• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chúng ta để lỡ bốn năm, lần này đã là hai mươi ngày, tôi sẽ không buông tay cậu lần nữa”

Nếu như người đàn ông khi nãy không phải anh trai Du Uyên Nhi.

Nếu như một ngày nào đó cô không nhớ anh là Khang Bất Dịch.

Nếu như anh không còn cơ hội gặp cô lần nữa, e là cả đời này sẽ phải sống trong nuối tiếc.



Đáp lại lời bộc bạch chân thành của Khang Bất Dịch, Du Uyên Nhi im lặng không nói, cô thừa nhận mình vẫn còn rất thích anh nhưng cô lại không muốn đối mặt với đau buồn, cũng giống như ngày xưa anh gieo cho cô hy vọng để rồi đột ngột kéo cô xuống tận cùng sự thất vọng.

Cảm xúc trong lòng Du Uyên Nhi dâng trào, sợ rằng chốc lát nữa thôi sẽ không thể tiếp tục tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh. Cô vội quay lưng bước đi thật nhanh, được vài bước cổ tay bất ngờ bị nắm lại kéo cô về phía Khang Bất Dịch, cô tròn mắt nhìn anh, trái tim lần nữa đập loạn nhịp.

Khang Bất Dịch nhìn thẳng vào mắt Du Uyên Nhi, những tâm tư chôn kín cuối cùng cũng có thể bày tỏ: “Tôi sai vì giấu giếm và thất hứa với cậu, nhưng tôi chưa từng để mắt đến bất kỳ cô gái nào khác, cậu giận tôi lâu như vậy... cũng đủ rồi đúng không?”

Mi mắt Du Uyên Nhi chớp nhẹ một cái nước mắt liền chảy ra, Khang Bất Dịch bỗng ôm chầm lấy cô một cách trân trọng, dù cách lớp quần áo dày cô vẫn cảm nhận được nhịp tim anh đập rất mạnh... giống như cô vậy. Nước mắt Du Uyên Nhi tuôn trào mất kiểm soát, thời gian qua đối với cô cuộc sống này trở nên ảm đạm, trong mắt chỉ còn là một màu xám lạnh lẽo, giờ đây trước mắt cô mọi thứ đang dần chuyển thành màu sắc rực rỡ nhưng đầy ấm áp.

Du Uyên Nhi không hề hối hận khi ngày hôm đó đã quyết định chia tay, chính nhờ ngày đó cô mới biết được sự xuất hiện của Khang Bất Dịch quan trọng như thế nào, và cũng thấy được dáng vẻ ão não của anh mỗi ngày trên lớp, những lần vô tình bắt gặp ánh mắt anh vẫn luôn hướng về cô.

Ngày đó vội vàng muốn hẹn hò, để rồi chia tay cũng có chút vội vàng, và lần này cũng vậy...

Thời gian là câu trả lời cho tất cả, bao gồm cả tình cảm dành cho ai đó.



Vào toilet chỉnh lại gương mặt lem nhem vì nước mắt, nhìn bản thân trong gương Du Uyên Nhi tự cảm thấy buồn cười, dùng khăn giấy lau khô sau đó dùng kem chống nắng thoa lên che đi những chổ bị trôi. Chuẩn bị trở ra ngoài Du Uyên Nhi lại rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng, dễ dàng đồng ý quay lại với Khang Bất Dịch như vậy thì chẳng phải cô mất hết giá rồi sao?

Ra ngoài, Du Uyên Nhi không vui nhìn Khang Bất Dịch đang chờ, anh vẫn chưa kịp phản ứng cô đã trở mặt, nói: “Mình nghĩ kỹ rồi, mình không đồng ý! Tại sao mình phải bỏ qua cho cậu? Đều là cậu ức hiếp người quá đáng”

Nét mặt Khang Bất Dịch cứng đờ, trước đó nghe con gái rất khó hiểu, giờ thì anh đã được tự mình trải nghiệm, hai phút trước còn gật đầu chịu bắt đầu lại từ đầu, hai phút sau liền lên mặt thay đổi thái độ.

Thấy Khang Bất Dịch đơ ra một chổ, Du Uyên Nhi cũng có chút xót xa, dù sao cô cũng thích anh lâu như vậy, không thể vì cảm xúc nhất thời mà đánh mất, nghĩ rồi cô lại thay đổi ý kiến: “Bỏ đi, chúng ta cứ hẹn hò đi”

Đôi mày Khang Bất Dịch khẽ nhướng nhẹ, trên mặt lộ tia kinh ngạc khó tin, theo những gì anh nhớ Du Uyên Nhi chưa từng như thế này, rốt cuộc trong hai mươi ngày chia tay cô đã gặp cú sốc gì khiến tinh thần trở nên bấn loạn không có chính kiến thế kia?

Trở về hội trường tiệc cưới, ban đầu Khang Bất Dịch vốn định để Du Uyên Nhi về với anh trai nhưng chợt phát hiện toàn nam với nam, đã vậy còn có Hà Quân, những người này gặp lại cô sau nhiều năm nên điều không khống chế được tỏ ra phấn khích, không ai ngờ được cô bé mũm mĩm ngày đó lại trở thành một thiếu nữ dịu dàng. Nhìn đám người loi nhoi gần ba mươi tuổi phát cuồng vì sự “khôn lớn” của Du Uyên Nhi, Khang Bất Dịch phẫn nộ bốc tận đỉnh đầu, để bảo vệ mối tình vừa mới được cứu vãn anh chỉ còn cách giữ khư khư cô bên cạnh cho an toàn.

Gần đến giờ khách đến khá đông đủ, Du Uyên Nhi bị Khang Bất Dịch kéo đến bàn gia đình ngồi, có một người đàn ông trung niên đã ngồi ở đó, và một người phụ nữ, vừa lướt qua cô đã nhận ra người phụ nữ này chính là người ngồi cùng Khang Bất Dịch tại đồn cảnh sát, nếu cô đoán không nhầm hai người này chính là bố mẹ của anh.

Du Uyên Nhi cúi đầu chào hỏi, bố Khang có vẻ rất nhiệt tình đáp lại, riêng mẹ anh thì lại tỏ thái độ chán ghét ra mặt, thậm chí chỉ liếc nhìn cô bằng nửa con mắt khinh thường. Ngồi vào bàn, dù là bàn tròn nhưng lại đối diện nhau, không gian ồn ào nên cũng không thể trò chuyện, Du Uyên Nhi để ý thấy Khang Bất Dịch không hề nhìn qua bố mẹ anh một lần nào, vẻ mặt lúc nào cũng một màu lạnh tanh, kể cả khi được họ bắt chuyện hỏi han anh cũng vờ không nghe.

Trong lúc cô dâu chú rể trên sân khấu làm lễ, bên dưới đều hướng mắt dõi theo, Du Uyên Nhi nhìn bờ lưng to lớn trước mặt không nhịn được đặt cằm lên lưng Khang Bất Dịch, anh vẫn ngồi yên không phản ứng, nhưng trên gương mặt lại nở nụ cười ngọt ngào cô không bao giờ thấy được.

Thợ chụp hình đang chụp hình lại phản ứng của quan khách, bắt gặp cảnh tượng ở bàn gia đình liền dừng lại phóng to lên cận cảnh, trên màn hình máy ảnh ghi lại biểu cảm làm nũng của Du Uyên Nhi sau lưng Khang Bất Dịch, còn anh lại tươi cười hướng tầm mắt xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK