nhưng tay yếu nên mãi không gỡ được. Vì thế, nàng phát giận.
Tô Khiêm Dương ôm thẳng nàng lên giường. Tiếp xúc đến mặt chiếu lành lạnh. Tương Như nhân cả người đều nằm xấp xuống, thật thoải mái ~~
Tô Khiêm Dương gỡ nút cổ áo. Nhìn nàng bộ dáng này còn có ý thức gì. Tự mình đi đến bên chậu nước, xắn tay áo, dùng nước lạnh rửa mặt và lau qua cánh tay, lấy vải ướt lau cổ.
Trở về bên giường, Tương Như Nhân nằm sấp thật không có hình tượng gì. Đó là tư thế đời này chưa từng có, nhưng vẻ mặt là vô cùng hưởng thụ.
Tô Khiêm Dương đưa tay sờ mặt nàng một chút. Tương Như Nhân mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn hắn. Đưa tay ra chộp lấy tay hắn, lạnh lạnh thật thoải mái, kéo tới áp trên mặt mình.
Chờ tới hắn lên giường, Tương Như Nhân cảm thấy cánh tay hắn cũng mát mẻ, mặt cũng mát mẻ, cổ cũng mát mẻ. Vì thế, toàn bộ thân mình lại lần nữa bò lên hắn.
Tô Khiêm Dương cảm thấy cảm giác này cũng không tệ. Phỏng chừng đời này cũng chỉ có duy nhất một cơ hội này nhìn đến nàng như vậy, cười nhìn Tương Như Nhân đã say ngủ ở trong lòng hắn. Đưa tay giúp nàng dời dời tóc. Nàng cứ thể đi ngủ, mặt trang điểm chưa rửa, tóc cũng chưa gỡ. Sáng mai tỉnh dậy không biết nàng sẽ phản ứng ra sao.
Nghĩ đến đây, Tô Khiêm Dương càng không nghĩ đến gọi người vào thay y phục, sắp xêp chăn mền ở một bên cho nàng nằm. Ngủ đi, buổi sáng ngày mai liền có thể biết.